Nhớ 'một câu nhịn chín câu lành', người Việt sẽ không hung dữ
Hơn nhau không phải ở nắm đấm mà là ở khả năng học tập, làm việc, chia sẻ, thương yêu, tử tế với ḿnh, với người trong mối quan hệ với cuộc sống xung quanh!
Hạ cẳng tay, thượng cẳng chân sau khi va chạm giao thông - Ảnh do bạn đọc cung cấp
Cách đây mấy bữa, trên đường đi làm về, tôi thấy một đám đông ở Hàng Xanh (Q.B́nh Thạnh, TP.HCM), nghĩ là có kẹt xe. Tới gần mới phát hiện là vừa có vụ va quẹt và hai tài xế đang căi nhau, người đi đường ngang qua ai cũng lắc đầu.
Chuyện va quẹt trên phố đông như Sài G̣n giờ tan tầm là chuyện cơm bữa, nếu cảm thông và chia sẻ được th́ có lẽ người ta sẽ nhẹ nhàng cho qua, tôi nghĩ vậy!
Môi trường nhiều mầm mống bạo lực
Thường người ta sẽ nổi nóng khi gặp một chuyện bất như ư nào đó, như vừa bị sếp la, ra cổng cơ quan bảo vệ đùa một câu, liền sân si. Nỗi buồn, sự bực bội là thứ năng lượng chi phối hành xử khiến người ta không thể kiềm chế được cơn tức dâng lên, lây sang người khác.
V́ vậy, có người dễ nổi nóng đă cảnh báo: "Thấy tôi ‘khó ở’ là tránh xa xa giùm, không ăn mắng ráng chịu". Theo đó, người nóng lâu ngày họ cũng biết tính khí của ḿnh nên có "chống chỉ định" chuyện nói đùa, tiếp xúc lúc họ đang không vui, căng thẳng. Thực ra, khi quá mệt mỏi, phiền muộn trong ḷng, ta không c̣n giữ được ḿnh.
Có người bạn của tôi b́nh thường hiền queo, ai nói ǵ cũng cười. Bỗng một ngày, tôi hỏi "sao buồn dữ rứa?" lại bị bạn nạt cho một câu nghe chưng hửng. Trời, bạn ḿnh đây sao? Mới đầu tôi phản ứng vậy, nhưng chợt dừng lại v́ nhớ ra, đây không phải là bản chất của bạn. Có thể bạn đang có một nỗi niềm, áp lực từ cuộc sống, gia đ́nh, t́nh yêu hoặc bản thân đang trải qua bệnh tật, sự cố…
Ai cũng có lúc nóng giận, nếu ḿnh hiểu th́ sẽ không khiến ngọn lửa trong họ cháy phừng. Tôi im lặng và không bỏ mặc, cuối cùng cũng nghe được thổ lộ từ bạn. Bạn bị nhiều áp lực trong công việc: sếp chèn ép, đồng nghiệp t́m cách chơi khăm, lương không cao, phải chật vật trang trải cuộc sống…
Tất nhiên, nhiều người khó khăn hơn nhưng họ không nổi nóng. Đó là tính cách và sức chịu đựng của từng người. Sự nóng tính là một thói quen được huấn tập hằng ngày theo nguyên lư:
"Thói quen tạo nên tính cách, tính cách tạo nên số phận".
V́ thế, các chuyên gia tâm lư khi chia sẻ với tôi về thói vũ phu của chồng vẫn thường lưu ư, có thể anh ấy từng bị bạo hành lúc nhỏ, từng sống gần những gia đ́nh lớn tiếng, ồn ào đánh căi nhau như cơm bữa.
Sự tác động của cuộc sống xung quanh lên tính cách con người theo hướng đó được ông bà xưa đúc kết rằng "gần mực th́ đen". Cái đen đó cần có thời gian thanh lọc để dần trắng, nhưng nếu vẫn tiếp tục nuôi dưỡng trong môi trường đen hơn th́ sẽ đen đậm hơn.
Ngày nay các văn hóa phẩm mang tính bạo lực vẫn đầy rẫy trên mạng và tồn tại trong cuộc sống, giải trí của nhiều người: từ game online đến phim ảnh. Thường ngày tiếp xúc với sự đánh đấm, máu me trong các "thức ăn tinh thần" đó khiến năo quen với những "mùi vị" của bạo lực, từ đó hành xử theo.
Những kẻ "giang hồ mạng" được ngưỡng mộ và thu tiền trăm triệu cũng chính là một "h́nh tượng" khiến người ta thay đổi suy nghĩ: cần ǵ học hành, tử tế, chỉ cần có "số má" là có thể lên đời.
Môi trường bên ngoài đă vậy, trong nhà trường, gia đ́nh cũng đầy mầm mống bạo lực, tránh sao người trẻ không hoang mang và hành xử theo cách tương tự. Đây mới là điều đáng lo, và người lớn muốn thay đổi không khí bạo lực lan tràn th́ chính bản thân phải nỗ lực để ứng xử nhẹ nhàng với nhau trước.
Nhẫn để yêu thương
Không thể có kết cục tốt với những người nóng nảy. Nhân vật Trương Phi trong Tam Quốc Chí là h́nh mẫu của nóng tính dẫn đến hư sự và mang họa sát thân. Ai cũng nóng nảy trong hành xử th́ chiến tranh sẽ nổ ra, thương vong là tất yếu.
Một câu nói đùa cũng thành chuyện lớn v́ con người ta quá nóng, quá hung dữ; đi nhậu lo hát karaoke cũng bị đánh chết th́… ôi thôi, cuộc sống quá kinh khủng. Pháp luật cần nghiêm minh để trừng trị việc vô cớ đánh, giết người nhưng đó là xử lư phần ngọn, c̣n cái gốc vẫn là giáo dục.
Làm sao để con người có thể chậm lại để phân tích kỹ hơn từng câu nói, từng biểu hiện của người khác, trong đó có thân nhân, bạn bè ḿnh để không chụp mũ rồi hành xử như người điên, người say?
Sống thiền hay b́nh tĩnh sống, sống chậm, sống có chánh niệm… là những cách sống theo tinh thần "nhẫn để yêu thương". Đầu tiên là thương ḿnh. Một người chỉ được người khác tin tưởng, nể trọng và giao việc khi có sự chín chắn, điềm tĩnh trong xử lư. Như vậy, người sống có lư trí, điềm tĩnh chính là cách sống lợi lạc tự thân.
C̣n cái lợi cho người xung quanh, nhất là người thân - thương th́ cũng dễ dàng để thấy. Con cái sẽ học được nhiều điều hay ho từ bố mẹ có cách sống nhẹ nhàng, t́nh cảm. Đó mới là gia tài quư giá để lại cho con.
Hành xử nóng tính dẫn tới hư việc, hại người th́ ṿng lao lư chờ ḿnh là chắc chắn. Một khi đă gây ra sự cố mới hối th́ đâu c̣n kịp. Nhiều người b́nh luận thiếu niên 16 tuổi rút dao đâm chết người nhắc ḿnh chuyện chạy xe chính là "anh hùng rơm", chứng tỏ với bạn gái nhưng rồi được ǵ sau lần ra tay đó? Tù tội và có thể mất luôn bạn gái.
Ai đợi và ai chấp nhận một người giết người làm người yêu, người chồng, người cha tương lai?
Thực ra, sân si - ai cũng có. Cái chính là cách quản lư năng lương tiêu cực đó để những năng lượng tích cực phát triển. Để làm được điều đó, phải xây dựng lối sống nhân văn từ chính mỗi gia đ́nh, người lớn dạy trẻ nhẫn nhịn để an lành như ông bà ḿnh nhắc "một câu nhịn chín câu lành".
Làm sao để nghỉ ngơi? Câu hỏi thoạt nghe qua có vẻ ngớ ngẩn, nhưng, thật sự làm sao nghỉ ngơi cho đúng là một điều đáng suy nghĩ.
Một cách chung chung, nghỉ ngơi th́ cũng như hít thở không khí, hay như ăn uống, là những chuyện chúng ta làm hằng ngày. Nghỉ ngơi không cần phải nghĩ ngợi lung tung, lẩn thẩn và lẩm cẩm.
Tuy nhiên, khi nói đến stress, có rất nhiều người, hai chữ nghỉ ngơi không phải là một phần của cuộc sống, hay nói đúng ra, không bao giờ thật sự được nghỉ ngơi. Rất nhiều người trong chúng ta, cuộc sống là cả một sự phấn đấu không bao giờ ngừng lại. Bởi lẽ, chúng ta tin rằng, ngừng lại là bỏ cuộc, là lười biếng. Để rồi rất nhiều người, phút cuối khi sắp được nghơi nghỉ trong cơi vĩnh hằng lại nuối tiếc, cả đời không biết nghỉ là ǵ.
Nhiều người không để dành th́ giờ để nghỉ v́ họ muốn mọi việc đều như ư muốn, họ sợ thất bại. Dường như, mọi người không ít th́ nhiều, đều như thế cả. Chúng ta sợ nếu ngưng nghỉ th́ cuộc sống sẽ xáo trộn, không thể kiểm soát được.
Một lư do khác, chúng ta sợ ngừng nghĩ sẽ đưa đến những vấn đề khác như buồn chán, và từ buồn chán đưa đến sự cô đơn, quẩn trí, và, chưa nói đến chuyện “nhàn cư vi bất thiện”, “rảnh rỗi sanh nông nổi.”
Một số không ít sợ nghỉ ngơi sẽ làm chậm bước tiến của công việc, viện cớ, sau khi nghỉ sẽ phải làm bù nhiều hơn, thôi thà đừng nghỉ.
Số người c̣n lại cho rằng ngồi xem ti vi, lên phây hay ngồi “vuốt điện thoại” cũng là nghỉ vậy. Thật ra ngồi xem ti vi hay chơi với điện thoại cũng mệt mắt, mệt trí năo. C̣n lên phây th́ vô t́nh lo chuyện người ngoài, so sánh người với ta, rồi đâm ra tự ti, ganh tị hay giận hờn vô cớ. Thêm mệt.
Thế th́ khi đi ngủ th́ sao? Có nhiều người giấc ngủ cũng chẳng b́nh an nếu trong khi thức, tinh thần đă không được an b́nh bao nhiêu. Nếu trong khi thức chúng ta luôn luôn bị stress th́ khi ngủ, hormone stress cortisol vẫn tiếp tục tiết ra, khiến cho giấc ngủ không sâu, không ngon giấc.
Làm thế nào mới thực sự nghỉ ngơi?
