Tôi tên là Lan, 25 tuổi. Từng là sinh viên giỏi của một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội, tôi luôn nghĩ tương lai mình sẽ rực rỡ như bao người trẻ khác. Cực chẳng đã phải nhận lời lấy một ông gi/à giàu có để trả món nợ 2 tỷ cho bố. Mặc dù không cam tâm nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm được để báo hiếu bố mẹ lúc cả nhà lâm nguy. Đám cưới được tổ chức linh đình nhưng tôi không thể hé môi cười. Tôi cứ nghĩ đời mình coi như xong, chẳng còn gì để mất nữa rồi. Thế nhưng lúc chuẩn bị động phòng, tôi s/ố/c nặng…
Tôi tên là Lan, 25 tuổi. Từng là sinh viên giỏi của một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội, tôi luôn nghĩ tương lai mình sẽ rực rỡ như bao người trẻ khác. Nhưng cuộc sống không bao giờ diễn ra như những gì ta tưởng tượng.
Ba tôi là một người hiền lành, chất phác, cả đời chỉ biết bán hàng tạp hóa ở quê. Mẹ tôi thì yếu ớt, hay đau ốm. Chúng tôi không giàu, nhưng cũng đủ sống qua ngày nếu mọi thứ suôn sẻ. Thế rồi, tai họa ập đến.
Ba tôi vì tin bạn, đứng tên vay nợ giúp người ta 2 tỷ. Người ta bỏ trốn. Cả gia đình như rơi xuống vực thẳm. Chủ nợ dọa sẽ siết nhà, kiện ra tòa. Mẹ ngất lên ngất xuống. Tôi hoảng loạn, nhưng biết mình phải làm gì đó. Tôi không thể để ba mẹ già phải ngồi tù vì một quyết định ngu ngốc.
Trong lúc tuyệt vọng, dì tôi – một người họ hàng xa ở thành phố – giới thiệu tôi với ông Lâm, 52 tuổi, chủ một chuỗi nhà hàng lớn. Ông ấy góa vợ, không có con, sống một mình trong căn biệt thự to giữa trung tâm thành phố. Dì bảo: “Cháu chỉ cần làm vợ ông ấy, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
Tôi chết lặng. Lấy một người đàn ông đáng tuổi cha mình ư? Không tình yêu, không tương lai, chỉ để trả món nợ cho ba?
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thất thần của mẹ, đôi tay chai sần run rẩy của ba, tôi không thể ích kỷ. Tôi gật đầu.
Đám cưới được tổ chức ở một khách sạn sang trọng bậc nhất Hà Nội. Váy cưới của tôi trắng muốt, đắt tiền, nhưng lòng tôi lạnh như băng. Tôi không thể nở nổi một nụ cười. Khách khứa rôm rả, nhưng tôi chỉ thấy mọi thứ như một bộ phim mà mình là diễn viên bất đắc dĩ.
Ông Lâm lịch lãm, nói năng nhẹ nhàng. Ông không đụng chạm gì tôi trong suốt quá trình chuẩn bị đám cưới. Nhưng tôi không thể rung động. Trong tôi chỉ là sự bất lực và cam chịu.
Tôi tự nhủ: “Coi như đời mình đến đây là hết. Bù lại, ba mẹ sẽ không phải ra đường, không phải chịu nhục vì nợ nần.”
Đêm tân hôn đến. Tôi ngồi thu mình trên giường, hai tay siết chặt váy ngủ mỏng manh. Trong đầu tôi chỉ có một chữ “sợ”.
Tiếng cửa mở. Ông Lâm bước vào, tay cầm ly rượu vang.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn. Trái tim đập thình thịch.
Nhưng rồi ông nói một câu khiến tôi choáng váng:
– Em yên tâm, anh không cưới em vì nhu cầu xác thịt. Thực ra… anh bị ung thư.
Tôi ngẩng lên, chết lặng.
– Anh chỉ còn sống được khoảng 6 tháng đến 1 năm nữa, bác sĩ nói vậy. Anh không có người thân, không con cái, không ai kế thừa cả cơ ngơi này. Anh cần một người làm bạn, một người có thể tiếp tục sống thay anh.
Tôi không tin vào tai mình.
– Vậy… tại sao lại là tôi?
Ông Lâm cười buồn:
– Vì anh thấy trong mắt em có thứ mà những cô gái trẻ kia không có: sự hy sinh. Anh đã từng yêu một người như thế, nhưng cô ấy mất vì tai nạn. Khi biết mình sắp chết, anh không muốn chết trong cô độc. Coi như… chúng ta giúp nhau đi nốt đoạn đường cuối cùng.
Tôi không biết nói gì, chỉ thấy tim mình thắt lại. Tất cả những gì tôi tưởng tượng về ông – một kẻ giàu có tham lam, ham sắc – hoàn toàn sụp đổ. Trước mặt tôi là một con người cô đơn, đang níu lấy chút ý nghĩa cuối cùng của đời mình.
