Nhớ 'một câu nhịn chín câu lành', người Việt sẽ không hung dữ
Hơn nhau không phải ở nắm đấm mà là ở khả năng học tập, làm việc, chia sẻ, thương yêu, tử tế với mình, với người trong mối quan hệ với cuộc sống xung quanh!
Hạ cẳng tay, thượng cẳng chân sau khi va chạm giao thông - Ảnh do bạn đọc cung cấp
Cách đây mấy bữa, trên đường đi làm về, tôi thấy một đám đông ở Hàng Xanh (Q.Bình Thạnh, TP.HCM), nghĩ là có kẹt xe. Tới gần mới phát hiện là vừa có vụ va quẹt và hai tài xế đang cãi nhau, người đi đường ngang qua ai cũng lắc đầu.
Chuyện va quẹt trên phố đông như Sài Gòn giờ tan tầm là chuyện cơm bữa, nếu cảm thông và chia sẻ được thì có lẽ người ta sẽ nhẹ nhàng cho qua, tôi nghĩ vậy!
Môi trường nhiều mầm mống bạo lực
Thường người ta sẽ nổi nóng khi gặp một chuyện bất như ý nào đó, như vừa bị sếp la, ra cổng cơ quan bảo vệ đùa một câu, liền sân si. Nỗi buồn, sự bực bội là thứ năng lượng chi phối hành xử khiến người ta không thể kiềm chế được cơn tức dâng lên, lây sang người khác.
Vì vậy, có người dễ nổi nóng đã cảnh báo: "Thấy tôi ‘khó ở’ là tránh xa xa giùm, không ăn mắng ráng chịu". Theo đó, người nóng lâu ngày họ cũng biết tính khí của mình nên có "chống chỉ định" chuyện nói đùa, tiếp xúc lúc họ đang không vui, căng thẳng. Thực ra, khi quá mệt mỏi, phiền muộn trong lòng, ta không còn giữ được mình.
Có người bạn của tôi bình thường hiền queo, ai nói gì cũng cười. Bỗng một ngày, tôi hỏi "sao buồn dữ rứa?" lại bị bạn nạt cho một câu nghe chưng hửng. Trời, bạn mình đây sao? Mới đầu tôi phản ứng vậy, nhưng chợt dừng lại vì nhớ ra, đây không phải là bản chất của bạn. Có thể bạn đang có một nỗi niềm, áp lực từ cuộc sống, gia đình, tình yêu hoặc bản thân đang trải qua bệnh tật, sự cố…
Ai cũng có lúc nóng giận, nếu mình hiểu thì sẽ không khiến ngọn lửa trong họ cháy phừng. Tôi im lặng và không bỏ mặc, cuối cùng cũng nghe được thổ lộ từ bạn. Bạn bị nhiều áp lực trong công việc: sếp chèn ép, đồng nghiệp tìm cách chơi khăm, lương không cao, phải chật vật trang trải cuộc sống…
Tất nhiên, nhiều người khó khăn hơn nhưng họ không nổi nóng. Đó là tính cách và sức chịu đựng của từng người. Sự nóng tính là một thói quen được huấn tập hằng ngày theo nguyên lý:
"Thói quen tạo nên tính cách, tính cách tạo nên số phận".
Vì thế, các chuyên gia tâm lý khi chia sẻ với tôi về thói vũ phu của chồng vẫn thường lưu ý, có thể anh ấy từng bị bạo hành lúc nhỏ, từng sống gần những gia đình lớn tiếng, ồn ào đánh cãi nhau như cơm bữa.
Sự tác động của cuộc sống xung quanh lên tính cách con người theo hướng đó được ông bà xưa đúc kết rằng "gần mực thì đen". Cái đen đó cần có thời gian thanh lọc để dần trắng, nhưng nếu vẫn tiếp tục nuôi dưỡng trong môi trường đen hơn thì sẽ đen đậm hơn.
