
Một ông lăo nông dân quyết định vào thị trấn để xem phim. Khi ông tiến đến quầy bán vé, nhân viên nhận thấy có điều ǵ đó bất thường đậu trên vai ông.
- "Thưa ông," nhân viên hỏi, nhướng mày, "cái ǵ đang ở trên vai ông vậy?"
Ông lăo nông dân tươi cười tự hào. "Đó là chú chim bồ câu cưng của tôi. Nó đi khắp nơi với tôi."
Nhân viên lắc đầu xin lỗi.
- "Xin lỗi ông, nhưng chúng tôi không cho phép động vật vào rạp chiếu phim—ngay cả thú cưng của bất kỳ ai."
Không dễ dàng bỏ cuộc, ông lăo nông dân đi ṿng quanh góc, nhét chú bồ câu kín đáo vào quần của ḿnh, kéo khóa lên, và quay lại mua vé. Ông vào rạp và t́m một chỗ ngồi ngay giữa hai bà lăo tên là Bà Ba và Bà Năm.
Khi phim bắt đầu, chú chim bồ câu trở nên bồn chồn. Ông lăo nông dân, muốn bạn lông vũ của ḿnh cũng tận hưởng bộ phim, đă kéo khóa quần lên đủ để thú cưng của ḿnh tḥ đầu ra.
Một vài phút sau, Bà Ba nghiêng người về phía Bà Năm, th́ thầm thận trọng,
- "Năm à... tôi nghĩ người đàn ông bên cạnh tôi hành động hơi lạ."
Bà Năm liếc nh́n. "Tại sao bà nói vậy?"
- "Chà," Bà Ba th́ thầm, "ông ta vừa kéo khóa quần, và... có ǵ đó quái lạ tḥ ra."
Bà Năm cười khúc khích.
- "Ồ, Bà Ba à, ở tuổi của chúng ta, chúng ta đă thấy tất cả mọi thứ ở chỗ đó. Không có ǵ làm tôi ngạc nhiên nữa."
Bà Ba thở dài.
- "Tôi cũng nghĩ vậy... nhưng cái này nó đang ăn bắp rang bơ của tôi!"
VietBF@sưu tập