Từ hôm đó, tôi sống trong biệt thự cùng ông Lâm, với danh nghĩa là vợ. Nhưng ông chưa một lần chạm vào tôi. Mỗi sáng, chúng tôi ăn sáng cùng nhau, ông kể cho tôi nghe những chuyến đi, những thất bại, những bài học cuộc đời. Tôi dần hiểu hơn về người đàn ông này – một doanh nhân từng trải nhưng quá cô đơn.
Tôi bắt đầu quản lý giúp ông vài việc ở nhà hàng. Dưới sự hướng dẫn của ông, tôi học được nhiều thứ: cách nói chuyện với nhân viên, cách lên kế hoạch kinh doanh, cả cách xử lý khủng hoảng.
Tôi không còn thấy mình là “vật thế thân trả nợ” nữa. Tôi thấy mình đang được sống, được học hỏi, và hơn hết, được tin tưởng.
Mỗi lần ông đi khám bệnh, tôi đều đi cùng. Có những hôm ông về nhà, mặt mày nhợt nhạt, tôi không thể cầm nước mắt. Dù không dám thừa nhận, nhưng tôi biết – tôi đang yêu người đàn ông này.
Một buổi chiều đầu đông, khi tôi chuẩn bị cho ông một bữa cháo gà như thường lệ sau đợt hóa trị, điện thoại ông rung lên. Là bác sĩ điều trị. Tôi vội nghe vì ông đang ngủ.
Giọng vị bác sĩ khiến tôi chết sững:
– Bác sĩ Nguyễn đây. Chúc mừng, kết quả kiểm tra gần nhất cho thấy anh Lâm hoàn toàn khỏe mạnh. Khối u trước đây chỉ là u lành, không cần lo nữa. Anh ấy may mắn thật.
Tôi gần như đánh rơi điện thoại. Tim tôi loạn nhịp.
– Anh ấy… không bị ung thư?
– Không. Chúng tôi đã thông báo từ 3 tháng trước. Nhưng anh ấy nói không muốn điều trị gì thêm. Có chuyện gì vậy cô?
Tôi tắt máy, tay run lẩy bẩy.
Thì ra… tất cả chỉ là một lời nói dối.
Một điệu nhảy gợi cảm khiến cả thế giới phát cuồng
Tìm hiểu thêm
Tối đó, tôi ngồi đối diện ông, ánh mắt căng đầy nước mắt:
– Tại sao lại lừa tôi? Ông không bị ung thư…
Ông Lâm không ngạc nhiên. Ông lặng im một lúc lâu rồi nói:
– Vì nếu không như vậy, em sẽ không bao giờ chấp nhận lấy anh. Em sẽ hận anh suốt đời.
– Thế còn bây giờ? – Tôi nghẹn ngào – Ông nghĩ tôi sẽ cảm ơn vì bị lừa ư?
Ông bước đến, nhẹ nhàng cầm tay tôi:
– Anh không dám mong em yêu anh. Nhưng anh yêu em. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy em đứng ngoài cửa, lo lắng vì món nợ của gia đình, đôi mắt ấy khiến anh không thể rời đi. Anh muốn bảo vệ em, dù chỉ một thời gian ngắn.
Tôi bật khóc. Tôi đã từng căm ghét cuộc hôn nhân này. Nhưng giờ đây, khi biết mình bị lừa – một cách đầy yêu thương – tôi lại không thể giận nổi.
Tôi tự hỏi: tình yêu có thể đến từ dối trá không?
Có lẽ là có, nếu dối trá đó không làm tổn thương ai – mà ngược lại, chỉ khiến trái tim rung động…
Sau đêm hôm đó, tôi dọn ra phòng riêng. Không phải vì giận ông Lâm, mà vì tôi cần thời gian để suy nghĩ. Mọi cảm xúc trong tôi lẫn lộn: đau, hờn, thương, rồi lại đau. Một phần trong tôi muốn bỏ đi ngay lập tức – như một cách để trốn chạy. Nhưng phần còn lại, lớn hơn, lại khiến tôi nán lại.
Tôi nhìn ông Lâm bằng con mắt khác. Không còn là “người chồng già” tôi phải chịu đựng để trả nợ nữa. Ông là người đàn ông đã một mình gánh lấy cô đơn, lặng lẽ yêu tôi theo cách riêng. Một tình yêu trưởng thành, biết hy sinh và không mong hồi đáp.
Nhưng trái tim tôi không thể dễ dàng tha thứ. Dù là vì tình yêu, thì việc dối lừa một người cũng là điều tôi khó chấp nhận.
Ba ngày sau, ông Lâm viết cho tôi một lá thư tay, để lại trên bàn ăn sáng.
“Lan à,
Anh xin lỗi vì đã dối em. Nhưng anh không biết cách nào khác để giữ em bên cạnh, để bảo vệ em khỏi số phận nghiệt ngã mà em sẵn sàng chấp nhận vì gia đình. Anh không sợ em giận, chỉ sợ em đau. Nếu em muốn rời khỏi cuộc sống này, anh sẽ không giữ. Nhưng nếu em ở lại, anh hứa sẽ không bao giờ khiến em tổn thương thêm một lần nào nữa.