Để gọi là nghỉ ngơi, cả tinh thần, trí óc , lẫn cơ thể phải được nghỉ. Ở trạng thái nghỉ, ta phải chú trọng đến t́nh trạng an b́nh của nội tâm, ta phải tạo cho chính ḿnh một khoảng lặng bên trong.
Cụ thể, một số điều cần phải suy gẫm, nghĩ ngợi đôi chút:
1.Thử t́m hiểu lư do sâu xa, bên dưới của bề mặt: Tại sao ta không chịu an nghỉ, có cái ǵ đó thúc đẩy ta luôn luôn bận rộn? Có phải v́ ta sợ thất bại? Có phải v́ ta sợ sự khen chê của người khác? Hay ta sợ cùng đường không lối thoát? Hiểu được cội nguồn của những cảm nghĩ sâu xa này sẽ giúp chúng ta giảm bớt áp lực để dễ dàng an nghỉ hơn.
2.Thử đặt lại trọng tâm, hay thay đổi sự tự phán xét của chính ḿnh về thành công và thất bại. Thế nào là thất bại? Bao nhiêu mới đủ gọi là thành công? Nhiều người gắn liền sự thành công với tiền của, với công danh. V́ sợ mất, nên không dám nghỉ. Trái lại, phải suy nghĩ như thế này, không có sự thất bại, và cũng chẳng có sự thành công, có chăng là sự trưởng thành, gặt hái được kinh nhiệm. Nếu chuyện không đạt được ngày hôm nay, không có nghĩa là thất bại, chưa chứ không phải là không, và ta sẽ đạt được ngày mai, ngày mốt. Mà dẫu, không bao giờ đạt được th́ thật ra cũng chả mất mát ǵ. Khi mà con người không c̣n lệ thuộc vào sự sở hữu vật chất, không c̣n sợ mất mát, th́ tinh thần sẽ b́nh an.
3.Tập chấp nhận chuyện xảy ra với ḿnh. Phải chấp nhận sự giới hạn của chính ḿnh, là một con người b́nh thường, ta không thể lo toan thành công mọi sự việc. Chấp nhận đây không phải là chịu thua. Chỉ có nghĩa, chuyện xảy ra như thế, “thế thời phải thế”. Và, chỉ có thế thôi!
4.Hiểu được tầm quan trọng và tác hại của stress. Hầu như ai ai cũng có stress. Vấn để giải quyết stress bao gồm cả chuyện biết nghỉ ngơi. Biết nghỉ sẽ giúp ta đối đầu với mọi vấn đề mọi t́nh huống.
5.Tập trung đến chính ḿnh. Tự hỏi chính ḿnh thực sự an b́nh hay không? Đang thực sự sống hay đang xoay tṛn như con vụ? Giải pháp có khi rất đơn giản, dành một vài phút để thở và lắng nghe nhịp thở, nhịp tim của ḿnh để biết là ḿnh đang sống.
6.Để ư đến mọi vật chung quanh. Hăy để dành năm phút, để nh́n màu sắc, để nghe âm thanh chung quanh ḿnh, để cảm nhận ánh nắng chiếu trên làn da, để biết bàn chân đang chạm đất. Để sống trong hiện tại.
V́ sợ cuộc đời ngắn ngủi, ai cũng tất bật lo làm, sợ hết mất thời gian hiện hữu trên thế gian này. Tuy nhiên, chính những giây phút nghỉ ngơi từ tinh thần đến thể xác lại làm cho cuộc sống dài thêm ra, không những đơn thuần cảm nhận mà cả thực tế, biết nghỉ ngơi, giảm stress, sẽ tăng tuổi thọ trung b́nh.
Xin nhắc lại, nghỉ ở đây không phải là tiêu th́ giờ trên phây, hay trên phone với những app iếc mạng lưới xă hội. Nghỉ là nghỉ, đơn giản có thế.
B́nh sinh, cho đến bây giờ đă sang bên kia dốc cuộc đời, tôi vẫn thường tự cho ḿnh là kẻ không đến nỗi phải xấu hổ với danh phận của một thằng đàn ông.
Trong mắt vợ tôi, tôi là một người đàn ông đích thực đáng để chăm sóc yêu chiều. Trong mắt tôi, tôi là thằng đàn ông hơn rất nhiều thằng đàn ông khác. Về chuyện này là cả một lĩnh vực triết lư sâu xa, một chủ đề mênh mông sâu sắc mà tiếc thay lâu nay ít ai bàn tới. Mặc kệ chuyện thiên hạ thờ ơ với thiên phận đàn ông, riêng tôi, tôi thầm tự đắc về cái chất đàn ông của ḿnh. Ấy thế mà bỗng có một ngày đẹp trời, trên một phiên chợ vùng cao, tôi bị choáng váng v́ tự thấy xấu hổ với ḿnh khi ngồi nghe trộm câu chuyện của hai người đàn ông xa lạ.
Bên một chiếc bàn gỗ mốc thếch, tôi ngồi uống rượu với một người bạn. Anh này thạo nhiều thứ tiếng dân tộc v́ đă một thời chuyên đi thu mua nấm rừng, thảo quả trong các bản làng xuất sang Trung Quốc. Bàn bên cạnh có hai người đàn ông mặc quần áo chàm vừa nốc từng bát rượu đầy vừa chằm chằm nh́n vào mặt nhau. Ngồi né ra xa một chút là một người phụ nữ váy áo thêu xanh đỏ, khắp người đeo không biết bao nhiêu ṿng bạc lủng lẳng.
Suốt đến gần nửa tiếng đồng hồ chỉ thấy có một anh chàng nói, khi th́ giận dữ khi th́ nghẹn ngào, có lúc lại đắm ch́m trong ưu tư như bị men rượu nhấn ch́m. Can rượu to trên bàn đă vơi quá nửa, bỗng hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau, nức lên rưng rức. Cái bàn ọp ẹp chao ngiêng làm hai bát rượu đổ tóe ra sàn. Lẳng lặng nh́n hai gă đàn ông quá say, người đàn bà cúi xuống nhặt những chiếc bát đặt lên bàn rồi lẳng lặng mở nút cái can nhựa cao đến hai gang tay, nghiêng can rót rượu đầy tràn hai miệng bát. Xong xuôi lại trở về chỗ, lẳng lặng nh́n bâng quơ ra rặng núi giăng ngang trước mặt.
Thấy cảnh lạ lùng, tôi th́ thầm hỏi anh bạn xem chuyện ǵ đang xảy ra. Th́ ra hai gă đàn ông này chính là “t́nh địch” của nhau, theo cái cách định nghĩa ngu ngốc của người dưới xuôi chúng ta. Một anh là chồng, c̣n một anh là người yêu cũ của người đàn bà đang ngồi đây. Nh́n kỹ ra th́ cô vẫn c̣n khá trẻ nhưng vẻ tiều tụy và cam chịu làm cho ta nghĩ rằng đấy đă là một thiếu phụ nhan sắc đang tàn.
Chiều tối ngày hôm qua họ đă xuống đến chợ. Như nhiều đôi khác, hai vợ chồng này buộc ngựa vào một góc bên quán, ăn một bữa no nê rồi chia tay nhau. Sáng hôm nay họ lại t́m về quán cũ theo lệ thường để rồi sẽ lại ăn một bữa trước khi túc tắc dắt ngựa đi về. Thế nhưng lần này, cô vợ không về quán một ḿnh mà dẫn theo anh người yêu cũ. Thế là ba người ngồi cùng nhau. Hai người đàn ông và một người đàn bà.
Anh bạn tôi ngồi xây mặt ra cửa nhưng căng tai về phía bàn bên để nghe và cố hạ giọng dịch cho tôi nghe từng câu nhát gừng đứt quăng của người đàn ông đang vừa nói vừa uống một cách đầy bức xúc. Anh bạn tôi c̣n phải tóm tắt cả câu chuyện đă xảy ra trước khi tôi hỏi, thế nhưng vẫn theo kịp được khúc sau v́ anh kia cứ nói một câu lại uống một hớp, rồi lại gật gật cái đầu như đang cố vắt ra các ư nghĩ lộn xộn nằm đâu đó bên trong óc ḿnh.
Tôi vừa nín thở để nghe và cố sắp xếp các lời dịch của anh bạn. Cuối cùng th́ tôi hiểu được đại khái câu chuyện giữa hai người đàn ông, một người chỉ nói, vừa nói vừa nghẹn ngào, một người cúi gằm mặt xuống vừa nghe vừa cắn chặt hàm răng. Bỏ qua những câu ṿng vo mà tôi không nhớ mà cũng không hiểu hết ư th́ tóm tắt lại là như sau:
- Thằng Xín Thau kia, mày uống hết cái bát ấy đi rồi nghe tao nói. Suốt đêm qua tao đau tức cái tim, đau quặn cái ruột. Tao đi theo vợ mày về đây t́m mày.
-...
- Cái ngày bố mày theo ông thầy cúng đưa mày đến đón vợ mày về, tao buồn muốn chết. Tao đă bắn hết cả một túi thuốc, nhồi hết đạn ch́ th́ nhồi sỏi sạn vào mà bắn. Đáy ṇng vỡ ra, sẹo trên má tao vẫn c̣n đây này.
-...
- Sau khi cưới, vợ mày nó bảo rằng tao đừng buồn, mày thương vợ lắm. Tao tin nó quá, thế là tao vui.
- ....
- Phiên chợ trước tao được tin nhắn là phiên này vợ chồng nhà mày sẽ đi. Tao đắp vội mấy khúc bờ ruộng cho xong, tao bỏ cái đám cưới trong bản để ra đây gặp vợ mày.
- ...
- Mày phải biết. Khi đi ra chợ tao vui quá, bỏ không bắn hai con chim to trên cành, bỏ không bắn một con nhím to trong bụi. Tao chỉ nghĩ đến cái lúc được gặp vợ mày. Thật đấy. Tao vẫn c̣n thương con vợ mày lắm mà.
- ...
- Đến lúc tao t́m được con vợ mày, tao vui đến chảy cả nước mắt. Tao lại hát lại cái bài mà ngày xưa lần đầu tao hát vào bên tai con vợ mày, cái đêm đầu tiên tao gặp được nó.
- ...
- Thế mà, dắt nhau đi rồi, đèn tao chiếu vào tận mặt mà tao không c̣n nhận ra nó là cô con gái đẹp nhất bản. Giàng ơi. Ngày xưa cái mặt ấy tṛn như trăng rằm, hai cái vú nó tṛn to như hai quả dưa chín, cái tay nó đẹp như ḿnh con trăn trên cây, tiếng nó cười hay như chim hót làm nắng cũng cười theo, cái váy nó thơm như hoa rừng làm bướm cũng bay theo.