Ngày nay các văn hóa phẩm mang tính bạo lực vẫn đầy rẫy trên mạng và tồn tại trong cuộc sống, giải trí của nhiều người: từ game online đến phim ảnh. Thường ngày tiếp xúc với sự đánh đấm, máu me trong các "thức ăn tinh thần" đó khiến não quen với những "mùi vị" của bạo lực, từ đó hành xử theo.
Những kẻ "giang hồ mạng" được ngưỡng mộ và thu tiền trăm triệu cũng chính là một "hình tượng" khiến người ta thay đổi suy nghĩ: cần gì học hành, tử tế, chỉ cần có "số má" là có thể lên đời.
Môi trường bên ngoài đã vậy, trong nhà trường, gia đình cũng đầy mầm mống bạo lực, tránh sao người trẻ không hoang mang và hành xử theo cách tương tự. Đây mới là điều đáng lo, và người lớn muốn thay đổi không khí bạo lực lan tràn thì chính bản thân phải nỗ lực để ứng xử nhẹ nhàng với nhau trước.
Nhẫn để yêu thương
Không thể có kết cục tốt với những người nóng nảy. Nhân vật Trương Phi trong Tam Quốc Chí là hình mẫu của nóng tính dẫn đến hư sự và mang họa sát thân. Ai cũng nóng nảy trong hành xử thì chiến tranh sẽ nổ ra, thương vong là tất yếu.
Một câu nói đùa cũng thành chuyện lớn vì con người ta quá nóng, quá hung dữ; đi nhậu lo hát karaoke cũng bị đánh chết thì… ôi thôi, cuộc sống quá kinh khủng. Pháp luật cần nghiêm minh để trừng trị việc vô cớ đánh, giết người nhưng đó là xử lý phần ngọn, còn cái gốc vẫn là giáo dục.
Làm sao để con người có thể chậm lại để phân tích kỹ hơn từng câu nói, từng biểu hiện của người khác, trong đó có thân nhân, bạn bè mình để không chụp mũ rồi hành xử như người điên, người say?
Sống thiền hay bình tĩnh sống, sống chậm, sống có chánh niệm… là những cách sống theo tinh thần "nhẫn để yêu thương". Đầu tiên là thương mình. Một người chỉ được người khác tin tưởng, nể trọng và giao việc khi có sự chín chắn, điềm tĩnh trong xử lý. Như vậy, người sống có lý trí, điềm tĩnh chính là cách sống lợi lạc tự thân.
Còn cái lợi cho người xung quanh, nhất là người thân - thương thì cũng dễ dàng để thấy. Con cái sẽ học được nhiều điều hay ho từ bố mẹ có cách sống nhẹ nhàng, tình cảm. Đó mới là gia tài quý giá để lại cho con.
Hành xử nóng tính dẫn tới hư việc, hại người thì vòng lao lý chờ mình là chắc chắn. Một khi đã gây ra sự cố mới hối thì đâu còn kịp. Nhiều người bình luận thiếu niên 16 tuổi rút dao đâm chết người nhắc mình chuyện chạy xe chính là "anh hùng rơm", chứng tỏ với bạn gái nhưng rồi được gì sau lần ra tay đó? Tù tội và có thể mất luôn bạn gái.
Ai đợi và ai chấp nhận một người giết người làm người yêu, người chồng, người cha tương lai?
Thực ra, sân si - ai cũng có. Cái chính là cách quản lý năng lương tiêu cực đó để những năng lượng tích cực phát triển. Để làm được điều đó, phải xây dựng lối sống nhân văn từ chính mỗi gia đình, người lớn dạy trẻ nhẫn nhịn để an lành như ông bà mình nhắc "một câu nhịn chín câu lành".
Ở Bên Trong Người Lương Thiện Luôn Ẩn Chứa Những “Quý Nhân”
Lương thiện không phải ở trong chùa miếu dập đầu thành kính, mà là ở trong những điều nhỏ bé của cuộc sống. (Ảnh sưu tầm từ internet)
Có người từng nói rằng, những người càng lương thiện, càng không cảm thấy được cái xấu của người khác. Lương thiện ấy, không phải là một loại lý thuyết, mà là một loại hành vi, là bản chất của sinh mệnh con người.
