- Theo chị Dương Thị Phúc, 41 tuổi, ngụ tại thôn Quảng Mỹ, xă Ḥa Mỹ Tây, huyện Tây Ḥa và người thân của ḿnh th́ trước khi bị chồng tẩm dầu lửa đốt, chị thường xuyên bị người chồng hành hạ về thể xác, tra tấn về tinh thần trong suốt 8 năm trời….
Chị Phúc là con út trong một gia đ́nh gồm 3 chị em gái. Năm 1970, chị ra đời sau khi bố mất được vài tháng. Nhà nghèo nên ngay từ nhỏ, chị đă theo mẹ và các chị đi mưu sinh, phụ giúp công việc nhà. Năm 1991, chị kết hôn với anh Huỳnh Hữu Dĩnh (47 tuổi) ở cùng thôn. Từ năm 1991 đến khoảng năm 2003, chị làm nghề buôn bán nhỏ gần chợ, c̣n chồng ở nhà làm nông. Trong thời gian đó, chồng chị chưa “trở chứng”, rất mực chịu thương chịu khó và chăm lo cho gia đ́nh. Rồi hai đứa con lần lượt ra đời, gia đ́nh càng thêm thuận ḥa, yên ấm.

Đầu năm 2004, do công việc buôn bán gặp nhiều khó khăn nên bản thân chị phải “gánh” không ít nợ. Từ đấy trở đi, anh Dĩnh bỗng thay đổi tâm tính, không chịu tu chí làm ăn, suốt ngày rượu chè, ghen bóng ghen gió và thường xuyên vô cớ đánh đập chị bất kể ngày hay đêm. Lúc đầu chị cũng tính nói cho hai bên gia đ́nh biết nhưng v́ sợ bị hàng xóm dị nghị, con cái bị bạn bè chê cười nên chị cắn răng chịu đựng, lấy cớ bị ngă té, đụng mặt vào tường… để che giấu gương mặt tím bầm do chồng đánh.
Chị Phúc kể: có lần, chồng chị uống rượu say, nằm ngủ suốt ngày, khi thức dậy liền sai chị ra dẹp buôn bán, ra ngoài đồng làm ruộng. Do bận trông hàng suốt ngày nên chị lần lữa chưa kịp đi. Ngay lập tức, chị bị anh Dĩnh xông đến la hét, hành hung chị giữa thanh thiên bạch nhật. Theo người nhà chị Phúc, để thuận lợi trong việc “dạy dỗ vợ”, chồng chị để sẵn một cây gậy to trong góc nhà, dù vui hay buồn đều lôi chị ra đánh cho “sướng tay”. Thấy mẹ bị bố đánh “như cơm bữa”, không ít lần hai đứa con của chị lên tiếng bảo vệ mẹ nhưng đều bị bố “chặn họng” và đánh không thương tiếc. Mỗi lần như vậy, chồng chị đều khôn khéo đóng chốt hết cửa nẻo, mở ti vi, mở nhạc thật to để hàng xóm không nghe thấy.
Chị Phúc được người thân chăm sóc tại bệnh viện
Nhiều lần thấy chị nói chuyện với người đàn ông khác, dù là khách hay người quen, anh Dĩnh đều lôi chị vào nhà, bắt nằm ngửa giữa nhà, vừa gằn giọng tra hỏi vừa dùng cây đánh vào ngực, bụng của chị. “Ảnh như một con thú điên, luôn “phùng mang trợn má” nên mỗi lần lên tiếng thanh minh, tôi càng bị đánh nhiều hơn”. Sau mỗi lần bị đánh, chị tiếp tục bị chồng nhốt, phải chịu cảnh nhịn đói, nhịn khát. Một lần bị chồng hành hạ, chị nhanh chân chạy thoát về nhà mẹ đẻ nhưng lại bị chồng rượt theo quyết bắt cho bằng được.
Lúc đó, tại nhà có đông đủ mẹ ruột, chị cả, d́ ruột … ai cũng ra sức căn ngăn nhưng anh Dĩnh vẫn không nghe, đẩy mọi người ra một bên bằng tuyên bố “Vợ tao, tao bắt về là phải về, ai giỏi th́ cản đi”. Sau đó anh đưa chị vào nhà, chốt hết cửa lại, bắt ngồi xuống nền lạnh, luôn miệng la lối: “Mày ngồi im, nói một lời là tao dậm chết” rồi bắt đầu tra khảo chị suốt hơn chục tiếng đồng hồ. Để cô lập và dễ bề quản lư chị, suốt mấy năm nay, vào ngày thương cũng như dịp lễ tết, anh Dĩnh không cho vợ và hai con về thăm gia đ́nh bên ngoại. Nếu nhà ngoại có chuyện, anh chỉ tạt ngang qua một ḿnh để xem thử rồi về nhà.