- ...
- Giàng ơi. Đêm qua tao chỉ thấy mặt nó cong méo như trăng hạ tuần, ngực nó nhăn như hai quả bí héo. Nó không cười, nó chỉ muốn khóc. Tao đau cái tim tao quá. Giàng ơi.
- ...
- Mày nói đi. Là thằng đàn ông, mắt mày có nh́n thấy vợ mày nó khổ hay không? Là thằng đàn ông, mày có thấy vợ mày nó buồn hay không?
- ...
- Mày là thằng tốt số nhất đời. Mày sinh vào lúc nào mà mày lấy được vợ mày. Mày thật là có cái tội to. Hôm nay tao định đánh mày, tao thương con vợ mày quá.
Lần này tao mang hai bao ngô giống. Tao không bán nữa. Mày mang về đi mà trồng. Phiên chợ sau tao gửi phân bón vào cho.
- ...
- Đến kỳ ngô ra bắp tao bảo mày cách đặt bẫy. Tao có bài thuốc, bẫy sập là lợn rừng ngấm thuốc không chạy được đâu. Tao sẽ cho mày. Nếu nhím sập bẫy, mày bắt nguyên cả con mang ra chợ. Có người mua ngay. Ba cái dạ dày nhím sống là đổi được một con lợn giống to.
- ...
- Mày không được lười. Mày đói th́ tao kệ mày nhưng vợ mày thiếu thóc thiếu ngô là tao đánh mày đấy.
- ...
- Thằng Xín Thau kia, mày có phải là thằng đàn ông hay không?
Nh́n hai gă đàn ông gục đầu vào nhau rưng rức khóc trên hai bát rượu đă cạn khô, tôi thấy thật là khó tả. Nh́n sang người đàn bà lẳng lặng ngồi bên, tôi không đọc được những ư nghĩ ǵ đang ẩn hiện trong đầu cô ta. Phải chăng là vừa hạnh phúc vừa tủi thân, phải chăng là vừa ái ngại vừa thương xót cho cả hai gă đàn ông của cô.
Rất lâu về sau, một lần tôi đem câu chuyện này kể cho vợ tôi nghe. Vợ tôi thở dài, cầm cái điều khiển tắt phụt màn h́nh vô tuyến đang lải nhải vô duyên và bâng quơ nói: “Đàn ông như thế mới là đàn ông”.
Nghe vợ nói thế bỗng tôi tự hỏi đàn ông dưới xuôi chúng ta ngày nay vênh vênh váo váo v́ sự “văn minh” mà ḿnh tự khoác cho ḿnh, hănh diện với những ô tô đời mới, với những biệt thự đắt tiền của ḿnh, những gă đàn ông như thế có biết đích thực thế nào mới đáng được gọi là thằng đàn ông.
Vợ tôi bảo là “đàn ông như thế mới là đàn ông”, tôi hiểu cô ấy muốn nói cô ấy ngưỡng mộ những người đàn ông như thế chứ không phải là cái loại văn minh, tốt mă nhưng mà chứa đầy chất “xăng pha nhớt” như là bọn tôi.
Tôi hiểu ra là những thứ tiện nghi quanh tôi đang gặm nhấm dần biết bao nhiêu là những điều tốt đẹp sẵn có trong tôi mà nay chỉ t́m thấy được ở những vùng sâu vùng xa hẻo lánh nơi c̣n giữ được đời sống nguyên sơ.
Ác tâm có thể sinh ra từ những điều vô cùng nhỏ nhặt.
"Ḷng tham, tâm đố kỵ, ngạo mạn, ngu si, hẹp ḥi, đều là những ác tâm. Bởi v́ nội tâm của con chứa đựng những ác tâm ấy, nên những thống khổ mới tồn tại trong con. Nếu con có thể loại trừ những ác tâm đó, những thống khổ kia sẽ tan thành mây khói.”
"V́ sao người lương thiện cả đời gặp nỗi buồn và trắc trở?
Tôi đă t́m một người thầy thông thái và đạo hạnh xin chỉ bảo:
V́ sao những người lương thiện như con lại thường xuyên cảm thấy khổ, mà những người ác lại vẫn sống tốt như vậy.
Thầy hiền ḥa nh́n tôi trả lời:
Nếu một người trong ḷng cảm thấy khổ, điều đó nói lên rằng trong tâm người này có tồn tại một điều ác tương ứng. Nếu một người trong nội tâm không có điều ác nào, như vậy, người này sẽ không có cảm giác thống khổ. V́ thế, căn cứ theo đạo lư này, con thường cảm thấy khổ, nghĩa là nội tâm của con có tồn tại điều ác, con không phải là một người lương thiện thật sự. Mà những người con cho rằng là người ác, lại chưa hẳn là người thật sự ác.
Một người có thể vui vẻ mà sống, ít nhất nói rơ người này không phải là người ác thật sự.
Có cảm giác như bị xúc phạm, tôi không phục, liền nói:
Con sao có thể là người ác được? Gần đây, tâm con rất lương thiện mà!
Thầy trả lời:
Nội tâm không ác th́ không cảm thấy khổ, con đă cảm thấy khổ, nghĩa là trong tâm con đang tồn tại điều ác. Con hăy nói về nỗi khổ của con, ta sẽ nói cho con biết, điều ác nào đang tồn tại trong con.
Tôi nói:
Nỗi khổ của con th́ rất nhiều! Có khi cảm thấy tiền lương thu nhập rất thấp, nhà ở cũng không đủ rộng, thường xuyên có “cảm giác thua thiệt” bởi vậy trong tâm con thường cảm thấy không thoải mái, cũng hy vọng mau chóng có thể cải biến t́nh trạng này; trong xă hội, không ít người căn bản không có văn hóa ǵ, lại có thể lưng quấn bạc triệu, con không phục; một trí thức văn hóa như con, mỗi tháng lại chỉ có một chút thu nhập, thật sự là không công bằng; người thân nhiều lúc không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái.
Cứ như vậy, lần lượt tôi kể hết với thầy những nỗi thống khổ của ḿnh.
Thầy gật đầu, mỉm cười, một nụ cười rất nhân từ đôn hậu, người từ tốn nói với tôi:
Thu nhập hiện tại của con đă đủ nuôi sống chính con và gia đ́nh. Con c̣n có cả pḥng ốc để ở, căn bản là đă không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, chỉ là diện tích hơi nhỏ một chút, con hoàn toàn có thể không phải chịu những khổ tâm ấy.
Nhưng, bởi v́ nội tâm con có ḷng tham đối với tiền tài và của cải, cho nên mới cảm thấy khổ. Loại ḷng tham này là ác tâm, nếu con có thể vứt bỏ ác tâm ấy, con sẽ không v́ những điều đó mà cảm thấy khổ nữa.
Trong xă hội có nhiều người thiếu văn hóa nhưng lại phát tài, rồi con lại cảm thấy không phục, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị cũng là một loại ác tâm. Con tự cho ḿnh là có văn hóa, nên cần phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngạo mạn. Tâm ngạo mạn cũng là ác tâm. Cho rằng có văn hóa th́ phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngu si; bởi v́ văn hóa không phải là căn nguyên của sự giàu có, kiếp trước làm việc thiện mới là nguyên nhân cho sự giàu có của kiếp này. Tâm ngu si cũng là ác tâm!
Người thân không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái, đây là không rộng lượng. Dẫu là người thân của con, nhưng họ vẫn có tư tưởng và quan điểm của riêng ḿnh, tại sao lại cưỡng cầu tư tưởng và quan điểm của họ bắt phải giống như con? Không rộng lượng sẽ dẫn đến hẹp ḥi. Tâm hẹp ḥi cũng là ác tâm.
Sư phụ tiếp tục mỉm cười:
Ḷng tham, tâm đố kỵ, ngạo mạn, ngu si, hẹp ḥi, đều là những ác tâm. Bởi v́ nội tâm của con chứa đựng những ác tâm ấy, nên những thống khổ mới tồn tại trong con. Nếu con có thể loại trừ những ác tâm đó, những thống khổ kia sẽ tan thành mây khói.”
Con đem niềm vui và thỏa măn của ḿnh đặt lên tiền thu nhập và của cải, con hăy nghĩ lại xem, căn bản con sẽ không chết đói và chết cóng; những người giàu có kia, thật ra cũng chỉ là không chết đói và chết cóng. Con đă nhận ra chưa, con có hạnh phúc hay không, không dựa trên sự giàu có bên ngoài, mà dựa trên thái độ sống của con mới là quyết định. Nắm chắc từng giây phút của cuộc đời, sống với thái độ lạc quan, ḥa ái, cần cù để thay thế ḷng tham, tính đố kỵ và ích kỷ; nội tâm của con sẽ dần chuyển hóa, dần thay đổi để thanh thản và b́nh an hơn.
Trong xă hội, nhiều người không có văn hóa nhưng lại giàu có, con hăy nên v́ họ mà vui vẻ, nên cầu chúc họ càng giàu có hơn, càng có nhiều niềm vui hơn mới đúng. Người khác đạt được, phải vui như người đó chính là con; người khác mất đi, đừng cười trên nỗi đau của họ. Người như vậy mới được coi là người lương thiện! C̣n con, giờ thấy người khác giàu con lại thiếu vui, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị chính là một loại tâm rất không tốt, phải kiên quyết tiêu trừ!”
Con cho rằng, con có chỗ hơn người, tự cho là giỏi. Đây chính là tâm ngạo mạn. Có câu nói rằng: “Ngạo mạn cao sơn, bất sinh đức thủy” (nghĩa là: ngọn núi cao mà ngạo mạn, sẽ không tạo nên loại nước tốt) người khi đă sinh ḷng ngạo mạn, th́ đối với thiếu sót của bản thân sẽ như có mắt mà không tṛng, v́ vậy, không thể nh́n thấy bản thân có bao nhiêu ác tâm, sao có thể thay đổi để tốt hơn. Cho nên, người ngạo mạn sẽ tự ḿnh đóng cửa chặn đứng sự tiến bộ của ḿnh. Ngoài ra, người ngạo mạn sẽ thường cảm thấy mất mát, dần dần sẽ chuyển thành tự ti. Một người chỉ có thể nuôi dưỡng ḷng khiêm tốn, luôn bảo tŕ tâm thái ḥa ái từ bi, nội tâm mới có thể cảm thấy tṛn đầy và an vui.
