“Thị trường” đẻ thuê đã và đang tồn  tại bởi một thực tế xã hội: Những  người hiếm muộn, khát con đâu đâu  cũng có. Chỉ cần bỏ ra 50-70 triệu  đồng, khách sẽ có một đứa con như ý.
                              |          
                      Khách thường “đánh tiếng” nhờ cánh xe ôm trước cổng bệnh viện tìm người đẻ thuê. Ảnh: Pháp Luật TPHCM 
             |          
      
 “
Ở đây có cho thuê bụng”
Tôi đến Bệnh viện phụ sản Từ Dũ (TP.HCM) “đánh tiếng” nhờ cánh xe ôm và   mấy bà hàng nước ở đây tìm giúp người “đẻ thuê”. Chỉ bằng vài câu “thăm   dò”, không khó để đoán ra Tr, người đàn ông có nước da đen xạm, trạc  50  tuổi là “cò” đẻ. 
 Tôi tỏ vẻ ái ngại, đặt lời nhờ Tr.  mai mối cho anh tôi một đám “đẻ  thuê” vì vợ của anh tôi bị vô sinh. Nghe  lời tôi tỏ bày, Tr. trợn mắt  lên, ra bộ nghi ngờ và giận dữ: “Ô cái cô  này có bị sao không vậy?. Tôi  nào có biết ai đẻ thuê đẻ mướn gì. Sao lại  đi hỏi tôi mấy cái chuyện  vớ vẩn đó?. Nghề của tôi là nghề xe ôm cơ  mà?”.
Cuối cùng, sau một hồi “ráo bọt mép” để thử độ tin cậy của phóng viên,   Tr. cũng nhận lời mai mối cho anh tôi một đám. Không rào trước đón sau,   Tr. đi thẳng vào vấn đề một cách hết sức chuyên nghiệp: “Hiện tôi có  hai  mối cho cô. Mối thứ nhất thì tôi không dám chắc, vì người này là  chị họ  nhà vợ tôi. Tuy đã quá tam cận tứ nhưng còn sắc lắm.
 Bà này không lấy chồng và vì hoàn  cảnh gia đình khó khăn nên đã nhận  “đẻ thuê” cho một gia đình ở Vũng Tàu  cách đây hai năm do tôi mai mối.  Nếu mà được mối này nhận lời thì rất  tốt nhưng như thế thì giá cũng hơi  cao. Không biết đợt này bà ấy đòi bao  nhiêu nhưng thời buổi giá cả leo  thang như bây giờ thì cũng phải sáu  chục (60 triệu đồng - PV). Ứng  trước một nửa, các khoản khám thai định  kỳ, tiền sinh đẻ và đồ uống bồi  dưỡng cho thai nhi phải do gia đình cô  lo.
 Còn một mối nữa thì tôi dám chắc là  nó nhận lời ngay vì con bé này tuy  còn trẻ nhưng “đẻ thuê” cho nhiều  đám lắm. Nếu thích thì hôm nào tôi  dẫn nó đến cho cô xem mặt. Âu đây  cũng là lần làm phúc cuối cùng vì  hoàn cảnh nhà cô thương tâm quá, nhìn  cô cũng người thật thà nên tôi  mới giúp, chứ thực ra tôi “gác kiếm” từ  lâu rồi”.
 “Cò” Tr cho biết, nhiều cặp vợ  chồng cưới nhau đã lâu nhưng không có  con mà nguyên nhân nằm ở các bà  vợ. Sợ chồng léng phéng, hao sức, tốn  tiền với “phòng nhì” nên các bà đã  nghĩ ra cách tìm người để thuê...  bụng. 
 Cũng theo Tr., dịch vụ này hình  thành ở TP.HCM từ khá lâu, khoảng năm  2000. Thời điểm này xuất hiện  những đường dây “đẻ thuê” và hoạt động  khá rầm rộ, nhất là khu vực Cầu  Mống và chợ Cầu Kho (bến Chương Dương,  quận 1), hay quanh các khu công  nghiệp, khu chế xuất ở Dĩ An, tỉnh Bình  Dương và Thủ Đức, TP.HCM.
