Chuyện t́nh đẹp nhất trại phong - VietBF
 
 
 

HOME

NEWS 24h

DEM

GOP

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

Go Back   VietBF > Others (Closed Forums) > Archive - Old News 2006-2011 (closed)

 
 
Thread Tools
Old 12-18-2011   #1
jojolotus
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
jojolotus's Avatar
 
Join Date: Dec 2008
Posts: 41,760
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 0 Post(s)
Rep Power: 58
jojolotus Reputation Uy Tín Level 1jojolotus Reputation Uy Tín Level 1
Default Chuyện t́nh đẹp nhất trại phong

Ông mắc phải căn bệnh quái ác mà người đời gọi là "hủi". Cứ tưởng rằng sẽ phải sống độc thân cả đời, thậm chí không ít lần ông từng mang ư định tự tử. Nhưng t́nh yêu kỳ diệu đến từ một người lành lặn đă cứu vớt ông, cho ông một mái ấm.

Họ đă cùng nhau viết lên câu chuyện t́nh yêu đẹp như mơ ở mảnh đất tưởng chừng như chỉ có nỗi bất hạnh. Đó là câu chuyện của đôi vợ chồng Nguyễn Xuân Ngọc - Hà Thị Ḥa mà tôi có dịp gặp gỡ ở Trại phong Phú B́nh (xă Kim Tân, huyện Phú B́nh, tỉnh Thái Nguyên).

Đi qua những ngày đau...

Sinh đúng cái năm "chết đói" 1945, tuổi thơ của ông Nguyễn Xuân Ngọc (quê An Hải, Hải Pḥng) trôi qua trong cảnh nghèo khó.

Nhưng cái nghèo khó ấy không hằn sâu trong tâm trí ông bằng cái ngày ông phát hiện ra ḿnh mắc phải căn bệnh quái ác mà người đời xa lánh: bệnh hủi.

Ông Ngọc bùi ngùi kể lại cho tôi nghe chuỗi ngày đau thương ấy: “Ngày ấy người ta sợ con hủi hơn cả sợ ma. Nhà nào có người bị bệnh hủi là ai cũng tránh xa, thậm chí người ta c̣n không dám bén mảng đến gần cửa nhà hủi v́ sợ lây. Cứ nh́n thấy tôi là người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, có đứa trẻ c̣n lấy đá ném vào người xua đuổi".

Lúc mắc bệnh, ông mới 18 tuổi. Người đời hắt hủi, xa lánh, đến người thân trong gia đ́nh cũng sợ lây, cuối năm 1963 ông Ngọc xin chuyển vào ở trại phong Quỳnh Lập (Quỳnh Lưu, Nghệ An), trại phong đầu tiên ở miền Bắc.

Nơi ông sống hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, hoang sơ như băi tha ma, cây cối, lau lách um tùm. Người ta sợ mảnh đất này v́ nhắc đến trại Quỳnh Lập là nghĩ ngay đến những con người ma quái, chân tay không lành lặn, thối rữa và lê lết, rất kinh tởm.



Vợ chồng ông Ngọc - bà Hoà (Ảnh La Hoàn)

Đau nỗi đau thể xác v́ bị con bệnh "gặm nhấm", ông càng đau đớn hơn khi phải chôn vùi tuổi thanh xuân ở mảnh đất được ví như địa ngục. Những lúc đau đớn, tủi hờn ông đă từng nghĩ đến cái chết để được giải thoát.

Trong kí ức của ông, đó là những ngày kinh khủng nhất cuộc đời.

Đến cuối năm 1964, trại phong bị máy bay Mỹ bắn phá dữ dội, ông t́m đường về Hà Nội. Đi bộ mấy ngày đêm băng qua rừng rậm, suối sâu, ông cũng t́m được đường quốc lộ. Cứ tưởng sẽ yên vị trên chiếc xe bon bon về Hà Nội, ai ngờ xe đến Hà Nam th́ người ta phát hiện ông là "con hủi". Bị đuổi xuống xe, ông lại lùi lũi đi bộ từ Hà Nam về Hà Nội.