Kiếp trước làm việc thiện mới chính là nguyên nhân cho sự giàu có ở kiếp này, (trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu). Mà người thường không hiểu được nhân quả, trồng dưa lại muốn được đậu, trồng đậu lại muốn được dưa, đây là thể hiện của sự ngu muội. Chỉ có người chăm học Phật Pháp, mới có được trí huệ chân chính, mới thật sự hiểu được nhân quả, quy luật tuần hoàn của vạn vật trong vũ trụ, nội tâm mới có thể minh tỏ thấu triệt. Để từ đó, biết làm thế nào lựa chọn tư tưởng, hành vi và lời nói của ḿnh cho phù hợp. Người như vậy, mới có thể theo ánh sáng hướng đến ánh sáng, từ yên vui hướng đến yên vui.”
Bầu trời có thể bao dung hết thảy, nên rộng lớn vô biên, ung dung tự tại; mặt đất có thể chịu đựng hết thảy, nên tràn đầy sự sống, vạn vật đâm chồi! Một người sống trong thế giới này, không nên tùy tiện xem thường hành vi và lời nói của người khác. Dẫu là người thân, cũng không nên mang tâm cưỡng cầu, cần phải tùy duyên tự tại! Vĩnh viễn dùng tâm lương thiện giúp đỡ người khác, nhưng không nên cưỡng cầu điều ǵ.
Nếu tâm một người có thể rộng lớn như bầu trời mà bao dung vạn vật, người đó sao có thể khổ đây?
Vị thầy khả kính nói xong những điều này, tiếp tục nh́n tôi với ánh mắt đầy nhân từ và bao dung độ lượng.
Ngồi im lặng hồi lâu…xưa nay tôi vẫn cho ḿnh là một người rất lương thiện, măi đến lúc này, phải! chỉ đến lúc này, tôi mới biết được trong tôi c̣n có một con người rất xấu xa, rất độc ác! Bởi v́ nội tâm của tôi chứa những điều ác, nên tôi mới cảm thấy nhiều đau khổ đến thế. Nếu nội tâm của tôi không ác, sao tôi có thể khổ chứ ?
Xin cảm tạ thầy, nếu không được người khai thị dạy bảo, con vĩnh viễn sẽ không biết có một người xấu xa như vậy đang tồn tại trong con!
Bạn có nghĩ rằng số 1 là nhỏ bé? Hăy khám phá những điều bất ngờ của con số đầy ư nghĩa này!
Ai cũng chỉ có một mẹ, mẹ là người cho con t́nh yêu măi măi. Mẹ cho con tất cả, vô điều kiện. Mẹ là tài sản quư giá nhất mà con có được ngay từ khi mới sinh ra.
Mỗi người chỉ có một trái tim để giữ nó trong sạch. Trái tim hoàn hảo nhất là trái tim đă chia sẻ t́nh yêu thương nhiều nhất.
Mỗi cuộc đời có thể trải qua nhiều mối t́nh, mối t́nh đầu khó quên nhất, nhưng mối t́nh cuối mới là mối t́nh đẹp nhất.
Một người yêu đúng nghĩa là người mà trái tim họ có thể sưởi ấm khi giá lạnh nhất.
Hăy tin vào t́nh yêu, luôn có một ai đó dành cho một ai đó
Một người bạn chân thành đủ khiến ta b́nh tĩnh, tự tin và an tâm dù trong hoàn cảnh nghiệt ngă hay nguy hiểm nhất. Đó là món quà quư báu đặc biệt của cuộc sống.
Một ánh nh́n ấm áp, nói được nhiều hơn những điều vô vị.
Một nụ cười có thể làm nên những điều kỳ diệu.
Ai cũng có ít nhất một khả năng hơn người, chẳng qua là họ chưa thấy được để nh́n nhận khả năng mới của họ mà thôi.
Mỗi người chỉ có một cái miệng để cẩn thận khi dùng lời nói, để không c̣n làm nó dơ bẩn và không làm tổn hại đến người khác.
Một cuốn sách có thể làm thay đổi con người. Cuốn sách với nội dung xấu xa đủ làm hư hỏng người đọc nhưng không ai thành công với chỉ một cuốn sách hay.
Một người không có ǵ ngoài gia tài kếch xù th́ không bằng một người nghèo khổ mà có tri thức, sáng tạo, kinh nghiệm và lư tưởng.
Một đồng tự lao động được quư giá hơn nhiều so với hàng ngàn đồng nhặt được hay làm việc bất chính mà có.
Ai cũng chỉ có một cuộc sống để làm việc và yêu thương hết ḿnh.
Chuỗi ngày quá khứ đă qua, tương lai rộng mở nhiều bất ngờ. Ta chỉ có một hiện tại để sống và để tận hưởng từng phút từng giây.
Có nhiều cơ hội chỉ đến một lần trong đời .
Với thế giới, bạn chỉ là một ai đó, nhưng có thể với một ai đó, bạn là cả một thế giới.
V́ vậy, ngay khi đọc xong những ḍng này, bạn hăy làm ngay một việc ǵ đó có ích cho cuộc sống, nhé!
Tôi biết khi ra chợ, nh́n những cô gái chưng diện hơi khác một chút, xài hơi khác một chút, th́ có người nghĩ thầm, đôi khi buột miệng "Con nhỏ đó làm móng".
Mấy năm trước khi kinh tế c̣n thịnh vượng, các bà các cô làm móng họ đi xe đẹp lắm, v́ vừa có lương, vừa có típ, check th́ gửi nhà băng, tiền Tip th́ xài thoải mái vô tiệm ăn th́ bao bà con anh em thả cửa, chồng con muốn ăn ǵ th́ ăn, đừng nh́n giá tiền, có Ông chồng c̣n chọc yêu vợ (làm Nail) : Em ơi món nầy tới 12 đồng 99 lận em ơi . Bà vợ liếc mắt sắc như dao, nguưt yêu .....hổng trả lời .
Ở những tiệm đắt khách, tiền Tip nhiều, cuối tuần đi chợ, đi ăn nhà hàng, chỉ tiền tip thôi cũng dư cho 2 vợ chồng và 2 con, chưa kể mua sắm quần áo, giày dép cho chồng con cũng bằng tiền tip .
Người Việt ḿnh đa số sang Mỹ lớp trước, lớp sau, tuần tự, v́ muốn t́m tự do. Đúng là trời thương cho người Việt ḿnh quá khốn khổ khi ở trong nước, nên xui khiến thế nào mà ngành Nail phát triển mạnh ở Mỹ và vài nước khác trên thế giới như Anh, Ư, Đức, Pháp... Đây là một nghề mà chỉ cần khéo tay, cầm tay khách, không cần dùng sức mạnh, vừa dũa, vừa tán dóc, vừa có lương, vừa được típ, lễ tết có quà khách biếu, hiện vật, hiện kim, bảo sao không xài đôi khi hơi khác người.
Có Bà là Aid Nurse, làm ở Viện Dưỡng lăo, tối ngày phải đỡ đần, thay tă cho các bà già Mỹ cân từ 200 đến 300 pound, nặng nề quá, bà ta mới đi học Nail để đổi nghề nhẹ nhàng hơn.
Các bạn thử nghĩ với sức vóc nhỏ con của người Việt, nếu làm lao động chân tay th́ làm sao mà làm lại người Spanish , có ngành nào mà học 2,3 trăm giờ, tức là chỉ cần bỏ ra 1 tháng siêng năng học Fulltime, thi lấy bằng là kiếm chỗ đi làm liền, một vài năm luyện khéo tay, vừa lương vừa Tip nếu ở tiệm đông khách, với tay nghề cứng ,"đánh" được đủ thứ kiểu, th́ sau khi ăn chia với chủ xong có thể lấy về bộn tiền không" Đấy là thời kinh tế thịnh vượng, bây giờ th́ giảm rồi, nhưng vẫn c̣n sống được.
Tôi để ư thấy những người làm Nail giỏi thuờng là những người nhanh nhẹn, chứ chậm chạp mà lù đù cũng khó mà giỏi tay nghề, v́ muốn làm nhanh phải biết cách sắp xếp, bước nào trước, bước nào sau, nhanh nhẹn, miệng nói tay làm mới lấy tiền nhanh được, chứ chậm chap mà lại không hoạt bát, th́ lấy tiền khách cũng hơi lâu, nhất là ăn chia th́ cầm chắc là thua mọi người.
Tôi vào ngành Nail v́ không có sự lựa chọn nào khác, tuổi vào Nail cũng khá muộn màng , 48 tuổi, tŕnh độ tiếng Anh chỉ hết bậc High School ở Việt Nam, sang Mỹ con th́ c̣n nhỏ, Ông Xă làm Hăng có đầy đủ Benifit. Ông đi làm sáng sớm, về nhà 4 giờ chiều, 2 con đi học về là Bố chăm lo tắm rửa, chở đi chơi Soccer, Tennis, đi họp hành ở Trường. Bố vừa làm Cha, làm Mẹ, tôi chỉ việc đi làm ngoài kiếm tiền, nếu tôi lại chui vào Hăng, chả có tŕnh độ ǵ th́ lúc ấy đời sống rất là eo hẹp, con càng lớn, xài càng nhiều, chịu đời sao thấu.
Hơn nữa, Tôi cần một "job ngồi" v́ sắp già đến nơi rồi, không thể nào làm job đứng nổi nữa, và tướng tá cũng nhỏ con, không thể bưng bê vác nặng th́ c̣n nghề nào khác hơn là nghề Nail. Thế là dịp may tới ... Tôi đi học Nail để lấy bằng, khi lấy bằng được rồi là chuẩn bị tinh thần để bắt đầu cuộc đời "làm móng ".
Ngẫm nghĩ ra, hành tŕnh làm móng không êm ả như giấc mộng b́nh thường, nhất là trong ngành Nail và lớn tuổi như tôi, nó "ba ch́m bẩy nổi chín cái lênh đênh", thành phần Nail là "Tứ phương bá đạo " (tạm dịch là ai đánh kiểu nào th́ đánh miễn tốt, chắc, vừa được ḷng khách th́ thôi, sách dạy điều căn bản, người làm giỏi cứ phăng ra mà đánh).và trong ngành Nail, người đàng hoàng không thiếu, mà kẻ "ba lăng nhăng" th́ cũng không ít.
