Một câu chuyện thật quá đau ḷng ,tại sao con người với nhau mà tàn nhẫn vậy chứ
Gái điếm nhưng nó hơn xa cái thứ có địa vị xă hội mà VÔ CẢM
Trời bừng sáng sau cơn mưa đêm … Bầu không khí tươi mát ùa vào căn pḥng trực cấp cứu của bệnh viện. Cô y tá trẻ mặc bộ blouse trắng nhận ca trực, cô vừa lật cuốn sổ ghi chép của ca trước vừa sửa lại b́nh hoa tươi trên bàn. Hai má cô ửng hồng, đôi mắt long lanh và làn môi xinh tươi như hoa hồng mới nở. Cách đó không xa, ông bác sĩ tuổi trung niên ngồi trước bàn làm việc của ḿnh, mỉm cười nh́n ḍng chữ “Thầy thuốc như mẹ hiền” uốn bằng đèn huỳnh quang màu đỏ tươi rực rỡ vừa mới sắm.
Bỗng một chiếc xe gắn máy phóng thẳng tới cửa pḥng cấp cứu. Gă lái xe mặt mày bặm trợn, ngồi sau là cô gái mặc mỗi chiếc áo nịt, phấn son nḥe nhoẹt. Cô ta đang ôm một thằng bé chừng mười tuổi được quấn trong cái áo khoác phụ nữ loang máu.
Gă lái xe giật thằng bé trên tay cô gái rồi bồng vào trong pḥng, nói với cô y tá:
– Bác sĩ ơi cấp cứu !
Cô y tá rời mắt khỏi cuốn sổ:
– Sao vậy ?
– Thằng bé bị tai nạn giao thông !
– Anh là bố nó à ?
– Không, tôi lái xe ôm…
– Thế c̣n cô kia ?
Cô y tá liếc mắt về phía cô gái ăn mặc hở hang đứng ngoài cửa rồi bĩu môi cau mặt. Nước mưa đă cuốn trôi lớp son phấn rẻ tiền trên mặt cô ta để lộ ra lớp da nhợt nhạt. “Trông chẳng khác ǵ gái điếm đứng đường mạt hạng. Vào nơi công cộng mà dám phô ra như thế à ?…” – Cô y tá nghĩ.
Quả thật cô gái mặc áo ngực ấy là một gái điếm nghèo, sáng sớm nay cô đang đi xe ôm của gă kia về pḥng trọ th́ gặp thằng bé bị tai nạn nằm ngất bên đường. Chiếc xe nào đă quẹt phải nó rồi bỏ chạy luôn. Thương hại, cô cởi áo khoác quấn cho thằng bé rồi cùng anh xe ôm đưa nó đến đây.
Gă xe ôm bối rối liếc qua cô gái, ấp úng trả lời cô y tá:
– À ! Cô này…
Cô y tá xinh đẹp không thèm nh́n hai người, cất giọng lạnh lùng:
– Sang bên kia làm thủ tục nhập viện.
Gă xe ôm đặt thằng bé xuống thềm, rồi chạy sang dăy nhà đối diện. Người bảo vệ chỉ cho gă cái lỗ h́nh vuông bằng hai bàn tay trên tấm kính dày, chung quanh bịt lưới sắt. Gă khom lưng nh́n vào trong ô vuông đó, thấy gương mặt hồng hào của người nữ nhân viên ngồi sau chiếc bàn chất đầy sổ sách. Gă nhũn nhặn:
– Chị ơi, cho tôi làm thủ tục nhập viện…
Người phụ nữ không ngẩng mặt lên, nói máy móc:
– Tên ǵ ? Hộ khẩu ? Chứng minh nhân dân ?…
– Dạ… thằng nhỏ mà !…
– Thằng nhỏ à ?… Anh là ǵ của nó ?
– Tôi lái xe ôm… Thấy nó bị tai nạn nên chở tới đây.
