Những tờ giấy màu trắng thường được gọi chung Fabric Softener dùng bỏ vào máy sấy để cho quần áo thơm tho, mềm mại hơn và không bị dính nhau lại, c̣n có nhiều công dụng khác nữa. Sau đây là những kinh nghiệm mà nhiều phụ nữ đă chia sẻ để chúng ta biết sử dụng Fabric Softener cho nhiều mục đích khác nhau :
1. Khi bạn đặt một miếng Fabric Softener ở gần nơi có kiến, chúng sẽ chạy đi hết.
2. Tránh được mùi hôi mốc bằng cách kẹp một miếng giấy Fabric Softener vào sách hay cuốn album lâu ngày không mở ra.
3. Vào mùa có nhiều muỗi, khi ra ngoài vườn sinh hoạt, bạn có thể đeo nơi thắt lưng một miếng Fabric Softener th́ mấy chàng muỗi sẽ không thèm lại gần.
4. Dùng miếng Fabric Softener để lau những vết xà bông đóng ở cửa kính của bồn tắm.
5. Làm cho đồ ṿật hay áo quần thơm tho và tươi mát bằng cách đặt một tấm Fabric Softener trong mỗi hộc tủ hay treo trong closet.
6. Để tránh chỉ bị rối hăy dùng miếng Fabric Softener vuốt sợi chỉ đă xâu vào kim trước khi may.
7. Nếu không muốn vali đựng quần áo bị ẩm, hăy đặt một miếng Fabric Softener dưới đáy trước khi xếp hành lư mang theo.
8. Làm cho không khí trong xe hơi trong lành bằng cách đặt một miếng Fabric Softener dưới ghế ngồi.
9. Muốn rửa sạch những thức ăn dính chặt bên trong xoong nồi th́ hăy đặt một miếng Fabric Softener vào trong xoong rồi ngâm nước qua đêm.
Hôm sau mới dùng miếng sponge để chùi rửa. Chất dùng để chống lại sự dính nhau (static) có trong Fabric Softener sẽ làm cho đồ ăn rớt ra khỏi xoong nồi dễ dàng hơn.
10. Đặt một miếng giấy Fabric Softener dưới đáy của mỗi thùng rác để tránh mùi hôi.
11. Dùng miếng Fabric Softener để lau những nơi có dính lông chó hay mèo, nó sẽ lấy đi những lông rụng đó một cách sạch sẽ.
12. Dưới mỗi giỏ đựng quần áo dơ, bao giờ cũng đặt một miếng Fabric Softener để khỏi có mùa hôi.
13. Làm cho giày không có mùi hôi bằng cách đặt miếng Fabric Softener trong đó qua đêm. Ngày mai, đôi giày sẽ thơm tho để mang đi làm hay đi học.
14. Dùng Fabric Softener để lau mặt kính máy TV sẽ làm cho bụi bặm bớt đóng lớp trên đó.
Someone has written these beautiful words. One must read and try to understand the deep meanings in them. They are like the Ten Commandments to follow in life all the time.
1. Prayer is not a "spare wheel" that you pull out when in trouble; it is a "steering wheel" that directs us in the right path throughout life.
2. Do you know why a car's WINDSHIELD is so large & the rear view mirror is so small? Because our PAST is not as important as our FUTURE. So, look ahead and move on.
3. Friendship is like a BOOK. It takes few seconds to burn, but it takes years to write.
4. All things in life are temporary. If the present is going well enjoy it, it will not last forever. If it's going wrong don't worry, it can't last long either.
5. Old friends are like Gold! New friends are Diamonds! If you get a Diamond, don't forget the Gold! Because to hold a Diamond, you always need a base of Gold!
6. Often when we lose hope and think this is the end, GOD smiles from above and says, "Relax, sweetheart, it's just a bend, not the end!
7. When GOD solves your problems, you have faith in HIS abilities; when GOD doesn't solve your problems HE has faith in your abilities.
8. A blind person asked St. Anthony: "Can there be anything worse than losing eye sight?" He replied: "Yes, losing your vision."
9. When you pray for others, God listens to you and blesses them; and sometimes, when you are safe and happy, remember that someone has prayed for you.
10. WORRYING does not take away tomorrow's TROUBLES; it takes away today's PEACE.
Đêm qua, 16-10, tôi nhận một email chuyển tiếp, nội dung được chép lại từ một trang facebook với tựa đề “Cái Đạo Ấy Hay Thật”. Nội dung như sau:
“Xin cầu cho linh hồn Maria mới qua đời. Maria Nguyễn Thị Liên. Sinh năm 1982. Thôn Tân Mỹ, Xă Nghĩa An, Huyện Tư Nghĩa, Tỉnh Quảng Ngăi. Chiều nay đúng 17h15 ngày 16-10-2014 em đă trút hơi thở cuối cùng về với Chúa sau hai năm dài đằng đẳng sống chung với bệnh tật. Xin mọi người hăy hiệp ư cầu nguyện cho em.
CÁI ĐẠO ẤY HAY THẬT !!!
“Cái đạo ấy hay thật !”. Đó là câu nói của D́ em Liên, bởi gia đ́nh em không có đạo. Liên sinh ra, được lớn lên trên miền biển đầy gió, nắng và cát. Gia đ́nh khó khăn, em là con gái lớn, nên phải xa quê vào thành phố kiếm tiền phụ bố mẹ lo cho đàn em bốn đứa ở quê nhà. Em may mắn xin được một chân làm công nhân trong một xí nghiệp may giầy da xuất khẩu ở B́nh Dương. Tiền lương cũng tạm ổn đủ lo cho bản thân c̣n dư chút ít gởi về cho mẹ. Em chăm chỉ làm việc lại ngoan hiền nên không mấy lâu đă có người để ư và rồi hai người ấy đă yêu nhau, chàng thanh niên có đạo chính dân sài thành lại không chê cô gái quê đen đúa. Họ yêu nhau đến 7 năm mới tính đến chuyện kết hôn, v́ em ấy phải đợi các em ḿnh khôn lớn mới dám nghĩ đến hạnh phúc của ḿnh. Nào ngờ, vừa học xong giáo lư, chịu phép rửa tội để chuẩn bị làm lễ đính hôn th́ em ấy phát hiện ḿnh bị bệnh nan y: phải cắt bỏ toàn bộ tử cung, không thể sinh con được, nhưng chàng thanh niên ấy và gia đ́nh anh vẫn không thay đổi việc cưới hỏi…Nhưng rồi, bệnh em vẫn không qua khỏi. Hai năm điều trị, gia đ́nh em khó khăn nên em phải phụ thuộc hoàn toàn vào bạn trai. Mẹ và bà ngoại của người yêu vẫn luôn đồng hành ủng hộ hai đứa mặc dù biết em bệnh tật, có chữa khỏi cũng không thể sinh con…Nhưng mọi cố gắng đều vô nghĩa, con vi rút đă phá hủy toàn bộ trong cơ thể em. Em quằn quại đau đớn và trút hơi thở cuối trên tay người yêu. Cha chánh xứ Giuse Trương Đ́nh Hiền biết được, nên cho người đến lo toàn bộ đám tang cho em, từ cái ly nhang, bàn thờ, đèn cho đến ḥm, đồ tang, liệm…v..v…Mấy đêm liền trước ngày em mất, giáo xứ lại đến đọc kinh, mặc dù nhà em ấy cách nhà thờ cả mười cây số. Thế nên D́ em ấy và gia đ́nh em ấy mới nói “cái đạo ấy hay thật”.
Lạy Chúa, xin thương xót linh hồn Maria mới qua đời, xin dẫn đưa em về nước trời vĩnh cửu, nơi chỉ có tiếng cười và niềm hạnh phúc… và cũng xin cho chúng con luôn ư thức thực tại trần gian là cơi vô thường để chúng con học theo gương Chúa sống khiêm nhường, yêu thương, bác ái như chính gia đ́nh của người bạn trai em ấy để cho mọi người xung quanh đều thốt lên rằng: CÁI ĐẠO ẤY HAY THẬT. Amen.”
Tôi bỗng nhớ một câu chuyện khác ở Xuân Lộc. Cũng hai người yêu nhau, chàng là quí tử của một gia đ́nh hôn nhân dị giáo. Bố chàng là một cán bộ. Mẹ chàng là một Ki-tô hữu đạo ḍng, sốt sắng. Nàng là một lương dân. Hai người yêu nhau đă ba năm trời. Và khi họ định kết hôn với nhau th́ chuyện không vui xảy đến: nàng có dấu hiệu ung thư… Buồn vời vợi. Mẹ chàng nói với con trai yêu quí: “Đây chính là lúc mà con phải yêu em nhiều nhất, để chứng tỏ ḿnh là người có đạo”. Thế là chàng đă lên kế hoạch dắt nhau khấn xin Mẹ Tapao hằng tháng. Suốt ba năm viếng Mẹ Tapao, cùng với ba năm chạy thầy chạy thuốc cho người yêu… cô nàng không c̣n dấu hiệu bịnh ung thư nữa vào lần khám cuối cùng tháng 7 năm 2013. Và họ đă nên vợ thành chồng trước mặt Chúa và Giáo Hội vào tháng Mân Côi 2013. Phép lạ của niềm tin, của t́nh yêu khởi đầu từ việc anh dũng làm chứng cho T́nh Yêu Thiên Chúa, để một cán bộ trong nhà ḿnh, một đại gia đ́nh lương dân nhận ra rằng: “Cái đạo ấy hay thật”.
Tôi muốn hiểu từ “hay” trong câu nói của D́ em Liên, và của dân gian, mang nghĩa “tốt”, “lạ lùng”, “khác thường”. Và câu chuyện “Cái Đạo Ấy Hay Thật” đến với tôi trong những ngày chuẩn bị cho ngày “Khánh Nhật Truyền Giáo” gợi lên cho tôi nhiều niềm vui nhưng cũng nhiều thao thức.
-Vui, v́ vẫn đang có rất nhiều anh chị em Giáo Dân sống giữa đời thường đang anh dũng làm chứng về Thiên Chúa bằng một t́nh yêu thương “lạ lùng”, “khác thường”, đến nỗi có thể có một vài lời ra tiếng vào cho là ngu dại! Thiết nghĩ, Thiên Chúa luôn ủng hộ cho những ai yêu ngu dại theo kiểu ấy. Và những ai ủng hộ cho một t́nh yêu hết ḷng, hết sức, hết ḿnh v́ hạnh phúc của người ḿnh yêu, ấy là những người đang sống đẹp ḷng Thiên Chúa và làm chứng cho Thiên Chúa trước mắt người đời.
Vui, v́ không thiếu những t́nh cảnh oái ăm trở nên thách đố nặng nề lớn lao cho người giáo dân trong thời đại gian dối này, nhưng các tín hữu Chúa vẫn tin tưởng và vượt qua. Có một chị ở đâu mới đến đây hơn năm nay. Chị nghèo khổ, nuôi ba đứa con dại. Ai thấy cũng thương. Kẻ ít, người nhiều giúp vốn cho chị để chị bán bánh xèo qua ngày. Quán bánh xèo của chị mỗi ngày mỗi đông khách. Khoảng 3 tháng trở lại đây, chị có chơi hụi và vay mượn của nhiều người để thêm vốn liếng làm ăn. Bất ngờ, chị biến mất. Nghe đâu số nợ của chị giựt đi khoảng hai, ba trăm triệu. Trong số những người cho chị vay mượn, không ít là người công giáo. Sau giờ kinh Mân Côi tại nhà nọ, sẵn câu chuyện chị bánh xèo giựt hụi, quịt nợ bỏ đi, mấy người đang nói chuyện với nhau về việc giữ “mười bốn mối thương người”: biết ai thực mà thương, biết ai gian mà tránh! Chẳng biết ai thực, chẳng biết ai gian, nhưng chính ḿnh phải là người sống thực. Có một bà già đă cho chị ấy mượn 12 triệu nói: “Tiền để dành uống thuốc, cho ả mượn. Hồi cho mượn th́ tui nghĩ v́ thương ả, giúp ả làm ăn nuôi mấy đứa nhỏ. Ngờ đâu… Nhưng cũng không sao. Đă thương th́ thương cho trót. Biết đâu mà đ̣i. Chúa cho cái khác”.
