| 
  
    
 
 
	
	
	
	
	
	
		
	
     
  
    
       
    
    
      
        Ngôi làng của các “nghệ sĩ đi dây”
      
    
   
	
		
			
			 
			04-19-2011
			
			
		 | 
		
			 
			#1
			
		 | 
	
 
	| 
			
			 R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư 
			
			
			
				
			
			
				 
				Join Date: Dec 2008 
				
				
				
					Posts: 44,699
				 
				 
	Thanks: 262 
	
		
			
				Thanked 591 Times in 456 Posts
			
		
	 
	Mentioned: 0 Post(s) 
	Tagged: 0 Thread(s) 
	Quoted: 1 Post(s) 
				
				
  
    Rep Power:  61
  
  
  
				
				     
			 
	 | 
	
	
	
		
		
		
		
			
			Tại ngôi làng Tsovkra,  Dagestan -  miền  Nam nước Nga - hầu như tất cả già trẻ, gái trai ở ngôi  làng đều có  thể  đi trên dây như những nghệ sĩ xiếc tài ba. Các “nghệ  sĩ đi dây”  của ngôi  làng này đă có mặt trong nhiều đoàn xiếc hàng đầu  và đă giành  nhiều  giải thưởng tại các cuộc thi quốc tế. Cho đến giờ  vẫn không ai  biết rơ  truyền thống này được bắt đầu như thế nào mà chỉ  biết rằng nó  đă có niên  đại từ cách đây hơn 100 năm. Tương truyền  rằng, những người  đàn ông si  t́nh trong làng phải đi qua những hẻm núi  để chinh phục được  những cô  gái trẻ ở ngôi làng bên cạnh. V́ vậy, họ  đă căng một chiếc  dây qua núi  và đi trên đó để chứng tỏ sự can đảm và  t́nh yêu sâu sắc  của ḿnh.  
 
  Những người luôn ưa thích mạo hiểm 
 
 Ngôi làng hẻo lánh Tsovkra trông  giống như nhiều ngôi làng khác ở miền   Nam nước Nga. Những mái nhà  tranh nằm trên dốc núi mà phải mất nhiều giờ   lái xe trên những con  đường bẩn thỉu mới tới nơi. Con đường ẩn hiện   những sườn núi, ngầm  mách bảo sẽ có những khúc cua bất ngờ với một bên   thăm thẳm là vực  sâu…Không biết “lời nguyền” của lịch sử có từ bao giờ   mà hầu như tất  cả già trẻ, gái trai ở ngôi làng Tsovkra-1 xa xôi ở Nga   đều có thể đi  trên dây như những nghệ sỹ xiếc tài ba (Tsovkra-1 là một   làng nông  nghiệp ở Dagestan, nước cộng hoà nằm giáp Chechnya (ở phía   tây) và  biển Caspia (ở phía đông) trong vùng Caucasus của Nga).  
 
 Đối với trẻ con ở trong ngôi làng ở  tận cùng phía nam nước Nga này, tṛ   chơi sau giờ đến trường là đi  thăng bằng trên dây treo cách mặt đất  bằng  chiều cao một tầng nhà một  cách mạo hiểm. Chúng  chơi thích thú,  những  tiếng cười gịn giă hoan  nghiênh “chiến thắng”, và lắc đầu như  cuội khi  gă bổ nhào. “Cháu không  sợ”, cậu bé 12 tuổi Magomed Gadzhiyev  cho biết  khi đứng trên cánh  đồng ở ŕa làng.  
 
 Magomed vừa phân trần vừa tỏ rơ  thái độ hào hứng khi buổi đầu tập nghệ   thuật truyền thống độc đáo, mạo  hiểm của làng. Và đó cũng là một truyền   thống biểu diễn nghệ thuật  của gia đ́nh. Mẹ Magomed là một nghệ sĩ đi   trên dây, có thâm niên 28  năm trong nghề. Mẹ cậu từng tham gia vào đoàn   xiếc của làng đi biểu  diễn ở nhiều nơi trên thế giới.  
 
