Liệu thủ tướng VC Nguyễn Tấn Dũng muốn về hưu là sự thật?
Đương kim thủ tướng VC ông Nguyễn Tấn Dũng xin rút lui và không đề cử tiếp. Liệu có thực sự ông muốn rút lui khỏi chiến trường? Vậy ai sẽ là người thay thế ông? Liệu ông có trở thành TBT hay không?
Đương Kim thủ tướng VC Nguyễn Tấn Dũng
Đối với giới quan sát chính trị Việt Nam, một trong những điều “hấp dẫn” nhất trước các Đại hội của đảng Cộng sản là vấn đề dàn xếp nhân sự ở bốn chiếc ghế cao nhất (thường được gọi là “tứ trụ”): Tổng Bí thư, Chủ tịch nước, Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng, trong đó, quan trọng nhất là chiếc ghế Tổng Bí thư. Vấn đề ấy càng “hấp dẫn” ở kỳ đại hội lần này. Lý do là tất cả những người trong “tứ trụ” hiện nay đều đã đến tuổi về hưu. Muốn được ở lại, người ta phải tranh thủ sự đồng ý và đồng tình của Bộ Chính trị hoặc/và Ban Chấp hành Trung ương đảng để được xem là thuộc trường hợp “đặc biệt”. Ai sẽ được hưởng chế độ “đặc biệt” ấy? Dư luận nhắm vào hai người: Nguyễn Phú Trọng (72 tuổi) và Nguyễn Tấn Dũng (67 tuổi). Cuộc đấu đá giữa hai người để giành chiếc ghế Tổng Bí thư càng ngày càng gay gắt.
Xin nói ngay là nội dung các cuộc hội nghị Ban Chấp hành Trung ương đảng Cộng sản trong thời gian vừa qua hoàn toàn nằm trong bí mật. Khác với các kỳ đại hội trước, việc đấu đá trong nội bộ đảng không bị rò rỉ ra ngoài. Tuy nhiên, riêng cuộc đấu đá giữa Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng lại vượt ra ngoài phạm vi hội nghị nên chúng ta có thể biết khá rõ.
Nói là cuộc đấu đá giữa Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng, nhưng, trên thực tế, chúng ta chỉ thấy một phe tấn công: Nguyễn Phú Trọng. Riêng phía Nguyễn Tấn Dũng, chúng ta chỉ thấy phần đỡ đòn.
Để ngăn chận việc Nguyễn Tấn Dũng lên làm Tổng Bí thư, phe Nguyễn Phú Trọng sử dụng hai chiến thuật chính:
Thứ nhất, đề ra những tiêu chí mới cho chức Tổng Bí thư với hy vọng có thể loại được Nguyễn Tấn Dũng. Trong các tiêu chí ấy, có ba tiêu chí chính: Một, phải là người miền Bắc; hai, phải là người có lý luận; và ba, không có tham vọng quyền lực.
Tuy nhiên, tôi không nghĩ là ba tiêu chí ấy có thể được đông đảo các uỷ viên Trung ương đảng chấp nhận.
Chiến tranh đã chấm dứt hơn 40 năm mà vẫn còn kỳ thị Nam Bắc là điều hoàn toàn phi lý. Vả lại, tuy sinh ở miền Nam, Nguyễn Tấn Dũng lại tham gia “cách mạng” từ nhỏ nên ông không hẳn là người miền Nam theo nghĩa Việt Nam Cộng Hoà trước đây. Còn về lý luận, hầu như tất cả các uỷ viên Trung ương đảng, đặc biệt, uỷ viên Bộ Chính trị, đều phải trải qua các khoá học về lý luận cao cấp do đảng tổ chức. Hơn nữa, vai trò của Tổng Bí thư không phải nằm ở việc thuộc lòng các quan điểm căn bản của chủ nghĩa Mác-Lênin. Là người lãnh đạo cao nhất trong một đảng cầm quyền, điều quan trọng nhất ở một tổng bí thư là viễn kiến, tầm nhìn chiến lược và khả năng tổ chức.