“Chúa cho cái khác”. “Cái đạo ấy hay thật”.
Có người nói vui: “Cho kẻ đói ăn. Cho kẻ khát uống. Cho kẻ rách rưới ăn mặc. Viếng kẻ liệt cùng kẻ tù rạc. Cho khách đỗ nhờ. Chuộc kẻ làm tôi. Chôn xác kẻ chết”… may ra, chỉ có chôn xác kẻ chết là không bị lừa trong thời này thôi.
Có người lại nói: “Chúa bảo cứ cho”. Chúa không có dặn trước khi cho phải hỏi xem người ta đói thật hay đói giả, đỗ nhờ thật hay giả vờ đỗ nhờ để rồi khuya khoắt cuỗm hết của cải nhà ta đi mất”.
Thao thức, v́ chúng ta đang sống trong một xă hội nghiêng lún về tiền bạc, vật chất, dẫn con người ta dần dần đến chỗ vô cảm, và c̣n tệ hơn thế nữa, dẫn đến chỗ tham lam, ác độc, có thể làm bất cứ chuyện bất nhân bất nghĩa miễn sao cho ḿnh có lợi, có lộc, có dư giả, thoải mái, sung sướng.
Thao thức v́, liệu mỗi chúng ta có đứng vững trước trào lưu duy vật mỗi ngày mỗi cuốn chúng ta vào chỗ vô cảm với nhau, cuốn vào t́nh trạng không c̣n biết chạnh ḷng xót thương những mảnh đời nghiệt ngả, hoặc cuốn vào chỗ từ chối sự hiện diện của Thiên Chúa và T́nh Yêu Quan Pḥng của Ngài.
Thao thức v́ chúng ta phải lội ngược ḍng chảy của những xu hướng vật chất để sống “tốt”, sống “khác thường”, sống “lạ lùng” như Con Thiên Chúa đă sống và đă yêu, để mọi người có thể nói “CÁI ĐẠO ẤY HAY THẬT !”.
Lạy Chúa, T́nh Yêu luôn có một tiếng vọng xa ngàn. Xin cho chúng con biết sống yêu như Chúa đă yêu, để làm chứng cho mọi người về một Thiên Chúa Quyền Năng nhưng Giàu Ḷng Thương Xót. A men.
“Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh.” Tập hợp gene di truyền quyết định hầu hết những nét đặc trưng từ thể xác bên ngoài cho đến những điều không biểu hiện rơ ràng bên trong. Chúng ta được cấu tạo từ cha mẹ, và không có cơ hội để lựa chọn cho riêng ḿnh những gene nào tốt và gạt bỏ đi những gene xấu.
Thừa hưởng gene xấu có thể đưa đến những bệnh di truyền hiểm nghèo làm ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống. Nhưng trên cả những gene về bệnh tật, có một số gene mà chúng ta mong là không có.
1. Tánh t́nh hung bạo
Một số gene có tên là MAOA gene và cadherin 13 (CDH13), c̣n gọi là “gene chiến binh,” “warrior genes,” v́ nó biểu hiện tánh nết hung dữ. Nghiên cứu cho biết những tội phạm thường được gây ra bởi những người có gene nầy, chiếm trên 10% các tội ác như giết người, hành hung thô bạo.
Tuy vậy, nghiên cứu cũng cho biết, không phải ai có gene nầy cũng có hành vi phạm pháp, 90% vẫn c̣n tùy theo môi trường nuôi dạy.
2. Tự tử
Khoa học gia đă khám phá ra mối liên hệ giữa bệnh trầm cảm, khuynh hướng muốn tự tử, và gene RGS2. Gene này có thể giải thích tại sao có nhiều thế hệ trong cùng một ḍng họ có nhiều người tự tử. Ví dụ, đại văn hào Ernest Hemingway tự tử vào năm 1961, trong ḍng họ có tổng cộng là 7 người đă tự tử, từ cha của ông, anh chị em và cháu nội.
3. Chấn thương tâm lư
Nghiên cứu cho thấy những người đă từng bị khủng hoảng tâm thần, ví dụ như đă từng trải qua chiến tranh, thiên tai, có thể bị tác hại đến gene và truyền xuống đời sau.
Người ta quan sát những người Do Thái sống sót sau trại tập trung, những cựu chiến binh trong chiến tranh Việt Nam, và ngay cả những người nô lệ da đen ở Mỹ, có thể truyền những gene chấn thương tâm lư, post-traumatic stress disorder (PTSD), xuống cho những con cháu về sau.
4. Ngoại t́nh
Gene có tên là DRD4, có tính chất điều ḥa lượng hormone dopamine trong cơ thể. Hormone dopamine được tiết ra trong năo bộ, làm cho người ta biết sướng, khi trải nghiệm những hành vi kích động chẳng hạn như đánh bạc, uống rượu, ma túy, và quan hệ t́nh dục.
Một nghiên cứu vào năm 2010 từ trường Đại Học Binghamton University, New York, biết, những người có gene DRD4, thường dễ ngoại t́nh, hay tối thiểu là t́nh một đêm. Tuy nhiên, một số gene tương cận trong nhóm lại có ḷng hảo tâm, thích làm từ thiện, không hẳn là luôn luôn ngoại t́nh.
5. Tuổi thọ
Ai cũng biết, đàn bà sống thọ hơn đàn ông, trung b́nh khoảng 5 đến 6 năm và có khi nhiều hơn nữa. Một trong những lư do có thể v́ gene có tên là “Mother’s Curse,” tạm dich là “Lời Nguyền của Mẹ.” Gene nầy được chứa trong hệ mitochondria chỉ đến từ tế bào và trứng của mẹ mà không truyền qua tinh trùng của cha. Gene nầy truyền qua con gái xuống đời sau nhưng không ảnh hưởng đến con gái, trái lại làm cho con trai chóng già và mau chết hơn.
6. Đau lưng
Năm 2018, một nghiên cứu khám phá ra một tập hợp 3 gene, gene chủ có tên SOX5, làm cho sự phát triển của xương lưng không b́nh thường, yếu đuối và dễ bị lệch.
7. Bi quan
Nhóm nghiên cứu thuộc trường đại học University of British Columbia, đă khám phá ra được, những người thường hay bi quan, tiêu cực có thể là do gene di truyền, gọi là ADRA2B, nằm trong nhóm gene chi phối t́nh cảm con người.
Những người có khuyết điểm và gene nầy thường hay nhạy cảm với những hoàn cảnh bi quan, bi đát, nguy hiểm và hay bỏ qua những hoàn cảnh, t́nh huống vui vẻ, lạc quan. Ví dụ như thấy đám cưới th́ không để ư, nhưng thấy đám ma th́ lại cảm ứng, buồn phiền.
8. Nghẽn phổi
Không riêng ǵ những người bị nghẽn phổi do hút thuốc lá. Một số người có gene A1AT, sẽ có hai lá phổi không mấy tốt. Cấu trúc phổi yếu đuối, dễ bị nghẽn phổi, chronic obstructive pulmonary disease (COPD), hay bị giăn phổi, emphysema. Dĩ nhiên vừa có gene này, vừa hút thuốc lá th́ đời sống không mấy thọ.
Lâu lâu bị mất ngủ một tí th́ không sao, nhưng một số người bị bệnh mất ngủ kinh niên. Mất ngủ kinh niên khiến người ta dễ bị trầm cảm, hay bị kinh sợ vô căn cứ. Một số bệnh nhân có thể bị gene MEIS1 chi phối.
10. Hay nói
Gene cuối cùng, nói là không tốt th́ cũng không đúng. Tùy theo trường hợp mà suy xét.
Theo nhận xét chung chung, đàn bà nói nhiều hơn đàn ông. Điều này được ủng hộ bởi nhiều nghiên cứu khoa học, cho thấy, trung b́nh đàn bà nói khoảng 20,000 từ vựng mỗi ngày, trong khi đó đàn ông chỉ có 7,000 chữ. Ngoài ra, phụ nữ học ngoại ngữ dễ dàng hơn phái nam, và bé gái sớm biết nói hơn bé trai.
Nghiên cứu từ trường đại học y khoa University of Maryland School of Medicine, cho biết gene FOXP2 gene, là một trong những gene chi phối khả năng nói của con người. Gene nầy kích hoạt sự sản xuất một chất protein trong năo bộ. Nghiên cứu cũng cho biết, trong năo bộ của con gái, nồng độ của chất protein nầy cao hơn khoảng 30% so với con trai. Ngược lại, con trai có lượng protein cao, cũng thích nói nhiều không thua ǵ con gái!
(Bài được viết bởi cảnh sát Mỹ, ad dịch lại từ tiếng Anh sang tiếng Việt cho các bạn dễ tham khảo)
Mỗi người nên dành vài phút để đọc bài viết này, và chia sẽ cho những người thân quen đều biết. Thế giới này thật đáng sợ và t́nh h́nh tội phạm ngày càng nhiều, thế nên cẩn thận vẫn hơn.
1. Nếu một kẻ cướp tiến lại đ̣i bạn đưa ví tiền hay giỏ xách, ĐỪNG ĐƯA TRỰC TIẾP CHO HẮN mà hăy cố gắng ném nó ra xa càng xa càng tốt. Hắn có thể sẽ v́ cái ví mà chạy lại hướng đó thay v́ là tiếp tục tấn công bạn, hăy tranh thủ chạy ngược chiều xa khỏi đó càng nhanh càng tốt.
2. Phụ nữ thường hay có kiểu là sau khi đi mua sắm, hay đi công việc xong lúc chui vào xe thường hay loay hoay sắp xếp giỏ xách, check đt hay ḍ đường các kiểu rồi mới đóng cửa xe hay khóa cửa xe. ĐỪNG LÀM VẬY. Kẻ gian có thể quan sát và tấn công bạn từ ghế phụ. Ngay khi vào xe hăy đóng cửa xe và khóa ngay trước khi làm ǵ.
3. Nếu kẻ xấu đă chui được vào xe, dí súng bắt bạn lái đi th́ cứ nổ máy chạy và ráng kiếm cái ǵ mà đâm mạnh vào. Túi khí sẽ cứu mạng bạn và kẻ kia sẽ bị nặng hơn. Ngay khi xe bị nạn th́ hăy bung cửa thoát ra. Chẳng thà bị một chút thương tích c̣n hơn người ta t́m thấy xác bạn ở một nơi xa nào đó.
4. Khi tiến vào xe ở chỗ đậu xe, hăy nhớ chú ư nh́n quanh xe, nh́n vào xe, cả ở ghế phía sau. Nếu xe đang đậu gần một xe tải lớn th́ hăy tránh chui vào giữa 2 xe để vào xe ḿnh mà có thể trèo vào xe từ ghế phụ bên hướng kia (nhiều xe của bọn bắt cóc kéo nạn nhân vào xe tải kiểu này mà ít ai nh́n thấy). Trong trường hợp thấy một xe nào đó có những gă đàn ông trong xe và xe đang nổ máy đậu gần xe bạn, hăy thụt lùi và trở lại vào mall hay chờ ai đó đi cùng ra. CẨN THẬN VẪN HƠN.
5. Trong các nơi công cộng hay ṭa nhà, ĐI THANG MÁY VẪN AN TOÀN HƠN LÀ ĐI THANG BỘ. Khu vực cầu thang bộ luôn vắng vẻ và là nơi phạm tội lư tưởng (nhât là ban đêm)
6. Nếu kẻ tấn công bạn có súng nhưng bạn không nằm trong ṿng kiểm soát của hắn th́ hăy cố gắng CHẠY. Xác suất hắn có thể bắn trúng bạn chỉ có 4/100, và cũng không chắc gây nguy hiểm tính mạng. Ở lại nguy cơ của bạn cao hơn. Nhớ chạy theo kiểu Zig Zac th́ càng tôt.