 Từ đó, dịch vụ môi giới cũng ăn  theo. Thông thường, “cò” chỉ ăn tiền  môi giới do khách trả, còn người  “đẻ thuê” muốn cho thêm “cò” bao nhiêu  thì tùy tâm, nhưng không dưới 1  triệu đồng. Sau này, do kiểm soát gắt  gao của công an địa phương nên  phần lớn “cò” đẻ thuê đã rút vào hoạt  động kín.
 Tuy nhiên, nếu khách chịu khó dò  hỏi xe ôm hoặc người buôn bán cạnh  các bệnh viện phụ sản, các khu công  nghiệp, khu chế xuất... sẽ dễ dàng  nhận được những tín hiệu “ở đây có  cho thuê bụng”. Những người nhận  giúp đỡ đó sẽ sang tay số điện thoại  của khách cho “cò” để ăn hoa hồng,  còn chuyện liên hệ với khách để giới  thiệu người “đẻ thuê” sẽ do “cò”  lo.
Tâm sự của “cò” đẻ
Theo “cò” Tr. thì bên cạnh “những người làm ăn chân chính”, từ lâu đã   xuất hiện những đường dây đẻ thuê lừa đảo khách hàng. Có rất nhiều cô   gái “lưu manh” lợi dụng việc được tại ngoại khi mang thai để hành nghề   bán dâm, bán ma tuý. Họ lúc nào cũng mang thai nên công an cứ bắt rồi   lại phải thả, không làm gì được. Những cô gái này kiêm luôn việc “đẻ   thuê” và không ai có thể biết được rằng những đứa con do họ đẻ ra có   phải là con của người thuê đẻ hay không, khi mà họ “làm vợ” biết bao   khách đường xa.
Có “thâm niên” làm “cò”, Tr. đã vấp phải vài vố dở khóc, dở cười. Có vụ,   cô gái nhận tiền đặt cọc 25 triệu đồng, Tr. cũng đã nhận tiền bồi   dưỡng, thế nhưng, đột nhiên cô ta “bùng” mất, còn để lại cho Tr. lời   nhắn: “Xin lỗi chú, cháu bị bệnh không thể mang thai được. Địa chỉ chú   ghi của cháu là giả đấy, cháu cũng chẳng làm ở khu công nghiệp Amata   (Biên Hòa, Đồng Nai - PV) đâu. Chú đừng tìm cháu làm gì cho mất công”.
Cách đây không lâu cũng xảy ra một chuyện bi hài. Cô gái “đẻ thuê” mà   Tr. giới thiệu vốn dĩ là một “cave” chính hiệu, đã “xỏ mũi” khách hàng   một vố cười ra nước mắt. Mọi chuyện từ khi làm hợp đồng đến khi đẻ con   đều suôn sẻ. Ngày đón đứa bé về, cả “bên A” và “bên B” đều vui mừng khôn   tả.
 Bên B biếu Tr. hẳn 3 triệu đồng vì  ông thân chủ đã quá 50 tuổi mà lại  có được một quý tử xinh xắn. Lúc  người vợ ở nước ngoài trở về, thấy đứa  bé chẳng giống chồng chút nào mới  hỏi rành rẽ mọi chuyện. Sau khi tính  toán mới thấy rằng cô ta sinh  con... thiếu tới 2 tháng. Lúc này ông ta  mới vỡ lẽ đứa trẻ không phải  con mình. Cô gái thì đã lặn mất tăm.
 Vụ sinh đẻ này vợ chồng ông đã đầu  tư cả gần trăm triệu để rồi phải  nuôi con người khác, rồi thì bố con  thay nhau đi thử máu xem có nhiễm  virus HIV không. Vậy là, ông ta cứ nhè  Tr. mà trút nỗi bực dọc.
Những phận người “đẻ thuê”
Theo lời hẹn, tối chủ nhật, tôi gọi lại cho “cò” Tr. thì được hẹn sáng   thứ hai sẽ dẫn đến gặp chị Nhuần - người chị họ bên nhà vợ mà anh đã kể.