Riêng tiêu chí thứ ba, về tham vọng quyền lực thì hoàn toàn vô nghĩa. Chính trị, tự bản chất, là quan hệ quyền lực. Dấn thân vào chính trị, không có người nào là không có tham vọng quyền lực. Đó là điều tự nhiên. Tham vọng ấy, tự nó, không có gì sai trái cả. Ở Tây phương, người ta còn xem đó là một tính tốt. Phê phán nhau, người ta chỉ phê phán việc thiếu tham vọng chứ không ai lại phê phán người khác là có tham vọng quyền lực. Điều phân biệt người này với người khác không phải là tham vọng mà là cách hành xử sau khi đã đạt được tham vọng ấy. Có người cố gắng thực hiện cho được những chính sách mình ấp ủ nhưng cũng có người chỉ lo vơ vét quyền lợi cho bản thân và gia đình. Thế thôi.
Chiến thuật thứ hai là sử dụng các đơn tổ cáo nhắm vào Nguyễn Tấn Dũng. Ngoài các lá đơn nặc danh, có nhiều lá đơn ghi rõ tên tuổi người gửi, trong đó, có những người vốn là uỷ viên Trung ương (Trịnh Văn Lâu), thậm chí, có người còn là cựu uỷ viên Bộ Chính trị (Phan Diễn). Nội dung các lá đơn ấy khá giống nhau. Chúng tập trung vào ba điểm chính:
Một, về lý lịch gia đình, người ta nhắm đến sui gia của Nguyễn Tấn Dũng: Bố chồng của Nguyễn Thanh Phượng, con gái của Nguyễn Tấn Dũng, là cựu sĩ quan Việt Nam Cộng Hoà và từ năm 1975, sống ở Mỹ. Người ta nghi ngờ bố chồng của Nguyễn Thanh Phượng, ông Nguyễn Bá Bang, trước đây không phải chỉ là một sĩ quan thường như bao nhiêu sĩ quan khác mà còn có thể là một tình báo của Mỹ nên mới được Mỹ đưa sang Mỹ ngay từ tháng 4, 1975. Với vai trò đó, cũng như trong quan hệ sui gia với Nguyễn Tấn Dũng, ông Nguyễn Bá Bang có thể là sợi dây nối cho các “âm mưu diễn biến hoà bình” tại Việt Nam. Ngoài ra, người ta cũng tố cáo là Nguyễn Thanh Phượng hiện mang quốc tịch Mỹ (tin này đã được nhiều người cải chính là không phải).
Với một gia đình phức tạp như thế, người ta cho Nguyễn Tấn Dũng không thích hợp với vị trí Tổng Bí thư, nơi, theo truyền thống, cần phải có lý lịch rõ ràng và phải trung thành tuyệt đối đối với chủ nghĩa Mác-Lênin. Xin lưu ý là bên cạnh việc phanh phui lý lịch gia đình của Nguyễn Tấn Dũng, suốt mấy tháng vừa qua, người ta cũng tung tin đồn là, nếu lên làm Tổng Bí thư, Nguyễn Tấn Dũng sẽ nắm luôn chức Chủ tịch nước, tự biến mình thành Tổng thống và dần dần chấp nhận đa đảng. Tin đồn ấy có vẻ như “tốt” cho Nguyễn Tấn Dũng, thực tế lại làm các đảng viên Cộng sản lo ngại, từ đó, xa lánh Nguyễn Tấn Dũng, xem Nguyễn Tấn Dũng như một đe doạ đối với chế độ.
Hai, về kinh tế, người ta tố cáo sự giàu có bất thường của các thành viên trong gia đình xa gần của Nguyễn Tấn Dũng. Không những con gái ông giàu, cực giàu, mà các anh chị em của ông, hơn nữa, của em vợ và em rể của ông, tất cả đều giàu có. Tại sao họ lại giàu nhanh đến như vậy? Đặt câu hỏi như vậy, một cách gián tiếp, người ta cho là Nguyễn Tấn Dũng tham nhũng và lợi dụng quyền thế để thân nhân làm giàu một cách bất chính.
Ba, người ta tập trung vào việc phê phán các “thành tích” xấu của Nguyễn Tấn Dũng trong hai nhiệm kỳ làm thủ tướng: Chính ông là người chịu trách nhiệm chính cho việc phá sản của các đại công ty quốc doanh như Vinashin và Vinalines. Chính ông là người chịu trách nhiệm cho sự phát triển trì trệ của của Việt Nam với số nợ công ngày càng chồng chất. Chính ông là người có quan hệ mật thiết với các “nhóm lợi ích” làm lũng đoạn kinh tế Việt Nam. Cũng chính ông là người đã phát biểu câu “không chấp nhận đánh đổi chủ quyền để nhận lấy một thứ hoà bình, hữu nghị viển vông” làm cho quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc trở thành căng thẳng và xấu đi.
