Trẻ con sống trên hồ Dầu Tiếng được ngắm trăng trên  trời và dưới nước.  Chỉ vậy thôi. Ở hồ nhân tạo lớn nhất Việt Nam này,  gần 30 năm qua trẻ  con chưa có cái Tết Trung thu đúng nghĩa.  
                             |          
                      | Gia đình nghèo khó, trung thu với các em vẫn là sông nước, con đò . |          
      
  
Hồ Dầu Tiếng nằm trên địa bàn hai huyện Dầu Tiếng (Bình  Dương) và Dương  Minh Châu (Tây Ninh), hằng năm cung cấp nước tưới cho  hơn 50.000 ha  đất nông nghiệp của các tỉnh Bình Dương, Tây Ninh, Long An  và TPHCM.  Những năm sau giải phóng, dân thương hồ từ các miệt rủ nhau  đi khai  phá, bám trụ tại các dải đất ven lòng hồ. Thương hồ tứ xứ, ở gần  có Củ  Chi, Hóc Môn (TPHCM), Long An, ở xa tận mịt mù miền Tây sông  nước, thậm  chí nhiều người trước kia chạy loạn hoặc theo con nước sang  vùng Biển  Hồ (Tonle Sap, Campuchia) mưu sinh, sau cũng theo nhau về dựng  chòi,  đánh cá trên lòng hồ. Đó là những năm 1980. Sau này, khi hoàn  thành xây  đập hồ Dầu Tiếng, hàng ngàn cư dân thương hồ bỗng chốc trở  thành dân  di cư, không hộ khẩu, không đất canh tác. Lũ trẻ sinh ra trên  lòng hồ  cũng chỉ được cấp giấy chứng sinh.      
 Tựu trường, lên núi hái măng
 Xóm  đảo Tha La (xã Định Thành, Dầu Tiếng, Bình Dương),  cái tên nghe  đã xót xa. Nằm ở dải đất tận cùng phía Nam ven bờ Dầu  Tiếng, hơn 30 hộ  dân với gần 100 nhân khẩu sống chênh vênh bên sườn núi  Cậu trơ sỏi đá.  Xóm trưởng Mai Văn Hương đưa chúng tôi đi thăm từng túp  lều lụp xụp  dựng theo kiểu nhà sàn rải rác nằm ọp ẹp chạy theo chân núi.  Ông Hương  kể, năm 1983, ông cùng gia đình và các ghe thương hồ tứ xứ  xuôi theo  con nước lên hồ Dầu Tiếng kiếm ăn. Ngày đó cá tôm vô kể, tuy  xa xôi  cách trở nhưng không đến nỗi khốn khó như bây giờ. “Khi xây xong  đập hồ  Dầu Tiếng, người ta bảo đất này để làm du lịch sinh thái, nên bà  con  lùi về dựng nhà bên sườn núi. Trước mặt là hồ, sau lưng là núi, giờ   người ta lại bảo chúng tôi phải di dời. Chẳng còn biết lùi về đâu nữa.   Cuộc sống bấp bênh nên con cái chẳng đứa nào học hành tới nơi tới chốn”.
  
                             |          
                      | Lại  một cái Tết Trung thu sắp qua đi mà các em vẫn không bánh trái, không  tiếng trống, không đồ chơi             Hái măng, hái nấm, mỗi ngày các  em kiếm được 50- 70 ngàn đồng             . |          
      