"Về đến bệnh viện Bạch Mai mới thấy chân tay ḿnh đă tứa máu, một số vết thương lại bắt đầu lở miệng. Lúc đó mới thấy đau. C̣n lúc "chạy chết" đi bộ hàng trăm cây số mà vẫn cứ phăng phăng như không". Kể đến đây ông đột ngột dừng lại, đôi mắt trầm tư như hồi tưởng lại quăng đường gian nan ấy.

Giữa năm 1965, bệnh đă đỡ nhưng ông không về quê mà xin chuyển lên trại phong Phú B́nh (xă Tân Kim, Phú B́nh, Thái Nguyên) tiếp tục điều trị. Có ai ngờ rằng, Phú B́nh sẽ là mảnh đất cho ông hạnh phúc và gắn bó với ông suốt cuộc đời.

…vượt qua mặc cảm

Trước khi gặp và kết hôn với bà Ḥa, ông Ngọc đă sống ở trại phong Phú B́nh được 33 năm. Ông đă khỏi bệnh từ lâu nhưng "về quê không c̣n đất sống" nên quyết định ở lại.

Với sự nhiệt t́nh của ḿnh, ông được cán bộ trại cho làm phục vụ ở nhà văn hóa của khu điều trị. Công việc chính của ông là đánh trống, mở loa đài, ti vi cho các buổi sinh hoạt tập thể.

Cứ tưởng rằng ông sẽ phải sống cô đơn đến suốt cuộc đời, nhưng cuộc gặp gỡ "định mệnh" với bà Ḥa trong một buổi văn nghệ của khu điều trị đă nhen nhóm trong ông một ngọn lửa hi vọng.

Bà Ḥa kém ông 21 tuổi, ông “phải ḷng bà” từ cái nh́n đầu tiên nhưng không dám nghĩ đến chuyện tỏ t́nh.

Bởi lẽ, bà là người lành lặn khỏe mạnh, c̣n ông lúc đó đă ngoài 50, lại mặc cảm v́ từng mang căn bệnh quái ác. Nhưng ai ngờ, bà cũng bị trúng "tiếng sét ái t́nh" với "anh chàng" lăng xăng chỉnh loa đài trong một lần t́nh cờ cùng bạn vào khu điều trị xem văn nghệ.

Bà chủ động đến thăm trại phong nhiều hơn, t́nh cảm của ông bà lớn dần qua những lần gặp gỡ "nửa công khai, nửa vụng trộm" như thế.

"Lần đầu tiên nhận được sự quan tâm của một cô gái tôi thấy hạnh phúc lắm. Tôi cũng thương bà ấy rất nhiều, nhưng lại không dám nghĩ đến cái ǵ xa hơn. Tôi th́ ốm đau bệnh tật, không công ăn việc làm, không nhà không cửa, sao dám làm khổ bà ấy được", ông Ngọc chậm răi kể.

Hiểu được suy nghĩ của ông Ngọc, bà Ḥa vẫn âm thầm chăm sóc, dành nhiều t́nh cảm cho ông hơn. Bà mạnh dạn thổ lộ t́nh cảm của ḿnh, mong muốn gắn bó với ông suốt đời.

Lời nói của bà Hoà làm ông cảm động rơi nước mắt. Sau nhiều đêm trăn trở suy nghĩ, ông mạnh dạn ngỏ lời cưới bà trong một buổi tối mùa thu cuối năm 1998.

Năm 1999, bà Ḥa theo ông Ngọc "nhập khẩu" vào trại phong. Đám cưới của ông bà tổ chức trong trại phong chỉ có bánh kẹo và vài mâm cơm đạm bạc do mọi người trong làng phong mỗi người góp ít gạo bắc lửa thổi cơm.

Họ sống trong một căn pḥng tập thể của khu điều trị vừa chật hẹp vừa dột nát.

Đến bây giờ, ông vẫn c̣n nhớ rất rơ những ngày bà Ḥa ở cữ, ông đau đớn v́ không lo cho bà được chu toàn.

Ông kể: "Số tiền trợ cấp cả tháng của tôi đă dùng hết hôm đưa bà ấy đi đẻ. Chạy đôn chạy đáo vay mượn khắp nơi mà chả ai chịu cho vay, họ biết hoàn cảnh gia đ́nh nên sợ không trả nổi. Người ta trong tháng được bồi bổ hết thứ này đến thứ khác, c̣n bà ấy phần lớn là ăn cơm với canh rau ngót. Thế mà bà ấy không hề trách tôi, c̣n bảo là đă quyết định lấy tôi th́ bà ấy chấp nhận tất cả".