Trước những đòn tấn công ấy, Nguyễn Tấn Dũng viết một bức thư gửi Nguyễn Phú Trọng, Bộ Chính trị cũng như cho cả Ban Chấp hành Trung ương đảng để thanh minh, trong đó, quan trọng nhất, ông khẳng định: “TÔI KHÔNG XIN TÁI CỬ” (viết hoa trong bức thư). Bản gốc của bức thư ấy (với con dấu màu đỏ) được phổ biến rộng rãi trên các diễn đàn mạng.
Lời khẳng định “Tôi không xin tái cử” chỉ nhằm mục đích hoá giải sự phê phán cho ông tham quyền cố vị. Trên thực tế, nó không có ý nghĩa gì cả. Nguyễn Tấn Dũng không xin tái cử, tuy nhiên, nếu ông được các uỷ viên Bộ Chính trị hoặc Ban Chấp hành Trung ương đảng đề cử thì chắc ông cũng sẽ chấp nhận. Nếu ông được bầu làm Tổng Bí thư thì dĩ nhiên ông càng vui vẻ nhận.
Trong cuộc hội nghị Ban Chấp hành Trung ương đảng tuần này, người ta sẽ quyết định ai sẽ là người chiến thắng trong cuộc so găng này.
Chưa bao giờ người dân cả nước hướng chú ý vào việc tranh quyền đoạt ghế của Bộ chính trị như lần này. Càng tới gần ngày bầu bán, không khí càng sôi động hơn. Cạnh đó những động thái có liên quan tới ván cờ máu ngày càng lộ dần làm mọi người như được chứng kiến một cuộn phim gây cấn đang tới hồi kết thúc. Tiếc một điều, cuộn phim ấy không hề cho xem miễn phí vì những nhân vật chủ chốt lãnh tiền cát sê quá cao, cao đến nỗi có nhiều người không tiền đành phải trả bằng máu để được vào xem vở kịch đang diễn trên sân khấu Ba Đình.
Lối vào nhà hát này có hai cửa chính, một bên Đảng soát vé và một bên do Chính phủ trách nhiệm xé cùi vé cho người xem là nhân dân. Đảng do ông Trọng và Chính phủ do ông Dũng. Cả hai nhân vật chính trong vở kịch lịch sử đang trong giai đoạn cao trào và càng gần kết thì giá vé chợ đen vào cửa lại càng tăng vọt.
Vé vào cửa bên ông Dũng thu vào là tài nguyên trên rừng dưới biển. Là từng giọt mồ hôi của người lao động giá rẻ vắt ra cho các công ty ngoại quốc. Là hột lúa xuất khẩu khắp đồng bằng sông Cửu Long, là khoáng sản tại miền Bắc, là những đầm nuôi tôm cá ở miền Nam. Phe cánh Chính phủ tận thu để làm giàu cho cá nhân. Tiền vé vào cửa là đấy. Và tử huyệt của phe ông Dũng cũng là đấy: làm giàu bất chính trên xương máu nhân dân.
Bên cánh cửa của ông Trọng là những cái vé thu phí với giá khác. Những bộ óc của nhiều thế hệ bị vắt kiệt do các lý thuyết cộng sản, viễn cảnh không bao giờ tới của Xã Hội chủ nghĩa, về điều 4 hiến pháp, về hậu hoạn của Bắc phương, về tương lai u ám của đất nước do lệ thuộc quá sâu vào kẻ thù truyền kiếp. Trí thức trả giá vào cửa bằng sự ù lì, óc sáng tạo tê liệt, thời gian dùng vào nghiên cứu lý luận hảo làm kiệt quệ nhân tài dành cho đất nước. Cửa ông Trọng còn nhận vé từ các tập đoàn có hơi hướm Trung Quốc như Tân Hiệp Phát hay các công trình đầu tư do các tập đoàn Trung Quốc lại quả, do đó người dân có thể trả bằng dollar hay Nhân dân tệ cũng đều tốt cả.