 
 Thành tích nổi bật của bà là đă  hoàn thành chặng đường 400 mét đi bộ   trên một con đường dốc là một  thanh thép bắt từ bên này sang bên kia núi   với độ dốc là 40. Bằng cách  sử dụng một cây sào để cân bằng, bà bước  đi  mà không có dây an toàn.  Đến năm 62 tuổi, bà vẫn có thể biểu   diễn những pha “đi dây” độc  đáo. Mấy anh chị em trong nhà Magomed   chưa ai theo kịp mẹ. Trong  tâm trí của Magomed: Mẹ thật dũng cảm và dẻo   dai. Từ đó, Magomed nuôi  chí hướng theo học mẹ, mong muốn sẽ giỏi như   mẹ. Ban đầu, cậu mới học  một vài thao tác cơ bản như đứng vững trên cây   sào, đối mặt với độ  cao. Dần dần, Magomed càng trở nên yêu thích môn   nghệ thuật này. 
 
 Đằng sau cậu bé là cô bé Tuti  Ulubiyeva, 8 tuổi mặc bộ đồ màu xanh nhạt   thận trọng bước đi trên sợi  dây treo. Cô bé nắm bên sườn một chiếc gậy   dài chừng ba mét để giúp  giữ thăng bằng. Không có bất kỳ một cái đệm  nào  ở bên dưới pḥng  trường hợp cô bé té ngă.  
 
 Nghệ thuật độc đáo trong truyền thống “đi dây” của làng Tsovkra 
 
 Truyền thống “đi dây” đă khiến  Tsovkra nổi tiếng khắp Liên bang Xô Viết   trong nhiều thập kỷ, bởi cái  mới lạ, tính chất nguy hiểm của nó. Và đặc   biệt hơn, không phải chỉ có  một số người ở làng Tsovkra biết đi dây mà   là cả làng. Chúng ta từng  biết đến Trung Quốc như một cường quốc về  nghệ  thuật xiếc. Từ  năm  1950 đến năm 1970, người yêu xiếc trên thế  giới lại  được biết đến làng  Tsovkra - một ngôi làng hẻo lánh ở miền Nam  nước Nga  với tiết mục “đi  dây” thể hiện niềm đam mê mạnh mẽ và những  sáng tạo  đầy thú vị. Nó  được khán giả cũng như giới chuyên môn quốc tế  đánh giá  như một hiện  tượng đặc biệt. “Thời kỳ hoàng kim là từ những  năm 1950 đến  những năm  1970”, Isayev, một người dân địa phương cho  biết. “Khi đó cả  thế giới  biết về chúng tôi và chúng tôi có thể bán hết  sạch vé ở bất kỳ  rạp  xiếc nào trên khắp các thủ đô châu Âu với tài  năng đi trên dây của   chúng tôi”.  
 
 
 
 Các “nghệ sĩ đi dây” của ngôi làng  này đă có mặt trong nhiều đoàn xiếc   hàng đầu và đă giành nhiều giải  thưởng tại các cuộc thi quốc tế. Trong   đó có hai giải Soviet Union do  ban tổ chức của chương tŕnh “Nghệ thuật   dân gian độc đáo trên thế  giới” trao tặng. Đây là một giải thưởng lớn   nhằm vinh danh những nghệ  sỹ là các nhà văn, họa sĩ, vũ công ballet,   nghệ sĩ opera thực sự có  tài năng và có những đóng góp đáng kể mang tầm   cỡ quốc tế .  
 
 Từ năm 1950 đến năm 1970 là những  năm thịnh vượng nhất về truyền thống   “đi dây” của người dân Tsovkra.  Truyền thống “đi dây” của làng không quy   định tuổi tác, giới tính đối  với người biểu diễn, nhưng phần lớn người   dân trong làng học nghệ  thuật này từ năm lên 8 tuổi. Rồi đến hẹn lại   lên, các thanh niên nam  nữ trong làng, ai đến tuổi 17, không phân biệt   nam hay nữ đều có thể  tham gia vào các đoàn xiếc quốc tế, thể hiện nghệ   thuật đi dây điêu  luyện, dẻo dai của ḿnh.  
 