  
Ngày tựu trường, lũ trẻ xóm đảo Tha La chẳng cần quần  áo mới, cặp sách,  bút vở làm gì. Chúng mang bộ đồ cũ mèm, đội nón, đeo  găng tay vạch  rừng vào núi bẻ măng. Em Trần Văn Thái 12 tuổi, mới học  lớp 2 đã nghỉ.  Hai người chị trước của em cũng bỏ dở việc học, kiếm tiền  phụ giúp gia  đình. Thấy đứa em út năm nay vào lớp 1 cứ khóc miết không  chịu theo mẹ  đến trường, thằng anh lầm lì bước lên núi, đi nửa đường  quay lại quát:  “Đừng có khóc nữa. Lo mà đi học cho biết đọc, biết viết,  rồi lúc đó  nghỉ đi hái măng với tao!”. Từ tháng 6 bắt đầu mùa mưa, mùa  của măng,  lũ trẻ ở Tha La đã chộn rộn chuẩn bị. Cứ mỗi buổi sáng, chúng  lại chia  nhau tỏa lên núi. Ra khỏi núi, chúng mang măng ra ngôi chùa gần  đó bán  cho khách thập phương. Hôm chùa vãn khách, chúng mang ra tỉnh lộ  bán.  Măng nhỏ cũng hái bằng hết mang về gọt đem ra chợ bán theo ký. Từ  mờ  sáng đến tối mịt mới giải quyết hết số măng kiếm được trong ngày,  kiếm  được từ 50-70 ngàn đồng. 
 Từ xóm đảo Tha La chạy ngược về phía tây gần 30km, là  xóm Nhà Bè (xã  Minh Hòa, Dầu Tiếng, Bình Dương). Gần 20 hộ dân với 250  nhân khẩu ở đây  sống không điện, không nước, nhiều người không có giấy  tờ tùy thân.  Ngày trước, đến đây, họ sống trong những chiếc bè nổi trôi  trên lòng  hồ, vì vậy mà người dân quanh vùng gọi là xóm Nhà Bè. Ông  Nguyễn Văn  Đỏ, xóm trưởng thở dài chỉ lũ trẻ đang chèo đò ngoài hồ, nói:  “Trẻ con  lòng hồ mới sinh ra đã cho quen với mùi sông nước. Chưa lên  mười tuổi  đã có thể một mình chèo ghe. Lớn thêm tí nữa là đã theo cha mẹ  lênh  đênh suốt đêm đi thả lưới, đánh cá. Không có hộ khẩu, tụi nhỏ chỉ  học  hết cấp 1, không vào được cấp 2. Vì vậy bà con cũng chẳng buồn cho  tụi  nó đi học. Ở nhà phụ giúp gia đình”.
 Trung thu buồn
 Gần 30 năm nay, những đứa con của lòng hồ chưa bao giờ   biết mùi vị  của chiếc bánh trung thu. Một chiếc bánh loại thường cũng  đã có giá  bằng hai bữa cơm thường ngày của cả đại gia đình. Ông Mai Văn  Hương, là  người đầu tiên đặt chân đến đảo Tha La: “Từ lúc tôi cùng vài  hộ dân  đầu tiên theo con nước lên đây khai phá, đến rằm tháng tám cũng  chẳng  bao giờ nghe tiếng trống múa lân vang lên ở cái xóm nghèo này”.  Cũng có  mấy người bán hàng rong mang bánh trung thu vào bán nhưng đắt  quá, dân  đảo chẳng dám mua cho con cháu. “Con có thấy người ta bán ngoài  chợ  nhiều lắm, đẹp lắm mà chưa được ăn bao giờ. Mẹ không mua cho đâu,  mẹ  bảo phải bán cá để đổi tiền mua gạo”, một đứa trẻ chen ngang. “Mấy  năm  trước có đoàn từ thiện đi cho xóm mấy cái bánh trung thu, tụi nhỏ  chia  nhau ăn xong bảo chẳng no gì cả, ăn cơm no bụng hơn”, ông Hương  bảo.
  
                             |          
                      | Hái măng, hái nấm, mỗi ngày các em kiếm được 50- 70 ngàn đồng. |          
      
  
Đêm trên lòng hồ, dù chưa đúng rằm nhưng ánh trăng đã  lênh láng, xa xa  từng ánh bạc trải dài. Dân lòng hồ không có điện, nhà  nào nhà nấy phải  sắm máy phát điện, chạy bằng dầu. Đêm trăng sáng nên bà  con tắt điện từ  sớm. “Bình thường khoảng 9 giờ tối mới tắt điện ngủ”,  một người cho  biết. Sáng trăng, lũ trẻ chơi đuổi bắt, chạy tứ tán trên  bãi đất bán  ngập. “Đêm trung thu trăng sáng, đỡ tốn dầu, tốn điện hơn  ngày thường.  Vui vậy thôi. Rồi cũng phải đi ngủ sớm để khuya dậy ra hồ  thả lưới,  kiếm ít cá mai đong gạo”, một người thở dài rồi đứng dậy đi  chắt dầu  vào can cho chuyến xuồng máy tối nay.
  
                                         Con có thấy người ta bán  bánh Trung thu ngoài chợ nhiều  lắm, đẹp lắm mà chưa được ăn bao giờ. Mẹ  không mua cho đâu, mẹ bảo phải  bán cá để đổi tiền mua gạo” - Một đứa trẻ  xóm đảo Tha La 
              |          
      
  
Lê  Quang Minh, tienphong.vn