Sau khi cầm mảnh bằng vào tŕnh chủ tiệm, Cô ấy lấy cái khung bỏ cái bằng vào và trân trọng treo lên vách , bao con mắt của thợ đổ dồn về tôi... h́h́ nh́n một "lăo bà" đeo kiếng lăo, gần đất xa trời rồi mới bước vào ngành Nail. Tôi nhủ thầm: "đừng xem thường lăo, ngựa chạy đường xa, chưa biết ai sẽ ăn ai". Cô chủ cho tôi nh́n cách làm của người thợ thứ nhất -- Làm Pedicure, rồi nh́n thêm người thợ nữa, tôi lấy giấy viết ghi nhanh từng bước, và ráng bỏ vào bộ óc già (trên con đường lăo hoá) của tôi, tiệm nầy làm tay chân nước nhiều quá, khách phải ngồi đợi 15, 20 phút mới tới ḿnh. Năm ấy là vào năm 1999, tiệm chưa mở nhiều, nên muốn làm nail, khách phải đợi.
Bỗng cô chủ bảo "Chị Kim, tới phiên chị rồi đó", nếu có ai nh́n mặt tôi lúc ấy trông rất là b́nh thuờng, nhưng ngực tôi đánh lô tô, tôi cho khách lên ngồi ghế trên và tôi ngồi ghế dưới, làm từng step đă học và thực tập ở Trường, kết hợp với phương pháp ở đây, tôi b́nh tỉnh đến độ có đứa thợ đang làm kế bên muốn nhắc tôi mà cũng không có ǵ sơ hỡ để nhắc, nhưng step cuối cùng là sơn th́ c̣n chậm tay, đến lúc nầy đứa thợ ngồi kế bên bắt đầu khai pháo " Cô sơn lẹ lên, sơn chậm quá tụi nó đuổi cô xuống à". H́..hi ok, để đó 0-1. Nghĩ vậy, tôi b́nh tĩnh trả lời "Từ từ đă nào, chậm th́ có chết thằng tây nào đâu!".
Trong tiệm nầy cô chủ không để Tivi, v́ nghe nói tụi thợ nam hay cá độ Football , mỗi lần có trận đấu là một mắt làm móng, một mắt xem football, nên làm cho khách không đẹp, vừa đánh, vừa muốn đuổi khách đi, có đứa thua cháy túi không c̣n tiền mua cọ, dù cây cọ ṃn lẳng , cọ mà hết lông măng th́ đắp không c̣n " lă lướt " nữa.
Có hôm cậu thợ chính lại chỗ tôi ngồi kiếm chuyện làm quen, hỏi mượn cọ, tôi nói :
- "Cô có một cây hè! để cô tập chứ!".
Cậu ấy trả lời :
- "Cô già rồi ai cho cô đắp bột mà tập ".
Nghe Cậu ta nói thế, tôi cảm thấy nản quá trời đi, chừng tuổi nầy mà ṃ mẫm làm chân tay nước, biết bao giờ mới được chủ cho đấp bột.
Tiệm nầy thợ đông nên nhiều thành phần, nhiều tŕnh độ khác nhau.
Ngày qua ngày cứ thế, lương trả th́ công nhận là cao hơn tiệm ăn Tàu, nhưng nghề ḿnh không cao được, v́ tiệm nầy phần đông khách làm chân tay nước (tức Manicure và Pedicure), làm bột th́ đă có thợ làm bột, hồi đó chưa có nhiều thợ giỏi làm bột, nên vài thợ nam làm bột giỏi cứ vào pḥng trong chơi ś phé hoặc ngủ (v́ ban đêm đi Casino), chờ khách fill bột tới cô chủ kêu ra làm, lúc ra th́ làm như ḿnh là nhân vật quan trọng, lương th́ được trả cao hơn thợ tay chân nước, đến đổi trong tiệm nói lén nhau " Mấy mụ già nuôi kép trẻ ", ư là, một bộ tay chân nước là 35 đô thời đó làm trong 45 phút, chủ tiệm thường để mấy thợ nữ sồn sồn làm, c̣n các trai trẻ chỉ đánh bột, fill cũng cở 45 phút mà lấy chỉ 15 đô.
Đó là v́ sao có câu " Gái già nuôi kép trẻ". Tức là cùng thời gian làm mà " manicure và pedicure" lấy cho chủ nhiều tiền hơn là fill bột, nhưng lương th́ chỉ được nhận phân nửa,hay nhiều lắm chỉ bằng 2/3 thợ làm bột , chủ lấy tiền thợ " Tay chân nước trả cho thợ đắp bột "
Theo quy định thời gian đó, nếu trên 35 tuổi th́ học nail không cần nạp bằng High School của Mỹ, c̣n dưới 35 tuoi phải có bằng High School của Mỹ, chính v́ vậy nhiều thợ Nail giỏi mà không có bằng Nail.
Khoảng 5 năm trở lại đây , các tiểu bang muốn cho các đi dân mới nhập cư có công ăn việc làm, nhất là nguời Việt sang đông quá, nên cho thi tiếng Việt, và v́ muốn bảo vệ khách hàng nên State Board xuống kiểm soát thuờng xuyên, các người chủ sợ bị phạt, phải mướn thợ có bằng
Có lần tôi cũng xin với cô chủ cho tôi tập làm bột, cô ấy trả lời "Chị lớn tuổi mà làm bột sao bằng tụi trẻ, tụi nhỏ nó đánh bột lả lướt lắm, mấy bà già là chỉ chân tay nước thôi".
À th́ ra là vậy, hèn chi cô nầy có ư định khuyến khích tôi đi học Nail và làm Nail là chỉ để "Suốt đời chân tay nước", mà phải hiểu thêm: Làm chân tay nước th́ làm ra cho chủ nhiều tiền nhưng trả công th́ không bằng thợ làm bột, biết làm bột mà giỏi tay nghề th́ chủ rất nể, không muốn thợ bột đi, thợ bột yêu sách đủ thứ v́ họ nắm trong tay nhiều khách, họ đi th́ khách cũng t́m tới đi theo. C̣n thợ tay chân nước th́ thiếu ǵ, người Việt ḿnh bắt chước rất hay, nh́n sơ qua là biết động tác như thế nào, làm bột mới khó hơn,và không phải ai cũng làm được.
Không thể theo măi tiệm nầy, muốn nghề phát triển phải đi t́m chỗ khác. Tôi t́m đến một tiệm mà chủ nhân cũng già như tôi, và nghề cũng" lạng quạng". Bà chủ nầy dễ tính, cho tôi đánh tưới hột sen, nhưng lương không trả lên. Bà nói trong điện thoại với bạn (cũng là chủ Nail) " Tui có 2 thợ giỏi mà trả tiền chỉ bằng như một thợ", chắc Bà chủ nghĩ rằng tôi già rồi không thể đi đâu, nên nói ngay có mặt tôi như thách thức.
Đúng vậy, khi đeo cái kiếng lăo vào rồi th́ cũng khó mà đi đâu, v́ có chạy đâu cũng không ai mướn.
Nhưng mà Tôi cũng đi, lần nầy th́ đánh bột được rồi, nhưng chưa xuất sắc lắm, nhưng đi lần nầy th́ tôi bị "hạn". Chủ mới đồng ư trả thêm 100 đô/1tuần để nhận tôi nhưng tiệm mới mua, lại không gặp thời nên ế quá, không đủ để 3 anh chị em họ làm với nhau, tôi thấy chủ trả tiền cho tôi nhiều hơn công sức tôi làm nên tôi xin trả bớt lại, và xin phép được ra đi. Đúng là già rồi, không muốn nhẩy mà cũng nhẩy như cóc.
Nhưng lớn tuổi mà làm chung với "con nít ", lại ở một môi trường "tạp nhạp", th́ thế nào cũng có chuyện, mà phần lỗ là về ḿnh, v́ thời gian làm trong tiệm dài quá, trung b́nh ở tiệm 10 giờ một ngày, ở nhà mất 8 giờ để ngủ, sinh hoạt với chồng con chỉ có 6 giờ. Chính v́ dài đăng đẳng như vậy nên mới lắm chuyện xẫy ra, và lần nầy th́ tôi đi .........mở tiệm...
Tôi mướn thợ giỏi, đứng xem tụi nó làm, thế là tôi học hết nghề của thợ.
Sau thời gian ngắn, nghề giờ cũng khá rồi, rất tự tin tôi không c̣n lo không ai mướn, mà già th́ có khách già, những Bà già rất là... chung t́nh, ḿnh nói năng đàng hoàng, đâu ra đó th́ đi đâu, khách già cũng t́m theo, những bà già thân t́nh sẽ được nghe tôi kể chuyện về VN, về những mối t́nh trong chiến tranh và cả khi hết chiến tranh, chồng hay người t́nh bị đi tù căi tạo, có bà đă khóc mùi mẫn khi nghe chuyện t́nh của tôi (viết trong bài Thư cho bạn), có bà nói " Tôi không hề biết nhiều những chuyện xẩy ra về đất nước của You như vậy. Rồi tôi cũng đă nói, những khách tôi làm nếu già th́ tôi xem như Mẹ, trẻ hơn th́ như Chị và em tôi, trẻ nữa th́ xem như con, nên tôi đối đăi với khách rất chân t́nh, họ đến với tôi như người trong họ hàng, thân thiết, khi nào vài tuần không thấy bà ấy tới tức là bả đă... quy tiên rồi đấy.
Ông Xă tôi nói "Em đi làm, th́ sợ chủ, mà em làm chủ, th́ sợ thợ ". Ông nói ǵ th́ nói, tôi cũng đă trụ tŕ ở tiệm ḿnh năm nay là năm thứ 16 rồi, nhiều khách hỏi bao giờ th́ tôi về hưu, tôi trả lời "Cầu xin Trời Phật cho tôi đừng đau bệnh ǵ ngặt nghèo, tôi sẽ ở tiệm thêm 10 năm nữa "tức là đến tuổi 75 hổng biết có được vậy không"
Sau nhiều năm làm Nail, ngẩm nghĩ lại tôi thấy nghề nầy vui, dễ làm ra tiền, nên xài cho bà con cô bác của ḿnh cũng dễ, ai ai cũng hài ḷng, vừa trong nước (VN), vừa ngoài nước, chứ làm Hăng tiền "chăn bẵng " th́ lấy đâu vui ḷng bà con cho được, các quán xá cuối tuần cũng đông đảo khách hàng "làm móng", buôn bán thịnh vượng kinh tế sẽ phục hồi, th́ tốt chứ sao .