– Lâm.”
Tôi đã đọc đi đọc lại lá thư ấy hàng chục lần.
Tháng sau đó, tôi bắt đầu trở lại làm việc tại chuỗi nhà hàng. Tôi lấy lý do “đang ly thân” để giữ khoảng cách. Nhưng kỳ lạ thay, trong thời gian xa ông, tôi mới nhận ra mình đã quen với những bữa cơm tối có ông ngồi đối diện, quen với giọng nói ấm trầm kể chuyện ngày xưa, quen với ánh mắt ông nhìn tôi – đầy tôn trọng và nhẹ nhàng.
Tôi tìm đến bác sĩ Nguyễn – người điều trị cho ông Lâm – để hỏi thêm về bệnh tình của ông.
Bác sĩ thở dài:
– Cậu Lâm từng bị trầm cảm nặng sau khi vợ mất trong tai nạn 10 năm trước. Lúc ấy, tôi đã nghĩ anh ta sẽ không qua được. Rồi bất ngờ anh vực dậy được bằng việc kinh doanh. Nhưng cái bóng cô đơn vẫn theo anh ấy suốt. Có lần anh bảo tôi: “Bác sĩ ạ, nếu tôi chết vì bệnh thì dễ chịu hơn là chết trong cô độc.”
Tôi nghẹn ngào. Người đàn ông tôi từng nghĩ là kẻ máu lạnh, thực ra chỉ là một trái tim mỏi mệt đang tìm kiếm chút hơi ấm cuối cùng. Và bằng cách nào đó, tôi – một cô gái tỉnh lẻ, chẳng có gì trong tay – đã trở thành ánh sáng duy nhất của ông lúc đó.
Một đêm trời mưa rất lớn, tôi đang chuẩn bị về quê thì nhận được điện thoại từ quản gia: “Cô Lan ơi, ông Lâm bị ngất trong phòng làm việc.”
Tôi như chết điếng, lao vội đến bệnh viện.
Ông bị kiệt sức sau nhiều ngày thức trắng lo cho dự án nhà hàng mới. Tôi nắm chặt tay ông, cảm nhận bàn tay vốn luôn vững vàng giờ đây lạnh ngắt. Lòng tôi đau như dao cắt.
Khi ông tỉnh lại, thấy tôi ngồi bên, ông mỉm cười yếu ớt:
– Em vẫn còn ở đây sao?
Tôi siết tay ông:
– Em không đi đâu cả. Em… xin lỗi, vì đã hiểu lầm và chạy trốn.
Nước mắt tôi rơi xuống tay ông. Lần đầu tiên, tôi chủ động ôm lấy ông, không vì trách nhiệm, không vì lòng biết ơn, mà vì tôi thực sự muốn làm điều đó.
Đó là đêm đầu tiên tôi nằm trong vòng tay ông – không còn sợ hãi, không còn miễn cưỡng. Chúng tôi không động chạm thể xác. Chỉ đơn giản là nằm bên nhau, nghe tiếng mưa rơi, nghe tiếng tim mình đập – lần đầu tiên cùng một nhịp.
Chuyện một cô gái trẻ lấy chồng già vì nợ nần từng là đề tài bàn tán xôn xao. Nhưng khi tôi và ông Lâm cùng xuất hiện trong một chương trình truyền hình về “những cặp đôi vượt qua định kiến xã hội”, dư luận lại thay đổi thái độ.
Tôi kể câu chuyện của mình – không bi kịch hóa, không khoe mẽ – mà chỉ đơn giản là câu chuyện của hai con người lạc lõng, tìm thấy nhau giữa những mảnh vỡ của cuộc đời.
Ông Lâm sau đó tặng lại một nửa cổ phần nhà hàng cho tôi – không phải vì tôi là vợ, mà vì ông tin tôi có thể điều hành chúng.
Tôi dần trưởng thành, mạnh mẽ, không còn là cô gái quê rụt rè năm nào. Tôi bắt đầu tự đứng trên đôi chân mình.
Sân vườn ngập nắng, một đứa trẻ con trai đang chạy lon ton trong bộ đồ trắng tinh, miệng líu lo gọi:
– Bố ơi! Mẹ ơi!
Tôi mỉm cười, quay sang nhìn ông Lâm đang ngồi đọc sách trong bóng mát. Mái tóc ông bạc thêm, nhưng ánh mắt vẫn hiền hậu như xưa.
Phải, chúng tôi đã có một đứa con. Dù bác sĩ từng nói cơ hội gần như bằng không, nhưng phép màu đã đến.
Có thể cuộc sống không cho bạn một khởi đầu công bằng, nhưng nếu bạn sống bằng cả trái tim, bạn có thể viết lại kết thúc theo cách riêng mình.
Tôi từng nghĩ lấy chồng già là dấu chấm hết của tuổi trẻ. Nhưng hóa ra, đó lại là khởi đầu của một câu chuyện tình đẹp – và thực sự đáng sống.
VietBF@ sưu tập
VIETBF Diễn Đàn Hay Nhất Của Người Việt Nam
|
|