1. Kẻ “ăn cắp” từ 30 năm về trước
Một người có tâm địa lương thiện thì toàn bộ diện mạo, tinh thần của họ đều toát lên vẻ nhu hòa. Tướng tùy tâm sinh cũng không phải là không có đạo lý, mà người lương thiện cuối cùng đều đắc được những hồi báo tốt đẹp nhất.
Trước đây tôi từng xem một đoạn clip rất cảm động của Thái Lan. Clip mở đầu với cuộc cãi vã, giằng co giữa người phụ nữ bán thuốc và 1 cậu bé được cho là “ăn trộm”. Vì mẹ ốm, nhà lại nghèo, cậu bé buộc phải liều mình đi ăn trộm thuốc về chữa bệnh cho mẹ.
Dù biết rằng hành động của cậu bé là xấu, nhưng đứng trước cảnh tượng đáng thương này, người đàn ông tốt bụng đã mở rộng vòng tay, không hề toan tính mua thuốc và đưa cho cậu bé một chút thức ăn.
Nhiều năm sau đó, cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua và người đàn ông cùng cô con gái tốt bụng ấy vẫn luôn dang tay giúp đỡ những người lang thang cơ nhỡ hay có hoàn cảnh khó khăn.
Thế nhưng, biến cố xảy ra khi vào một ngày, ông chủ cửa hàng ăn bị đột quỵ, buộc phải nhập viện cấp cứu. Viện phí cao tới mức cô gái trẻ buộc phải bán đi căn nhà của 2 cha con.
Tưởng chừng cuộc sống của 2 người từ đây sẽ thật khó khăn, chật vật thế nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra.
Tấm lòng xưa kia của 2 cha con được báo đáp. Cậu bé “ăn trộm” ngày nào giờ đã trở thành một vị bác sỹ tài ba. Với tất cả tấm lòng, cậu thanh niên trẻ đã dốc sức nghiên cứu, chữa trị cho ân nhân xưa mà không cần bất kỳ đồng viện phí nào bởi “Viện phí ngày hôm nay đã được trả từ cách đây 30 năm”.
Người cho đi yêu thương thì sẽ được yêu thương lại, người làm phúc thì sẽ được báo đáp, người lương thiện cuối cùng sẽ có quý nhân phù trợ. Khi bạn lâm vào cảnh khốn khó, cũng sẽ có người lương thiện ra tay cứu giúp, đưa bạn vượt qua cảnh gian nan.
2. Sức mạnh của sự lương thiện
Trái đất này vốn là hình tròn, tất cả những điều tốt đẹp bạn đã làm, sẽ có ngày trở về với chính bạn. Lương thiện thực sự không chỉ là một loại hình thức, mà là một loại tu dưỡng.
Lương thiện không phải ở trong chùa miếu dập đầu thành kính, mà là ở trong những điều nhỏ bé của cuộc sống, đối với người khác đều dùng thái độ tôn trọng và quan tâm.
Lương thiện khiến tâm hồn người ta trở nên đẹp đẽ hơn, phẩm chất tốt đẹp sẽ giúp bạn có một hình tượng đẹp. Những việc bạn từng làm, những lời bạn từng nói, đều tồn tại trong lòng bạn, sẽ được tích tụ từng chút từng chút một, dần dần nó sẽ làm toàn thân bạn toát lên ánh hào quang đầy thân thiện và đẹp đẽ, đầy sức thu hút người khác.
Kỳ nghỉ hè, San San có đi phỏng vấn ở một ngôi trường làm giáo viên tiếng Anh bán thời gian, khi đó đúng đợt trường đang thiếu một giáo viên tiếng Anh dạy trung học, nên họ cho cô thời gian thử việc là 7 ngày.
