Vietbf.com - Thi si đa t́nh không giống ai lại tự thờ chính ḿnh, v́ lái cái cớ để mời bạn thơ, khách thơ về nhà uống rượu: "Hôm nay là giỗ... tôi, mời bạn thơ đến nhà... uống chèn rượu". Đó là Nguyễn Đăng Hành là cái tên “nổi như cồn” ở làng Khoan Tế, xă Đa Tốn (Gia Lâm, Hà Nội), bởi bị "con chữ nó đày" nên mới đa t́nh với 16 vợ, 24 con mà vẫn c̣n độc thân.
Ông c̣n là một thi sĩ làng “rạch giời rơi xuống” với quan điểm: thơ là thở!
Người vợ thứ… 16
Tiết trời đầu xuân như chiều ḷng người. Gió đông làm lộc hoa đào chúm chím như thiếu nữ. Nắng xuân chao chát mặt sông Hồng, khiến sóng xuân biêng biếc như mặt người gịn rượu lựng đỏ.

Thi si đa t́nh Nguyễn Đăng Hành, người tự nhận là bị "con chữ nó đày".
Chợ Bún (xă Đa Tốn) chộn rộn, tấp nập ngày Tết. Con ngơ nhỏ ṿng vèo dẫn vào nhà ông Nguyễn Đăng Hành nhỏ bé như bị ai bóp, chỗ ph́nh ra, chỗ thắt lại.
Nhà ông Hành khác hẳn với những nhà hàng xóm, căn nhà mái ngói ba gian, cũ kỹ đối diện với một nếp nhà tầng chừng hơn chục m2. Tất cả đều trống tuềnh trống toàng.
Một bể nước mưa cũ kỹ nằm ở giữa hai ngôi nhà. Cũng chẳng thể gọi là sân, v́ bốn bề xung quanh cây cỏ, cây dại mọc như rừng, một lối ṃn bé tí hon như đường chuột chạy.

Nguyễn Đăng Hành tự... thờ chính ḿnh. Ông cắt nghĩa, nó là cái cớ để mời bạn thơ, khách thơ về nhà uống rượu: "Hôm nay là giỗ... tôi, mời bạn thơ đến nhà... uống chèn rượu".
Một người phụ nữ đang lúi húi làm cơm bên cạnh bể nước. Chị ngoài bốn mươi, gương mặt hiền lành, người chắc nịch như chiếc chày giă cua.
Chị bảo: “Chú mày gần đây đi làm bảo vệ cho công ty của đứa cháu, chắc sắp về rồi. Cứ nhẩn nha ngồi chơi đợi ông ấy. Trên có trời, dưới có chú mày. Ông ấy cứ b́nh chân như vại, chả sợ ǵ sất. Ông ấy mà nói th́ như lá trút trên rừng”.

"Thi quán" của Nguyễn Đăng Hành.
Nhà ông Hành là cái nhà kho với vô số đồ cũ kỹ. Những món đồ ấy, nó rất khó để giữ lại nhưng cũng chẳng thể bỏ đi: lọ, b́nh bằng gốm Bát Tràng, dọc mé tường là một dăy gác-xép chạy dài với 'tả pí lù' các thứ “thổ tả.
Bộ ghế sopha cũ kỹ đă bong tróc lớp da bọc. Một chồng báo cũ chồng lên nhau phủ bụi, có thể là số báo được tích lại trong rất nhiều năm.
Trên nóc tủ, một bát hương nguội lạnh nằm dưới năm bức ảnh khổ A4 được phóng to, dán lên tường bằng băng dính.
Trong ảnh là một người đàn ông đa t́nh, đôi mắt như biết cười, rất nghệ sỹ dù các thời điểm chụp ảnh khác nhau: lúc là đầu để trọc, lúc là mái tóc dài dưới chiếc mũ phớt dạ đen… Đó là ảnh chân dung Nguyễn Đăng Hành!
Một cơ man những chai rượu ngâm rắn rết, hoa quả… phủ bụi xếp hàng trên mặt chiếc bàn kính đă vỡ một nửa. Trên chiếc giường có mâm cơm ăn dở từ sáng, cũng là đống chai lọ lỉnh kỉnh chen chúc sát mép tường.
“Rượu tự ngâm của ông ấy đấy. Đủ các loại, bắt được con ǵ ông ấy ngâm con đó. Đấy là ông ấy đă “di tản” vợi đi rồi, chứ không th́ hàng trăm lọ” – người phụ nữ cất lời.
Cô là “vợ” thứ 16 của ông Hành. Hỏi: Các bà có bao giờ đánh ghen với nhau không?” - “Hơi đâu mà ghen. Đấy, cái bát hương trên nóc tủ với 5 cái ảnh của ông ấy, là ông ấy tự thờ ông ấy”.
Bữa cơm chiều cuối năm của người vợ thứ 16 khiến hai nếp nhà già nua, cũ kỹ như ấm áp lại.
Non trưa th́ ông Hành về. Người đàn ông đa t́nh đă bước sang tuổi 66.
16 lần cưới vợ vẫn cô đơn
Ông Hành lư luận, là phụ nữ th́ phải “được” lấy chồng, phải được quyền làm mẹ. Thiên chức đó… ông trời đă ban cho họ. Tuy nhiên, với những phụ nữ không may khiếm khuyết về nhan sắc, h́nh thể, quá lứa lỡ th́, việc lấy chồng và được làm mẹ là vô cùng khó khăn nên ông phải “giúp” họ thực hiện việc đó.