Vì lậm vào thứ chủ nghĩa do Trung Quốc dẫn đầu, mượn Trung Quốc làm bức tường để dựa vào khi Liên xô sụp đổ, tử huyệt của Đảng là Hội nghị Thành Đô, một danh xưng đã trở thành biểu tượng bán nước và cũng chính từ bốn chữ này mà Đảng cộng sản không thể làm gì được ông Dũng. Đây là con dao găm giúp ông Dũng bao lần thoát khỏi sóng gió. Là tử huyệt của ông Trọng và hàng trăm ông khác trong Bộ chính trị.
Cửa ông Dũng ưu tiên dollar hơn vì dù sao thì Phò mã cũng là người Mỹ…tóc đen. Gia thế của anh ta không hợp với đảng nhưng lại hợp với ván bài chính trị của chính phủ. Chính phủ cần tiền, còn Đảng thì cần chủ nghĩa. Ông Dũng học lớp ba nhưng xem ra có viễn kiến hơn ông Trọng mặc dù là Tiến sĩ xây dựng đảng, thứ bằng cấp chỉ được một nơi duy nhất trên thế giới nhận vào làm việc: Đảng cộng sản Việt Nam. Có lẽ chữ Đảng sau đuôi ám ông ta cả đời và dân tộc bị ông ta..ám ngược trở lại.
Hai cánh cửa để vào xem vở kịch Ba Đình đều tận thu và không ngoại lệ cho bất cứ ai nhưng nhân dân chúng ta cứ tưởng vào cửa tự do mới đáng buồn.
Không ai trong chúng ta thoát trả tiền vé dù có vào xem vở kịch thô lậu này hay về nhà ngủ để mai đi cày trả nợ. Thầy giáo hay nông dân, kỹ sư hay thợ mỏ đều còng lưng nộp đủ thứ thuế vô hình đánh trên cả dân tộc. Nhà báo bị cướp đi tiếng nói, nhà nông bị cướp đất, nhà văn bị cướp quyền xuất bản, chúng ta bị cướp tất.
Ba triệu đảng viên hí hửng tưởng rằng gia đình mình ngoại lệ, miễn nhiễm. Họ vô tư và ngây thơ khi sống trong chuồng heo vĩ đại của Đảng lại tưởng mình thơm tho vì đã phun các loại nước hoa đắt tiền mua của Mỹ!
Ngay cả hai nhân vật chính cũng không yên ổn gì khi trình diễn các vũ điệu lõa lồ trên chiếc sân khấu có 90 triệu khán giả.
Ông Trọng mặc chiếc áo Xã hội chủ nghĩa trong suốt. Trong suốt vì không một chút ý nghĩa hiện thực nào. Trong suốt nên cơ thể ông hiện ra trước bàn dân thiên hạ như câu chuyện hoàng đế ở truồng bên trời Tây.
Ông Dũng cũng có gì hơn, bỏ hết những của cải vật chất ra trên con người ông còn lại thứ gì? Chỉ là những tiếng hót véo von trong mỗi bài diễn văn được viết trước hay một vài tuyên bố có tính giật tít của báo chí nhằm ve vuốt những ai chống lại phe ông Trọng.
Nếu giỏi và can đảm, dám làm một cuộc cách mạng cho Việt Nam vào lúc này thì ông Dũng trong cương vị Thủ tướng, nắm vững và rõ từng chi tiết cũng như bằng chứng về Hội nghị Thành Đô, hãy công khai dùng nó tiêu diệt những kẻ đang cạnh tranh với ông.
Dù hơi bất chính một chút vì trở mặt với đồng chí, nhưng nhân dân sẽ tha thứ và tiếp tục xem ông là một người hùng, hay gian hùng cũng được, miễn là vở kịch cũ và kéo dài này nên có một kết thúc có hậu.
Cuộc chiến tuy chưa kết thúc nhưng hầu như ai cũng biết ông Dũng không bao giờ dám làm và ông Trọng cũng biết như thế nên cả hai đang chờ cái ngày lịch sử lập lại trong mỗi kỳ đại hội Đảng: thỏa hiệp để cùng tồn tại.
Chỉ có chúng ta, đám khán giả hiếu kỳ và không hề thiếu mộng mơ, khi vở diễn hạ màn chúng ta lại tiếp tục trong vai trò … khán giả.