Cô được phân công đến một lớp học mà hầu hết các học sinh nam đều cao hơn mình, trước lúc cô được giới thiệu tới lớp, thì hầu hết các em đều tưởng cô là bạn học mới. Vì thế, một tuần thực tập này trôi qua không được như ý. Cô gái 21 tuổi này, chỉ lớn hơn đám học sinh tầm 5, 6 tuổi, tính tình thùy mị mà lại lương thiện. Cô xem 20 học sinh trong lớp như những đứa em trai, em gái mà đối đãi, làm tròn phận sự của một cô giáo.
Nhưng đám học sinh suốt ngày làm khó dễ cô, trêu chọc cô. Cô đi ra ngoài một chút là đám học trò phía dưới lập tức trở nên hỗn loạn, có đứa cầm gương trang điểm, đứa lấy điện thoại di động ra chụp chụp, đứa thì chơi điện tử, nói chuyện ầm ĩ, giống hệt như một cái chợ. Khi đi lên văn phòng thì cô bị các thầy cô khác giáo huấn, nói cô còn quá trẻ, ít tuổi nên không đủ năng lực quản lý lớp.
Tuy vậy San San trước sau như một vẫn đối xử với những học sinh này rất tốt, cố gắng làm những bài học trở nên thú vị hơn, cô luôn mỉm cười với chúng và chưa bao giờ ra vẻ, mà vừa nhẹ nhàng lại vừa cứng rắn với chúng.
Có một lần cô đi qua và nghe thấy hai học sinh của cô nói chuyện với nhau: “Giáo viên mới của chúng ta kìa, cô ấy thật là thùy mị và hiền lành, không cáu giận lại còn luôn cười tươi. Cho dù chúng ta có làm việc gì quá đáng đi nữa, cô ấy hình như cũng không nói với lãnh đạo nhà trường”.
Kỳ hạn 7 ngày thực tập đã hết, khi hiệu trưởng đang đắn đo không muốn tuyển dụng San San, thì toàn bộ 20 học sinh đều tới thỉnh cầu thầy hiệu trưởng cho cô ở lại.
Đám học sinh nói: “Chúng em chưa từng gặp cô giáo nào hiền lành lương thiện như vậy, dù chúng em có làm gì sai, cô giáo cũng không giống như những giáo viên khác mà buông lời trách mắng, lại rất từ tốn giảng cho chúng em đạo lý, buổi tối còn ở lại phòng học làm chung bài với chúng em. Tuy thời gian rất ngắn ngủi, nhưng chúng em đều rất quý mến cô giáo, mong thầy hiệu trưởng hãy để cô giáo ở lại”.
Một người lương thiện, chính là biết đứng ở vị trí của người khác mà suy xét vấn đề, thấu hiểu và đồng cảm với cảm giác của họ.
Bên trong người lương thiện có ẩn giấu quý nhân, 20 em học sinh này chính là quý nhân của San San, giúp cô có thể ở lại trường giảng dạy. Hiện cô đang dạy cấp 3 tại một thành phố lớn, tiền lương cũng không thấp.
Cho nên, lương thiện là một loại lương tri, một loại bản tính, một loại lựa chọn, là thứ đạo đức cao thượng. Nội tâm của bạn có thể hỗn loạn, nhưng nhất định không thể bị nhiễm ô; dù đến cuối cùng bạn chỉ còn 2 bàn tay trắng, nhưng cũng không thể đánh mất đi lương thiện, chân thành và đôn hậu.
Ở bên trong người lương thiện không chỉ có cất giấu vận khí, mà còn cất giấu quý nhân, làm điều tốt cuối cùng sẽ được phúc báo tốt nhất.
Cổ nhân thường nói: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện”, con người sinh ra, bản chất đã là lương thiện. Chính cái “bổn thiện” này, con người mới có thể ước chế hành vi của mình, thức tỉnh lương tri, nhắc nhở người ta thời thời khắc khắc phải hành thiện tích đức. Bảo trì lương thiện là một loại lựa chọn, cũng là một loại phẩm đức.