Chúng tôi đến địa điểm hẹn trên đường Nguyễn Thị Minh Khai khi trời gần   xế trưa. Quả đúng như lời Tr. nói, ở cái tuổi quá tam cận tứ tuần mà  chị  Nhuần còn đẹp quá. Vẻ đẹp dịu dàng, đắm thắm đúng nghĩa của người  con  gái thôn quê. Đang nói chuyện được chưa lâu thì bỗng dưng chị Nhuần  nằng  nặc đòi về.
 Thấy không tiện, Tr. đứng dậy gọi  chị ra phía sau quán cà phê nói  chuyện gì đó mà tôi không nghe rõ. Chỉ  khi trên đường về, tôi mới được  Tr. kể lại là chị Nhuần không nhận “đẻ  thuê” vì cắn rứt lương tâm. Tr.  nói: “Bà ấy nói với tôi là đừng bảo bà  ấy làm những chuyện thất nhân ác  đức thế nữa. Bà ấy đã đủ ăn năn, hối  hận lắm rồi. Bây giờ, chỉ muốn  được xin lại đứa con thôi. Có lẽ, bà ấy  dằn vặt lắm! Bà ấy cứ ôm riết  lấy tôi mà khóc như mưa”.
Đúng sáng thứ 3, Tr. vui mừng gọi điện bảo tôi đến quán cà phê hôm trước   để gặp Bé - người mà Tr. đã giới thiệu với tôi. Nhưng khi tôi đến thì   Tr. đang ngồi một mình vì Bé gọi điện thoại báo không đến được. Tranh   thủ lúc nói về Bé, Tr. chủ động kể cho tôi nghe về lý lịch của Bé như để   cho tôi yên tâm hơn.
Theo như lời Tr. kể thì Bé vốn dĩ là một nữ sinh viên sư phạm, mồ côi   cha, chỉ còn mẹ già sống dưới Cần Thơ. Tốt nghiệp cấp ba, Bé thi đậu vào   ngành Giáo dục Mầm non của một trường cao đẳng sư phạm ở TP.HCM. Vốn  là  con gái miền sông nước, lại được trời phú cho cái duyên ăn nói nên  Bé  được bao chàng theo đuổi trong số đó có Tùng - “cao thủ sát gái” của  một  trường nghệ thuật. Yêu Tùng không toan tính, không đắn đo, Bé đã  dâng  hiến tất cả cho người yêu.
 Kết quả là mới yêu nhau có 6 tháng,  Bé đã “dính” bầu đến hai lần. Lần  thứ ba, Bé thử que và biết mình có  bầu cũng là lúc nhận được tin Tùng  biến mất cùng một mớ nợ nần. Tính bỏ  thai nhưng khi đi khám thì thai đã  quá lớn, cuối cùng Bé gặp “cò” Tr.  trước cổng Bệnh viện Từ Dũ và Tr.  đã mai mối bán cháu bé cho một gia  đình hiếm muộn với giá 50 triệu  đồng. Cũng từ đó, Bé dấn thân vào nghề  đẻ thuê như để trả thù đời và  kiếm tiền ăn chơi.
Từ  đó đến nay, Tr. đã mai mối cho Bé đẻ thuê cho hai đám nữa. Như sợ   tôi không tin, Tr. còn đưa cho tôi xem hai bản photo hợp đồng nhận “đẻ   thuê” còn mới cáu, được gấp cẩn thận trong một chiếc túi nilon. Hợp đồng   ghi rõ bên A và bên B với đầy đủ các điều khoản như một hợp đồng kinh   tế. Nào là: sau khi thụ thai bên A phải tạm ứng trước cho bên B số tiền   là 35 triệu đồng, nếu gặp rủi ro trong quá trình mang thai bên B không   có trách nhiệm hoàn trả lại số tiền này hay nếu đứa bé sinh ra bị dị  tật  hay bị chết bên B sẽ phải hoàn trả 1/3 số tiền trong hợp đồng...
 Hai bản hợp đồng, một bản ký với  giá 70 triệu và một 65 triệu đồng.  Trong đó có một điều khoản khiến tôi  lạnh người: “Kể từ khi giao con,  giao tiền, bên A và bên B không được  gặp mặt nhau, coi như người xa lạ.  Bên B tuyệt đối không được nhận đó là  con của mình”.
 Theo Thu Hồng
Pháp luật Việt Nam