7. Cảnh sát Mỹ đă nhận những tin báo rằng có nhiều phụ nữ nghe tiếng trẻ em khóc bên ngoài nhà ḿnh vào ban đêm nên muốn mở cửa ra xem v́ họ sợ có ai đang bỏ rơi đứa trẻ nào ở ngoài nhà. Tương tự, là t́nh trạng tiếng nước chảy như kiểu vỡ ống nước sẽ làm nhiều người mở cửa ra ngoài xem xét. cảnh sát cảnh báo rằng có những kẻ xấu thu âm những âm thanh này nhằm dụ người ra ngoài để tấn công vào nhà. ĐỪNG MỞ CỬA RA NGOÀI BAN ĐÊM, HĂY GỌI CHO CẢNH SÁT NẾU THẤY NGHI NGỜ!
HĂY LƯU TIN LẠI VÀ CHUYỂN TIẾP CHO NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ THÂN YÊU CỦA BẠN. HỌ CẦN PHẢI ĐƯỢC NẮM NHỮNG THÔNG TIN QUƯ GIÁ THẾ NÀY.
“Chỉ là nắm tro” không phải là một bài kinh trong kho tàng Phật điển, mà nó là một thực tế. Thực tế ấy tôi đă chạm mắt, đă sờ mó được. Từ đó tôi có một cảm nhận riêng, xin được chia sẻ với tất cả các bạn đồng tu nắm tro này.
V́ là nữ nên Ḥa thượng sắp xếp ở thiền viện ni tức Linh Chiếu. Cụ lớn tuổi nên không nhập chúng, mà ở cái thất trong khuôn viên thiền viện do Ḥa Thượng cất cho. V́ thế chúng tôi xem cụ như một thiền sinh ni của viện. Cụ rất siêng tu, không bao giờ lơi lỏng, tự lực lo cho ḿnh mọi việc, ít làm phiền đến chư Ni. Năm 91 tuổi cụ vẫn tự quét nhà, rửa chén, giăng mùng, không phải nhọc nhằn ai, sáng suốt minh mẫn và rất dễ thương. Đến 92 tuổi cụ mất, ra đi hết sức nhẹ nhàng, không giật ḿnh giật mẩy, không làm kinh động đến đại chúng.
Khi được tin cụ yếu, tôi sang thăm. Cụ nh́n tôi quá đổi hiền lành rồi khép nhẹ đôi mắt, đi hồi nào tôi không hay. Thiền viện lo hết chuyện hậu sự. Hỏa táng xong, buổi chiều tôi cùng chư ni đi lấy cốt. Phần xương cho vào hủ đem về nhập tháp Liên Hoa tại Thường Chiếu, c̣n lại phần tro quư cô hốt vô bao ni lông đem đến cầu Long Sơn - Bà Rịa.
Tại đây tôi được chư huynh đệ chỉ cho dăy núi Long Sơn thật trầm mặc nằm sâu lắng bên trong. Ḍng sông trước mắt cũng trôi chảy yên ả quá chừng, làm như không có chuyện ǵ phải buồn phải vui. Sạch và trong văng vắt. Tôi thật bất ngờ về một miền đất gần gũi với ḿnh. Ở đó có một ḍng sông tinh khiết, yên tĩnh, như không hề bận tâm tới chuyện phố thị rộn ràng bên ngoài.
Huynh đệ chia nhau nắm tro sau cùng của người pháp lữ cao niên rải xuống ḍng sông. Nắng chiều óng ánh chiếu xuống màu áo lam, màu xám tro, màu sông nước, màu trái tim huynh đệ lần chia tay. Đẹp và cảm động vô cùng. Khi tôi bốc nắm tro rải xuống, bụi tro bay bay trong hư không, từ từ tan loảng rồi ḥa vào sông nước. Về đến thiền viện, ngồi lặng lẽ trong pḥng, tôi như ngộ ra một điều: đời người chỉ là nắm tro.
Thật ra chuyện này chúng ta ai cũng biết. Tôi cũng biết. Nhưng măi đến khi chính bản thân ḿnh cầm nắm tro của bà cụ, mà trước đó ḿnh ngồi một bên, c̣n nh́n, c̣n nói, c̣n cười gọi tên… bây giờ lại là nắm tro, cũng do chính tay ḿnh đem gởi xuống ḍng sông. Bỗng dưng tôi cảm nhận sâu sắc về một đời người, chung cuộc của chiếc thân tứ đại, ai cũng như ai, chỉ là nắm tro. Đă là nắm tro th́ không có nắm tro nào sang hơn nắm tro nào, không có nắm tro nào vinh quang hơn nắm tro nào, không có nắm tro nào ti tiện hơn nắm tro nào. Tự nhiên bao nhiêu muộn phiền, toan tính trong ḷng rớt xuống. Bởi v́ ḿnh đă là nắm tro th́ không có lư do ǵ đi phiền năo các nắm tro khác.
Chúng ta ít nhiều đă đánh mất cả một quăng đời của ḿnh trong phiền lụy, khổ đau. Cuối cùng tứ đại này không mang theo được v́ nó chỉ là nắm tro, chỉ mang theo nghiệp mà thôi. Sao ta không tự hỏi v́ cái ǵ mà ta tạo nghiệp, v́ ai mà ta tạo nghiệp ? V́ nắm tro mà tạo nghiệp ! Có vô lư không. Phải chi v́ vàng v́ ngọc ḿnh tạo nghiệp cũng được đi, nhưng v́ nắm tro mà tạo nghiệp th́ oan uổng quá. Tạo nghiệp để mưu cầu hạnh phúc, không ngờ lại chuốt quả khổ đau. Bởi v́ ranh giới giữa hạnh phúc và khổ đau nằm ở chỗ nào, chúng ta không biết được.
Chẳng hạn trời đang nóng ḿnh thèm ăn kem. Ăn được một cây kem thật tuyệt vời, có thể gọi là hạnh phúc. Ăn thêm một cây nữa, cũng c̣n hạnh phúc. Thêm một cây nữa th́… hết hạnh phúc, bởi v́ nó sắp nôn ra đây nè. Nếu ăn kem là hạnh phúc th́ càng ăn càng hạnh phúc, ăn một cây hạnh phúc chỉ có một, ăn hai cây hạnh phúc nhân đôi, ăn ba cây hạnh phúc nhân ba. Tại sao ăn ba cây lại hết hạnh phúc ? Th́ ra chúng ta đă hiểu lầm về hạnh phúc. Hạnh phúc là ǵ ? Là vừa ḷng. Tạm định nghĩa ngắn gọn như vậy đi.
Ḿnh cho rằng cái ǵ vừa ḷng, thích thú, thỏa măn là hạnh phúc, mà không biết rằng cơ thể chúng ta, tâm tư chúng ta không bao giờ thỏa măn được hết. Khi tham là cứ muốn thêm, mà sự tiếp nhận của thân tứ đại có chừng mực. Đến lúc nó không tiếp nhận được nữa, mà nghiệp tham vẫn lôi kéo, thế là có sự xung đột giữa thân và tâm. Như vậy là mất hạnh phúc.
Phật dạy các pháp chỉ là duyên sinh thôi, chứ không có cái gọi là chân thật trong đó. Chúng ta luôn mong muốn ḿnh sống th́ phải được vừa ḷng hoài, nhưng các duyên không biết chuyện ấy. Nó cứ đến cứ đi, cứ họp cứ tan theo cách của nó. Ḿnh không vừa ḷng th́ thôi, nó không chiều ḿnh. Cho nên rốt lại hạnh phúc không có thật. Nó chỉ là ảo giác của cảm thọ.
Cảm thọ có ba :
Một là thọ khổ. Khi gặp những cảnh trái ư, nghịch ḷng chúng ta không thích, gọi là thọ khổ.
Hai là thọ lạc. Gặp những cảnh vừa ư thuận ḷng, chúng ta thích thú sung sướng, gọi là thọ lạc.
Ba là thọ không khổ không lạc. Khi gặp cảnh b́nh thường, chúng ta cũng thấy b́nh thường, gọi là thọ không khổ không lạc.
Trong ba cái thọ này, có một số người thích thọ b́nh thường. Tại sao ? V́ họ bảo có vui th́ có khổ. Do sợ khổ nên không dám nhận vui, Lo xa như thế. Th́ ra v́ né cái khổ mà tránh cả cái vui, chớ không phải giác ngộ cái vui tạm bợ của thế gian vốn không thật. Do đó mà chọn thọ b́nh thường. Nhưng Phật nói rơ thế này: Ba cái thọ đó đều vô thường, ngay cả thọ b́nh thường cũng không thường.
Tóm lại, có thọ là có khổ. Chẳng hạn bây giờ ḿnh không buồn cũng không vui, nhưng có chuyện buồn tới ḿnh sẽ buồn. Chúng ta chọn cái b́nh thường, nhưng ngoại duyên không măi b́nh thường được, nó luôn thay đổi.
Ngoại duyên đến từ bên ngoài, chúng ta không thể chủ động được. Trong toàn bộ đời sống, con người chỉ chủ động một phần, c̣n lại phần lớn là bị động bởi các duyên bên ngoài. Như thời tiết tốt chúng ta thấy b́nh thường, dễ chịu, nhưng nếu nước lụt lên th́ sao? Khổ liền. Các tỉnh miền Trung, miền Tây Nam bộ lụt hoài, dân ḿnh cứ phải sống theo con nước, hoàn toàn không thể chủ động được. Đâu có ai muốn lụt, nhưng nước vẫn cứ dâng. Đó là duyên bên ngoài. Đến duyên bên trong lục phủ ngũ tạng của chúng ta cũng thế. Có ai muốn bệnh đâu, mà sao vẫn cứ bệnh. Già có bệnh của già, trẻ có bệnh của trẻ. Ngày nay trẻ đă bệnh ké những bệnh của người già. Như vậy thân của ḿnh mà ḿnh nói nó không nghe, biểu đừng bệnh mà vẫn cứ bệnh. Rơ ràng chúng ta mất quyền tự chủ đối với thân tứ đại này rồi. Cho nên Phật bảo thân này không phải của ḿnh.
Đă không phải của ḿnh, tại sao người ta nặng nhẹ một chút ḿnh lại nổi sùng ? Chúng ta khổ v́ chúng ta lầm. Đơn giản vậy thôi. Hàng xóm mích ḷng nhau là v́ hiểu lầm. Phật nói thân này là duyên sinh, do bốn chất đất nước gió lửa hợp thành, đó là phần thân, c̣n phần tâm là do nghiệp dẫn. Chúng ta tạo nghiệp, rồi nghiệp quay trở lại lưu dẫn chúng ta thọ sanh. Cho nên đời quá khứ chúng ta tạo nghiệp ǵ nhiều, đời sau sanh ra rất quen thuộc với nghiệp ấy. Thương ai nhiều, ghét ai nhiều, nhắc ai nhiều th́ đời sau được gặp lại thôi.
Nếu đời quá khứ ta đă là người tu, đời này sanh ra thấy chùa muốn tu ngay. Đời quá khứ là ca sĩ, đời này nghe nhạc là hát. Hát rất hay mà không cần ai chỉ vẽ, v́ đă huân tập rồi. Nhiều thiên tài xuất hiện dưới dạng thần đồng, người ta bảo là thiên tư, thật ra nó là ḍng nghiệp được nối tiếp từ đời trước.