Tôi từng đọc được 2 câu chuyện:
Câu chuyện thứ nhất: Một người đàn ông tên Cố Vinh sống ở Lạc Dương, được mời đến tham gia một bữa tiệc. Tại bữa tiệc, ông phát hiện người hầu đứng nướng thịt kia nét mặt như đang rất thèm khát, muốn ăn một vài miếng thịt nướng.
Thế là ông lấy phần thịt nướng của mình, đưa cho anh người hầu kia ăn. Mọi người tham gia buổi tiệc ai cũng cười nhạo và bảo ông làm vậy sẽ mất thân phận. Cố Vinh chỉ nói: “Một người ngày nào cũng nướng thịt cho mọi người ăn, tại sao lại để anh ta đến mùi vị của miếng thịt nướng như thế nào cũng không được thưởng thức chứ?”.
Về sau chiến loạn liên miên, có rất nhiều người ở Lạc Dương xuôi theo dòng Trường Giang tiến về phía nam. Và trong chuyến hành trình đó cứ mỗi lần Cố Vinh gặp nguy nan, thường xuyên có một người tìm cách bảo vệ cho ông. Khi Cố Vinh cảm kích hỏi nguyên nhân, mới biết được anh ta là người hầu mà được Cố Vinh đưa cho miếng thịt nướng đầu tiên năm đó.
Câu chuyện thứ hai: Có một lần, Tuần Cự Bá ngàn dặm xa xôi đi gặp một người bạn đang mang trọng bệnh, nhưng cũng vừa lúc quân giặc bên ngoài đánh vào tòa thành này. Người bạn khuyên Cự Bá hãy mau rời khỏi, nói: “Tôi không sống được bao lâu nữa, nhưng ông thì khác, ông hãy mau rời khỏi đây đi?”.
Cự Bá nói: “Tôi đường xá xa xôi tới đây thăm ông, ông lại muốn tôi đi là sao. Vì được sinh tồn mà là đánh mất đạo nghĩa, đây đâu phải việc mà Cự Bá tôi có thể làm được chứ?”. Cuối cùng nhất quyết không rời khỏi.
Về sau thành trì bị chiếm đóng, quân giặc tiến vào thành, thấy Tuần Cự Bá vẫn ở chỗ này, bèn hỏi: “Đại quân chúng ta tiến thành, toàn bộ dân trong thành đều chạy hết, ngươi là ai mà vẫn dám một mình ở lại đây?”
Cự Bá trả lời: “Bạn tôi bị bệnh, tôi không nhẫn tâm để một mình anh ấy ở đây, nếu các người nhất định muốn giết anh ta, tôi nguyện sẽ dùng tính mạng của mình để hoán đổi”.
Quân giặc nghe xong rất chấn động, sau khi cùng bàn bạc thảo luận chúng nói: “Chúng tôi là những người không biết đạo đức và lễ nghĩa, lại xâm nhập vào vùng đất đầy đạo đức và lễ nghĩa rồi”. Thế là chúng liền lập tức rút quân khỏi thành, và cả tòa thành được bảo toàn nguyên vẹn.
Hai câu chuyện này là minh chứng cho thấy tâm thiện lương có vai trò quan trọng như thế nào, sự lương thiện của bạn sẽ có ngày giúp đỡ được bạn. Vì thiện lương là tính cách mềm yếu nhất ẩn chứa trong nhân tính con người, nhưng cũng đồng thời lại là loại cảm xúc có sức mạnh nhất.
Thiện lương là khái niệm cơ bản biểu hiện cách làm người, có rất nhiều người coi sự thiện lương chỉ là vẻ hời hợt bên ngoài; nhưng sự thiện lương thật sự chân chính là đến từ nội tâm bên trong, là sự vững chắc trong lòng: là chính trực, bao dung, thẳng thắn đối xử với người.
Những người như Cố Vinh và Cự Bá, bởi sự thiện lương của họ, vì vậy cuối cùng khi gặp phải nguy hiểm cũng là tự mình có thể cứu mình. Sự hành thiện không đợi phúc báo của họ, không những có thể giúp đỡ được người khác, còn chính là giữ lại đường thoái lui và “quý nhân” cho bản thân sau này.