 Đội đi dây của làng Tsovkra thuộc  đoàn xiếc Dagestan là một đội   ngũ biểu diễn đi dây chuyên  nghiệp, các đội viên đã có nhiều   đóng góp trong việc kế  thừa, sáng tạo kỹ xảo trình diễn nghệ   thuật đi trên dây,  khiến loại hình nghệ thuật này ngày càng   có tiếng vang trên  thế giới. Họ có mặt ở khắp các tỉnh, trung tâm   thành phố châu Âu bấy  giờ. Ông Nukh Isayev, 72 tuổi – một già làng chia   sẻ cảm xúc trong  niềm tự hào khôn siết. Ông Nukh cũng từng là một nam   diễn viên xiếc  trên dây của làng. Mài giũa tài năng từ năm lên 6, ông   Nukh giờ đă đạt  đến tŕnh độ thượng đẳng của một nghệ sĩ đi dây và khả   năng giữ vững  tinh thần trước những t́nh huống mạo hiểm. “Tôi nguyện cả   đời cống  hiến cho môn nghệ thuật này”, ông Nukh tâm sự. 
 
 Ông Nukh nói những màn tŕnh diễn  thăng bằng của ông là những màn biểu   diễn nghệ thuật phong phú và kỳ  công, không đơn giản như kiểu giữ thăng   bằng trên ghế hay trên xe đạp.  “Nghệ thuật ở đây là những thức mà bạn   chỉ có thể xem trong phim,  không dây bảo hiểm, không lưới đệm đỡ. Những   ǵ tôi muốn thể hiện chỉ  là sức mạnh của con người, cơ thể của con  người  được bao bọc bởi thiên  nhiên”, Nukh nói. 
 
 Ông cũng nói thêm: “Tôi không phủ  nhận là tôi luôn cảm thấy sợ. Tôi là   một người b́nh thường với những  cảm giác b́nh thường như bao người khác.   Nhưng có điều tôi biết chắc  con người có khả năng tự vệ rất cao. Chỉ   đến khi nào tôi cảm thấy hoàn  toàn không c̣n sợ hăi với những ǵ tôi   đang làm, tôi sẽ dừng việc này  lại. Nhưng truyền thống đi dây của làng   luôn thôi thúc ḷng hiếu kỳ,  quyết tâm thực hiện bằng được trong tôi”.   Ông Nukh đă chiến thắng sự  sợ hăi của chính ḿnh và tự hào về khả năng   chinh phục độ cao, độ  nghiêng, và “con đường” mảnh mai được tính bằng   milimét. 
 
 Ông Nukh tiếp tục môn nghệ thuật  nguy hiểm nhưng vô cùng yêu thích của   ḿnh đến năm ông đă ở tuổi 70.  Nếu là người khác th́ ở độ tuổi này có lẽ   người ta sẽ từ bỏ những ǵ  nguy hiểm đến bản thân, dù đó là niềm đam  mê  để giữ cho ḿnh được  “b́nh yên” và an toàn th́ ông Nukh ngược lại. Ở   tuổi 70, ông vẫn quyết  định thực hiện màn tŕnh diễn mà mới thoáng  nghe  qua ai cũng phải  “sởn da gà”. Ông Nukh quyết định đi bộ trên dây  giữa 2  ngọn núi ở  Dagestan. Chỉ với một sợi dây và 2 trụ cột “nghèo  nàn” chống  đỡ, ở độ  cao 29 m dưới sức gió mạnh, ông Nukh vẫn giữ được  thăng bằng và  hoàn  thành xuất sắc màn biểu diễn trong tiếng vỗ tay thán  phục. 
 
 
 
 Truyền thống “đi dây” của người dân  Tsovkra là một loại hình nghệ   thuật biểu diễn xiếc đi trên  dây dân gian truyền thống của tộc   người nơi đây. Truyền thống có  lịch sử lâu đời, hình thức nghệ   thuật này được người dân  trong làng yêu thích và lưu truyền đến   nay, bởi phong cách độc  đáo, kỹ nghệ điêu luyện và biểu diễn   mạo hiểm đầy tính  thưởng thức. Đó là màn tŕnh diễn nghệ thuật dân   gian độc đáo rất  khó thể hiện, yêu cầu người diễn ngoài khả năng tập   trung cao độ, phải  có đủ dẻo dai, vừa giữ thăng bằng tốt vừa phô diễn   những động tác múa  mềm mại và đôi khi, phải vừa hát hoặc kể chuyện. 
 
