Tai hại nhất là nhầm chân phanh thành chân ga. Thông  thường chân nhẹ như lông hồng, bảo buông ga là buông, bảo phanh là  phanh. Trên bảo dưới nghe, dưới có ư, trên nghe. Nhưng khi va chạm, cà  cuống, mặt tái màu da nhái th́ cái chân kia nặng tựa ngàn cân.
 Với xe có hộp số sàn (MT)
 Hầu hết người mới lái chưa quen xe, chưa nắm được các chức năng, tiện ích trong xe, dù xe đó thuộc quyền sở hữu của ḿnh.
 Trong số họ nhiều người chưa thuộc số, khi chuyển số  không hợp với tốc độ thực tế của xe, nên hay nh́n xuống cần số khi cần  thao tác. Chưa có thói quen phải cắt côn ( kịch sàn ), dễ hóc số, hỏng  hộp số…Khi nh́n xuống cần số để thao tác đồng nghĩa với phân tâm, việc  nh́n đường và đánh giá t́nh huống bị ảnh hưởng.
 Côn, ga, số chưa hợp lư ở một số t́nh huống dẫn tới  thừa ga, ṿng tua tăng cao, tiếng máy gào to hoặc lại thiếu ga…Và rất dễ  chết máy.
 Ở một số t́nh huống c̣n thao tác nhầm chân phành thành chân ga hoặc ngược lại, rất dễ gây ra tai nạn ở những trường hợp như vậy.
 Chưa có cảm giác tốt về khoảng cách, về tốc độ nên  không dứt khoát trong khi vượt hoặc lưỡng lự trong việc xử lư các t́nh  huống khó…, điều này gây trở ngại cho lưu thông, cũng là một tác nhân  gây nên ùn ứ cục bộ, gây khó chịu cho những người cùng lưu thông.
 Chưa tạo thói quen nh́n gương và phụ thuộc vào gương,  nhất là khi chuyển làn, khi quay đầu, thậm chí quên cả xi nhan khi  chuyển làn hoặc tín hiệu pha/ cốt/c̣i làm cho người điều khiển các  phương tiện khác khó hiểu hướng di chuyển, nên họ giải toả ức chế bằng  cách văng tục !
 Cũng v́ cảm giác khoảng cách c̣n yếu, cảm giác nh́n  ảnh thật qua gương c̣n yếu nên khi ghép xe vào nơi đỗ, lùi xe ở những  nơi chưa quen địa h́nh hoặc địa h́nh phức tạp thường rất lung túng, phải  mất nhiều “đỏ” mới thực hiện được. Cá biệt có người không thể thực hiện  được việc lùi xe, nhất là khi trời mưa, trời tối, địa h́nh khó.
 Khi đi b́nh thường hay rà phanh hoặc rà côn, hoặc cả  hai. Nhưng khi cần phanh lại hay thừa lực, tức là đạp mạnh quá làm cho  xe chúi đầu, giật mạnh,…làm cho phương tiện đi sau rơi vào t́nh huống  bất ngờ. Và bác đi sau lại non và xanh nữa th́ "xe điên" cũng là điều  khó tránh khỏi. 
 Hầu hết người mới lái chưa lái được một tay (tay trái  loan vành vô lăng, tay phải thao tác cần số), nên phải lái bằng cả hai  tay. Và việc lái bằng cả hai tay khiến quên điều khiển cần số những khi  bắt buộc phải chuyển số. Những lúc như vậy rất dễ lúng túng và nhầm số,  mắt lại phải nh́n xuống và lại phân tâm, lại côn ra, ga vào không hợp  lư, hai tay lại xoắn quẩy...Xe số sàn với người có kinh nghiệm chỉ lái  một tay, tay kia chỉ hỗ trợ khi phải cua gấp hoặc với địa h́nh bắt buộc  phải lái hai tay, nhưng cũng chỉ là tay hỗ trợ , chứ không phải chia đều  lực vận hành vô lăng cho cả hai tay.
 Người mới lái mà phải lên dốc, nhất là dốc cong cua,  mật độ phương tiện lớn, ùn ứ hoặc tắc, phải nhích từng cm một th́ quả là  "nỗi kinh hoàng", bản năng co cứng, toát mồ hôi hột, tim đập nhanh… là  điều dễ hiểu. Nếu côn ra, ga vào, số má không hợp lư rất dễ trôi xe, rất  dễ vù ga húc xe trước, rất dễ chết máy, rất dễ ức chế, càng dễ cuống,  càng dễ nhầm lẫn, càng dễ mắc sai lầm...
 
Xe có hộp số tự động (AT)
 Về cảm nhận t́nh huống, tốc độ… người mới lái xe AT và  MT cũng như nhau, không khác nhau là mấy. Tuy nhiên với AT một số thao  tác đă đơn giản hoá đi rất nhiều. Người lái xe AT không c̣n phụ thuộc  vào côn số, họ được tập trung nhiều cho tay lái mà không bị phân tâm bởi  các thao tác tưởng chừng rất đơn giản với người đă lái quen, nhưng lại  phức tạp với người mới lái.
 Người mới lái MT cần rất nhiều thời gian mới biến thao  tác thành phản xạ tự nhiên được. C̣n lái AT thời gian này được rút ngắn  hơn. V́ vậy ở một số nước, nếu học lái và thi với AT th́ chưa được lái  MT, ngược lại người học và thi MT khi có bằng th́ được lái AT.
 Cái cần bàn đến nhất với AT chính là lỗi nhầm chân  phanh thành chân ga. Lợi thế của AT so với MT là không có chân côn và  tay số, nhưng hạn chế lớn nhất được cho là mất an toàn nhất cũng chính  là chân côn và tay số. Vậy, làm thế nào để khác phục nược điểm này?