Thái độ làm người thiện lương tốt bụng của bạn, cho dù bước đi có rất đỗi bình thường, cũng không mất đi cảnh giới khiến bạn trở nên phi thường, và điều bạn nhận được đó chính là sự giúp đỡ chất phác và hào phóng vô tư, cho dù việc gặp gỡ chỉ nhạt như nước, cũng không mất đi khí phách của “người quân tử”.
Ai đang ở tuổi cao niên, người ta còn gọi là Tuổi Vàng, hãy nên đọc kỹ bài viết này, vì nó nói lên những thực trạng cao quí nhất của tuổi cao niên, mà nhiều người không hề để ý đến thực trạng cao quí này của Thượng Đế ban cho con người, trước khi nhắm mắt vĩnh viễn, buông xuôi hai tay để trở về với cát bụi.
Khi đã lớn tuổi, thì con người được nhiều tự do hơn, được thong thả hơn để sống. Không còn phải như em bé bị cha mẹ ép buộc, bây giờ thì muốn làm chi thì làm, muốn thức khuya dậy sớm gì, cũng chẳng còn ai la mắng dọa nạt, rầy la.
Nếu vợ vì thương, sợ mất sức khỏe, thì cũng cằn nhằn chút chút thôi, mình không nghe thì cũng chẳng bị roi đòn gì.
Không còn phải khổ công học tập, lo lắng cho tương lai mai sau, chẳng phải học thêm chi cho mệt trí, biết quá nhiều, biết quá đủ rồi. Nếu đã nghỉ hưu, thì học thêm làm chi. Nếu còn đi làm, thì cũng đã rành nghề, quen tay quen việc, làm việc dễ dàng.
Khi già tình yêu cũng không còn là mối bận tâm, không quan trọng quá, chưa nghe báo đăng các cụ già trên dưới sáu mươi tự vẫn chết vì thất tình. Tội chi mà chết vì tình trong tuổi già, vì cũng sắp thấy Diêm Vương rồi, việc chi mà đi sớm hơn. Khôn quá rồi, chết vì tình yêu là nông nỗi.
Đời sống tình cảm của tuổi già êm đềm hơn, ít đau đớn ít sôi động, và bình lặng. Tuổi già rồi, các ông không còn tính chuyện mèo mỡ lăng nhăng, khỏi phải lo lắng sợ vợ khám phá ra chuyện giấu giếm mà nhà tan cửa nát. Đỡ tốn tiền quà cáp, đỡ tốn thì giờ lui tới các nơi bí mật. Hồi hộp, đau tim. Các bà khỏi phải lo chuyện đi đánh ghen, không còn cần phải chăm chút nhan sắc làm chi nữa, vì như chiếc xe cũ rệu, có sơn phết lại cũng xộc xệch, cũng méo mó. An tâm và chấp nhận, thì khỏi băn khoăn mà vui.
Cũng có một số ít những cặp vợ chồng già đem nhau ra tòa chia tay, vì khi già cả hai đều trở thành khó tính. Hậu quả của ly dị trong tuổi già không trầm trọng như khi còn trẻ, vì con cái đã lớn, đã tự lập, không còn ảnh hưởng nhiều đến tương lai chúng và tương lai của chính mình. Vì còn sống bao lâu nữa mà lo lắng chi cho nhiều. Xa được ông chồng khó tính, độc tài là mừng. Dứt được bà vợ đanh đá, bạc ác là phải sung sướng. Khỏe trí.
Tuổi già, cố giữ cho còn có nhau, khi đã đến nước ly dị, thì hai bên đều đúng, đều có lý. Đây là hành động tự cứu mình, và cứu người ra khỏi cảnh khổ lúc cuối đời, khi mà mộ bia đã thấp thoáng trước mắt, không còn bao nhiêu ngày nữa.