 Trong các hoạt động đón mừng  ngày lễ tết của của người dân   Tsovkra không thể thiếu biểu  diễn nghệ thuật độc đáo. Nghệ nhân “đi   dây” thường trổ tài điêu  luyện bằng nghệ thuật tổng hợp từ   động tác đi trên dây và  cầm gậy đi thăng bằng trên dây treo. Biểu   diễn “đi dây” thường  diễn ra ở ngoài trời, đi trên dây thừng   hoặc dây thép ở độ  cao hơn chục mét, các nghệ sỹ không những có   thể đi trên dây  một cách thành thạo và nhẹ nhàng, mà còn có   thể làm những  động tác mạo hiểm, đặc sắc, khiến khán giả   đều phải trầm  trồ thán phục. 
 
(c̣n tiếp) 
 
Hà Linh 
(Phụ nữ today) 
  
		 
		
	
		
		
		
		
		
	 | 
 
	
		 
		
		
		
		
		 
	 | 
	
	
	
		
		
		
		
		
		
		
		
		
		
			
		
		
		
	 | 
 
 
		
			
		
		
 
 
 
          
	
		
			
			 
			04-19-2011
			
			
		 | 
		
			 
			#2
			
		 | 
	
 
	| 
			
			 R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư 
			
			
			
				
			
			
				 
				Join Date: Dec 2008 
				
				
				
					Posts: 44,699
				 
				 
	Thanks: 262 
	
		
			
				Thanked 591 Times in 456 Posts
			
		
	 
	Mentioned: 0 Post(s) 
	Tagged: 0 Thread(s) 
	Quoted: 1 Post(s) 
				
				
  
    Rep Power:  61
  
  
  
				
				     
			 
	 | 
	
	
	
		
		
  
  
     
    Ngôi làng của các “nghệ sĩ đi dây” (tiếp)
   
   
  
		
		
			
			Truyền thống bắt nguồn từ người đàn ông si t́nh?  
 
Cho đến giờ vẫn không ai biết rơ truyền thống này được bắt đầu như thế   nào mà chỉ  biết rằng nó đă có niên đại từ cách đây hơn 100 năm. Tương   truyền rằng, những người đàn ông si t́nh trong làng phải đi qua những   hẻm núi để chinh phục được những cô gái trẻ ở ngôi làng bên cạnh. V́   vậy, họ đă căng một chiếc dây qua núi và đi trên đó để chứng tỏ sự can   đảm và t́nh yêu sâu sắc của ḿnh.  
 
 Đó là câu chuyện của chàng trai Gadzhikubanov. Năm lên ba tuổi,   Gadzhikubanov đă mồ côi bố. Nhà có 4 anh chị em. Người mẹ góa bụa tần   tảo nuôi các con. Gadzhikubanov như cái cây rừng, cứ thế lớn lên, mạnh   mẽ… Rồi, ngày qua, tháng qua, đứa bé làng Tsovkra năm xưa đă vụt trở   thành người trai bản đẹp như con ngựa lúc đi rừng. Đến một ngày, trái   tim của chàng trai hiền lành ấy, bỗng đập rộn ràng khi gặp người con gái   ở ngôi làng bên cạnh. Ngay cái gặp ban đầu, Gadzhikubanov đă thầm   thương trộm nhớ… Khi ấy, làng Gadzhikubanov c̣n hoang sơ. Những mái nhà   tranh nằm trên dốc núi. Chỗ nào có nắng, có nước, dân làng lại cùi cụi   vỡ đất, rồi dẫn nước về… Đến khi, đứng trên chót đỉnh núi nh́n xuống,   những thủa đất trồng lúa mỳ, cây hoa màu x̣e rộng, cây trồng phát triển,   tươi tốt th́ cũng là lúc chàng trai Gadzhikubanov, không thể nén măi   mối t́nh thầm lặng với người con gái ở làng bên…  
 