– Rắc rối đây ! Sao anh không gọi bố mẹ nó tới làm thủ tục nhập viện ?
Gă xe ôm nói lắp bắp:
– Tôi đâu biết bố mẹ nó… Với lại gấp quá ! Cấp cứu mà !
– Thôi được ! Nộp tiền tạm ứng viện phí.
– Bao nhiêu chị ?
– Hai triệu.
Gă xe ôm ngẩn ra, hắn biết trong túi ḿnh có chưa tới hai trăm ngàn.
Gă móc hết tiền ra rồi nói với chị nhân viên:
– Tôi chỉ có bi nhiêu… Chị làm ơn cho thằng bé nhập viện, rồi tôi sẽ t́m bố mẹ nó tới thanh toán.
– Không được ! Anh không biết bố mẹ nó th́ làm sao mà t́m ?
– Chị làm ơn… Thằng bé sắp chết !…
– Đă bảo không được ! Chị nhân viên gắt, cộc cằn máy móc: Bệnh viện đă quy định.
Gă xe ôm đành chạy trở lại lại pḥng cấp cứu, hỏi cô gái điếm:
– Cô có tiền không ?…
Cô gái khẽ quay đi, moi trong chiếc áo nịt ra mấy tờ bạc được xếp cuốn chặt rồi đưa cho anh xe ôm. Anh ta mở ra: Chưa tới trăm ngàn !…
– Bi nhiêu nhằm nḥ ǵ ? Anh xe ôm lắc đầu cau mặt.
Mặt anh xe ôm xám ngắt, mắt đỏ ngầu, hai hàm răng nghiến chặt của anh ta như muốn nhai nát cái ǵ đó… Cô gái điếm nh́n bộ mặt cau có của anh ta mà phát sợ, nói như phân trần:
– Đêm qua mưa… tôi không có khách…
Thằng bé nằm dưới thềm kêu khóc thảm thiết. Nh́n nó thật thê thảm: Chiếc quần đùi rách tướp để lộ ra cẳng chân dập nát, da thịt chỗ đó bầy nhầy. Máu vẫn chảy từ vết thương chưa được băng bó. Da thằng bé bợt nhớt như con cá ươn, ngực thoi thóp và đôi mắt long lanh đảo nh́n mọi người như cầu cứu. Trong túi áo ngực của nó c̣n tḥ ra xấp vé số ướt nhẹp.
Gă xe ôm nh́n thằng bé mà ứa nước mắt. Gă chợt quỳ mọp xuống trước mặt ông bác sĩ, hai tay cầm mấy tờ bạc cô gái điếm vừa đưa đội lên đầu:
– Tôi lạy bác sĩ ! Bác sĩ làm ơn cứu thằng bé ! …
Khuôn mặt đen sạm của gă xe ôm méo mó khổ sở. Ông bác sĩ ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhịp nhịp chân phải… Gă xe ôm biết có quỳ xin cũng không được. Gă đứng dậy nói với cô gái điếm:
– Thôi được ! Cô trông thằng bé, để tôi đi cầm đỡ chiếc xe vậy.
Cô gái điếm lau nước mắt:
– Hay anh… để em qua pḥng bên kia… bán máu ?
Gă xe ôm nh́n lướt qua thân h́nh gầy g̣ của cô gái, lắc đầu:
– Cô th́ có bao nhiêu máu mà bán ? Chưa chắc họ đă chịu mua…
Gă nói xong hấp tấp chạy ra cửa bệnh viện.
Lúc ấy pḥng cấp cứu tiếp nhận thêm mấy bệnh nhân: Một cô gái tự tử v́ thất t́nh, một anh chàng say rượu bị trúng gió và một người đàn ông bị nhồi máu cơ tim, ông này được đưa tới bằng xe hơi Mercedes kèm hai Honda @ hộ tống. Người thân của ông nhà giàu đứng chật pḥng cấp cứu. Bà vợ mập mạp của ông ta nhanh nhẹn dúi vào tay bác sĩ và cô y tá mỗi người một phong bao:
– Tốn kém bao nhiêu cũng được, bác sĩ mau mau cứu sống chồng tôi.