T́nh yêu đă cứu vớt cuộc đời tôi!

Hiện gia đ́nh ông đang sống tại ngôi nhà nhỏ nằm trên quả đồi phía sau dăy nhà tập thể của khu điều trị.

Vừa chỉ cho tôi bức ảnh gia đ́nh chụp khi về Hải Pḥng mừng thọ một người thân, ông Ngọc vừa tủm tỉm cười. Ánh mắt tŕu mến của ông dừng lại ở một cô bé mặc áo đỏ có khuôn mặt bầu bĩnh.

Đó chính là con gái ông, cháu Nguyễn Thị Loan (SN 2001). Năm nay, Loan đă là học sinh lớp 4 của trường Tiểu học Tân Kim. Loan là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của ông lúc này.

"Cháu lớn lên khỏe mạnh, lành lặn là có phúc lắm rồi. Thỉnh thoảng vợ chồng tôi cũng cho cháu về thăm quê nội ở Hải Pḥng. Bây giờ người ta không c̣n kỳ thị bệnh phong như trước đây nữa", ông vừa nh́n tấm ảnh vừa nói.

Khuôn mặt ông rạng rỡ kể về con gái cho tôi nghe, lúc này Loan đang đi học, nhưng ngay sau đó ông lại cúi xuống thở dài.

Cuộc sống gia đ́nh ông nhờ cậy hoàn toàn vào mấy sào đất đồi để tăng gia sản xuất, trồng cây ăn quả, thu nhập cũng chả đáng là bao. Mỗi tháng ông nhận được 450.000 đồng tiền trợ cấp, để lo cho con gái ăn học, vợ chồng ông phải chắt bóp từng đồng.

Ông Ngọc trầm giọng: "Hai vợ chồng th́ sống thế nào cũng được, chỉ thương cháu Loan, sinh ra đă thua bạn thua bè. Tôi th́ đă già yếu chả làm được là bao, chỉ mong trời cho thêm vài năm sức khỏe để nuôi cháu trưởng thành".

Với người bệnh tật như ông Ngọc, kết hôn được ở tuổi ngũ tuần đă là một ’kỳ tích’, có một cô con gái khỏe mạnh là điều mà trước đây trong mơ ông cũng không dám tưởng tượng.

Hạnh phúc đến với ông muộn màng, nhưng có lẽ như thế đă là trọn vẹn. Ông nói đùa với tôi rằng, chính t́nh yêu của bà đă "tái sinh" con người bệnh tật, mặc cảm trong ông.

Trước khi tạm biệt ông Ngọc, tôi gặp được bà Ḥa, bà vừa đi làm đồng về. Tôi chỉ kịp hỏi bà "Tại sao ngày ấy bà lại khăng khăng lấy ông Ngọc?", bà chỉ tủm tỉm cười.

Tôi hỏi thêm một câu "Bà có thấy hạnh phúc với cuộc sống hiện tại không?", không chờ tôi giục, bà trả lời ngay rằng "hạnh phúc với tôi lúc này chỉ cần có con và ông ấy là đủ".

Có những hạnh phúc b́nh dị và giản đơn như thế.

Làng phong Phú B́nh bây giờ đă đổi khác nhiều, trong mảnh đất mà người ta lầm tưởng chỉ dành cho những "con hủi", người đời ít ai dám bén mảng tới th́ giờ đây chính mảnh đất này đă vun vén hạnh phúc cho biết bao gia đ́nh.

Họ đă vượt qua tất cả sự thành kiến, hắt hủi để đến với nhau. "T́nh yêu làm đất lạ hóa quê hương", Phú B́nh trở thành mảnh đất lành của ông Ngọc cũng như bao người khác đă trải qua căn bệnh phong quái ác.


(Theo Vietnamnet)
jojolotus_is_offline  
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	images813700_vc_f8e1f.jpg
Views:	9
Size:	41.9 KB
ID:	343449
 
User Tag List

Thread Tools

Phim Bộ Videos PC10

 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

DEM

GOP

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 17:16.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.07614 seconds with 14 queries