Mối t́nh đơn phương ấy cứ lớn dần theo ngày tháng. Gadzhikubanov biết,   cô gái có phần đă hiểu ḷng anh, chỉ đợi chàng sang bên này cầm tay, rồi   th́ thầm một điều…, như mà Gadzhikubanov chưa làm được…Rồi đến một   ngày, Gadzhikubanov mạo hiểm căng dây từ bên này của thung lũng sang bên   kia và tự đu người qua để chứng tỏ sự can đảm và t́nh yêu sâu sắc của   ḿnh. Cảm động trước tấm chân t́nh, nàng đă đồng ư theo chàng về nhà   trong niềm vui hạnh phúc ngập tràn. Bởi lúc bấy giờ, hành động dũng cảm   “đi dây” của chàng Gadzhikubanov phần nào thể hiện quyết tâm chinh  phục,  tâm nguyện gắn bó suốt đời với người tri kỷ. Sau đó, hai người đă  về ở  một nhà, ăn đời sống kiếp cùng nhau, có với nhau 4 mặt con, tất  cả chúng  đều khôn lớn. Những vất vả cuộc sống, vẫn không làm t́nh yêu  nơi họ già  đi, mà dường như, nó vẫn nồng nàn như cái nh́n đầu tiên bên  sườn núi. 
 
Câu chuyện ấy đă xảy ra cách đây hơn 100 năm. Thế mà, nó vẫn truyền măi,   cho những đứa trẻ làng Tsovkra bây giờ, khi đă bắt đầu biết hái hoa  đồi  cài lên tóc làm duyên, khi đứa trai chiều nào c̣n hồn nhiên ngồi  trên  lưng ngựa…, đă biết tinh tươm quần chùng áo dài, bần thần nh́n qua  cửa  nhà có cô gái đương tuổi thiếu nữ… Chúng bảo, đấy là “sợi dây t́nh  yêu”  của vợ chồng Gadzhikubanov. Và như để gây ấn tượng, người mạo  hiểm nhất  bắt đầu bước đi trên dây. Dần dần kỹ năng này đă trở thành  một phép thử  nhân cách của chàng trai.  
 
Và cũng không biết từ khi nào, nó trở thành một tiêu chuẩn đo mức độ sâu   của t́nh yêu và ḷng chung thủy của chàng trai. Từ đó đến nay, mặc dù   không có một văn bản hành chính nào ghi chép quy định điều này, nhưng   người dân ở làng Tsovkra luôn coi đó là “một bản quy ước” bất di bất   dịch. Có như vậy, chàng trai mới chứng tỏ được phẩm chất thuần nhất, độc   đáo của người dân nơi đây. Sau khi Thế chiến thứ hai kết thúc, với sự   nổi tiếng của các rạp xiếc Liên Xô, hàng chục nghệ nhân đi trên dây tài   giỏi nhất đă rời làng để đi biểu diễn ở khắp các thành phố trên thế    giới. Phần v́ miếng cơm manh áo, nhưng phần quan trọng hơn là, những   người dân ở làng Tsovkra khao khát muốn quảng bá nghệ thuật “đi dây” đặc   sắc của ḿnh tới đông đảo khán giả ở các nước bạn. 
 
Nhưng cũng có người cho rằng, truyền thống này có thể bắt nguồn do thời   tiết khắc nghiệt trong khu vực. Thời tiết đó đă làm hỏng những cây cầu   bắc qua những con sông chảy siết, bấy giờ Dagestan vẫn là một nước nông   nghiệp lạc hậu, điều kiện cơ sở hạ tầng của đất nước c̣n hạn hẹp nên   chưa tiến hành sửa chữa, xây dựng lại. Để phục vụ đời sống sinh hoạt,   cho các hoạt động sản xuất cũng như quá tŕnh giao lưu, dân làng đă nghĩ   ra giải pháp: căng dây đi trên đó để qua sông.  
 
