
Không check-in mỗi buổi tập.
Không quay story tư thế đẹp.
Không ghi lại từng lần chạm đất bằng trán hay giữ thăng bằng bằng một tay.
Chỉ có…
Những sáng sớm lặng lẽ trải thảm.
Những nhịp thở đều đặn trong không gian tỉnh lặng.
Những lần đổ mồ hôi – không vì ai chứng kiến, chỉ vì bản thân cần được rèn luyện.
Không cần ai phải công nhận.
Vì đến một ngày, cơ thể sẽ tự lên tiếng.
Cách bạn bước đi, ngồi xuống, hít thở… sẽ khiến người khác nhận ra:
Bạn đang sống với một nội lực tĩnh lặng và sâu sắc.
Trong yoga, người thực hành lâu năm thường ít khi lên tiếng.
Nhưng mỗi khi họ bước lên thảm – ta có thể cảm nhận ngay sự chín muồi của một hành trình dài:
Không phô trương – nhưng đầy trọng lượng.
Nếu bạn đang đi con đường này – đừng vội nản.
Hành trình ấy không dành cho người cần kết quả tức thì.
Nó dành cho những ai đủ kiên trì, tỉnh thức và trọn vẹn với từng lần trở lại với chính mình.
VietBF@sưu tập