Vậy mà có bài báo gửi từ bên Pháp khuyên bà con ḿnh làm móng bên Mỹ đừng có mặc cảm, tôi đọc mà cảm thấy tức cười, một nghề "khỏe re", chỉ cầm tay khách dũa lấy tiền, tếu với khách vui như vỡ chợ, mà bảo đừng mặc cảm là sao tôi không hiểu. Ngay một người già như tôi, tay chân chưa run rẩy, Trời Phật thương vẫn cho ḿnh khỏe mạnh, ngồi làm móng, hôm nào mưa gió, tuyết đổ nặng, phải ở nhà là buồn chết được, buồn phát bệnh. Ngay cả đi đâu với Ông Xă ra chợ VN, gặp người bạn quen của ổng, hỏi :
- Bà xă ông có làm ǵ không hay ở nhà nấu cơm"
Ông Xă tôi ưỡn ngực trả lời:
- Bả làm móng (tay).
Ông Xă tôi nói với sự hănh diện, v́ ở Mỹ ai cũng hiểu gia đ́nh nào có người làm móng cũng thuộc loại đủ ăn.
Tại tiệm, tôi xài đồ thượng thặng cho khách, sạch sẽ, mà giá biểu th́ không lên cũng không xuống, nói theo người Việt ḿnh, giá rất phải chăng, không bao giờ phá giá.
Gia đ́nh tôi đă mang nặng ơn sâu, từ một gia đ́nh " hai vợ chồng dắt hai con nhỏ ngơ ngác, lạ lẫm bước chân vào nước Mỹ chưa biết làm ǵ ăn, mà bây giờ nhờ nước Mỹ đă đạt được những "American dreams", mà trong đó nghề "làm móng" của tôi dự phần là chính, thế th́ tại sao lại khuyên bảo là đừng mặc cảm.
Nhưng có điều này: tôi sẽ không khuyến khích con tôi đi học Nail, v́ đời con phải khá hơn đời mẹ chúng nó chứ, lẽ nào con ḿnh tốt nghiệp Đại Học rồi rũ nó đi làm Nail, điều đó chỉ đúng tuỳ trường hợp, chứ không phải mọi trường hợp nào cũng đúng.
Cầu xin Thượng đế che chở cho nước Mỹ, một đất nước quá nhiều ḷng nhân ái .
Có phải trong mọi nơi, mọi hoàn cảnh, lời dạy sau đây của Chúa:“Khi anh được mời đi ăn cưới, th́ đừng ngồi vào cỗ nhất, kẻo lỡ có nhân vật nào quan trọng hơn anh cũng được mời, và rồi người đă mời cả anh lẫn nhân vật kia phải đến nói với anh rằng: Xin ông nhường chỗ cho vị này. Bấy giờ anh sẽ phải xấu hổ mà xuống ngồi chỗ cuối. Trái lại, khi anh được mời, th́ hăy vào ngồi chỗ cuối, để cho người đă mời anh phải đến nói: Xin mời ông bạn lên trên cho. Thế là anh sẽ được vinh dự trước mặt mọi người đồng bàn”, luôn luôn không gây khó khăn?
Mọi người nghĩ ǵ khi vị nguyên thủ, cứ vào tiệc, lại t́m chỗ không hề xứng tầm địa vị mà ngồi? Trăm lần như một, ông đợi người ta mời. Sau đó, mọi người lại phải đợi lănh đạo của ḿnh từ chỗ cuối hết, bước lên. Tự dưng ông trở thành điểm chú ư không đúng lúc, không đúng cách... Chắc chắn, không bao giờ có ai chấp nhận cung cách lănh đạo như thế…
Vậy bạn và tôi phải hiểu thế nào về lời dạy của Chúa? Điểm chính yếu: Chúa muốn nhắn gởi thông điệp ǵ?
Hăy nhớ, ngay đầu bài Tin Mừng, thánh Luca cho biết: “Đức Giêsu đến nhà một ông thủ lănh nhóm Pharisêu để dùng bữa”.
Pharisêu là những kẻ hách dịch, kiêu ngạo. Họ vốn luôn tự đắc ḿnh đạo đức, ḿnh công chính hơn người. Họ cho rằng chỉ có họ nắm giữ lề luật, nắm giữ Kinh Thánh, và luôn chăm chỉ cầu nguyện, luôn tế tự nghiêm túc. Họ nghĩ, chắc chắn họ sẽ vào Nước Trời. Chỉ có họ là thuộc về Thiên Chúa, được Thiên Chúa yêu thương.
Rơ ràng, theo mạch văn của Tin Mừng, đối tượng Chúa nhắm đến là các Pharisêu. Và nếu lời Chúa được công bố trong thời nay, th́ chắc chắn lời ấy nhắm đến những kẻ đang nhen nhúm trong ḷng dạ ḿnh “men Pharisêu” (Mc 8, 15a).
Do đó, Chúa muốn dạy họ và dạy chúng ta bài học của sự khiêm tốn, bài học về một tâm hồn ảnh hưởng “men thánh thiện”. Đó là luôn biết nh́n nhận thực chất con người của ḿnh, đừng ảo tưởng, đừng khoe khoang sự “thánh thiện”, trong khi chẳng có chút thánh thiện.
Cuộc đời khoác lên chúng ta nhiều “thứ áo”, nhiều “màu áo”: nhan sắc, tiền bạc, tài năng, địa vị xă hội… Người ta thường đánh giá nhau dựa vào dáng vẻ bên ngoài. Nếu cứ sống trong những “chiếc áo” ấy, sẽ dễ h́nh thành trong ta ảo tưởng, kiêu ngạo, khoác lác, khoe khoang, tự măn…
Thiên Chúa th́ khác. Người nh́n thấu, nh́n toàn diện con người ta. Người nhận thấy ta tận chiều sâu tâm hồn. Bởi chỉ có bên trong nội tâm, chỉ có sự sâu thẳm của tâm hồn mới là giá trị thật của mỗi một người.
Vậy cho nên, qua dụ ngôn bữa tiệc trong nhà Pharisêu, một lần nữa, Chúa đ̣i bạn và tôi phải quay nh́n vào ḷng ḿnh, quay nh́n vào chiều sâu nội tâm của bản thân, để khám phá lại chính ḿnh, khám phá sự thật của tâm hồn ḿnh.
Tôi sẽ luôn tự nhủ: Cuộc đời có thể khoác cho tôi nhiều vị trí khác nhau, họ chỉ nh́n thấy dáng vẻ bên ngoài. Nếu tôi chỉ dựa vào những đánh giá của người đời, tôi sẽ rơi vào nguy cơ xa cách tinh thần đạo đức. Tôi cần sống đúng sự thật của ḿnh trước mặt Chúa. V́ thế, tôi khiêm tốn chính là tôi phải tự biết ḿnh.
Thật ra, quay về với sự thật của ḷng ḿnh không dễ chút nào. Nó là cả một công tŕnh của sự nỗ lực và phấn đấu từng giây phút, suốt đời ta.
Bởi ai cũng thích lời khen hơn tiếng chê, thích được nịnh, được ca tụng hơn bị phê b́nh. Đối diện với lời ca tụng, có thể ta tỏ ra khiêm tốn, miệng nói mấy lời chối từ, nhưng trong ḷng th́ lại thấy như… muốn người ta khen hơn nữa.
Ngược lại, biết bao nhiêu lần, ta coi là bị xúc phạm, khi ai đó “cả gan” phê b́nh, chỉ trích ta. Có người bực tức, khó chịu, cắt đứt mọi quan hệ với kẻ dám phê b́nh ḿnh. Thậm chí, trong cuộc đời này, đă xảy ra biết bao nhiêu sự trả thù, thủ tiêu những kẻ dám nói sự thật về lỗi lầm của một ai đó. Người ta có thể coi người phê b́nh là đối thủ, là kẻ thù phải tận diệt…
Hăy đón nhận ánh sáng lời Chúa để khám phá lại giá trị thật mà ta đang có, đang chi phối mọi tư tưởng, hành động, lời nói, mọi tương quan… của ḿnh.
Hăy đón nhận ánh sáng lời Chúa để tập tành và làm cho h́nh thành dần sự khiêm tốn, nếu chưa được như mong muốn, th́ cũng phải ở mức tối thiểu.
Hăy đón nhận ánh sáng lời Chúa để ta luôn luôn đón nhận những ư kiến của anh chị em, dù đó là sự thật khó nghe.
Hăy đón nhận ánh sáng lời Chúa để sẵn sàng chỉnh đốn khi dược ai đó cho biết, hay khi khám phá ra bóng tối trong ḷng dạ ḿnh.
Hăy tự xô đổ mọi bức tường của ảo tưởng, của kiêu ngạo, của tự măn…, điều mà nếu không khám phái lại tâm hồn trong ánh sáng của lời Chúa, sẽ khó có thể làm nổi.
Hăy nhận ra ḿnh. Chân nhận bản thân là cách khiêm tốn nhất để chiếm lĩnh t́nh yêu của Chúa và sở hữu t́nh thương của nhiều anh chị em dành cho ḿnh.
Hăy quyết tâm: Từ nay tôi sẽ sống khiêm tốn. Đó là tôi sống đúng sự thật con người của tôi trước mặt Chúa, trước mặt anh chị em.
Chỉ khi nào ḷng ta biết đón nhận ánh sáng lời Chúa để dối diện với chính ḿnh, khám phá lại bản thân, ta mới thực là người có đức khiêm tốn hoàn hảo.
Hăy nhớ: cùng với lời dạy hăy sống khiêm tốn, chính Chúa Giêsu đă đi bước trước, đă làm gương trước cho chúng ta về sự khiêm tốn. Thánh Phaolô, trong thư gởi tín hữu Philipphê đă nói về sự khiêm tốn của Chúa Giêsu:
“Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy tŕ địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đă hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ trở nên giống phàm nhân, sống như người trần thế. Người lại c̣n hạ ḿnh, vâng lời cho đến nỗi bằng ḷng chịu chết, chết trên cây thập giá. Chính v́ thế, Thiên Chúa đă siêu tôn Người, và tặng ban danh hiệu trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu” (Pl 2, 6- 9).
Tất cả chúng ta hăy trở về với ḷng ḿnh, đặt ḿnh đối diện trước sự thánh thiện của Thiên Chúa, để khiêm tốn thật sự. Nhờ khiêm tốn, ta sẽ dễ sám hối.
Chỉ khi trở về đối diện với Thiên Chúa, trong tư thế trần trụi, hèn hạ, nghèo khó, đầy những tội lỗi, mà không ai biết, chỉ có Chúa và bản thân biết, ta mới thật sự có cơ hội vươn lên sự thánh thiện, có cơ hội hăm dẹp bớt cái tôi cồng kềnh. Nhờ đó, tâm hồn khiêm tốn mới có thể ùa về trong ta.
Hăy loại trừ “men Phari sêu”. Hăy tập nh́n vào ḷng ḿnh. Hăy nhận ra sự thật của ḷng ḿnh. Hăy khiêm tốn như Chúa. Hăy khiêm tốn theo lời Chúa dạy.