Ngôi làng nhỏ bé dần vươn ra thế giới 
 
Đến đầu thế kỷ 19, người dân của Tsovkra nhận thấy đây không chỉ là một   kỹ năng của người làng mà khả năng đi trên dây của họ có thể vươn ra   ngoài ngôi làng nhỏ bé đó. Thế là nhiều nhóm “nghệ sĩ” đi dây của   Tsovkra bắt đầu diễn ở các ngôi làng gần đó rồi vươn ra thế giới. Trong   thời kỳ “hoàng kim” sau Thế chiến thứ hai, làng Tsovkra-1 chuyên cung   cấp các nghệ sỹ đi trên dây cho các rạp xiếc của Liên bang Xô Viết. Họ   đă mang lại niềm vui cho khán giả khắp thế giới với những nghệ sỹ nhào   lộn tài ba, đầy táo bạo, và mang về cho Liên Xô những giải thưởng xiếc   cao quư nhất.  
 
Mặc dù thời kỳ hoàng kim đó đă kết thúc cách đây chừng 30 năm nhưng “lời   nguyền” lịch sử vẫn không mất đi và giờ đây làng Tsovkra-1 đang cố  gắng  phục hồi lại danh tiếng là một trung tâm sản sinh những nghệ sỹ đi  trên  dây của thế giới. Hiện nay, ở Tsovkra đám trẻ em vẫn tiếp tục tập  “làm  xiếc” trên những chiếc dây mỏng manh. Ông Ramazan Gadzhiyev,  người đang  điều hành ngôi trường dạy đi trên dây ở Tsovkra, tự hào nói:  “Không phải  ai cũng có thể có tài đi trên dây. Nhiều người lớn tuổi  hơn không thể  làm được v́ quá khó, nhưng ở ngôi làng này bất cứ ai khỏe  mạnh đều có  thể làm xiếc trên dây”. Điển h́nh như thành tích đáng nể  của chàng trai  Ahmet-Khan Sultan, 18 tuổi. Trong t́nh trạng bịt mắt,  cậu đă đi ngược  trên đoạn dây cáp dài 200m, treo lơ lửng cách đàn thú  dữ bên dưới 35 m.  Ahmet-Khan Sultan chỉ mất có 13 phút 06 giây để hoàn  thành chặng đường  chênh vênh nguy hiểm này. Phát biểu sau khi xuống  dưới mặt đất,  Ahmet-Khan Sultan nói: “Sau nhiều năm khổ luyện, có thể  nói tôi đă không  làm phụ ḷng gia đ́nh, phụ ḷng về một truyền thống  tốt đẹp của làng”.  
 
Các hoạt  động ngoại khóa này vẫn liên tục được tổ chức tại ngôi làng   nhỏ này. Cứ 3 lần/tuần, sau giờ học là đám trẻ lại đi những chiếc dây   được căng ở ŕa làng để luyện kỹ năng của ḿnh trong sự giám sát của ông   Gadzhiyev. Chúng tập trong bất cứ thời tiết nào, thậm chí trong mùa   Đông giá rét khi nhiệt độ có thể xuống dưới âm 10 độ C. 
 
Và đến câu chuyện của ông Magomedramazan Ramazov, người đàn ông 65 tuổi   trưởng thành ở Tsovkra, đang điều hành một trường xiếc mà ở đó quy tụ   những người đi dây “thiện nghệ” nhất của làng Tsovkra. Ông Gadzhiyev bắt   đầu điều hành ngôi trường này với cố gắng thổi luồng không khí mới vào   truyền thống của làng Tsovkra và nuôi dưỡng một thế  hệ “nghệ sĩ” đi  dây  mới. Cách đây 1 thập kỷ, ngôi trường được một doanh nhân giàu có ở   Dagestan thiết lập nên. Người này đă hứa hẹn mang lại nhiều điều tốt  đẹp  cho ngôi trường nhưng ông chưa kịp làm việc đó th́ đă bị bắn chết  trong  một cuộc tranh chấp kinh doanh. Kể từ đó, họa hoằn lắm mới có một  nguồn  tài trợ nào đó nhưng không nhiều.  
 