Vào năm 2009, do nhà không c̣n tiền mua gạo và cũng để tránh mặt người chồng vũ phu, chị Phúc đón xe vào Long An bán vé số, lâu lâu mới về quê thăm con. Vào giữa tháng 3/2011, sau khi ăn Tết xong, chị trở vào Long An, sau đó anh Dĩnh cũng theo vào cùng chị. Khi chị đang đứng nói chuyện với một người khách nam mua vé số, tưởng chị đang “nói chuyện với bồ”, anh Dĩnh từ phía sau xông tới dùng tay, chân đánh chị tới tấp làm chị bật ngă giữa đường. Bất b́nh trước hành động trên, một số thanh niên gần đó đă ra tay can thiệp, hùa đánh lại anh Dĩnh khiến anh phải bỏ chạy. Sau đó mọi người chuyển chị vào Bệnh viện ở Thị trấn Đức Ḥa (Long An) rồi chuyển lên Bệnh viện Nhân dân 115 (TP.HCM). Sau khi điều trị một thời gian, chị theo chồng về quê.
Dù bị hành hung như vậy nhưng chị vẫn chưa một lần tính chuyện ly hôn hay làm đơn báo cáo chính quyền xă biết “Một mặt tôi nghĩ cũng tội cho con cái, mặt khác mỗi lần đánh xong ảnh lại khóc lóc, năn nỉ, “nhỏ to ngon ngọt” nên tui cam chịu mà bỏ qua hết”. Chị Phúc cũng phủ nhận chuyện có người ngoài bởi “Tui đi bán vé phải tiếp xúc với nhiều khách nam nên không tránh khỏi việc dùng lời ngon tiếng ngọt để bán cho được nhiều. Không lẽ v́ thế mà quy cho tui tội trai gái?”.
Lá báo cáo vụ việc của gia đ́nh chị Phúc chuyển cho cơ quan chức năng.
Vào khuya ngày 23/10/2011, khi chị chuẩn bị đi ngủ nhưng thấy chồng anh Dĩnh không chịu đi ngủ mà cứ đi qua đi lại. Khoảng 2 giờ sáng ngày 23/10/2011, trong lúc đang say giấc nồng, chị Phúc bỗng cảm thấy nóng bức trong người và đau đớn khôn xiết nên vội bật dậy th́ phát hiện ra ngọn lửa đang phừng phừng bừng cháy trên khuôn mặt và cánh tay của ḿnh. Chị vội kêu lên, vùng chạy ra ngoài nhưng lại bị chồng dùng tay kéo lại, đè xuống dưới đất, giữ chặt tay, chân. Khoảng 2 phút sau, khi lửa tiếp tục cháy dữ dội, chị Phúc cố hết sức hất văng anh Dĩnh ra xa, vùng dậy chạy ra ngoài tự dập lửa, kêu cứu bà con lối xóm nhưng lại bị Dĩnh tiếp tục xông đến lôi vào nhà, khóa chặt cửa, hăm dọa chị không được báo vụ việc cho cơ quan chức năng. Măi cho đến chiều cùng ngày, nhờ sự can thiệp của chính quyền và người thân, chị Phúc mới được cứu thoát và đưa đi cấp cứu tại Bệnh viện đa khoa tỉnh Phú Yên. Theo các bác sĩ điều trị, chị Phúc bị bỏng hơn 10% diện tích phần mặt trái và một bên cánh tay trái.
Trước sự việc trên, bà Nguyễn Thị Hiếu (70 tuổi), mẹ ruột chị Phúc, nghẹn ngào: “Nhà tôi đẻ ra ba đứa con gái, không có lấy một đứa con trai nên không thể làm ǵ được thằng rể vũ phu đó. Nhiều khi thấy cảnh con ḿnh bị người khác đánh, ḷng tôi đau như cắt. Giờ chỉ mong con gái sớm ly dị, thằng đó sớm đi tù để con Phúc về ở với tôi”.
Ngày 24/10/2011, chị Phúc đă làm đơn chuyển lên cơ quan chức năng với nội dung: “Trong cuộc sống hàng ngày, vợ chồng tôi cũng thường gây mâu thuẫn nhưng tôi thường hay nhịn nhục lo làm ăn nuôi con. Nhưng chồng tôi thường hay đánh tôi, gây thuơng tích, tôi phải đi TP.HCM chữa trị, sau đó tôi về nhà khoảng được 10 ngày. Vào tối ngày 23/10/2011 chồng tôi cố ư để tôi ngủ say th́ dùng dầu hỏa đổ lên người tôi…Thưa quí cấp đây là hành vi bạo ngược gia đ́nh, đồng thời ông Dĩnh cố ư sát hại tôi… Kính mong các cơ quan chức năng có biện pháp xử lư”.
Chị Dương Thị Hân (47 tuổi), chị ruột chị Phúc cho biết: “Hiện em tôi vẫn phải lưu lại viện để điều trị. Sauk hi xuất viện nó sẽ về nhà bên phía ngoại ở cho đến khi mọi việc được giải quyết xong xuôi”.
Đề cập về việc chị Phúc bị chồng hành hung trong suốt 8 năm trời, chị Trần Thị Ngọc Đỉnh, Chủ tịch Hội Phụ nữ xă Ḥa Mỹ Tây cho biết: “Trong thời gian qua, Hội chưa từng nghe thấy việc chị Phúc bị chồng là anh Dĩnh ngược đăi bởi chị chưa từng làm đơn phản ánh lên hội hoặc thuật lại cho các hội viên nghe. Bản thân các chị, em sống gần nhà chị Phúc cũng không hề hay biết việc chị Phúc bị chồng đối xử tàn tệ…”.
Lưu T́nh
theo PNTD