Tôi là một người yêu thể dục và thể thao các loại. Thời trẻ, gần như môn nào tôi cũng biết chơi và có thể chơi tàm tạm, thậm chí có những môn xuất sắc diện phong trào ấy chứ.
Chỉ do hoàn cảnh xô đẩy th́ mới gián đoạn thôi. Vợ tôi hôm nọ phàn nàn: “Thầy em dạo này chả tập tành ǵ đâm lên cân. Nặng nặng là!”.
Mà nào có phải tôi lười! Hoàn cảnh nhiều khi cũng éo le lắm. Có một thời kỳ khi các pḥng gym nở rộ th́ tôi đi tập gym. Mua hẳn thẻ tập cả năm cho nó sành điệu. Kỳ vọng sớm có một ngày cơ bắp cuồn cuộn ra uốn éo trên băi biển cho chị em trầm trồ.
Buổi trưa tranh thủ giờ nghỉ, tôi xuống pḥng tập ở cùng ṭa nhà. Bật máy chạy bộ lên rồi vừa thở ph́ pḥ vừa… thong thả đi bộ trên máy vừa ngắm các em thanh nữ mơn mởn xung quanh đang hăng say luyện tập, đầy tao nhă ấy chứ.
Tập chạy bộ xong là tôi xuống bể bơi tập bơi. Tôi bơi hăng lắm, hăng đến nỗi cứ thấy tôi đến là các em đang bơi dưới bể ngoi hết lên bờ nhường, không th́ tay tôi gạt nước bắn tối tăm mặt mũi, khỏi bơi lội ǵ luôn. Ấy vậy mà ba tháng trời chả giảm được lạng nào.
Nh́n cái bụng “sáu múi gộp một” vẫn y x́ như trước mà tôi nản quá. Cậu bé “pi-ti”, tức là huấn luyện viên cá nhân, gạ “để em tập riêng cho anh, đảm bảo sau ba tháng nữa là khác hẳn”, tôi gật đầu cái rụp.
Buổi đầu tiên, chắc để học viên nể nên cậu “pi-ti” cho tập làm quen một lèo mấy động tác nhảy nhót với tạ. Tôi tập hăng đến nỗi một viên sỏi trong túi mật rơi béng xuống gây tắc ống mật, vậy là vào nằm viện luôn một tuần. Sự nghiệp tập gym đành dang dở.
Cách đây hai năm, theo trào lưu dân văn pḥng, tôi quyết định chuyển sang đạp xe. Môn này ít cần dùng sức hơn, thời thượng hơn, cứ tối tối đạp một ṿng quanh hồ Tây độ chục cây số, thư thái ngắm cảnh, nhă phải biết.
Chia sẻ ư tưởng cho “nhóm bạn cùng béo”, đứa nào cũng vỗ tay hoan hỉ đăng kư tham gia đội đạp xe. Thậm chí thằng nhanh nhẹn nhất bọn đă kịp mở một cửa hàng buôn bán và sửa chữa xe đạp để cung cấp dịch vụ cho cả hội. Rạo rực lắm rồi.
Ngày tôi đi lấy xe đạp về là cả một sự kiện của gia đ́nh. Vợ tôi đi xe máy đằng trước dẫn đường, hai thằng con đạp xe đạp hai bên kèm bố nó đang chuệnh choạng ngoáy mông tít mù trên cái yên xe bé tí teo như cái lá.
Dù đă cẩn thận mặc hẳn hai cái “quần bỉm” cho nó dày mà sau quăng đường ba cây số, mông tôi tê dại không c̣n cảm giác ǵ cả. Không hề ǵ, chí ta một khi đă quyết th́ không khó khăn nào cản trở được, phỏng ạ.
Vậy là cứ tối tối đúng 8h, cả nhóm chúng tôi tập trung tại điểm hẹn. Quần bó áo gió như dân chuyên nghiệp, xe lắp kín phụ kiện đồ chơi, rồi th́ đèn rọi đèn nháy long lanh. Có ông được thằng con cẩn thận lắp thêm hẳn quả ăcquy trên xe đấu với cái dây đèn nhấp nháy quấn quanh xe trông như cây thông Noel di động. Ǵ chứ về khoản rực rỡ th́ chả kém ai.
Cả bọn thong thả đạp quanh hồ cùng nhau, quăng đường dự kiến là 10km. Được cái bọn tôi cũng chưa già nên sức vẫn c̣n khỏe, thêm vào đó cứ thấy mệt mệt là dừng nghỉ ngơi độ mươi phút uống nước lấy sức, sự nghiệp giảm cân c̣n dài nên đâu cần phải nôn nóng. Độ năm lần nghỉ là hết ṿng thôi.
Được chừng hai tuần th́ bắt đầu rơi rụng. Thằng th́ “tái phát bệnh gút”, thằng th́ “bận công tác”, thằng th́ “dạy con học”… Kết quả sau ba tháng, trơ khấc thằng tôi ở điểm hẹn. Trót dại nói như đinh đóng cột với vợ rồi nên tôi đành nghiến răng miệt mài đạp. Có lần đi qua hàng bia thấy “thằng bệnh gút”, “thằng công tác” với mấy thằng kia đang nâng ly “dô, dô” ầm ĩ, họng cũng nghẹn lại, nhưng đành chịu.
Cho đến một hôm thằng con tôi nghịch lỡ tay làm vỡ mất cái b́nh đựng nước của xe. Thế mới to chuyện. Đây là cái b́nh nước chuyên nghiệp gắn vào khung xe, có van một chiều để nước ra nhưng ngăn ngừa bụi bẩn xâm nhập.
Khi đạp xe khát nước chỉ việc đưa lên miệng mút nhẹ một cái là ḍng nước mát lành tuôn vào cổ họng. Hỏng cái b́nh khéo đi cả sự nghiệp tập luyện. Vợ tôi kiên định, t́m giải pháp ngay trong nhà.
Mụ vớ được cái b́nh sữa của con từ thời c̣n bú tí vứt lăn lóc một xó tủ, súc rửa rồi mang ra đặt vào chỗ b́nh nước trên xe. Vừa khít. Mụ hồ hởi: “Đấy thầy em xem, b́nh này cũng là van một chiều chỉ ra chứ không vào, có khác ǵ cái kia đâu. Đă thế c̣n núm silicon tha hồ mà mềm mại”. Mặc kệ tôi c̣n đang tần ngần, mụ ủn cả người cả xe ra đường.
Vấn đề là phong độ hỏng hết. Đạp xe đă mệt đứt hơi th́ chớ, mồm miệng tranh nhau thở ráo hết cả nước bọt, vậy mà đến lúc uống nước không khác ǵ cực h́nh. Cầm cái b́nh ti lên ngậm vào cái núm, tóp cả mồm trợn cả mắt mút lấy mút để mà nước chỉ thấm ra từng giọt.
Tôi phải dừng hẳn lại bên đường để tập trung mút nước mà măi không đủ thấm giọng. Đă thế lâu lâu lại có người đi ngang qua dừng lại ṭ ṃ ngắm cảnh một ông trung niên đang ngậm cái b́nh ti của trẻ sơ sinh h́ hụi, không c̣n ra cái thể thống ǵ. Tôi quyết “tạm nghỉ”, chờ bao giờ mua được b́nh nước mới th́ đạp tiếp.
Mới nghỉ từ tháng 7 năm ngoái đến giờ thôi mà vợ suốt ngày lèm bèm. Người ta bảo đàn bà thiếu tính kiên nhẫn quả đúng. Tại không có b́nh nước, chứ đâu phải tại tôi lười!
VietBF@sưu tập
|