The Following User Says Thank You to Gibbs For This Useful Post:
Cứ 5 năm một lần, Quốc hội lại được đảng chỉ đạo, tổ chức cho nhân dân đi bầu 500 đại biểu. Trong cơ chế đảng lãnh đạo toàn diện và triệt để, quốc hội luôn được đề cao là “cơ quan quyền lực cao nhất nước”. Nhưng màu mè dân chủ ấy chỉ nhằm tô son trét phấn cho chế độ độc tài mà thôi.
Quốc hội Việt Nam quả thật là một loại rất đặc biệt, không giống bất cứ quốc hội của nước nào trên thế giới, ngoài một vài quốc gia cộng sản như Trung Cộng, Bắc Hàn, Cuba.
Sắp tới đây, cơ quan “quyền lực cao ngất ngưởng” ấy sẽ được bầu lại cho khóa 14 vào ngày 22 Tháng 5, 2016. Nó đặc biệt ở chỗ, ngay từ ngày 4 Tháng Giêng, 2016 vừa qua, Nguyễn Phú Trọng đã nhân danh Bộ chính trị chỉ thị 8 điểm về việc các cấp tỉnh thành, các cơ quan lãnh đạo cuộc bầu cử này để đạt thành công sao cho thật… rực rỡ.
Không phải đợi đến lúc này mà đã từ lâu, những ai quan tâm tới tình hình đất nước đều nhận ra quyền lực cao nhất nước này thật ra là con đẻ của đảng. Nếu tính từ khóa 1 năm 1946 đến khóa 13 hiện nay, tất cả đều do đảng nhào nặn từ đầu đến cuối.
Mặc dầu trên danh nghĩa, các đại biểu quốc hội do dân bầu ra theo nguyên tắc phổ thông đầu phiếu không khác các nước dân chủ; nhưng tuyệt đại đa số ứng cử viên đều là đảng viên và do đảng giới thiệu. Công dân bình thường không có quyền ứng cử, họa hoằn mới có một vài người ứng cử độc lập. Tuy nhiên, nếu những ứng cử viên độc lập đó là người không nằm dưới sự sai khiến của đảng thì sẽ bị Mặt Trận Tổ Quốc, cánh tay nối dài của đảng, tìm đủ cách để loại trừ qua những vòng hiệp thương mang đầy màu sắc đấu tố tại địa phương hay nơi làm việc. Điển hình như Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ, hay Luật sư Lê Quốc Quân đã trải qua. Một vài người tuân phục đảng sẽ được cho “ứng cử độc lập” để làm cảnh cho đảng diễn tuồng dân chủ giả hiệu.
Do đó, 500 đại biểu là 500 đảng viên do đảng chỉ định nằm trong cơ quan lập pháp, nhưng đồng thời vẫn nắm giữ hết mọi chức vụ trong các cơ quan chính phủ. Chẳng hạn Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vẫn là đại biểu quốc hội của Tỉnh Hải Phòng suốt 4 khóa, hay ông Trương Tấn Sang lâu nay là đại biểu của Tp. HCM, hoặc tướng công an Trương Hoà Bình được đảng đưa sang nắm giữ chức Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao và đồng thời cũng là đại biểu quốc hội. Đó là tình trạng hành pháp, lập pháp, tư pháp hổ lốn trong một cơ quan được gọi là “tam quyền thống nhất dưới sự lãnh đạo của đảng”. Một tình trạng chỉ có trong các chế độ cộng sản, nhằm mục đích dán nhãn hiệu “là đại biểu do nhân dân bầu lên” một cách dân chủ.
Bởi vậy nên mới có tình trạng luật biểu tình lại do bộ công an soạn thảo, mà bộ công an soạn thảo thì luật đó sẽ phục vụ cho ai là điều mọi người đều đã biết.
Trong buổi lễ kỷ niệm 70 năm ngày tuyển cử đầu tiên bầu ra quốc hội khóa 1 vào ngày 6 Tháng Giêng vừa qua, báo chí quốc doanh ca tụng không tiếc lời “Quốc hội là thành quả đấu tranh cách mạng của nhân dân ta.” Nhưng không quên câu kinh nhật tụng “dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng Cộng sản Việt Nam và Chủ tịch HCM.”