Tuy nhiên, đạo Phật bảo nghiệp cũng không thật, có thể thay đổi được. Bởi v́ nó do duyên tạo tác, luôn thay đổi sinh diệt. Nếu thật th́ nó c̣n hoài và không thể sửa đổi. Song nó luôn biến dịch nên chúng ta có thể thay đổi được. Khi mê chúng ta tạo nghiệp xấu, nhưng tỉnh rồi không tạo nghiệp xấu nữa, mà tạo nghiệp thiện. Ví dụ chúng ta mê nên có tham sân si, nếu sáng suốt tỉnh táo ta sẽ không thèm tham sân si nữa. Điều đó có người đă làm được, như các bậc thánh nhân, cao tăng xưa cũng như nay. Nhờ thế chúng sanh mới có thể tu thành Phật.
Có người thấy tiền thích, có người thấy tiền không thích v́ họ không có nhu cầu. Nhu cầu thường không nhất định, do quan niệm và sở thích của mỗi người mà phát sinh. Muốn bớt tham th́ bớt nhu cầu. Muốn không tham th́ không có nhu cầu. Vậy thôi. Cho nên tham tiền hay không tham tiền, chúng ta làm được, nếu muốn. Giữa hai nghiệp thiện và ác, ḿnh muốn làm ác cũng được, muốn làm thiện cũng được. Làm ác th́ nghiệp ác dẫn đi trong đường ác. Làm lành th́ nghiệp thiện dẫn đi trong đường lành. Tất cả đều do chúng ta quyết định.
Có người thắc mắc, khi chết rồi đi về đâu ai mà biết được ?
Về vấn đề này, chúng ta có thể lư giải sự có mặt của nghiệp qua những ǵ ḿnh thấy biết trong đời hiện tại. Như một gia đ́nh, cha mẹ sanh ra ba đứa con. Chúng được chăm sóc như nhau, mà ba đứa không đứa nào giống đứa nào. Chúng khác nhau trên mặt mày, trên tánh t́nh. Tại sao cùng cha cùng mẹ, cùng sống trong một môi trường, cùng nhận sự yêu thương chăm sóc như nhau mà lại khác nhau ? Nhiều đứa bé mới hai ba tuổi đă thể hiện những đường nét riêng của nó. Đường nét riêng này ở đâu ra ? Đâu có chuyện khơi khơi mà ra, chứng tỏ nó có chủng tử nghiệp từ đời trước.
Thêm điều này nữa, chúng ta vừa thấy người nào đó th́ mến liền, mặc dù chưa nói chuyện với nhau lần nào. Người ấy có thể dễ mến với ḿnh, nhưng chưa hẳn dễ mến với người khác. Cũng thế, trong trường hợp đối nghịch. Vừa thấy người đó lần đầu, bỗng nhiên ta dị ứng ngay, th́ biết oan nghiệp tới rồi. Cho nên lúc ra đi, tâm ḿnh b́nh an không vấn vương việc ǵ, không sợ hăi việc ǵ, không lưu niệm việc ǵ th́ đi thanh thản, theo phước duyên thọ thân sau tốt đẹp. Ngược lại, trước lúc ra đi chúng ta sợ hăi, hoảng loạn, lo nghĩ đến con cháu th́ thọ thân sau trong sự trói buộc của nghiệp lực đời trước.
Người Phật tử hiểu đạo rất sợ tạo nghiệp. Thân này không giữ được v́ nó là nắm tro, nhưng nghiệp sẽ quyết định cho vận mệnh nhiều đời của ḿnh. Chúng ta không đầu tư vào chuyện chăm chút nắm tro, mà lo chuyển hóa tu tập ba nghiệp của ḿnh. Hơn thua nhau từng tiếng là tạo nghiệp bất thiện. Từ đó lưu vào tâm thức những h́nh ảnh căm tức sân hận, nguyện gặp lại để trả th́ rất nguy hiểm. Đó là một trở ngại trong tiến tŕnh tái sinh, nếu chúng ta chưa giải thoát được.
Ở đây mục đích của người tu thiền là giải thoát sanh tử, nhưng chúng ta không dám đi quá xa với mức độ tu tập thực tế của ḿnh, chỉ mong quư Phật tử chuyển được nghiệp bất thiện thành nghiệp thiện, định tĩnh trước phút lâm chung để có được hướng đi tốt. Sức mạnh của nghiệp rất đáng sợ. Ví dụ người nữ có tật hay cằn nhằn. Thật ra họ không muốn cằn nhằn nhưng khi đă thành nghiệp rồi, vừa gặp chuyện không hài ḷng th́ cằn nhằn. Cằn nhằn mà không hay ḿnh đang cằn nhằn. Cho nên mới nói bị nghiệp lôi, không kiềm chế được. Cũng như bên nam có tật uống rượu. Uống quen không uống thấy buồn, thấy thèm. Đặc biệt những lúc căng thẳng, bức xúc là đi kiếm rượu uống. Nhiều vị dư biết uống rượu là uống chất độc mà đă nghiền rồi th́ không cưỡng lại được
Thế nên vị nào lỡ ghiền rượu mà muốn bỏ th́ xin đừng đi ngang quán rượu. Quán rượu đâu có tay mà kéo quư vị, nhưng cái nghiệp nó sẽ kéo. Nghiệp là ǵ ? Là thói quen. Thật đơn giản mà không đơn giản chút nào. Tại sao ? Như nghiệp uống rượu, nghiệp đánh bài, nghiệp hút thuốc… muốn bỏ không phải là chuyện đơn giản.
Lại nữa, chúng ta không ai thích phiền năo nhưng luôn luôn sống trong phiền năo.
Tại sao ? Tại quen rồi, bỏ không được. Ai bắt chúng ta phiền năo ? Ta không có câu trả lời v́ ta không dám nhận lỗi về ḿnh. Bây giờ muốn giải trừ phiền năo, nhất định phải truy nguyên cho ra nguồn gốc của nó. Phiền năo từ ḿnh mà ra. Do si mê tăm tối nên ta tạo nghiệp, nghiệp quay trở lại làm tăng trưởng vô minh. Cứ thế xoay vần gốc vô minh càng lớn, nghiệp lực càng mạnh, chúng ta càng bị nó sai sử, chớ không ai bắt ḿnh cả. Đối với phiền năo, nhà Phật gọi nó là giặc. Muốn trừ giặc, trước tiên ta phải phát hiện nó thật sớm, sau đó kiên quyết đuổi sạch, không khoan nhượng mới yên ổn được. Vừa nổi nóng lên ta phát hiện ngay, một tên giặc vừa ló đầu ra, dùng gươm trí tuệ chém nhanh. Tự nói giận làm ǵ cho mệt, không thèm giận. Đó chính là tu tập, là chuyển hóa nghiệp. Việc này cũng phải có lực, nhà Phật gọi là đạo lực. Muốn có đạo lực mạnh phải liên tục huân tu, không đợi gặp cảnh mới tu.
Cái gan của chúng sanh lớn tợn lắm, rất sợ khổ mà chuyên lao vào nhân khổ. Phật nói Bồ-tát sợ nhân chúng sanh sợ quả. Nếu thấy phiền năo mệt quá th́ đừng thèm phiền năo. Thí dụ hồi xưa ḿnh nói chuyện với ai, bất đồng ư kiến là bắt đầu nổi sùng trong bụng, tức thiệt là tức. Bây giờ thấy tức mệt quá ḿnh không tức nữa. Vậy thôi. Ngoài cách đó ra không c̣n cách nào hữu hiệu hơn. Có người bảo làm không được. Được chứ ! Cứ không thèm tức thử coi ai làm ǵ ḿnh. Thật ra chúng ta không chịu buông cái sân giận mà lại đuổi theo nó, chơi với nó, ḥa nhập làm một với nó. Trong tâm cứ bám cứng theo đối tượng làm nhân cho sự tức tối th́ làm sao hết tức được.
Như có vị ngồi đây trong ḷng đang buồn bực chuyện riêng. Lẽ ra hôm nay không đi nghe pháp mà tại sùng bà hàng xóm quá, đi cho khuây khỏa. Nếu chúng tôi chia sẻ với quí vị rằng đừng thèm sùng bà hàng xóm đó nữa, bỏ đi. Quí vị đồng ư thực tập như vậy. Bà ta đâu có nhảy vô bụng của quí vị cản lại điều ấy. Thành thử do ư chí, do quyết định sáng suốt, do sự thực hành của chúng ta thôi.
Tất cả trạng thái tâm khổ đau là do ta tạo ra, ta lầm chấp. Người kia có quyền thích ngọt, ḿnh có quyền thích mặn, không thể bắt buộc người kia thích giống ḿnh. Cũng không v́ người kia thích ngọt, mà ghét người ta. Điều này vô lư. Tất cả các pháp do duyên sinh, không có duyên nào giống duyên nào, chỉ giống nhau ở chỗ chúng đều là tướng sinh diệt. Tướng sinh diệt th́ không chân thật, có ǵ ta lấn cấn với nhau hoài, cuối cùng không ai hơn ai, cũng không ai tồn tại.
Chỉ một thứ tồn tại gây khó cho ḿnh, đó là nghiệp ta đă tạo. Thế mà ta lại quên, cứ tạo hoài. Chính nghiệp tham sân si quyết định cuộc đời tiếp tục của chúng ta. Trong một đời này ḿnh khổ đă ngán rồi, bây giờ gieo nhân để thọ thân nữa th́ được khổ nữa. Một lần có thân là khổ, Phật bảo bốn thứ khổ cơ bản của thân là sanh lăo bệnh tử, không ai tránh khỏi. Đó là chưa kể tới thành bại hơn thua trong cuộc đời. Thật ra cái chết không đáng sợ, nhưng v́ ḿnh mê thân nên sợ chết. Sống th́ khổ mà lại không muốn chết. Vậy chớ sống để làm ǵ ? Sống để khổ. Có lạ lùng chưa !
Trở lại vấn đề nắm tro. Khi đang sống đây, dù chúng ta thành công vinh quang cách mấy, cũng không giữ được. V́ sự thành công ấy phải gắn liền với chủ nhân, mà chủ nhân sẽ không c̣n nữa để nhận sự vinh quang kia. Chủ nhân theo vô thường mà trở thành nắm tro. Tội ǵ v́ một nắm tro mà ta khổ triền miên như vậy. Sao không ngay đây thanh thản, hạnh phúc, b́nh an, để khi trở về với cát bụi, ta chỉ c̣n lại sự thanh thản, b́nh an chớ không phải là nghiệp thức mênh mang. Giả như c̣n nghiệp chúng ta cũng thọ nghiệp lành, tái sanh vào cơi lành. Nếu hết nghiệp chúng ta không c̣n đi trong sanh tử, vĩnh viễn thoát khỏi khổ đau.
Chúng ta cũng nên như thế, sống giữa trùng trùng duyên sinh tương đối, thân này c̣n không giữ được huống là mọi việc chung quanh. Cho nên người tỉnh ngộ sớm chừng nào th́ khỏe chừng đó. Tỉnh ngộ chậm hoặc không khéo tỉnh ngộ th́ sẽ khổ đến nhắm mắt. Chẳng những khổ đến nhắm mắt mà cho tới lúc tái sinh vẫn tiếp tục khổ. Chúng ta buông xuống hết những buồn phiền, giận hờn, thương ghét để sống đúng trở lại bản vị của ḿnh. Bên cạnh chùm duyên sinh c̣n có tánh giác.
Tánh giác ấy chúng ta hiện có đủ, b́nh đẳng như nhau và vĩnh cửu bất sanh bất diệt. Chúng ta luôn luôn nghe, luôn luôn thấy rơ ràng, đó là tánh Phật thường biết nơi mỗi chúng sanh. Tánh này không ưu tư, không lao lự toan tính, thường tại như vậy. Chỉ khi buông hết các duyên, ta mới nhận ra ḿnh có tánh giác hiện hữu. Bấy giờ c̣n thân tứ đại cũng vui mà không c̣n thân tứ đại cũng vui, sống cũng vui mà chết cũng vui.
Trong nhà Phật, người tu giỏi là người buông xả giỏi. Buông tới lúc trong ḷng trống rỗng, không c̣n ǵ để buông nữa th́ sống chết tự tại, vĩnh viễn an vui. Đó là những ǵ chúng ta cần chia sẻ với nhau.