Ông bác sĩ vội vă rời cái bàn như bị bắt vít từ sáng, cô y tá cuống quưt đẩy băng ca… Ông bệnh nhân “đại gia” được đưa thẳng vào pḥng chăm sóc đặc biệt không cần qua thủ tục nào. Trong khi đó, thằng bé bị bỏ quên ngoài thềm cùng cô gái điếm.
… Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống sân bệnh viện. Ba lá cờ phấp phới tung bay trên đỉnh cột thép không rỉ, trên cùng là cờ đảng, giữa lá cờ nước và dưới cùng là cờ bệnh viện với h́nh con rắn mổ cái cốc thủy tinh. Cuộc chào cờ buổi sáng thứ hai của cán bộ nhân viên bệnh viện vừa kết thúc. Người thân của những bệnh nhân nghèo kéo nhau tụ tập dưới chân cột cờ để nhận cơm, nhận cháo từ thiện của một sư bà mang tới.
Đang múc cơm cháo cho mọi người, sư bà bỗng nghe tiếng kêu rên của thằng bé từ pḥng cấp cứu vọng ra. Bà ngừng tay lắng nghe… tiếng kêu rên càng lúc càng rơ hơn… Bằng tâm thức của một người tu hành, sư bà thấu hiểu tiếng kêu tuyệt vọng của một sinh linh. Bà vội trao công việc phát cơm cháo cho người khác rồi chạy tới.
Thằng bé đă kiệt sức, mắt nhắm nghiền… Cô gái điếm bất lực ngồi bên cạnh. Sư bà cúi sát xuống khuôn mặt trẻ thơ trắng bệt:
– Nam mô A Di Đà Phật !…
Thằng bé mở mắt nh́n bà sư, nước mắt nó ứa ra. Sư bà nh́n chiếc áo phụ nữ vấy máu, rồi liếc qua cô gái ốm yếu ăn mặc hở hang phong phanh… Bà hiểu ngay sự t́nh, liền quay lại chỗ phát cơm cháo từ thiện, nói với mọi người:
– Thưa quư vị ! Trong kia có một đứa trẻ đang hấp hối v́ không có tiền nhập bệnh viện. Tôi biết quư vị ở đây cũng không giàu có ǵ…
Sư bà chỉ nói được như vậy. Những người nghèo khó lại có trái tim nhạy cảm, họ hiểu ngay điều sư bà muốn nói và việc cần làm. Thế là chiếc vung nồi cháo từ thiện biến thành thùng công đức…
Vừa lúc đó gă xe ôm trở về, mặt mướt mồ hôi. Gă đă cầm được chiếc xe gắn máy là cần câu cơm của gia đ́nh, phải năn nỉ măi mới được triệu rưỡi, cộng với số tiền của gă, của cô gái và ḷng hảo tâm của nhiều người nghèo, may quá được hơn hai triệu ! Đủ ứng tiền nhập viện cho thằng bé.
Mọi người thở phào nhẹ nhơm, ngồi quây quần bên nhau ở góc sân chia nhau húp những bát cháo từ thiện.
Bỗng cô y tá xăm xăm đi tới nói với gă xe ôm:
– Thằng bé cần phải tiếp máu. Nhóm máu O…
– Trời ! Gă xe ôm thốt lên ! Thẫn thờ đặt bát cháo đang húp dở xuống nền gạch…
Bầu không khí như chết lặng trước t́nh huống bất ngờ. Cô gái điếm bỗng lên tiếng:
– Máu O à ? Tôi nhóm máu O !…
Nói xong, cô nhanh chóng theo y tá vào pḥng hiến máu. Gă xe ôm cũng vội vă bước theo…
Nửa giờ sau gă xe ôm d́u cô gái điếm ra. Trên gương mặt nhợt nhạt của cô hé nở nụ cười.