Người vợ thứ 16 của ông Hành.
“Là cây phải nảy búp chồi/ Nụ hoa phải đáng một đời nụ hoa/ Là con th́ phải có cha/ Là gái hợp cẩn giao ḥa âm dương”… Và để “giao ḥa âm dương”, ông nói: “Ta đây dẫu chẳng thánh hiền/ Cũng liều đem cái khùng điên giúp đời”.
Xưa nay, ông Hành chẳng sống theo quy củ nào. Người ta gọi ông là Hành điên, Hành dở hơi, ai tử tế th́ gọi là Hành nhà thơ. Mà cái danh “nhà thơ” cũng do mấy ông bạn gọi mà thành.
"Thơ thẩn ǵ mấy bài thơ bút tre”, ông Hành giăi bày. Căn nhà mái ngói được ông Hành gọi là CLB “Độc thi nhất quán”. C̣n cái giường vứt bừa băi chăn màn, giấy báo cũ nát được ông gọi bằng cái tên mỹ miều: Giường thơ.
Nghèo, lại 'bất tài vô dụng' (lời ông Hành) nhưng trời ban cho ông khả năng nói vô tận. Chuyện ǵ ông cũng nói say sưa, thế nhưng “xôm” nhất vẫn là chuyện về phụ nữ.
Khi đă vào đề, đố ai ngắt được lời ông. Hết ngồi lại đứng, hoa tay múa chân và có khi chồm hổm lên trên ghế để nói. Ông lư sự cho cái chuyện “đa thiếp” của ḿnh rằng… không thể không thế. Tất nhiên, cái lư sự đó không giống ai cả, đúng hơn là ông ngụy biện cho ḿnh.
Ông bảo, rơ ràng về mặt luật pháp không thể chấp nhận được nhưng ông sống… v́ cái t́nh. Cái t́nh không cho phép ông ngồi nh́n chị em “chết già”.
Khi "tia" được đối tượng phù hợp, ông lập tức buông câu, bằng khả năng ăn nói của ḿnh, Hành khiến chị em “đổ gục”. Cứ thế, từ người vợ thứ nhất cho đến người… thứ 16 kịch bản đều như vậy.
Thật ra, ông Hành cũng có một người vợ chính thức, cưới năm 1978. Đó là người con gái xinh đẹp tên Lê, quê Sài Đồng. Tài làm thơ, ứng khẩu linh hoạt của ông Hành khiến trái tim trắng trong của Lê chẳng mấy chốc đă loạn nhịp.
Chẳng mất nhiều thời gian, ông Hành “rước nàng về dinh”. Tuy nhiên, cuộc sống vợ chồng cũng chỉ kéo dài vỏn vẹn được 5 năm. Vợ đă dứt áo ra đi, hai đứa con trai về ở với mẹ. Đăng Hành trở thành người cô đơn và bắt đầu hành tŕnh chinh phục và “giúp đời” từ đó…
vnn