1. Hồi chiều, tôi xem được một bức kư họa, nội dung miêu tả hành tŕnh kiếp người chính là ta đă cơng trên lưng ḿnh một cách nặng nề: danh, lợi, t́nh ái... Cuối hành tŕnh ấy là nấm mồ, chắc chắn là ḿnh sẽ không thể mang theo được ǵ cả.
Bức họa ấy thiết nghĩ theo tinh thần Phật dạy, như tiếng chuông khẽ nhắc lại một lần nữa cho chính ḿnh và cho những ai đă nhiều lần quên mất sự thật ấy, nghĩ rằng những thứ đó mang lại hạnh phúc, đưa ḿnh lên "đỉnh" nên đă chạy t́m cũng như ôm giữ không mỏi mệt.
2. Hôm qua tôi lại đến nơi có câu mang đại ư, khi ḿnh chết, những ǵ ḿnh xài th́ đă hết, những ǵ c̣n lại th́ người khác xài và ḿnh chỉ mang theo những ǵ đă cho đi. Đó thực ra là bài học giá trị, khiến con người đang mê chợt tỉnh, nếu chịu nhớ và hành tŕ th́ chắc sẽ làm được nhiều việc thiện lành, chịu cho đi hơn là giữ chặt, chịu xả hơn là nắm, chịu hỷ hơn là cau mày...
Rồi tôi nhớ tựa sách "Bàn tay cũng là hoa" của Sư Ông Nhất Hạnh, có lần tôi diễn theo nội dung của tựa và kết luận: cái miệng cũng là hoa, con mắt cũng là hoa, bàn chân cũng là hoa... Tức ta biến mọi bộ phận cơ thể ḿnh thành hoa, nghĩa là làm cho mọi cử chỉ, ư niệm, lời nói của ḿnh trở nên đẹp đẽ, mang ư hướng dâng tặng, làm cho cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn.
Chúng ta có thể tu ngay từ những câu nói hay h́nh ảnh đơn giản mà ḿnh gặp hằng ngày. Thậm chí ngay cả một tên người nếu ḿnh chịu nhớ th́ ḿnh cũng có thể có một bài pháp vi diệu cho đời ḿnh.
Nhớ tên của một người suốt đời tận tụy cho cuộc sống chính là ta sẽ nguyện đi theo hạnh nguyện, đường hướng mà người ấy đă đi, đang đi.
Nhớ về một buổi chiều thong dong trong góc nhỏ nào đó, hoặc một buổi sáng vô lo giữa đất trời b́nh yên đón nắng lên - chính là lúc ta ôn lại bài pháp "cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ". Thực tế, ta hững hờ với ḿnh nhiều lắm, như là ta cứ lao xao bận rộn kiếm tiền miết, chẳng bao giờ biết sẻ chia, đó là ta đang khiến ḿnh nghèo hơn nhưng ḿnh lại (dại dột) nghĩ theo chiều hướng ngược lại. Như là, ta cứ ôm nỗi trầm buồn một người nào đó hoài khiến bụng dạ ḿnh héo hon mà ḿnh không hề hay biết, không chịu tháo cũi để nỗi buồn bay ra...
Nói chung, ta thường bị đánh lừa một cách ngoạn mục bởi nhiều lư lẽ mà ḿnh đă nghe riết thành quen.
Nghe hoài điều tầm bậy được số đông đồng t́nh, cổ súy, kêu là quá đúng, đúng quá... th́ ta sẽ nghĩ điều đó thành chuẩn luôn. Do vậy, hăy cẩn trọng và nhớ lời Đức Thế Tôn dạy ḿnh về chân lư, nhắc ḿnh nhớ đó không phải là điều được số đông thừa nhận, dẫu biết, đa số điều được số đông chấp nhận là một dạng thức đúng, được chọn lọc tinh tế từ cuộc sống.
3. Nghĩ về hạnh phúc, về sự b́nh an của cuộc sống, tôi nghĩ chúng ta nên thay đổi tư duy, từ chỗ ḿnh sẽ làm ông ǵ, bà ǵ, sẽ đạt danh phận ǵ, kiếm được bao nhiêu tiền... sang chỗ chúng ta đang làm ǵ, những điều đang làm có làm ḿnh hạnh phúc hay ḿnh có an vui với những điều đang làm, đang có?
Đóng vai nào đó trên sân khấu đời mà ḿnh không thật thích, không thực có khả năng, con đường để đạt vai diễn ấy khiến ta trả giá nhiều thứ quá, nhất là lui sụt đạo đức, đánh đổ nhân cách, đạo đức hoặc phải từ bỏ đường hướng tâm linh cao thượng... th́ chắc chắn đấy là hệ lụy chứ không phải thành công. Bởi v́, phía sau vai diễn ấy luôn là nỗi ê chề, là đă leo lưng cọp rồi nên ráng cưỡi và sẽ tạo nghiệp chướng dài lâu.
Do vậy, khi bạn không có khả năng làm lănh đạo th́ đừng mơ nắm quyền, v́ nếu bạn cầm cây cờ ấy vào tay chắc chắn sẽ thân hoại mạng chung, hại thân hai đời hơn là giúp ḿnh giúp người. Khi bạn không có sắc th́ mơ chi hoa hậu, hoa vương cho khổ; đừng quên ḿnh cũng có thể tỏa sáng theo một cách khác, tỏa sáng một cách phù hợp với những ǵ đang có, đang là.
Sự đóng góp của mỗi người không giống nhau, nhưng không có bất kỳ thứ ǵ là không có giá trị trong cuộc đời này. Cơn đau có thể dạy bạn biết cách bảo vệ tốt hơn, thất bại giúp ḿnh vững chăi hơn trong hành tŕnh chinh phục ước mơ... Vậy th́, thay v́ cảm thấy lo sợ, chán ghét những điều ấy, bạn hăy nh́n những điều ấy một cách nhẹ nhàng, nhỡ mai mốt nó có tới với ḿnh cũng sẽ không cảm thấy trời đă sụp dưới chân ḿnh, không thấy đời ḿnh đă tới chân tường, cùng đường! Vậy nghe.
Rất cám ơn các bài viết của chị CP, anh Tuấn và anh Kiệt về tôn giáo Islam, ngắn gọn nhưng súc tích.
T́m hiểu những nguyên nhân lịch sử thời cổ xưa và hiện đại đưa đến những phong trào khủng bố của người Muslim là vấn đề rất phức tạp. Có thể nói những người tín đồ chân chính của đạo Islam đă bất lực trươc khuynh hướng bạo lực trong một tôn giáo bị phân hoá thành nhiều giáo phái (bản thân các giáo phái này cũng tàn sát lẫn nhau). Lịch sử loài người có quá nhiều cuộc chiến tranh v́ tham vọng quyền lực, cướp bóc đất đai, tài sản, nguyên liệu, nô lệ, trong đó lư do tôn giáo được đưa ra chỉ như là một chiêu bài.
Vài ư kiến về đạo Islam nhân bài viết của bs Tuấn Ngô.
( No religion in the modern world is as feared and misunderstood as Islam- Karen Armstrong)
Tăng Quốc Kiệt
1- Hồi: không phải là hồi phục.
Dẫu hán tự viết chữ hồi có nghĩa là trở về, nhưng đạo Hồi, từ chữ Hồi Hồi, là một tộc thiểu số của Trung Hoa, theo đạo Hồi (xem Wikipedia)
Nhân đây, cũng nên bỏ từ"đạo Hồi" theo tiếng Hán vô nghĩa, mà nên sữa lại là Islam, có nghĩa là "qui phục thượng đế"
Người theo Islam, gọi theo từ Ả Rập là muslimin hoặc Musulman, có nghĩa là kẻ đă qui phục thượng đế.
2- Đạo Islam không cấm hút thuốc.
Nhưng tín đồ bị cấm uống rượu, nguyên do như vầy: lúc Muhammad dẫn các đệ tử từ Mecca trốn qua Medina tị nạn, các đệ tử nhậu quá đà, lấy các khúc xương sau bữa ăn, bổ lên đầu nhau phun máu, từ đó tiên tri cấm hẳn tục uống rượu, chỉ được uống khi vào tới thiên đàng, nơi đây rượu ngon chảy thành suối, gái đẹp hàng đàn c̣n trinh và trẻ măi không già, do đó bọn terroriste thích chết sớm để được hưởng liền.
3- Không phải đạo Islam ăn bốc mà người Ả Rập ăn bốc, dẫu họ theo đạo Chúa.Người Ấn Độ giáo cũng ăn bốc.
4- Về chuyện mạng che mặt Burka: không có đoạn nào trong kinh Qur'An bảo đàn bà phải che mặt và phải ngồi riêng. Theo học giả Karen Armstrong: phong tục này bắt đầu xuất hiện ba hoặc bốn thế hệ sau khi Muhammad qua đời, do người Musulman bắt chước người thiên chúa giáo Byzantine, họ che tóc và phân chia đàn bà, đàn ông ngồi riêng trong nhà thờ.
5- Đạo Islam cho phép đàn ông lấy tới bốn vợ với hai điều kiện: thứ nhất phải đủ sức nuôi cho đầy đủ; thứ nh́, phải thương đồng đều, nhằm đáp ứng t́nh trạng đàn ông thiếu v́ chết trận thời bấy giờ, không có cách nào khác để giải quyết cho các bà góa chồng.
6- Giáo lí Islam có năm điều phải giữ, như năm cây cột, hay năm ngón của bàn tay. Khi ta thấy h́nh vẽ bàn tay năm ngón, phải hiểu có ư nhắc nhở năm điếu mà người Musulman phải giữ:
a- Tin có Allah và prophète của ngài là Muhammad.
b- Cầu nguyện năm lần một ngày.
c- Phải bố thí 2,5% lợi tức kiếm được.
d- Phải nhịn ăn trong tháng Ramadan.
e- Trong đời, nếu có khả năng, ít nhất một lần phải đi hành hương ở Mecca.
7- Cũng cần nói là đạo Islam không chủ trương ghét Do Thái và Thiên Chúa giáo. Cho đến năm 1948, khi nước Israel thành lập và người Palestine bị ngược đăi, người Musulman coi như họ bị phản bội, v́ suốt hàng ngàn năm lịch sữ, họ đă cưu mang dân Do Thái, khi người Do thái bị đuổi khỏi các nước Âu Châu.