The Following 3 Users Say Thank You to phokhuya For This Useful Post:
Đă t́m ra nước lạ mà báo chí , truyền thông của csVN hay đề cập đây rồi ! Té ra nước Lạ là thằng .....Lào . Á đù vụ này mới à nhe , Lào th́ có liên can ǵ đến biển Đông mà đổ thừa cho nó vậy Trời
The Following 4 Users Say Thank You to luyenchuong3000 For This Useful Post:
Một câu chuyện thật quá đau ḷng ,tại sao con người với nhau mà tàn nhẫn vậy chứ ����
Gái điếm nhưng nó hơn xa cái thứ có địa vị xă hội mà VÔ CẢM
Trời bừng sáng sau cơn mưa đêm … Bầu không khí tươi mát ùa vào căn pḥng trực cấp cứu của bệnh viện. Cô y tá trẻ mặc bộ blouse trắng nhận ca trực, cô vừa lật cuốn sổ ghi chép của ca trước vừa sửa lại b́nh hoa tươi trên bàn. Hai má cô ửng hồng, đôi mắt long lanh và làn môi xinh tươi như hoa hồng mới nở. Cách đó không xa, ông bác sĩ tuổi trung niên ngồi trước bàn làm việc của ḿnh, mỉm cười nh́n ḍng chữ “Thầy thuốc như mẹ hiền” uốn bằng đèn huỳnh quang màu đỏ tươi rực rỡ vừa mới sắm.
Bỗng một chiếc xe gắn máy phóng thẳng tới cửa pḥng cấp cứu. Gă lái xe mặt mày bặm trợn, ngồi sau là cô gái mặc mỗi chiếc áo nịt, phấn son nḥe nhoẹt. Cô ta đang ôm một thằng bé chừng mười tuổi được quấn trong cái áo khoác phụ nữ loang máu.
Gă lái xe giật thằng bé trên tay cô gái rồi bồng vào trong pḥng, nói với cô y tá:
– Bác sĩ ơi cấp cứu !
Cô y tá rời mắt khỏi cuốn sổ:
– Sao vậy ?
– Thằng bé bị tai nạn giao thông !
– Anh là bố nó à ?
– Không, tôi lái xe ôm…
– Thế c̣n cô kia ?
Cô y tá liếc mắt về phía cô gái ăn mặc hở hang đứng ngoài cửa rồi bĩu môi cau mặt. Nước mưa đă cuốn trôi lớp son phấn rẻ tiền trên mặt cô ta để lộ ra lớp da nhợt nhạt. “Trông chẳng khác ǵ gái điếm đứng đường mạt hạng. Vào nơi công cộng mà dám phô ra như thế à ?…” – Cô y tá nghĩ.
Quả thật cô gái mặc áo ngực ấy là một gái điếm nghèo, sáng sớm nay cô đang đi xe ôm của gă kia về pḥng trọ th́ gặp thằng bé bị tai nạn nằm ngất bên đường. Chiếc xe nào đă quẹt phải nó rồi bỏ chạy luôn. Thương hại, cô cởi áo khoác quấn cho thằng bé rồi cùng anh xe ôm đưa nó đến đây.
Gă xe ôm bối rối liếc qua cô gái, ấp úng trả lời cô y tá:
– À ! Cô này…
Cô y tá xinh đẹp không thèm nh́n hai người, cất giọng lạnh lùng:
– Sang bên kia làm thủ tục nhập viện.