Nhân dân được đề cao bằng giọng điệu tâng bốc tối đa, nhưng trong các cuộc bầu cử quốc hội, nhân dân vẫn mỉa mai đó chỉ là thứ quốc hội “đảng cử dân bầu.” Quyền công dân của họ bị đơn giản hóa tối đa trong hành động cầm lá phiếu bỏ vào thùng để lấy con dấu màu đỏ chứng minh rằng đã đi bầu, để khỏi bị làm khó dễ trong sinh hoạt hàng ngày.
Ngoài ra, người công dân không còn được hành xử bất cứ thứ quyền căn bản nào dù những quyền đó đều có ghi đầy đủ trong hiến pháp hiện hành. Rốt cuộc thành quả mà đảng gán cho nhân dân chẳng qua là thành quả bị chiếm đoạt một cách tinh vi.
Dịp này Nguyễn Phú Trọng cũng tuyên bố:“Trải qua 70 năm, với 13 nhiệm kỳ hoạt động, Quốc hội không ngừng lớn mạnh…”. Sự lớn mạnh ấy được chứng minh bởi nhận định của Giáo sư Gerry Ferguson, đại học Victoria, Canada: “Từ năm 1945, Quốc hội Việt Nam hoạt động như là một cơ quan “gật đầu” (rubber stamp) mọi quyết định được đưa ra trước từ các ban cao nhất thuộc đảng hợp pháp độc nhất (Đảng Cộng sản Việt Nam).” (1)
Quốc hội Việt Nam trong suốt quá trình hoạt động của mình tính tới khóa 13 đã gật đầu nhiều đến nỗi trong nhân dân cứ lưu truyền câu: “Đảng chỉ tay, Quốc hội giơ tay, Mặt trận vỗ tay, Chính phủ ra tay, Nhân dân trắng tay”…
Trong nhiệm vụ chính của cơ quan lập pháp, như ông Nguyễn Minh Tuấn, một giáo sư đại học trong nước nhận xét, tuy quốc hội nắm quyền lập pháp, nhưng trên thực tế phần lớn các dự thảo luật là do Chính phủ và các Bộ ngành soạn thảo, đệ trình. Chẳng hạn Bộ Công an lại được chính phủ giao soạn thảo Luật biểu tình mà cho đến nay vẫn bị trì hoãn bởi các nhà lập pháp công an.
Điều này cho thấy, đảng đánh giá quốc hội không có khả năng soạn một dự thảo luật và mặt khác quốc hội cũng không dám làm khi chưa có lệnh đảng ban ra. Trong cơ chế tam quyền thống nhất đó, rõ ràng quốc hội được tạo ra như một trong nhiều chậu cây cảnh vây quanh chế độ. Nó góp sức tô điểm cho bộ mặt chế độ bớt lem luốc vì vô số thành tích chống lại nhân quyền, chà đạp dân chủ. Thế nên nhà nghiên cứu Nguyễn Khắc Mai mới gọi những cơ quan như vậy là thứ chậu cảnh vô duyên.
Trong thân phận làm cảnh, nếu nhìn suốt nhiệm kỳ 5 năm vừa qua, quốc hội khóa 13 thể hiện một thái độ thụ động hiếm có trong vấn đề Biển Đông. Điển hình nhất ngày 2 Tháng 5, 2014 khi Trung Cộng ngang nhiên kéo giàn khoan HD 981 đến một vị trí thuộc quần đảo Hoàng Sa, cách đảo Lý Sơn (Quảng Ngãi) 170 hải lý. Mãi đến 20 ngày sau, quốc hội mới đưa ra được một thông cáo báo chí “bày tỏ lo ngại” và yêu cầu Trung Cộng rút giàn khoan ra khỏi vùng biển của Việt Nam.
Thái độ gần như bình chân như vại ấy chẳng khác con bù nhìn đang chờ lệnh đảng. Trong lúc ấy không ít người chờ đợi và muốn thấy những đại biểu quốc hội tỏ rõ một thái độ nói lên tiếng nói bảo vệ chủ quyền đất nước. Nhưng vốn là một cơ quan làm râu ria trang trí, quốc hội cứ ngoan ngoãn giữ im lặng đáng sợ, không dám đưa ra một nghị quyết nào về Biển Đông.
