"Chính cái không khí «ḥa b́nh đến nơi rồi» đă làm nhiều người «hồi cư» sớm tí chút nên mới có chuyện một đêm 18/12/1971 di tản được 50 vạn người! Nhưng Trở lại nơi sơ tán mới đúng là tính chất của cái đêm đáng nhớ ấy!
Chẳng cần lệnh liếc, chẳng cần phải tổ chức đội đoàn…, chẳng cần ai “lănh đạo”, mạnh ai th́ cứ «vô tư» trở về nơi sơ tán! Ai có xe dùng xe! Ai chạy bộ th́ chạy bộ!…
Cho nên, các con đường dẫn ra khỏi thủ đô, tối hôm đó đều…«vui như trẩy hội»!
Con nít vừa đi vừa chạy trên đường sáng trăng, đuổi nhau la hét om ṣm. Tớ cũng cảm thấy rất vui khi trực tiếp chứng kiến cái cảnh này do cũng phải đưa đứa con út về nơi sơ tán v́ nó cũng như nhiều học sinh khác cứ tưởng ḥa b́nh đến nơi, nên nhân ngày nghỉ lễ, ṃ về Hà Nội thăm nhà! Nào ngờ! Nói phỉ phui, nếu Đế Quốc Mỹ chủ trương giết người th́ chỉ đêm đầu tiên, nó có thể tiêu diệt cả ngàn người trên những con đường dẫn ra khỏi Hà Nội như chơi!
Nhưng may thay, cho đến gần sáng, khi xuất hiện những chiếc ô-tô đủ loại đuổi theo đoàn người đi sơ tán tự động, mới các cháu “ưu tiên lên xe”, tất cả không hề xảy ra một chuyện đáng tiếc nào!"
Trong khi đó VC bắn đại bác vào dân đang chạy tị nạn trên quốc lộ số 1 năm 1972( Mùa hè đỏ lửa), như vậy mơi thấy bản chất dă man của loài quỷ đỏ
|