Gă xe ôm đặt thằng bé xuống thềm, rồi chạy sang dăy nhà đối diện. Người bảo vệ chỉ cho gă cái lỗ h́nh vuông bằng hai bàn tay trên tấm kính dày, chung quanh bịt lưới sắt. Gă khom lưng nh́n vào trong ô vuông đó, thấy gương mặt hồng hào của người nữ nhân viên ngồi sau chiếc bàn chất đầy sổ sách. Gă nhũn nhặn:
– Chị ơi, cho tôi làm thủ tục nhập viện…
Người phụ nữ không ngẩng mặt lên, nói máy móc:
– Tên ǵ ? Hộ khẩu ? Chứng minh nhân dân ?…
– Dạ… thằng nhỏ mà !…
– Thằng nhỏ à ?… Anh là ǵ của nó ?
– Tôi lái xe ôm… Thấy nó bị tai nạn nên chở tới đây.
– Rắc rối đây ! Sao anh không gọi bố mẹ nó tới làm thủ tục nhập viện ?
Gă xe ôm nói lắp bắp:
– Tôi đâu biết bố mẹ nó… Với lại gấp quá ! Cấp cứu mà !
– Thôi được ! Nộp tiền tạm ứng viện phí.
– Bao nhiêu chị ?
– Hai triệu.
Gă xe ôm ngẩn ra, hắn biết trong túi ḿnh có chưa tới hai trăm ngàn.
Gă móc hết tiền ra rồi nói với chị nhân viên:
– Tôi chỉ có bi nhiêu… Chị làm ơn cho thằng bé nhập viện, rồi tôi sẽ t́m bố mẹ nó tới thanh toán.
– Không được ! Anh không biết bố mẹ nó th́ làm sao mà t́m ?
– Chị làm ơn… Thằng bé sắp chết !…
– Đă bảo không được ! Chị nhân viên gắt, cộc cằn máy móc: Bệnh viện đă quy định.
Gă xe ôm đành chạy trở lại lại pḥng cấp cứu, hỏi cô gái điếm:
– Cô có tiền không ?…
Cô gái khẽ quay đi, moi trong chiếc áo nịt ra mấy tờ bạc được xếp cuốn chặt rồi đưa cho anh xe ôm. Anh ta mở ra: Chưa tới trăm ngàn !…
– Bi nhiêu nhằm nḥ ǵ ? Anh xe ôm lắc đầu cau mặt.
Mặt anh xe ôm xám ngắt, mắt đỏ ngầu, hai hàm răng nghiến chặt của anh ta như muốn nhai nát cái ǵ đó… Cô gái điếm nh́n bộ mặt cau có của anh ta mà phát sợ, nói như phân trần:
– Đêm qua mưa… tôi không có khách…
Thằng bé nằm dưới thềm kêu khóc thảm thiết. Nh́n nó thật thê thảm: Chiếc quần đùi rách tướp để lộ ra cẳng chân dập nát, da thịt chỗ đó bầy nhầy. Máu vẫn chảy từ vết thương chưa được băng bó. Da thằng bé bợt nhớt như con cá ươn, ngực thoi thóp và đôi mắt long lanh đảo nh́n mọi người như cầu cứu. Trong túi áo ngực của nó c̣n tḥ ra xấp vé số ướt nhẹp.
Gă xe ôm nh́n thằng bé mà ứa nước mắt. Gă chợt quỳ mọp xuống trước mặt ông bác sĩ, hai tay cầm mấy tờ bạc cô gái điếm vừa đưa đội lên đầu:
– Tôi lạy bác sĩ ! Bác sĩ làm ơn cứu thằng bé ! …
Khuôn mặt đen sạm của gă xe ôm méo mó khổ sở. Ông bác sĩ ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhịp nhịp chân phải… Gă xe ôm biết có quỳ xin cũng không được. Gă đứng dậy nói với cô gái điếm:
– Thôi được ! Cô trông thằng bé, để tôi đi cầm đỡ chiếc xe vậy.
Cô gái điếm lau nước mắt:
– Hay anh… để em qua pḥng bên kia… bán máu ?