Như vậy, trong cả hai nhiệm vụ làm luật và giám sát chính quyền, cũng như vai trò đại diện toàn dân như hiến pháp 2013 rêu rao, quốc hội Việt Nam xứng đáng là cơ quan quyền lực bù nhìn cao nhất của đảng. Hay nói khác đi chỉ là nơi tập trung những đảng viên chỉ biết ngậm miệng ăn tiền, đảng chỉ bảo sao thì chấp hành làm y như thế.
Dù mấy tháng nữa mới bầu tân quốc hội, nhưng vị tân chủ tịch quốc lại được dựng lên sẵn vào hạ tuần tháng này, khi những bầu bán trong đại hội đảng được an bài.
Thế mà sắp tới đây, món hàng quốc hội đảng cử dân bầu khóa 14 sẽ lại được đảng rầm rộ quảng cáo cho chậu kiểng trang trí sẵn có được tươi hơn, hấp dẫn hơn dù chẳng được ai quan tâm.
Bất hạnh thay cho người dân Việt oằn lưng đóng thuế, vừa nuôi bộ máy đảng vừa nuôi 500 kẻ vô tích sự.
Phạm Nhật Bình
The Following 2 Users Say Thank You to Gibbs For This Useful Post:
Nhân khi tà đảng việt cọng họp hội đại tranh giành quyền lực phe đảng, có thể bộ máy an ninh của chúng thu thập tin tức và ước tính về nguy cơ có cuộc tranh đấu quần chúng khả dỉ gây nguy hiểm cho đảng và chế độ.
Vì thế mới có hai sự kiện bất thường:
1/ Bất chấp thể diện quốc gia, bọn trùm Ba Đình khẩn cấp phái chủ tịch QH Hùng hói qua tàu cầu viện, ký kết thỏa ước chấp nhân cho tàu cọng đem quân vào An nam nói thác ra là để giúpp chống “ khủng bố ?!“ mà thực chất nhăm đề phòng giải cứu bọn tôi tớ thổ quan An nam trong trường hợp bọn con hoang nầy bị dân Việt nổi dậy đánh đuổi.
2/ Khẩn cấp ra lịnh cho bộ tư lịnh Quân khu Hà Nội tập trận hỗn hợp côn an – bộ đội với cả thiết giáp và cơ giới nhằm trấn áp ồ ạt quần chúng nổi dậy.
Trên trang mạng có còm sĩ thừa thắng xông lên đặt vấn đề tổng nổi dậy.
Trích còm sĩ Lang Tu : “Tôi và các bạn, con cháu tôi và con cháu các bạn CÒN GÌ NỮA ĐỂ MÀ MẤT? hãy tập hợp thành những nhóm nhỏ (nhỏ thôi ko cần lớn) để cs ko tài nào kiểm soát xuể, với nhiều nhóm nhỏ thì nó sẽ là 1 tập thể lớn, tập thể này mang tên chung là “DÂN CHỦ”. Tất cả là tự phát, đến 1 thời điểm nào đó chúng ta “bùng nổ”, cs sợ nhất điều này. (ngưng)
Đã từ lâu, tôi viết đi viết lại nhiều lần về “Phương thức CÔNG TÁC NHÓM – TEAMWORKS” nhằm gợi ý và khuyến khích các bạn trẻ nghiên cứu và ứng dụng trong đấu tranh.
Xin gởi lại một bài hưởng ứng ý tưởng của bạn Lang Tu:
NHÓM VẬN ĐỘNG CÁCH MẠNG
Một bửa đi khám bịnh
Ngồi nhìn vẫn vơ trong phòng khách
Trên tường treo khung hình
Dãy Vạn lý Trường thành hùng vĩ
Bên trên ghi một chữ to: Teamworks
Phía dưới phụ đề:
Many hands -Many minds – Many hearts:
ONE TARGET
Nhiều bàn tay, nhiều tâm trí, nhiều tấm lòng
Chỉ cùng nhằm MỘT MỤC TIÊU DUY NHẤT
Đó là câu khẩu hiệu SINH HOẠT NHÓM
Trong cuộc chiến chống tập đoàn sài lang cọng sản
Gồm non bốn triệu đảng viên
VỚI MỘT HỆ THỐNG CAI TRỊ KỀM KẸP
Từ trung ương tới tận xã thôn
Với cả TÀI NGUYÊN QUỐC GIA
Không có MỘT ĐẢNG PHÁI
VÀ LÃNH TỤ nào đương cự được
Cần quan niệm thật rõ ràng dứt khoát
ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ ĐẤU TRANH CHÁNH TRI
TRANH GIÀNH QUYỀN LỰC VỚI ĐẢNG CỌNG SẢN
ĐÂY LÀ VẬN ĐỘNG CÁCH MẠNG
LẬT ĐỔ CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI TOÀN TRỊ CỌNG SẢN.