 Trong lúc các nhà khoa học, các kỹ sư chưa đưa ra được  phương án khả thi nhằm tăng sự an toàn cho hạn chế này th́ người lái xe  chỉ c̣n cách luyện tập thật nhiều để biến thao tác bắt buộc thành thói  quen, thành phản xạ tự nhiên đến vô thức. Một bạn có nói biến thao tác  thành phản xạ bản năng sinh tồn. Tôi nghĩ và chắc nhiều người cũng nghĩ  nhuần nhuyễn với AT dễ hơn nhuần nhuyễn với MT.
 Chúng ta đang sống ở thế kỷ 21 - thế kỷ của công nghệ,  chúng ta không đứng ngoài cuộc được. Chúng ta phải chấp nhận nó như một  phần tất yếu của cuộc sống, phải chấp nhận từ bỏ thói quen cơ học thủ  công sang thói quen tự động hoá hoặc bán tự động. Thay đổi thói quen  tiêu dùng là đặc tính của kỷ nguyên công nghệ. Chúng ta đă, đang sử dụng  rất nhiều sản phẩm thay đổi thói quen tiêu dùng , ai cũng biết và tôi  không cần phải lấy ví dụ cụ thể nữa. Tới đây chúng ta sẽ phải chấp nhận  nhiều cái thay đổi thói quen hơn thế nữa.
 
B́nh tĩnh ngay khi xảy ra va chạm đầu tiên
 Có bạn sẽ vặn là: Phải b́nh tĩnh, tập trung khi chưa  xảy ra tai nạn chứ ! Khi xảy ra rồi muốn "b́nh tĩnh" th́ đă lên nóc tủ  rồi. Vâng, quá đúng! B́nh tĩnh, tập trung khi lái xe là quá tốt, điều đó  phải là hiển nhiên. Nhưng va chạm không ai muốn và không ai tránh khỏi,  ngoài chủ quan nó c̣n có nguyên nhân khách quan.
 Ở đây tôi chỉ xin đề cập tới khi va chạm, ngay từ va  chạm đầu tiên hăy b́nh tĩnh. "B́nh tĩnh" viết ra th́ rất dễ, thực tế  phải thực hiện mới khó. Chúng ta phải tập, phải chuẩn bị trước t́nh  huống giống như tập trận, diễn tập cứu hộ…thôi. 
 Vậy chúng ta cần lưu ư ǵ? Khi va chạm xảy ra, tuyệt  đối không lái tiếp, cho dù chỉ táp xe vào lề đường cho khỏi ách tắc cũng  không nên (tôi không nói đến việc giữ nguyên hiện trường. Một va chạm  nhỏ hai bên tự giải quyết được th́ không cần thiết phải giữ nguyên hiện  trường). 
 Với người mới lái ít kinh nghiệm, nhất là công chức,  khối văn pḥng, phụ nữ...ít va chạm, chưa có thói quen đối diện với các  loại va chạm kiểu đường phố (tôi chưa t́m được từ thích hợp, ư không  phải là căi nhau, đánh nhau), nên khi va chạm thường "mặt tái, tai run,  mồm lắp bắp". Tức là không tỉnh táo, tức là mất b́nh tĩnh, tim đập  nhanh, máu bơm tới năo và tứ chi thấp. Lúc này mà tiếp tục lái xe cho dù  là táp lề th́ cũng rất dễ cuống và nhầm.
 Tai hại nhất là nhầm chân phanh thành chân ga. Với AT  là kinh hoàng. Thông thường chân nhẹ như lông hồng, bảo buông ga là  buông, bảo phanh là phanh. Trên bảo dưới nghe, dưới có ư, trên nghe.  Nhưng khi va chạm, cà cuống, mặt tái màu da nhái th́ cái chân kia nặng  tựa ngàn cân. Thần kinh trung ương bảo nhấc ga, chuyển phanh th́ cái  chân đấy nó cứ ị ra. Nó tưởng đang đặt lên phanh và cứ thế mà nó đè, nó  đạp, xe nó lồng lên và tay lái bắt đầu xoay... 
 Con AT càn lướt, nó chỉ dừng lại khi bỏ lại đằng sau  nhiều đống phế liệu. V́ vậy để tránh hăy không lái, hăy hít thở sâu  khoảng chục nhịp, hăy uống nước mát để sẵn trong xe, hay ra khỏi xe có  trách nhiệm với va chạm...Cảm thấy ổn mới quay lại xe, kiểm tra lại ch́a  khoá xem tay có run khi tra vào ổ không, lắc lắc cấn số xem N/P ǵ  chưa. Vuốt mặt, cào tóc, hít thở vài hơi, kiểm tra lại cái chân phanh,  sau đó mới xi-nhan, đẩy D rồi mới táp lề hoặc đi tiếp.
 Xin lưu ư với xe AT, khi buông ga là xe giảm tốc độ,  nhưng có trường hợp buông ga mà không dùng phanh xe vẫn tăng số, ấy là  khi xe đang xuống dốc với độ dốc và chiều dài con dốc nhất định. Nên cái  chân phanh phải trở thành vô thức hay phản xạ bản năng sinh tồn là rất  quan trọng. 
 Hăy tập luyện cho nó thành thói quen. Muốn b́nh tĩnh  cũng phải tập một môn thể thao thường xuyên mang tính cá nhân đối kháng  cao ví dụ như bóng bàn, cầu lông, cờ tướng. Nếu c̣n trẻ tập vơ thuật có  thi đấu tính điểm th́ quá tốt, nó rèn luyện tinh thần, sự b́nh tĩnh và  phán đoán chứ không phải là đánh nhau.
vnexpress