Gă xe ôm nh́n lướt qua thân h́nh gầy g̣ của cô gái, lắc đầu:
– Cô th́ có bao nhiêu máu mà bán ? Chưa chắc họ đă chịu mua…
Gă nói xong hấp tấp chạy ra cửa bệnh viện.
Lúc ấy pḥng cấp cứu tiếp nhận thêm mấy bệnh nhân: Một cô gái tự tử v́ thất t́nh, một anh chàng say rượu bị trúng gió và một người đàn ông bị nhồi máu cơ tim, ông này được đưa tới bằng xe hơi Mercedes kèm hai Honda @ hộ tống. Người thân của ông nhà giàu đứng chật pḥng cấp cứu. Bà vợ mập mạp của ông ta nhanh nhẹn dúi vào tay bác sĩ và cô y tá mỗi người một phong bao:
– Tốn kém bao nhiêu cũng được, bác sĩ mau mau cứu sống chồng tôi.
Ông bác sĩ vội vă rời cái bàn như bị bắt vít từ sáng, cô y tá cuống quưt đẩy băng ca… Ông bệnh nhân “đại gia” được đưa thẳng vào pḥng chăm sóc đặc biệt không cần qua thủ tục nào. Trong khi đó, thằng bé bị bỏ quên ngoài thềm cùng cô gái điếm.
… Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống sân bệnh viện. Ba lá cờ phấp phới tung bay trên đỉnh cột thép không rỉ, trên cùng là cờ đảng, giữa lá cờ nước và dưới cùng là cờ bệnh viện với h́nh con rắn mổ cái cốc thủy tinh. Cuộc chào cờ buổi sáng thứ hai của cán bộ nhân viên bệnh viện vừa kết thúc. Người thân của những bệnh nhân nghèo kéo nhau tụ tập dưới chân cột cờ để nhận cơm, nhận cháo từ thiện của một sư bà mang tới.
Đang múc cơm cháo cho mọi người, sư bà bỗng nghe tiếng kêu rên của thằng bé từ pḥng cấp cứu vọng ra. Bà ngừng tay lắng nghe… tiếng kêu rên càng lúc càng rơ hơn… Bằng tâm thức của một người tu hành, sư bà thấu hiểu tiếng kêu tuyệt vọng của một sinh linh. Bà vội trao công việc phát cơm cháo cho người khác rồi chạy tới.
Thằng bé đă kiệt sức, mắt nhắm nghiền… Cô gái điếm bất lực ngồi bên cạnh. Sư bà cúi sát xuống khuôn mặt trẻ thơ trắng bệt:
– Nam mô A Di Đà Phật !…
Thằng bé mở mắt nh́n bà sư, nước mắt nó ứa ra. Sư bà nh́n chiếc áo phụ nữ vấy máu, rồi liếc qua cô gái ốm yếu ăn mặc hở hang phong phanh… Bà hiểu ngay sự t́nh, liền quay lại chỗ phát cơm cháo từ thiện, nói với mọi người:
– Thưa quư vị ! Trong kia có một đứa trẻ đang hấp hối v́ không có tiền nhập bệnh viện. Tôi biết quư vị ở đây cũng không giàu có ǵ…
Sư bà chỉ nói được như vậy. Những người nghèo khó lại có trái tim nhạy cảm, họ hiểu ngay điều sư bà muốn nói và việc cần làm. Thế là chiếc vung nồi cháo từ thiện biến thành thùng công đức…
Vừa lúc đó gă xe ôm trở về, mặt mướt mồ hôi. Gă đă cầm được chiếc xe gắn máy là cần câu cơm của gia đ́nh, phải năn nỉ măi mới được triệu rưỡi, cộng với số tiền của gă, của cô gái và ḷng hảo tâm của nhiều người nghèo, may quá được hơn hai triệu ! Đủ ứng tiền nhập viện cho thằng bé.
Mọi người thở phào nhẹ nhơm, ngồi quây quần bên nhau ở góc sân chia nhau húp những bát cháo từ thiện.