Muốn vận động đại chúng tham dự đấu tranh
Cần phải thành lập một số lớn nhóm vận động NỒNG CỐT
Rồi mới nhân nhóm và phát triển khắp mọi nơi
Trên PHƯƠNG THỨC SINH HOẠT NHÓM kể trên
Phương thức nầy nhằm vào hai điểm:
1/ Mỗi nhóm gồm 5 – 7 thành viên
Là bạn bè chí cốt, chết sống có nhau
nên bọn tình báo – phản gián cọng sản không chen vào được
2/ Phát triển nhóm ào ạt khắp mọi nơi
Tràn ngập lực lượng an ninh cọng sản
Chúng không truy ra được hết
VÌ KHÔNG CÓ MỘT TỔ CHỨC THỐNG NHẤT
Bắt nhóm nầy lần ra nhóm kia.
Cuối cùng là vấn đề
LIÊN KẾT – TẬP TRUNG HÀNH ĐỘNG
Trong quá trình hoạt động, các trưởng nhóm lần hồi nhận biết nhau
Kết họp thành một NHÓM CHỈ ĐẠO – PHỐI HỢP HÀNH ĐỘNG
Lý luận thì DỄ
Thực hành thật GIAN NAN
Trước hết cần phải quyết tâm và hy sinh
Việc bị bắt bớ, tù đày, có khi mất mạng là phải chấp nhận trước
Nếu muốn đánh đổ bạo quyền cứu dân, cứu nước
Thì phải chấp nhận như thế: Không có cách nào khác!
The Following 3 Users Say Thank You to Gibbs For This Useful Post:
Thằng Thú Tánh này đã vơ vét bao nhiêu tài sản rồi, đây là cơ hội tốt nhất cho nó rút chân một cách an toàn. Những của cải mà nó đã chuyển ra nước ngoài đủ cho cả giòng họ nó sống mấy kiếp.
càng tranh dành khốc liệt càng đă,vì sau đại hội nầy chúng sẽ tiêu diệt nhau*,tàn sát nhau thật là điều chúng ta mong muốn vì thế nên đảng cộng sản sẽ tự sinh rồi từ diệt.Đó là ý trời
càng tranh dành khốc liệt càng đă,vì sau đại hội nầy chúng sẽ tiêu diệt nhau*,tàn sát nhau thật là điều chúng ta mong muốn vì thế nên đảng cộng sản sẽ tự sinh rồi từ diệt.Đó là ý trời
Cũng mong là vậy, chỉ sợ tất cả 2 phe đều là con cờ của chệt khựa, sau khi đấu đá xong sứt tay gãy càng hết thì chệt khựa nhào lên "giúp đỡ" danh chánh ngôn thuận biến VN thành 1 tỉnh như Tây Tạng, Tân Cương là xong. Hiện tại chúng đã khống chế và cắt VN ra thành 2 phần, ai không tin thì lên Google mà coi cái tam giác: Hải Nam - Hoàng Sa - Đà Nẽng (khựa chiếm gần hết và đã mua đất bao vây hết phi trường quân sự). Thật bất hạnh và khốn nạn cho dân tộc VN bị bọn khỉ Trường Sơn này phá nát hết. Hội nghị thành đô đã bắt đầu "triển khai" theo lệnh thằng tập cận bình.
NGỒI ĐÓ PHÊ PHÁN -BIẾT ĐÂU ÔNG CHÍ X LÀM TỔNG BÍ THƯ VÀ NHIỆM KỲ TỔNG THỐNG HOA KỲ ĐẢNG CỘNG HÒA THẮNG - ĐỒNG CHÍ X SẼ NHƯ TÔNG BÍ THƯ LIÊN SÔ GIẢI THỂ CHẾ ĐỌ CỘNG SẢN Ở VIET NAM - NHƯ VẬY KHÔNG CHỪNG ĐỒNG CHÍ X SẼ MUÔN ĐỜI KÍNH BIẾT ƠN LUÔN
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.