Thế gian này có quá nhiều chuyện phiền năo, v́ vậy, rất nhiều người đi gặp Phật Tổ cùng hỏi về một vấn đề :
“Con nên làm thế nào, mới không c̣n những điều phiền muộn ?”
Phật Tổ cho đáp án đều như nhau :
“Chỉ cần buông tay, con sẽ thôi không phiền năo nữa.”
Có một người thanh niên, cho rằng ḿnh thông minh tỏ ư không phục, bèn đi gặp Phật Tổ và hỏi :
“Trên thế gian này có hàng ngàn hàng vạn người, th́ sẽ có hàng ngàn hàng vạn điều phiền năo. Nhưng, Người cho họ giải pháp đều hoàn toàn như nhau, vậy đó chẳng khác ǵ buồn cười lắm hay sao?”
Phật Tổ không nổi giận, chỉ hỏi ngược lại chàng thanh niên :
“Buổi tối con ngủ có thường hay nằm mơ không ?”“Đương nhiên là có !” Chàng trai trả lời.
“Vậy, mỗi buổi tối nằm mơ, giấc mơ đều như nhau không ?” Phật Tổ lại hỏi .
“Đương nhiên là khác nhau rồi !” Chàng trai trả lời.
“Con ngủ hàng ngàn hàng vạn lần, th́ sẽ mơ hàng ngàn hàng vạn lần giấc mơ.”
Phật Tổ mỉm cười nói :
“Nhưng cách kết thúc giấc mơ, đều như nhau cả, đó là : TỈNH DẬY !”
Trên mạng, thỉnh thoảng lại có câu chuyện bạn trẻ cho tiền người ăn xin rồi sau đó đi theo quan sát, thấy họ giả vờ để được thương hại, nên tức tối, day dứt khôn nguôi, rồi từ đó thấy hành khất thật giả ǵ cũng lạnh lùng.
Có lẽ các bạn cũng không sai, cho th́ luôn mong muốn ḿnh cho đúng chỗ, đúng người. Nhưng cuộc sống không phải luôn luôn đúng như ḿnh mong muốn mà nếu chúng ta cứ nh́n đời sống bằng con mắt nghi ngờ, e rằng ḷng nhân ái sẽ từ từ mất đi.
Cho, th́ cũng phải biết quên.
Cho th́ nên đặt niềm tin, phải có ḷng tin. Nếu không tin, tốt nhất là không làm từ thiện. Để hạn chế "sai sót" trong ḷng tin, trước khi cho cần có nhận định tốt - xấu, đúng - sai, và khi cho đi nên tin điều ḿnh làm sẽ tạo ra thay đổi, có những thay đổi mà ḿnh không lường trước được.
Nhưng làm từ thiện chính là làm cho ḿnh. Cho ḿnh sự thương yêu, ḷng trắc ẩn. Và cả tính hào sảng. Họ dùng làm ǵ kệ họ, ḿnh cứ tin là họ làm đúng, ḿnh sẽ ăn ngon ngủ yên.
Ḷng tin vô cùng cần thiết trong nhiều khía cạnh đời sống. Hôn nhân chẳng hạn, chọn vợ chọn chồng, cứ t́m hiểu rồi cưới. Cưới th́ phải tin nhau như 2 trong 1 vậy. Chứ sao vợ chồng mà c̣n thậm thụt tiền bên ngoại tiền bên nội, quỹ đen quỹ đỏ, nhắn tin trong nhà tắm, rồi có người lén vợ hoặc chồng đi vắng th́ mở tin nhắn ra coi, mở email ra đọc? Do không tin nhau mới làm vậy.
Nhiều người vợ không cho chồng đi nhậu, đi mát xa cũng lỗi tại chồng, đă làm ǵ để cô ấy không tin như vậy? Và các cô vợ cũng vậy, đă chấp nhận cho chồng ra ngoài làm ăn sao lại cứ kè kè theo giữ? Phải tin chồng ḿnh chứ. Nếu cho rằng chồng không đủ bản lĩnh từ chối cám dỗ th́ giữ cũng không để làm ǵ ngoài thất vọng mà thôi.
Mọi thứ trên Trái đất này, theo tôi, trừ 4 tài sản riêng có của mỗi người là nhân cách, trí tuệ, thể lực, vốn sống... mọi cái khác là vật ly thân, càng giữ càng mất, càng tin càng được.
Nhiều bạn khởi nghiệp nhưng không thành, v́ thiếu mất sự hào sảng. Đă nhận nhân viên vô làm th́ phải tin họ. Sau thời gian thấy họ thay đổi so với ban đầu th́ có thể yêu cầu thôi việc. Đừng ṭ ṃ ḍm ngó, lục lọi email giấy tờ, ḍm ngó các quan hệ cá nhân... khiến nhân viên ức chế mà ḿnh ức chế c̣n nặng hơn.
Đối tác làm ăn cũng vậy. Đă giao dịch th́ phải tin. Kiểm tra đă đời đi, rồi kư hợp đồng. Kư rồi phải tin nhau, không tin không làm ăn được. Bên mua th́ sợ bên bán không giao hàng, giao hàng sai. Bên bán th́ sợ bên mua không thanh toán, thanh toán không đúng hạn... Cuối cùng giao dịch không diễn ra. Làm 10 lần có thể mất 1 lần, không sao cả, ḿnh càng có kinh nghiệm, nhưng đừng để ḿnh mất ḷng tin với mọi đối tác. Đầu óc chúng ta nên giữ b́nh yên phóng khoáng mới làm được điều hay chứ không thể ngồi thấp thỏm lo âu chỉ cho một đơn hàng, một giao dịch kinh tế.
Mọi sự tan vỡ trong hôn nhân, trong t́nh bạn, trong làm ăn... đều bắt nguồn từ sự không tin nhau.
Sẽ có lúc phải trả giá cho ḷng tin. Nhưng thà như thế c̣n hơn. V́ người có ḷng nghi ngờ th́ không có ǵ, kể cả sự trải nghiệm.
Tuổi trẻ có ǵ? Tiền bạc ít, tri thức th́ đang lĩnh hội từ từ, trải nghiệm cũng ít, kinh nghiệm sống cũng ít, địa vị xă hội cũng chưa... chỉ có cái nhiệt t́nh tuổi trẻ. Vậy th́ hăy nhiệt t́nh cống hiến, nếu bạn không muốn cống hiến, th́ bạn c̣n lại ǵ để gọi là tuổi trẻ? Đă "cống" đă "hiến" th́ cứ phải quên đi. Cống chút lương cho trẻ em vùng núi th́ khó chịu, sợ tổ chức từ thiện nó ăn mất nên cuối cùng không gửi đồng nào. Hiến chút máu cho cộng đồng th́ đ̣i "hạch toán chí phí, lăi lỗ thế nào, sao lấy máu của tôi cho tôi có hộp sữa cân đường mà lại bán máu cho bệnh nhân" trong khi họ không hề biết là chi phí xử lư 1 đơn vị máu tới hơn 1 triệu và giá bán ra quy định cho bệnh nhân là dưới 500.000 đồng, Nhà nước vẫn đang bù lỗ.
Muốn làm nên nghiệp lớn, cứ phải có ḷng tin và sự hào sảng. Dù ai đó chê là ngu, chê dại, chê khờ, kệ họ.
Cái giá trị nhất của mỗi cá nhân, gia đ́nh, công ty và lớn hơn nữa như dân tộc, quốc gia chính là ḷng tin. Dù cứ phải trả giá cho vài giây phút dại khờ. Nhưng không sao cả.
Steve Job, thiên tài trong thế kỷ này, có nói: "Hăy cứ khát khao, hăy cứ dại khờ".
Bao Giờ Chúng Ta Ngừng Kiếm Tiền Và Biết Cách Hưởng Thụ?
Khi bạn qua tuổi 50 – 60, bạn không c̣n nhiều thời gian ở phía trước nữa, và bạn cũng không thể mang đi những ǵ bạn đă có được, sẽ là vô ích nếu bạn vẫn bận tâm đến kiếm tiền và dành dụm.
Bởi thế, bạn hăy chi tiêu những đồng tiền mà bạn đă cất giữ để đi du lịch, mua sắm thứ bạn thích và cho đi những ǵ bạn có thể và đừng quan tâm đến nhận lại.
Đừng nghĩ là phải để lại tất cả những ǵ bạn đă kiếm được cho các con cháu, chẳng phải thế sao ? v́ bạn không hề muốn chuyển giao lại cho những kẻ sống kư sinh, những người đang nóng ḷng chờ đợi ngày chết của bạn.
Bạn cũng không cần lo lắng về những điều sẽ xảy ra cho các con bạn, hay việc bạn sẽ bị đánh giá thế nào, bởi v́ khi chúng ta trở về với cát bụi rồi th́ ta không c̣n nghe thấy bất kỳ lời khen hay tiếng chê nào nữa.
Thời gian mà các bạn sống vui vẻ trên đời, thời gian để t́m kiếm của cải bằng biết bao gian khó sẽ chấm dứt.
Bạn đừng lo lắng nhiều đến mối quan hệ với con cái, bởi lẽ chúng có số phận riêng của chúng, và chúng sẽ t́m được, chắc chắn là như vậy, con đường của chúng trong cuộc đời.
Chớ làm nô lệ cho con cái bạn. Hăy giữ quan hệ với chúng, yêu thương chúng và giúp đỡ chúng khi chúng cần, nhưng đồng thời hăy bằng ḷng với số của cải bạn đă dành dụm cho chúng.
Cuộc sống dài hơn cuộc đời lao động. Hăy nghĩ đến việc nghỉ hưu sớn nhất khi bạn có thể và bằng ḷng với cuộc sống.
Đừng kỳ vọng quá nhiều vào con cái bạn. Đa phần, chúng đều yêu quư cha mẹ, nhưng chúng quá bận với công việc và những ràng buộc khác mà chúng cần quan tâm nhiều hơn.
Cũng có những đưa con bất cẩn, chúng có thể căi nhau về của cải của bạn ngay cả lúc bạn đang c̣n sống và có thể là chúng muốn bạn chết sớm hơn để thừa hưởng nhà cửa và của cải của bạn.
Nói chung, con cái đều cho rằng chúng đương nhiên được thừa hưởng tất cả những ǵ bạn đang sở hữu trong khi bạn chẳng có quyền ǵ với tiền bạc của chúng.
V́ thế ,sau tuổi 50-60 bạn không cần phí sức, không cần phải hao tổn thêm sức khỏe để đổi lấy số của cải nhiều hơn mà phải làm việc đến lúc xuống mồ. Rất có thể là tiền bạc của bạn chẳng có chút giá trị nào trước mặt thần chết.
Khi nào th́ chúng ta ngừng kiếm tiền? Bao nhiêu th́ đủ? Một trăm ngàn? Một triệu? Mười triệu?
Từ hàng ngàn hecta ruộng đất bạn cũng chỉ ăn được chút ít rau quả và một nửa chiếc bánh ḿ mỗi ngày; từ vài ba căn nhà bạn đă xây, thực tế là bạn chỉ cần vài mét vuông cho bạn: một chỗ ngủ, một chỗ nghỉ ngơi, một chỗ tắm và một chỗ làm bếp.
Với chừng ấy thời gian mà bạn cần một chỗ ở, một số tiền để ăn, để mặc và một số vật dụng cần thiết khác … thế là bạn đă sống tốt rồi. Chỉ cần sống vui vẻ hạnh phúc là được.
Gia đ́nh nào cũng có vấn đề, bất luận là ở chế độ xă hội nào.
Bạn đừng so sánh với người khác về phương diện tài chính, Đừng quan tâm đến việc ai có nhiều của cải hơn ,hoặc con cái ai thành đạt hơn về vật chất, mà hăy đi chơi nhiều hơn, đến các bar, kể cả đi du lịch nước ngoài.
