T́nh cờ trong chuyến bay về từ Chiangmai, tui gặp một cụ bà nhà ở Phú Quốc. Thấy gia đ́nh tui nói tiếng Việt, bà vui lắm, chạy lại nói chuyện. Bà nói mấy ngày nay rồi không gặp được ai người Việt, không được nói tiếng Việt.
Đầu tiên, tui tưởng bà đi với con cháu, tui hỏi: "Bà đi với ai vậy ạ?"
Bà vui vẻ đáp: "Đi một ḿnh à con."
Tui lại hỏi: "Bà đi thăm người thân ở đây hả bà?"
Bà nói: "Không, bà đi du lịch, bà đi có một ḿnh à."
Nghe xong, vợ chồng tui mắt chữ o, mồm chữ a luôn.
Bà kể bà bay từ Phú Quốc lên Sài G̣n, bắt chuyến bay đi Chiangmai. Tới Chiangmai, bà bắt tàu hỏa đi Bangkok chơi 2 ngày, sau đó về lại Chiangmai chơi thêm 2 ngày và giờ về Sài G̣n lại.
Bà c̣n kể bà bà sinh năm 1944 mà lúc bà đi là lén con cháu đi, qua tới nơi bà mới gọi về cho ở nhà biết! Hí hí! (Tại lúc bà kêu đi tụi nó không cho. Nó đùa kêu qua đó lỡ ch*t mang về tốn tiền lắm.) Bà kêu bà vui lắm v́ bà nghĩ c̣n sống được bao nhiêu năm đâu! Hồi trẻ khổ quá, không được đi chơi đâu, lo cho con cho cháu, giờ già rồi phải quyết đi cho biết!
Tui lại hỏi: "Thế bà nói tiếng Anh được không? Rồi làm sao mà bà biết đường xá, biết cách book vé máy bay?"
Bà kêu: "Bà chỉ biết nói tiếng Anh mấy từ thông dụng thôi, biết đếm số bằng tiếng Anh từ 1 đến 100, biết hỏi tiền với mua đồ."
Bà lên mạng t́m kiếm chỗ đi chơi, coi bản đồ và tự đặt vé máy bay. Tui nghĩ sao bà giỏi quá vậy trời, huhu! Nể thật sự luôn! Lúc nói chuyện với tui, bà móc điện thoại ra dô "Google Maps," bà kêu dô đây nè, khách sạn với đường đi đủ hết.
Bà nói: "Tuổi trẻ của bà, v́ sợ cái này cái kia mà bỏ qua nhiều cơ hội lắm con, nên giờ già rồi bà thích đi du lịch thôi, nên quyết tâm để dành tiền để đi, không do dự sợ sệt cái ǵ hết. Với lại đi vậy, người ta thấy bà già, người ta cũng giúp bà với hướng dẫn bà từ việc check-in sân bay cho tới làm thủ tục xuất nhập cảnh."
Nói chuyện với bà xong, tui thấy ngưỡng mộ bà ghê luôn và nghĩ ḿnh phải ráng đi thật nhiều chỗ có thể! Chỉ cần thích là đi! Sợ ǵ, đúng hong?
(Chia sẻ từ Chị Nguyễn Ngân)