C̣n ở Makhachkala, Ramazov chi trả cho ngôi trường của ḿnh bằng tiền   riêng. Ông buồn rầu nói chẳng hề có sự hỗ trợ nào thêm để lưu giữ được   các truyền thống của vùng Dagestan. Để phát huy nghệ thuật “đi dây”   của làng, Ramazov chủ động mời những nghệ nhân “đi dây” dân gian  tham  gia đoàn xiếc Dagestan, tạo điều kiện thuận lợi cho sự  phát  triển của nghệ thuật độc đáo này. “Sau khi những nghệ nhân  dân  gian tham gia vào đoàn xiếc, chúng tôi làm rất nhiều việc  để  đảm bảo an toàn cho diễn viên khi họ đi trên dây. “Đi dây” là   nghệ thuật dân gian, để phát huy hơn giá trị loại hình nghệ   thuật này và phù hợp với thói quen thưởng thức của khán giả   hiện đại, chúng tôi có một số cải tiến về mặt hình thức   biểu diễn, âm nhạc và nội dung biểu diễn v.v.”, Ramazov nói. 
 
 
 
Hình thức biểu diễn ngoài trời của nghệ thuật “đi dây” có tính   thưởng thức rất cao, cùng với việc kế thừa và phát huy nghệ   thuật truyền thống này, nghệ thuật “đi dây” còn mở ra một lĩnh   vực mới là biểu diễn trong nhà và đã đi lên sân khấu. Có sự   phối hợp của mỹ thuật và ánh đèn sân khấu, tính nghệ thuật   của nghệ thuật “đi dây” được phát huy hiệu quả hơn. Ông Ramazov  và  đội viên khác phát huy sức sáng tạo, đã sáng tạo thêm  những  động tác khó và đầy tính thưởng thức như đi xe một  bánh, đội  bát, nhảy dây trên dây thép v.v.   
 
Song người đàn ông 47 tuổi này đang trong một “cuộc chiến” đầy cam go   khi ngày càng nhiều người dân trong làng đi t́m việc ở những thành phố   lớn. Theo đó, truyền thống đó sẽ bị mai một đi nếu như không được hỗ trợ   về tài chính. Hiện giờ dân số của Tsovkra đă giảm từ 3.000 vào những   năm 1980 xuống c̣n khoảng 400 người và giờ chỉ c̣n 70, trong khi trẻ em   vẫn không có các phương tiện để luyện tập một cách đúng đắn. “Những đứa   trẻ tài năng ở Tsovkra chỉ có thể tiếp tục được truyền thống của  Tsovkra  nếu ngôi làng này được tài trợ. Nhưng hiện tại, hầu hết các em  chỉ  luyện tập theo sở thích v́ nghề đi dây không hề có tương lai” - ông   Gadzhiyev lo ngại nói. Ramazan Gadzhiyev, 45 tuổi là cha của cậu bé   Magomed cho biết sẽ phục hồi lại danh tiếng của Tsovkra. 8 năm trước ông   đă mở lại trường dạy đi trên dây. 
 
2 học tṛ của ông Gadzhiyev, trong đó có con trai ông là cậu bé Magomed   (12 tuổi) và Tuti Ulubiyeva (15 tuổi), chiều nào cũng tập đi dây. Chúng   chưa có khả  năng thực hiện được các màn diễn nguy hiểm từng thấy  trong  các màn tŕnh diễn cũ của các ngôi sao Tsovkra, nhưng đôi chân bé  nhỏ  của các em có thể đi thoăn thoắt trên chiếc dây dày chưa đầy 1cm:  “Cháu  tập đi dây khi mới 6 tuổi”, Ulubiyeva kể. “Ban đầu cháu rất sợ,  nhưng  bây giờ th́ không sợ nữa và chẳng sợ bất cứ điều ǵ”. Ông  Gadzhiyev nói  rằng ông rất hi vọng một ngày nào đó, những học tṛ của  ông sẽ trở thành  những người nổi tiếng, và những nghệ sỹ đi trên dây  của Tsovkra sẽ lại  một lần nữa được tŕnh diễn ở những đất nước hiện  đại như Mỹ, Anh Nhật  Bản. 
 
 Hà Linh 
(Phụ nữ today) 
  
		 
		
	
		
		
		
		
		
	 | 
 
	
		 
		
		
		
		
		 
	 | 
	
	
	
		
		
		
		
		
		
		
		
		
		
			
		
		
		
	 | 
 
 
 
 
 
      
 | 
   |