Hăy nhanh chóng đặt lên bàn cân để so sánh xem ai có nhiều thời gian rỗi hơn, ai hạnh phúc hơn, ai khỏe mạnh và sống lâu hơn.
Đừng bận tâm đến những điều mà bạn không thể thay đổi. Nó chẳng giúp ǵ cho bạn, mà trạng thái tinh thần không tốt c̣n đẫn đến bệnh tật.
Hăy tạo cho ḿnh một trạng thái thường xuyên ổn định, và hăy xác định xem điều ǵ khiến bạn hạnh phúc.
Với chừng ấy thời gian bạn sống khỏe mạnh và vui vẻ, bạn hăy lên cho ḿnh một kế hoạch, rồi nóng ḷng chờ đợi những ngày tiếp theo.
Một ngày sống mà không có phút giây nào vui vẻ là một ngày mất đi. Một ngày có dù chỉ một giây phút vui vẻ là một ngày được lợi. Một tâm hồn lạc quan th́ chữa khỏi bệnh tật nhanh chóng.
Nhưng một tâm hồn hạnh phúc th́ không có căn bệnh nào phải chữa, bởi nó không quen biết bệnh tật …
Hăy giữ cho bạn một trạng thái tinh thần tốt; hăy di chuyển ,ra ngoài thường xuyên, đi dưới nắng mặt trời, ăn nhiều thực phẩm chứa vitamin và khoáng chất, và hăy vượt qua mọi trở ngại để sống thêm 30-40 năm với thể lực và sức khỏe dồi dào.
Hăy bằng ḷng với những ǵ bạn đang có và những ǵ có ở xung quanh bạn.
Và đừng quên bạn bè. Họ chính là sự giàu có của cuộc đời bạn. Hăy giữ mối quan hệ bạn bè lâu dài, hăy tôn trọng một số nguyên tắc cơ bản: chịu khó nghe và đừng ngắt lời; hăy nói chuyện chứ đừng nhạo báng; hăy cho đi mà không bận tâm đến nhận lại; hăy trả lời câu hỏi chứ đừng phản đối; hăy tha thứ chứ đừng trách cứ, và đă hứa th́ không được quên.
Như thế bạn sẽ không bao giờ cô đơn. Chúc bạn có một cuộc sống dài lâu và đầy đủ!
Những Thói Quen Của Phụ Nữ Khiến Đàn Ông Phát Điên
Nếu chị em có những thói quen dưới đây th́ hăy nhanh chóng từ bỏ trước khi “một nửa” của ḿnh tỏ rơ thái độ bất b́nh nhé.
1. Phụ kiện
“Giường ngủ của chúng tôi lúc nào cũng có quá nhiều gối; và cô ấy muốn tôi sắp xếp chúng gọn gàng lên ghế vào mỗi tối. Hơn thế nữa, khi tôi tranh thủ nghỉ trưa một chút th́ thỉnh thoảng cô ấy lại rút gối ra khỏi đầu tôi bởi v́ cô ấy nói rằng ‘gối không phải để ngủ’. Vậy th́ tại sao chúng lại có mặt trên giường”, một nam giới 37 tuổi chia sẻ.
2. Xem nhiều kênh tivi một lúc
“Tôi sẵn sàng và vui ḷng xem tivi cùng vợ nếu cô ấy chỉ xem một chương tŕnh thôi. Đằng này cô ấy cứ chuyển kênh xoành xoạch; và khi tôi hỏi cô ấy một câu th́ cô ấy nh́n tôi cứ như tôi là một đứa con nít. Tôi không thể hiểu nổi bằng cách nào mà cô ấy có thể xoay sở để xem liền lúc 3 bộ phim trong khi tôi c̣n không thể hiểu nổi những ǵ đang chiếu”, một nam giới 41 tuổi chia sẻ.
3. Không tự tin vào ḿnh
“Bất kỳ khi nào bạn gái tôi hỏi là trông cô ấy có béo hay không tôi đều cảm thấy rất lo lắng. Dù tôi có nói ǵ đi nữa cô ấy cũng không thấy yên tâm. Và việc cô ấy cảm thấy ngại ngùng khi biết rằng tôi nghĩ cô ấy xinh đẹp khiến tôi thấy không thoải mái lắm”, một chàng trai chia sẻ.
4. Cư xử như mẹ
“Ai đời vợ lại đi bảo chồng thoa kem chống nắng! Một lần, trong chuyến dă ngoại với bạn bè, lúc tôi đang mải mê chơi bóng cùng các ông chồng khác th́ vợ tôi chạy đến với một tuưp kem chống nắng trong tay. Tôi yêu và trân trọng sự quan tâm chăm sóc của cô ấy. Tuy nhiên, đôi khi cô ấy cư xử với tôi cứ như tôi là một đứa trong bầy con của cô ấy chứ không phải một người đàn ông đă trưởng thành”, một nam giới chia sẻ.
5. Lửng lơ con cá vàng
“Mỗi khi vợ sắp cưới của tôi đi chơi với một người bạn cụ thể nào đó, cô ấy sẽ ngay lập tức phàn nàn với tôi về người bạn đó khi vừa về đến nhà. Nhưng khi tôi hỏi tại sao cô ấy vẫn tiếp tục gặp cô kia th́ cô ấy lại nh́n tôi cứ như tôi bị làm sao. Đàn ông chúng tôi không có những mối quan hệ lửng lơ con cá vàng như thế. Hoặc là bạn bè, hoặc là kẻ thù. Tại sao chị em lại làm cho vấn đề khó hiểu và phức tạp lên như thế nhỉ?”, một nam giới 35 tuổi chia sẻ.
6. Nhập tâm quá sâu vào phim ảnh
“Một lần, vợ tôi tỏ ra vô cùng phấn khích về việc mà ‘Kyle’ đă làm. Tôi suy nghĩ nát cả óc để nhớ xem đó là một người đồng nghiệp hay một người bạn của cô ấy. Và sau khoảng 5 phút tṛ chuyện th́ tôi phát hiện ra rằng cô ấy đang nói đến một bộ phim mà cô ấy xem. Cô ấy xúc động và nói về nhân vật đó với nhiều cảm xúc đến nỗi tôi nghĩ cô ấy đang nói về ai đó mà cô ấy quen biết chứ không phải về một nhân vật trong phim”, một nam giới 36 tuổi chia sẻ.
7. Giờ giấc không chuẩn xác
“Đối với bạn gái của tôi th́ ‘em sẽ đến trong vài giây nữa’ có nghĩa là bất kỳ điều ǵ, từ việc cô ấy vẫn c̣n đang trên đường đến việc cô ấy có lẽ vẫn đang ngồi ở bàn làm việc với một cuộc thảo luận khoảng 10 phút. Cô ấy xứng đáng để tôi phải chờ đợi. Tuy nhiên, tôi mong cô ấy hiểu rằng dù cô ấy có thực sự muốn rằng ḿnh sẽ có mặt trong vài giây th́ những việc như kết thúc một cuộc thảo luận hoặc lái xe trên đường mất thời gian hơn nhiều. Nếu tôi có được sự ước tính thời gian cụ thể th́ ít nhất tôi sẽ không lâm vào cảnh cứ 2 phút lại nh́n ra cửa như một chú cún con cô đơn đang chờ chủ”, một nam giới 38 tuổi chia sẻ.
8. Cả thèm chóng chán
“Mỗi khi đi ăn nhà hàng, vợ tôi thường bảo tôi nên chọn món ăn ǵ. Và sau khi tôi đă làm theo gợi ư của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ bĩu môi nh́n vào món ăn của cô ấy đă chọn và nói rằng món của tôi trông ngon hơn. Và thế là cô ấy lấy luôn đồ ăn của tôi và đổi lại cho tôi phần của cô ấy. Vợ ơi, lần sau hăy làm ơn gọi đúng món vợ muốn để cả hai chúng ta đều được vui vẻ và măn nguyện nhé”, một nam giới 33 tuổi tâm sự.
9. Sức mạnh tinh thần kỳ diệu
“Đôi khi, lúc tôi đang kể một câu chuyện ǵ đó, bạn gái tôi sẽ xen vào và nói: ‘đó không phải là lúc anh học lớp 7. Lúc đó anh đang học lớp 9’. Và kỳ lạ là cô ấy lại nói đúng. Chúng tôi không quen nhau từ nhỏ, nhưng bằng cách nào đó cô ấy biết về tiểu sử của tôi c̣n tốt hơn tôi. Và điều đó thật tuyệt vời. Nhưng tôi mong rằng cô ấy không lớn tiếng như thế về khả năng của ḿnh khi chúng tôi đang ở cùng người khác. Điều đó làm tôi trông như một thằng ngốc”, một nam giới 28 tuổi chia sẻ.
10. Cho rằng đàn ông là thầy bói
“Đôi khi, bạn gái tôi thường trở nên bực dọc và nói ‘anh thừa biết anh đă làm ǵ’. Thành thật mà nói là tôi chẳng biết ǵ cả. Tại sao các cô không nói thẳng với chúng tôi đó là vấn đề ǵ để hai bên có thể cùng nói chuyện thẳng thắn thay v́ chơi tṛ suy luận trong cả tiếng đồng hồ như thế?”, một nam giới 33 tuổi chia sẻ.
Hầu như trên khắp nước Mỹ, nơi nào có nhiều người Việt sinh sống th́ ở đó đều có tổ chức Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia. Nhưng, thực tế cho thấy là người Việt hầu như chẳng c̣n mấy ai có hứng thú tham gia vào những hoạt động do Cộng Đồng tổ chức.
Ngược lại, chùa chiền ở Mỹ mọc lên như là nấm sau mưa. Mà đa số chùa chiền ở Mỹ bây giờ nằm trong tay những "nhà sư" được bảo lănh qua sau này. Ngoài những việc nay kêu nộp tiền, mai gọi đóng góp, mốt tổ chức này kia “gây quỹ”… chẳng thấy họ tu hành ǵ cả. Thậm chí có nơi “quư thầy” c̣n đ̣i Phật tử phải “cúng dường” mỗi khi “quư thầy” muốn về Việt Nam v.v... Những "nhà sư" này không bao giờ cho Phật tử tham gia bất kỳ một sinh hoạt nào trái ư Việt Cộng.
Một điều nh́n thấy rất oái oăm là hễ nghe có người dựng chùa th́ Phật tử cứ nhắm mắt ùn ùn kéo đến góp công góp của, chẳng cần biết "nhà sư" là ai, tu hành thế nào. Mà đa số Phật tử lại là những người vợ và con cháu của những gia đ́nh sĩ quan VNCH qua Mỹ theo diện HO. Rồi có những "ông thầy" mới từ Việt Nam qua, không cần biết xuất xứ như thế nào, chỉ có những lời nói "xuôi ḷng, mát dạ" mà có thể khiến được những người này rủ nhau quyên góp để xây chùa cho "thầy tu" và cung phụng hầu như không thiếu một thứ ǵ . Cũng đă có trường hợp đến khi biết ḿnh bị lừa gạt th́ chỉ c̣n biết … kêu trời!
Chuyện “thầy tu” làm chủ (sở hữu) nhà chùa, không tu hành mà chỉ sống xa hoa, lừa Phật tử lấy tiền v.v… LÀ CÓ THẬT!
Chuyện “thầy tu” làm chủ những ngôi chùa do đồng bào tỵ nạn quyên góp tạo nên, rồi “thầy tu” loạn dâm trong chùa, kể cả với trẻ em, LÀ CÓ THẬT!
Chuyện "nhà sư" được bảo lănh qua tối ngày chỉ biết ṿi tiền Phật tử LÀ CÓ THẬT!
Chuyện “nhà sư” ra giá cả mỗi khi có Phật tử mời đi cúng LÀ CÓ THẬT!
Chuyện "nhà sư" được các "thầy" qua trước bảo lănh qua, rồi được các gia đ́nh HO xây dựng chùa cho "tu", và "nhà sư trụ tŕ" này mời người tu hành khác về ở để cùng "tu", rồi lại buộc họ phải lừa phỉnh Phật tử để moi móc tiền LÀ CÓ THẬT!