Chính người Thiên chúa giáo dạy cho người Musulman ghét người Do Thái, v́ họ xét người Do Thái qua Juda bán chúa. Muhammad dạy tín đồ Islam phải yêu thương người Do Thái và tín đồ Thiên chúa v́ cả ba đạo cùng thờ một chúa.
Jihad (thánh chiến) là từ mà Muhammad dùng để trị bọn Ả Rập c̣n thờ đa thần mà prophète rất ghét chớ không nhắm hai đạo kia.
Một chút lịch sử, năm 1492, sau khi vua catholic của Tây Ban Nha (TBN) đuổi người Maure ra khỏi nước, lập tức họ đuổi tất cả người Do Thái, hạn cho ba tháng, sau gia hạn thêm ba tháng nữa phải rời khỏi TBN không được mang theo tài sản nếu không cải sang đạo Thiên Chúa. Sau đó nếu ở lại TBN họ sẽ bị thiêu sống. Người Do Thái đi đâu? Chính người Musulman ở Bắc Phi và đế quốc Ottoman islamique đă cưu mang họ.
Ngày nay bọn quá khích nhân danh Islam để giết người, nhưng đó chỉ là những kẻ thất học bị nhồi sọ, nếu bảo họ chỉ đoạn nào trong Qur'An để giải thích hành động của họ th́ không có chỗ nào dạy họ làm ác cả.
Đạo Thiên chúa cũng đă qua các giai đoạn ấu trĩ giết người, những trận chiến thập tự, inquisition ở TBN, bao nhiêu người bị ṭa án inquisition kết tội oan theo tà đạo, rồi bị thiêu sống v.v... Đă lâu, ít người c̣n nhớ, nhưng lịch sữ vẫn c̣n đó, không có ai có thể t́m một câu trong kin thánh tân ước dạy giết người mà ta chỉ đọc được những lời Chúa dạy hết sức vị tha và bác ái. Và lịch sữ là sự lập lại.
Muốn hiểu thêm về Islam xin đọc:
1 1- Islam: A short history của Karen Armstrong, học giả lỗi lạc người Anh. Sách viết về đạo Chúa và đạo Phật của bà cũng rất hay, rơ ràng dễ hiểu.
2 2- Văn minh Ả Rập của Will Durant, nguyên bản hoặc bản dịch của Nguyễn Hiến Lê, hơi dài nhưng đầy đủ về lịch sữ của đạo Islam, rất hóm hĩnh và lư thú.
Từ xa xưa thiên hạ lúc nào cũng đă giàu nghèo chênh lệch nhau rất nhiều. Nhà giàu dư ăn dư để, kẻ nghèo th́ thiếu thốn quanh năm. Tuy nhiên những bi kịch về giàu nghèo ở nước ta từ xưa cũng không đến nỗi như bây giờ ở Phi châu. Có nội chiến ở Lybie mới phanh phui ra chuyện tài sản của Tổng thống Gadhafi đến hơn cả trăm tỷ đô la sau 42 năm làm cha mẹ của dân.
Từ chuyện này mới ra chuyện khác, Tổng thống Zimbabwe, v́ chỉ mới làm Tổng thống khoảng 30 năm, nên tài sản ít hơn, “chỉ có” chừng sáu bảy chục tỷ. Nhưng nếu tổng thống giàu như thế mà dân chúng khá giả th́ không nói làm ǵ. Đằng này Phi châu đă là cái xứ nghèo đói nhất trên thế giới, mà dân chúng Zimbabwe của Tổng thống Robert Mugabe th́ gần như hầu hết đều da bọc xương, đói khổ đến không bút nào tả cho xiết, trong khi cả hai vợ chồng tổng thống th́ xài tiền như nước.
Thế giới hiện giờ có trên 6 tỷ dân, nhưng tỷ phú th́ chỉ có hàng trăm là cùng, Những tài sản công khai th́ cũng chỉ bốn năm chục tỷ như Bill Gates, đă là kinh khủng lắm rồi, chứ đâu có đến hơn trăm tỷ như của ông Gadhafi kia. Không biết những ông vua khác, những ông tổng thống khác của các nước nghèo đói tài sản đếm được bao nhiêu. Tuy nhiên nếu có th́ con số người giàu đến bậc tỷ phú cũng không thể là nhiều. Những tỷ phú như Bill Gates, Warren Buffet… giàu có là do tài kinh doanh của họ, không thể nào nói được, nhưng các ông tổng thống kia th́ chắc chắn là chỉ có vắt máu của nhân dân ra để làm giàu mà thôi.
Mới đây, tin tỷ phú Bills Gates gác kiếm giang hồ, không thèm lư đến chuyện làm ăn, đă như một quả bom nổ trong giới kinh doanh, nhất là lănh vực máy điện toán. Cả hai vợ chồng nhà tỷ phú này không phải v́ quá giàu có hay quá già mà nghỉ để hưởng thụ; trái lại, cả hai đều c̣n đang ở tuổi trung niên, nhưng lại muốn để hết của cải và thời gian c̣n lại cho một công việc cứu nhân độ thế: giúp đỡ các nước chưa phát triển, c̣n nghèo đói.
Bill Gates là nguời khôn ngoan thức thời, có một hôm đă nghĩ ra được cái chân lư, là chết trên đống của cải của ḿnh là một cái chết rất vô duyên, nên cả hai ông bà đă đồng t́nh cống hiến hết tài sản để giúp đỡ người nghèo: cứu đói, xây trường học, mở bệnh viện cho các nước nghèo khó. Không những thế, cả hai ông bà lại c̣n để hết công sức và không ngại tốn kém t́m kiếm nguyên nhân gây những chứng bệnh khó chữa ở Phi châu ḥng giúp dân chúng thoát khỏi bệnh tật. Đúng là những Bồ-tát của nhân loại.
Không chỉ Bill Gates, mà những tỷ phú giàu có khác do hai bàn tay tài giỏi của họ như Rockfeller, như Warren Buffet… cũng có tấm ḷng nhân ái, bỏ rất nhiều tiền của của họ vào những quỹ từ thiện để làm công đức. Thực ra, có tiền dư của để, bỏ ra cho bớt những người nghèo, cũng không phải là khó khăn lắm, nhưng đang ở trên đỉnh cao của danh vọng, quyền lực như Bill Gates mà bỏ ngang như thế, chắc trên đời chỉ có một. Không những bỏ ngang mà c̣n đem công sức ra nghiên cứu những biện pháp giúp đỡ người nghèo khổ mới là khó.
Đă ngồi trên cái ngai vàng tột đỉnh mà buông được không phải dễ dàng ǵ. Như ông Tổng thống Gadhafi chẳng hạn. Nếu ông ta chịu khó ngưng tay để hưởng thụ, th́ với đống của cải đó, mấy đời con cháu sau, có xài hoang phí đến mấy cũng khó mà hết. Trái lại, ông ta c̣n tham lam, lại muốn thêm quyền lực, muốn khống chế cả đồng euro của Âu châu, c̣n muốn làm vua của những ông vua khác, nên mới sinh chuyện, để cuối cùng phải sống chui sống nhủi, phải kiếm một nơi nào đó bên Phi châu để xin tỵ nạn mà cũng không được, cuối cùng đành chịu đựng cái chết thảm. Thường nói “nghèo mà ham”. Ai nghèo mà chẳng ham. Đằng này lại là “giàu mà ham”. Có lẽ nên thêm một chữ: “giàu mà c̣n ham” th́ mới phải. Đă giàu nứt đố đổ vách mà c̣n ham, mới là chuyện lạ.
Cái chuyện giàu c̣n muốn giàu thêm th́ thực ra cũng thường t́nh. Cái chuyện đang giàu có tột đỉnh mà từ bỏ được thực khó, và không phải động lực nào cũng đều giống nhau. Lâu lắm, tôi có nghe chuyện một nhân vật cũng rất lạ lùng: ông ta là chủ nhân của hộp đêm Crazy Horse nổi tiếng ở Paris từ những năm năm mươi. Ông này không những giàu có, mà c̣n là người đă từng kết giao với những nhân vật nổi tiếng trên thế giới thời đó. Đến lúc tuổi già, mặc dù sức khỏe vẫn c̣n tráng kiện, ông ta tự kết liễu cuộc đời huy hoàng của ḿnh bằng một phát súng vào đầu. Người thân của ông ta cho biết, ông từng thổ lộ là đối với họ, ông ta cho là ḿnh đă đạt đến tột đỉnh của danh vọng, nên không muốn một hôm nào đó, người đời sẽ nh́n thấy ông ta trong h́nh ảnh một người già tiều tụy, mất hết quyền lực.
Có thể ông ta cũng thấy được cái vô thường của cuộc đời, nhưng cái động lực để từ bỏ danh vọng của ông ta cũng chỉ là kết quả của ḷng kiêu ngạo và ích kỷ của ḿnh, không đem lại ngay cả cho cuộc đời của chính ông ta một chút ư nghĩa nào. Lại có những người khác, trước khi chết, mới cống hiến tài sản cho các tổ chức từ thiện, v́ chẳng biết để lại cho ai. Cũng vẫn là một chuyện dễ dàng.
Tất cả đều khác với Bill Gates. Nhà tỷ phú này có đến ba người con, nhưng chỉ để cho con cái một ít tài sản để lập thân mà thôi. Ông là người đă ngộ ra cái lẽ vô thường của nhà Phật và đă làm cho đời sống của ông có ư nghĩa cao quư bằng cách đem hạnh phúc đến cho kẻ khác.
Tóm lại, một chữ “buông” đơn giản không phải là đơn giản. Hiểu là một chuyện, làm được là một chuyện khác. Lịch sử có ghi lại câu chuyện về Ngài A-lịch-sơn đại đế, một vị hoàng đế nổi tiếng quyền lực nhất của vương quốc Macedonia ở Âu châu trước Thiên Chúa giáng sinh: Trước khi qua đời, ngài ra lệnh cho quần thần phải thực thi ba điều trong đám tang của ngài: Thứ nhất là hai bên quan tài phải khoét hai cái lỗ vừa đủ hai bàn tay ra ngoài. Thứ hai là tất cả quan ngự y đều phải khiêng quan tài của ngài. Thứ ba là vàng bạc châu báu phải được rải cho dân chúng trên lộ tŕnh đám tang của ngài. Ấy là để cho người đời thấy rằng khi chết, th́ một người đầy uy quyền, giàu có như ngài th́ cũng chỉ c̣n hai bàn tay trắng. Đă đến lúc phải ra đi th́ có bao nhiêu bác sĩ tài giỏi cũng không làm ǵ được. Và sau cùng, của cải đă không mang theo được th́ c̣n cất giữ làm ǵ.
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.