Bỗng cô y tá xăm xăm đi tới nói với gă xe ôm:
– Thằng bé cần phải tiếp máu. Nhóm máu O…
– Trời ! Gă xe ôm thốt lên ! Thẫn thờ đặt bát cháo đang húp dở xuống nền gạch…
Bầu không khí như chết lặng trước t́nh huống bất ngờ. Cô gái điếm bỗng lên tiếng:
– Máu O à ? Tôi nhóm máu O !…
Nói xong, cô nhanh chóng theo y tá vào pḥng hiến máu. Gă xe ôm cũng vội vă bước theo…
Nửa giờ sau gă xe ôm d́u cô gái điếm ra. Trên gương mặt nhợt nhạt của cô hé nở nụ cười.
Câu chuyện thật là cảm đông và sâu sắc quá...bác PK:th ankyou:
The Following 2 Users Say Thank You to trungthu For This Useful Post:
Hiện nay, mức độ phá hỏng ngôn ngữ ngày càng trở nên báo động. Thay v́ ít có tính sáng tạo, thông qua việc tạo ra những “khái niệm” hay từ mới nào cho tiếng Việt, hầu hết cách viết “biến thể ngôn ngữ” của giới trẻ đều đang tiềm ẩn sự phá huỷ ngôn ngữ thực sự của tiếng Việt.
Và trong bức h́nh này, không phải vấn đề phá huỷ về mặt từ ngữ, mà phá hỏng văn hoá của con người - nó công khai coi sự mất liêm sỷ (phẩm giá, cái mà theo Kant, không có giá) chỉ đáng giá như một món đồ và sự đái (tiểu) là một hành động được kích thích (bất ngờ) trong việc mua một đồ vật.
Con người ngày nay ngày càng mất đi phẩm giá, cái vốn không có mức giá nào, khi đánh đồng và sẵn sàng trao đổi với những cái có “giá trị” (có mức giá cụ thể). Ngôn ngữ đă nghèo nàn và phải vay mượn nhiều, thiếu ư tưởng (trí tưởng tượng kém, ít phong phú) là những lư do khiến cho nền tảng về khoa học, văn chương, triết học trở nên rất yếu. Mô tả dài ḍng, hành văn lủng củng và lộn xộn nhưng lại ít chính xác với cái cần được mô tả, thậm chí gây hiểu lầm hoặc làm sai lệch đi nhận thức đối với đối tượng.
Một đôi giày, giá chỉ 45k (bốn mươi lăm ngh́n đồng), đè bẹp cả liêm sỷ và cái sự rẻ mạt khiến người ta coi rằng sự thích thú với (thông tin về mức giá) món đồ sẽ làm họ văi cả đái ra một cách mất kiểm soát. Họ sẽ vứt đi liêm sỷ để mua ngay nó cho ḿnh.
Những ngôn từ giao tiếp, tṛ chuyện hàng ngày, đối với giới trẻ ngày nay, tôi thường được nghe, nó quá dung tục, mất dạy và vô văn hoá, nhưng nó lại là “mốt” để những người phát ngôn xem ḿnh là kẻ hiện đại và đẳng cấp, hoặc trở nên thời thượng đối với người đối diện.
Lê Luân
The Following 3 Users Say Thank You to tbbt For This Useful Post:
Đỉnh cao của trí tuệ.Như vậy mỗi lần kiểm tra, người chủ tấm thẻ Chứng Minh Nhăn Răng này sẽ phải tụt quần, chổng mông cho CA/VC khám? Vui nhỉ!
Và ngay truớc khi đuợc cấp tấm thẻ này, đuơng sự đă phải ... tụt quần cho công an khám, th́ chúng nó mới biết cái nốt ruồi này chứ ? Chúng c̣n lấy thuớc để đo, mới biết chính xác " 3,5cm " !!
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN
HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
The Following 3 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.