Chuyện người tu hành từ chối sự bắt buộc của “trụ tŕ” là phải lừa dối Phật tử để moi tiền nên bị đuổi ra khỏi chùa LÀ CÓ THẬT!
Chuyện các "nhà sư" ở Mỹ đi đi về về Việt Nam một năm không biết bao nhiêu lần LÀ CÓ THẬT!
Chuyện các “nhà sư” tổ chức dạy những lớp tiếng Việt cho trẻ em mà dùng những sách mang từ Việt Nam qua, trong đó có h́nh “bác Hồ” và cờ đỏ sao vàng LÀ CÓ THẬT!
Chuyện một số không phải là ít Phật tử biết những “nhà sư” đă trắng trợn phạ̣m Trọ̣ng Giới nhà Phật, nhưng họ vẫn tiếp tục tôn thờ, đeo bám và tận tụy cung phụng LÀ CÓ THẬT!
Trên đất Mỹ, có nhiều người muốn tu hành thật sự nhưng không thể, hoặc chưa, t́m ra được nơi thích hợp để được tu hành LÀ CÓ THẬT!
Nh́n ra, đa số Phật tử Việt ở Mỹ không hề hiểu hoặc biết thế nào là tu hành, cho nên không bao giờ để ư đến việc biết quan sát đâu là chân sư, đâu là tà đạo. Và cũng từ đó, sức mạnh của người Việt ở hải ngoại đang nằm trong tay của Việt Cộng.
Theo lời người con gái của ông Hoàng Thu (ở Florida ) kể, trước khi tự thiêu ông ta đă từng nói rằng nếu ở California th́ ông ta có thể làm được nhiều việc, c̣n ở đó ( Florida ) th́ ông ta chẳng làm được ǵ. Điều này có thể đủ để nói lên được sự bế tắc của cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Cụ thể cũng cho thấy là khi được biết giàn khoan của giặc Tàu đă cắm trên biển Việt Nam, khắp nước Mỹ chẳng có được mấy cuộc biểu t́nh, mà mỗi lần như vậy cũng chẳng được bao nhiêu người tham dự.
Đă có trường hợp, theo vài người trong ban điều hành Cộng Đồng người Việt ở một địa phương cho biết, họ tới nhờ các chùa thông báo, hoặc xin dán thông báo, để kêu gọi người Việt tham gia biểu t́nh chống giặc Tàu vào lúc được tin sự kiện giàn khoan giặc Tàu đă vào cắm trên biển Việt Nam, thế nhưng các “nhà sư” từ chối, lấy lư do là chùa chiền không làm chính trị (?!).
Đă có trường hợp, cùng trong một ngày có hai sự kiện diễn ra tại cùng một địa phương: Cộng Đồng người Việt tổ chức biểu t́nh chống giặc Tàu xâm lược th́ chỉ có vài chục người tham dự; c̣n một “ngôi chùa” nọ tổ chức rước ca sĩ về hát ḥ ngay trong khuôn viên “chùa” để “gây quỹ”, th́ theo một người có vai tṛ chủ chốt trong “ngôi chùa” đó cho biết, số lượng người kéo về tham dự khoảng 400 người.
Đi biểu t́nh chống xâm lược KHÔNG phải là làm chính trị!
Tôi đă có nói chuyện, trao đổi, thắc mắc và giải thích với những người trong ban điều hành Cộng Đồng ở đó về vấn đề này. Nhưng xem ra ... nói chuyện cũng chỉ là nói chuyện.
Nếu là một Phật tử chân chính, th́ thời buổi này chắc chắn sẽ chẳng c̣n mấy ai không biết đến một vị Pháp Vương của Phật Giáo khắp thế giới – đó là Đức Đạt lai Lạt ma đời thứ 14. Và ngài đă nói như thế nào về vấn đề chính trị và tôn giáo?
"Tôi không xem chính trị tự nó là điều ǵ đấy sai lạc, nhưng bởi v́ người ta sử dụng chính trị v́ mục đích ích kỷ, và cuối cùng chính trị trở thành dơ bẩn. Trong tôn giáo cũng vậy, nếu con người sử dụng trong cung cách sai lầm th́ tôn giáo cũng trở thành tôn giáo dơ bẩn."
Đó là lời của Đức Đạt lai Lạt ma đời thứ 14. Ngài là một bậc chân tu, là một vị Pháp Vương của Phật Giáo, và có lẽ khó có người chối căi điều này. Thế nhưng, Ngài vẫn không ngừng đấu tranh cho hạnh phúc của dân tộc Tây Tạng của Ngài. Điều đó có ǵ sai?
Nếu ai đó coi ḿnh là một Phật tử chân chính, th́ Đức Đạt lai Lạt ma có phải là một tấm gương để ḿnh học hỏi và noi theo hay không?
Nếu ai đó là người Việt Nam , th́ thảm cảnh của dân tộc Tây Tạng hiện nay có đủ để thức tỉnh mà nghĩ đến thảm họa trước mắt của quê hương và dân tộc ḿnh hay không?
Hăy nh́n vào thực trạng sinh hoạt của đa số các Cộng Đồng, của đa số chùa chiền và Phật tử Việt Nam ở Mỹ!
Chúng ta c̣n có thể làm ǵ?
Hay chúng ta c̣n mong làm ǵ được cho quê hương?
Một thực tế đau buồn không thể nào không nghĩ đến được!
Cha mẹ nó lớn tuổi mới cưới nhau. Hồi đó, gia đ́nh nghèo khó. Mẹ mất sớm, cha tần tảo nuôi 3 anh em nó nên người. Nhà gần sông, nhưng cha đau yếu, ít khi có được con cá mà ăn, mà có được bữa cá đă là thịnh soạn lắm với anh em nó rồi. Nó c̣n nhớ, mỗi lúc ăn cá, cha thường bảo: “Để tao ăn đầu và xương”
Nó nhanh nhẩu: “Tại sao hả cha?”
Cha nó nói vẻ mặt nghiêm nghị, kiểu răn dạy: “V́ cha già rồi, hay đau đầu, nên ăn đầu th́ nó sẽ bớt đau-cái này gọi là ăn óc bổ óc, hiểu không? Xương yếu, ăn xương th́ sẽ cứng cáp hơn. Có vậy mà cũng không hiểu hả?”
Tâm hồn trẻ con, nó và hai đứa em đinh ninh là cha nói thật. Mỗi lúc đến bữa ăn, nó c̣n nhanh nhẩu sẻ ra từng phần. Bỏ đầu và xương qua cho cha nó. Ba anh em tranh nhau phần thịt. Có những lúc nó cũng phân vân, những khi như thế, cha nó lại bảo: “Hồi nhỏ, ông bà nội cho tao ăn thịt suốt, giờ nh́n thịt là cha thấy ớn quá, sau này lớn các con cũng như cha thôi.”
Thấm thoắt thoi đưa, anh em nó lớn lên, và cha nó già đi. Sau này, khi nó đủ hiểu biết những lời cha nó nói trước đây là nói dối. Th́ cũng là lúc đời sống của gia đ́nh nó khấm khá hơn. Anh em nó có thể thay cha đi đ̣, đi sông, ṃ cua, thả cá. V́ thế mà cha nó cũng thỉnh thoảng ăn thịt, hay ăn thường xuyên nó cũng chẳng nhớ. V́ tuổi trẻ bồng bột, không dám- không ngẫm nghĩ nhiều về yêu thương, hay v́ cha nó cố t́m cách cho “lời nói dối” được anh em nó chấp nhận hơn, nó cũng chẳng c̣n nhớ.
Để đến hôm nay, khi đă thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống hối hả, vô thường vô tận. Nó cũng chẳng bao giờ đóai hoài đến cái đầu, hay miếng xương con cá. V́ những thứ đó đă được vợ nó bỏ đi, chỉ mang phần thịt lên mâm cơm.
Hôm nay là ngày dỗ lần thứ 10 của cha nó. Nh́n di ảnh ba gầy c̣m, nhưng nở một nụ cười tươi sáng. Nh́n con cá chiên to đùng, lấp lánh mỡ mà vợ đặt lên bàn thờ, nó chợt bất giác rơi lệ. Một cơn đau từ đâu hiện về nhói ḷng vô tận. Nó phải quay mặt đi để lau hàng lệ, để giấu vợ con. Nhưng nó không thể xóa đi được h́nh dáng cha già c̣m cơi, xiêu vẹo bước đi bên sông, “cha đi thả cá mùa nước nổi”. Rồi sau đó là những trận thương hàn triền miên hành hạ ông. Nó không thể xóa đi được cái ư nghĩ “nếu cha ăn nhiều thịt hơn, th́ đă không già yếu như thế”. Vừa khấn vái, nó lại bất giác kêu lên những tiếng “cha” từ trong cổ họng.
Đến lúc ra bàn ăn. Nh́n vợ đang xẻ thịt con cá, để bỏ đi phần đầu và xương. Nó giữ tay vợ lại: “Em, để anh ăn đầu, đừng bỏ đi”.
Vợ hiểu. Vợ nó bỏ đầu cá qua cho chồng. Chỉ có cô con gái nhỏ là thắc mắc “Sao hôm nay ba lại ăn đầu, nó lắm xương, nó sẽ làm đau ba đấy”.
Nó xoa đầu con gái, nuốt tiếng nấc đang chầu chực nơi cổ họng vào trong, bảo “Dạo này ba hay đau đầu, nên ăn đầu sẽ hết đau con gái à, cái này gọi là ăn đầu bổ đầu đấy con yêu”.
Nó vừa ăn vừa cố cho những giọt nước mắt không tràn xuống bát
Một ngày kia, có một người đàn ông trung niên tướng mạo xấu xí, dẫn theo một cô gái vô cùng trẻ trung xinh đẹp, đến một cửa hàng chuyên buôn bán những chiếc túi xách hàng hiệu cao cấp.
Ông ta đă chọn một túi xách trị giá đến 18.000 USD cho cô gái. Khi trả tiền, người đàn ông lấy ra cuốn chi phiếu, chẳng ngần ngại điền số tiền tương ứng vào một tờ chi phiếu, nhân viên cửa hàng có phần khó xử. Người đàn ông nh́n thấu tâm tư của cô nhân viên, nên hết sức b́nh tĩnh nói với người bán hàng: “Tôi cảm thấy dường như cô đang lo sợ đây là một tờ chi phiếu khống, phải không? Hôm nay lại là Thứ Bảy, ngân hàng không mở cửa. Thôi th́ tôi đề nghị cô hăy giữ tờ chi phiếu và cả cái túi xách này lại. Đợi đến đầu tuần tới, sau khi đổi được tiền rồi, th́ xin cô hăy gửi túi xách này đến nhà của vị tiểu thư xinh đẹp này, cô thấy như vậy có được không?”.
Kết quả sẽ như thế nào? Xin hăy mau đọc tiếp…….
Cô nhân viên cửa hàng nghe xong hoàn toàn yên tâm, vui vẻ chấp nhận lời đề ngh này, lại c̣n hào hứng cam đoan rằng chi phí gửi túi xách sẽ do cửa hàng này đảm nhiệm.
Sáng Thứ Hai, nhân viên cửa hàng đem tấm chi phiếu đến ngân hàng thanh toán, kết quả tờ chi phiếu này quả thật là tờ chi phiếu khống!
Người nhân viên vô cùng tức giận, liền gọi điện cho người đàn ông đó, người đàn ông nói với cô rằng: “Chuyện này có ǵ to tát lắm đâu, tôi và cô cả hai đều không bị tổn thất ǵ cả. Hôm Thứ Bảy đó, tôi cuối cùng đă chiếm hữu được cô gái đó rồi! Thật ḷng cảm ơn sự hợp tác của cô”.
