Hơn 30 năm, bà Hà Thị Điều (58 tuổi, ngụ thôn Lộc Đông, xã  Quế Lộc, huyện Quế Sơn - Quảng Nam) gần như thức trắng để lo cho con và  gồng mình chịu đựng những vết thương do chúng gây ra
                       Thôn  Lộc Đông, xã Quế Lộc, huyện Quế Sơn - Quảng Nam có một xóm nhỏ với gần  20 nóc nhà mà người dân thường gọi là xóm Mũi. Gọi như vậy bởi đây là  khu vực cuối cùng của xã, nằm cách biệt hoàn toàn với bên ngoài. 
  
 
  Bà Hà Thị Điều chăm sóc hai người con tàn tật Anh và Em
  
Nỗi đau chồng chất
  
 “Xóm  Mũi gần mà xa lắm chú ơi!”. Một người dân trong thôn nói khi chúng tôi  hỏi đường. Đi bộ gần nửa giờ theo đường ruộng sình lầy, chúng tôi mới có  mặt tại xóm Mũi. Thấy người lạ đến, tiếng chó làng sủa vang vào vách  núi, cùng với đó là những tiếng ré vô hồn nghe rợn người. Hơn 30 năm  qua, người dân xóm Mũi đã quá quen với những âm thanh đó phát ra từ ngôi  nhà của bà Hà Thị Điều, 58 tuổi. 
  
 “Ông  tìm xem còn cái ly uống nước nào không?” - bà Điều giục chồng khi thấy  chúng tôi đến thăm. Trước vẻ ngạc nhiên của khách, bà phân trần: “Được  cái ly nào thằng Thanh nó đập hết rồi. Chừ cả nhà phải dùng chén bát  nhựa cùng với nó!”. Ông Võ Tịnh (chồng bà Điều) xuống bếp với dáng xiêu  vẹo vì mới trải qua ca phẫu thuật chấn thương sọ não sau lần bị Thanh  rượt đuổi khi lên cơn. Một lúc sau, ông trở lên mang theo ấm nước và một  cái ly. Đây là ly uống nước cuối cùng còn sót lại trong ngôi nhà trống  trơn, không có vật dụng gì đáng giá ngoài chiếc tivi đen trắng.
  
 Rót  nước mời khách, bà Điều tâm sự: “Mong các con chết trước vợ chồng tôi!  Chúng nó chết trước, tôi còn lo được, chứ mai này vợ chồng tôi chết đi  thì lấy ai nuôi và lo cho chúng”. Như để giấu dòng nước mắt, bà đi vào  nhà cố dỗ dành hai đứa con đừng la hét. 
  
 Bốn  lần hạ sinh, bà Điều được 5 người con, trong đó người con trai đầu, Võ  Ngọc Thanh (36 tuổi) bị tâm thần, học 17 năm không hết lớp 1. Cặp song  sinh sau cùng là Võ Văn Anh và Võ Văn Em (31 tuổi) bị nhiễm chất độc da  cam nên dị dạng bẩm sinh, ngây ngô, ăn nằm một chỗ. Bà Điều kể: “Anh và  Em vừa lọt lòng đã mang nhiều dị tật. Vợ chồng tôi phải bán sạch gia tài  để chữa trị cho con nhưng rốt cuộc cũng không khỏi. Còn Thanh thì năm  học lớp 1 tự dưng đổ bệnh, bác sĩ bảo bị tâm thần”. Không có tiền chữa  trị, vợ chồng bà đành mang con về nhà và thầm cầu mong con lành bệnh  nhưng bệnh của Thanh ngày càng nặng hơn. Hôm chúng tôi đến, Thanh đang  ngồi đùa nghịch với hai đứa em tàn tật. Thấy khách lạ, Thanh bỏ chạy một  mạch vào núi. Bà Điều bảo: “Nó thế đó. Chỉ tôi nói nó mới nghe”.
  
 
Chưa đêm nào ngủ ngon
  
 Hơn  30 năm trời nuôi con, chưa đêm nào bà Điều ngủ ngon, có lẽ vì vậy mà mái  tóc bà đã bạc gần hết. “Mấy hôm trước đau đầu, nôn mửa, tôi đến bệnh  viện khám. Bác sĩ kết luận bị thần kinh và đưa tôi mấy viên thuốc an  thần bảo uống  xong ngủ vài đêm là khỏi nhưng tôi đâu dám uống. Uống vào ngủ rồi ai lo cho chúng” - giọng bà Điều nặng trĩu.
  
 “Chúng  nó đâu như con cá, con gà, bẻ cái là chết. Con mình sinh ra, số phận nó  đã thế. Vợ chồng tôi chấp nhận. Tôi giờ tự lo còn không nổi nói gì đến  chuyện lo cho con. Tội cho bà ấy, một mình  vừa chăm sóc chồng vừa chăm sóc con”. Ông Tịnh lên tiếng rồi tiếp tục ôm đầu vì vết thương không ngừng hành hạ. 
  
 Hằng  ngày, bà Điều quần quật trên 3 sào ruộng để nuôi sống cả nhà. Hai người  con gái lấy chồng xa, nhà nghèo nên cũng không đỡ đần được gì. Ở tuổi xế  chiều nhưng hằng ngày bà Điều vẫn phải gồng gánh nuôi chồng, nuôi con.  Lần mổ chấn thương của ông Tịnh tiêu tốn hết 15 triệu đồng, giờ gia đình  phải sống trong cảnh nợ nần chồng chất. “Lần đó, không hiểu sao thằng  Thanh nổi cơn đòi đánh đập cả nhà” - bà nói. 
  
 Những  đêm Anh và Em lên cơn quậy phá không cho dân làng ngủ, bà Điều lại phải  thức trắng dỗ dành, lắm lúc chịu đựng những trận đòn của các con. Ba  mươi năm nuôi con cực khổ, bà chưa một lời than vãn mà âm thầm cam chịu  để dành hết tình thương cho các con. 
  
 
     Không dám đi đâu xa 
   
 “Tôi  không dám đi đâu xa vì lo cho con. Cứ xa chúng một ngày là tôi không an  lòng” - bà Điều vừa nói vừa đút từng thìa cơm cho Anh và Em. Cầm gói  bánh chúng tôi làm quà, bà vui mừng nói: “Tụi nó thích lắm. Lớn rồi mà  cứ đưa bánh ra dỗ dành là chúng yên ngay. Nhiều khi muốn con ăn uống  sướng một chút nhưng biết lấy gì mà mua cho chúng”.  
   
 Rời  xóm Mũi khi chiều vừa buông xuống, chúng tôi còn nghe văng vẳng bên tai  những tiếng la hét lạnh người giữa núi rừng cô quạnh. Nơi đó, người mẹ  già vẫn ngày đêm tần tảo nuôi con dù một tia hy vọng cho tương lai của  chúng cũng chẳng còn... 
 | 
      
              Bài và ảnh: Nguyễn Thành, NLD.COM.VN