Câu chuyện này nói với chúng ta rằng:
Những ǵ mà chính bản thân ta “nh́n thấy tận mắt” cũng chưa chắc đă là thật.
Tham hư vinh th́ phải trả một cái giá rất đắt. Cô gái xinh đẹp kia cho rằng cái túi xách trị giá hàng ngh́n USD đó sẽ được giao đến tận cửa nhà vào sáng Thứ Hai, nên tự nhiên cũng đă buông lơi cảnh giác, cho rằng đầu tư như vậy thật là xứng đáng. Cô vốn đă không biết rằng bản thân ḿnh đang chơi tṛ mạo hiểm, chẳng hề có bất cứ sự đảm bảo nào.
Một con cáo phát hiện một chuồng gà, nhưng con cáo đó v́ quá mập nên không thể chui lọt qua hàng rào để ăn gà. Thế là nó nhịn đói suốt ba ngày, cuối cùng đă vào được. Tuy nhiên, sau khi ăn no nê rồi, chiếc bụng ph́nh to nên lại không ra được nữa, đành phải bắt đầu nhịn đói lại ba ngày mới ra được. Cuối cùng nó xót xa than thở rằng, bản thân ḿnh ngoài nhất thời sướng miệng ra, trên cơ bản hoàn toàn là phí công vô ích.
Đời người không phải cũng như vậy sao. Đến trần truồng mà ra đi cũng trần truồng. Không ai có thể mang theo tài sản và danh vọng mà ḿnh đă vất vả kinh doanh một đời để theo cùng.
Dùng tuổi trẻ để kiếm tiền, nhưng tiền lại không mua lại được tuổi trẻ;
Dùng mạng sống để kiếm tiền, nhưng tiền lại không mua lại được mạng sống;
Dùng hạnh phúc để đổi lấy tiền, nhưng tiền lại không mua lại được hạnh phúc;
Dùng thời gian để kiếm tiền, nhưng tiền lại không mua lại được thời gian.
Cho dù dùng cả cuộc đời để có được tất cả tiền bạc của cả thế giới, nhưng tiền bạc của cả thế giới cũng không mua lại được cuộc đời của bạn.
Vậy nên những lúc nên làm việc th́ hăy làm việc, những lúc nên nghỉ ngơi th́ hăy nghỉ ngơi, vui vẻ làm việc, tận hưởng cuộc sống, trân quư tất cả những ǵ mà ḿnh có được, hăy yêu thương những người mà bạn yêu thương, vui vẻ mà sống trọn từng ngày.
Sống một ngày vui vẻ là sống một ngày,
Sống một ngày không vui vẻ cũng là sống một ngày…….
Vậy tại sao chúng ta lại không trân quư hết thảy, vui vẻ mà sống trọn một ngày chứ!
Bạn bè yêu quư gửi cho một nhận xét ngắn này của một người Nhật về người Việt ḿnh. Thẳng thắn và ṣng phẳng. Rất đau nhưng tiếc thay rất đúng. Xin đưa lên Blog để bạn đọc đọc và ngẫm nghĩ về tính cách người Việt. Liệu có thể coi tính cách đó là sản phẩm của một môi trường sống và cơ chế quản lư kiểu xin- cho khiến con người ta, trong bất cứ hoàn cảnh nào, ngay lập tức chỉ nghĩa đến cái lợi cỏn con của ḿnh, mà quên mất những điều về ḷng tự trọng, lợi ích chung. Sự cào cấu, xâu xé kiểu đó, xét cho cùng, đáng thương. Và cũng v́ thế, mà cái sự “văn minh” c̣n quăng cách khá xa…
Muốn biết người Nhật thật sự đánh giá thế nào về Việt Nam th́ phải nghe những câu chuyện của những người lao động trực tiếp. C̣n các nhà nghiên cứu, giáo sư, tiến sỹ, chính trị gia, các nhà ngoại giao, doanh nhân Việt Nam thường chỉ nghe được những lời lẽ ngoại giao từ những người đồng nhiệm với họ phía Nhật Bản nên chưa chắc đă biết được người Nhật thực bụng nh́n vào Việt Nam thế nào.
Chẳng hạn như thế này, một công nhân làm cho một công ty Nhật ở Việt Nam kể lại khi một kỹ sư Nhật về nước ông ấy không ngại ngần nói với người công nhân Việt Nam: “Người Việt các anh sẽ muôn đời khổ. Đấy là v́ các anh chỉ biết nghĩ đến những cái lợi lộc nhỏ của cá nhân mà không biết nghĩ đến cái lợi lớn của chung” Rồi viên kỹ sư minh hoạ: “Một cái vít chúng tôi phải mang từ Nhật sang giá 40.000đ mà rơi xuống đất th́ công nhân Việt Nam các anh thản nhiên dẫm lên hoặc đá lăn đi mất v́ nó không phải của các anh.
Nhưng các anh đánh rơi điếu thuốc lá đang hút dở giá 1.000đ th́ các anh sẵn sàng nhặt lên và hút tiếp cho dù nó bị bẩn chỉ v́ nó là của các anh. Hay như cuộn cáp điện chúng tôi nhập về giá 5tr/m, nhưng các anh cắt trộm bán được có vài trăm ngh́n/m. Tất cả những việc làm đó mang lại chút lợi lộc cho các anh nhưng gây thiệt hại lớn cho doanh nghiệp v́ chúng tôi phải nhập bổ sung hoăc nhập thừa so với cần thiết”.
C̣n lái xe của viên kỹ sư đó th́ được nghe ông ấy tặng quà có giá trị và được nghe ông ấy “tâm sự” như sau: “Tôi rất cảm ơn anh lái xe an toàn cho tôi suốt 5 năm qua. V́ anh là người bảo đảm mạng sống của tôi nên anh làm ǵ tôi cũng chiều nhưng anh đừng tưởng anh làm ǵ sai mà tôi không biết. Anh đưa đón tôi ra sân bay quăng đường chỉ hơn 30km anh khai là hơn 100km tôi cũng kư, anh khai tăng việc mua xăng, thay dầu tôi cũng kư là v́ tôi cần anh vui vẻ lái xe để tôi được an toàn. Nhưng anh và các công nhân Việt Nam đừng tưởng là các anh vặt được người Nhật.
Các anh nên biết rằng lẽ ra chúng tôi có thể trả lương cao hơn hoặc tăng lương nhiều hơn cho các anh. Nhưng đáng phải tăng lương cho các anh 500.000 th́ chúng tôi chỉ tăng 200.000. C̣n 300.000 chúng tôi phải giữ lại để chi trả bù đắp cho những tṛ vụn vặt hay phá hoại của các anh. Cuối cùng là tự các anh hại các anh thôi. C̣n chúng tôi cũng chỉ là lấy của người Việt cho người Việt chứ chúng tôi không mất ǵ cả”.
Người xưa thường nói, “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Khi đói muốn ră ruột mà bỗng nhiên có ai cho hay t́m được chút thức ăn th́ bạn có thể thốt lên rằng, “Thật không có hạnh phúc nào bằng!”. Bạn sẽ ăn miếng thức ăn ấy một cách cẩn trọng, chân thành, cảm nhận rơ rệt hương vị và giá trị của nó, và chỉ có bạn và nó trong giây phút đó.
Không thể đem sự hấp dẫn của tiền bạc, quyền lực, hay t́nh yêu ra so sánh với cảm giác ấy được, v́ mỗi thứ trên đời này chỉ có giá trị hữu dụng trong từng hoàn cảnh. Cũng như khi no bụng th́ một mâm cỗ đầy ắp những món cao lương mỹ vị sẽ không mang lại ư nghĩa ǵ cả, nếu có, nó chỉ làm thỏa măn các giác quan hay ḷng tham, chứ nó không đem lại cái cảm giác tuyệt trần như khi đang đói thực sự. Người xưa so sánh hai cảm giác ấy ngang bằng nhau là để nhắc nhở chúng ta phải biết trân quư những điều kiện ít ỏi mà ḿnh đang có, nhưng nếu xét về mặt hưởng thụ đúng nghĩa th́ khi thiếu thốn mà có được chút ít vẫn làm cho con người hạnh phúc sâu sắc hơn là khi đủ đầy mà có thêm.
Như vậy bí quyết ăn ngon chính là để bụng đói rồi mới ăn, và đây cũng chính là bí quyết sống hạnh phúc. Thay v́ tích góp thật nhiều tiện nghi theo mốt chung của xă hội “càng nhiều càng tốt” th́ bạn phải luôn đặt ḿnh vào t́nh trạng “thiếu thốn một chút”. Thí dụ bạn chỉ có năm bảy bộ quần áo thôi th́ chắc chắn khi mặc bộ nào là bạn sẽ nâng niu bộ đó, xem quần áo như là người bạn thân thiết của ḿnh, thay v́ có tới năm bảy chục bộ mà bạn chẳng nhớ nổi mặt mũi và xuất xứ của chúng. T́nh cảm cũng vậy. Nếu người kia không biết cách tiết chế cảm xúc yêu thích mà bạn cũng không đủ can đảm giới hạn sự đón nhận, th́ chắc chắn sự nhàm chán và khinh lờn trong bạn sẽ xảy ra.
Bạn vẫn c̣n “nướng” thời gian trong những việc làm hết sức vô bổ là tại v́ bạn có suy nghĩ rằng đời bạn c̣n dài lắm. Có lẽ là bạn tưởng ḿnh sẽ sống tới hai ba trăm năm lận, nên giờ này bạn vẫn c̣n ham chơi, tha hồ tàn phá tuổi trẻ, tha hồ giận hờn, tha hồ hơn thua nhau, tha hồ đuổi theo những giấc mộng xa vời... Chắc là phải đợi đến khi bác sĩ “tuyên án” là bạn chỉ c̣n có vài tháng hay vài tuần nữa để sống thôi, th́ may ra bạn mới chịu quay về nắm lấy sự sống. Như vậy là vẫn c̣n may, chứ có rất nhiều người chẳng c̣n kịp thở hay nh́n thấy mặt người thương trước phút từ biệt cơi này nữa ḱa.
Bạn nói rằng bạn đang làm tất cả là để có được cuộc sống sung túc và an ổn? Nh́n kỹ lại xem. Có lẽ “sung túc” không bao giờ đi chung với “an ổn”, và dường như càng “sung túc” là càng mất “an ổn”. Nhưng, có được một cuộc sống sung túc th́ sao, đó có phải là giá trị cao đẹp nhất của đời người không? Bạn cũng biết cái cảm giác khi sắm được món đồ yêu thích, khi mua được chiếc xe đời mới, hay khi sở hữu được căn hộ đắt tiền rồi đó: sung sướng đến rơi nước mắt, đến quên ăn bỏ ngủ. Thế mà bây giờ bạn chẳng có cảm giác ǵ đối với những thứ đó nữa hết. Thấy cũng b́nh thường. Vậy dựa vào đâu mà bạn tin rằng khi có được một cuộc sống sung túc hơn là bạn sẽ có hạnh phúc? Thực ra ư niệm về sự sung túc cũng mơ hồ lắm, cứ chạy đua theo kẻ khác măi th́ chẳng biết thế nào mới gọi là sung túc. Và khi sung túc rồi bạn có chắc là sẽ ngồi yên đó để tận hưởng không?
Bạn chỉ biết làm, chỉ có tài đem về đủ thứ tiện nghi, nhưng bạn lại không biết hưởng, không có khả năng thưởng thức những ǵ ḿnh đă tạo ra. Bạn bỏ ra hai ba giờ đồng hồ để nấu một món ăn cầu kỳ, hấp dẫn, vậy mà bạn lại không thể bỏ ra nửa giờ để đem hết sự chú tâm vào việc thưởng thức món ăn. Bạn bỏ ra năm bảy năm trời để chinh phục một người, vậy mà bạn lại than không có thời gian để ăn cơm chung hay chia sẻ những niềm vui sâu sắc của người ấy. Bạn đang bị cái ǵ vậy? Bạn có đang thực sự sống không?
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.