Có điều ít ai nghĩ đến, là càng già, thì càng dễ tìm một người bạn đời để nối lại, để an ủi nhau trong tuổi xế chiều. Vì chung quanh họ, có thiếu chi người đứt gánh nửa đường. Chồng chết, vợ chết, ly dị. Vấn đề là không sao tìm được một người có chung nhiều kỷ niệm, nhiều tình nghĩa, nhiều chia sẻ như người phối ngẫu cũ.
Tình già cũng nhẹ nhàng, thong thả, ít khổ đau, ít sôi nổi hơn tình khi còn trẻ trung. Sức lực cũng có còn bao nhiêu mà ghen tương nhau chi, mà lo lắng chi cho thêm mệt, những người lớn tuổi kinh nghiệm và biết rõ như vậy. Nhiều người trẻ, sau khi gia đình tan vỡ thì xuống tinh thần, uống ruợu đánh bài tìm quên, đôi khi không phải vì họ quá thương yêu người cũ mà tự hủy hoại đời mình, mà chính vì họ tự thương thân, tự ái bị xúc phạm, và rồi sa lầy vào ruợu chè cờ bạc. Người lớn tuổi thì suy nghĩ khác. Họ nghĩ rằng ta cũng đã gần đất xa trời rồi, có sống thêm bao lâu nữa mà sầu khổ cho mệt. Mất củ khoai lang, thì kiếm củ khoai mì bù vào.
Tuổi già biết giá trị tương đối của tình yêu nên không tìm tuyệt hão, không tìm lý tưởng, và nhờ vậy không bị thực tế phũ phàng làm vỡ mộng, đau khổ. Khi già rồi, có ai hỏi tuổi, thì cũng không cần giấu diếm, không cần sụt đi năm bảy tuổi làm chi. Sướng lắm. Vì có sụt tuổi, cũng không giấu được những nếp nhăn, mà chẳng có ích lợi gì. Nếu tự cọng thêm cho mình chừng chục tuổi, thì không chừng được thiên hạ nức nở khen là còn trẻ, trẻ quá, và họ mơ ước được như mình.
Các ông có vợ đẹp, khi lớn tuổi cũng đỡ lo bọn dê xồm dòm ngó, lăm le dụ dỗ vợ mình. Con người, ai mà không nhẹ dạ, ai mà không ưa lời nói ngon ngọt êm tai, ai mà không có khi thiếu sáng suốt. Vợ chồng cũng có khi bất hòa, buồn giận nhau, và những khi nầy, lòng người dễ chao đảo lắm. Bởi vậy, các ông đỡ nghe các bà hăm he ly dị, hăm he bỏ nhau. Tuổi nầy các bà cũng thừa khôn ngoan để biết những tên ngon ngọt, hứa hẹn nhiều, thường chỉ là những tên phá đám, chứ không thể tin tưởng được.
Đàn bà có chồng hào hoa, đẹp trai, khi lớn tuổi cũng bớt lo, vì các ông cũng bớt máu nóng, bớt chộn rộn và khôn ngoan hơn thời trẻ trung. Biết kềm chế hơn, và biết rõ giá trị hạnh phúc gia đình cần gìn
Tuổi già, vợ chồng sống chung với nhau lâu rồi, chịu dựng nhau giỏi hơn, quen với cái thói hư tật xấu của nhau. Không còn thấy khó chịu nhiều nữa. Dễ dung thứ cho nhau, chấp nhận nhau, vì họ biết rõ bên cạnh cái chưa tốt của người bạn đời, còn có rất nhiều cái tốt khác.
Vợ chồng, khi đó biết bao nhiêu là tình nghĩa, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu thân thiết, cho nên hạnh phúc hơn, vui hơn.
Tình yêu trong tuổi già thâm trầm, có thì giờ bên nhau nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn. Cũng có nhiều ông bà già ưa cãi vã nhau, cũng dễ hiểu, khi đó tai của cả hai ông bà đều lãng, người nầy nói một đường, người kia hiểu nẻo khác, cho nên buồn nhau giận nhau, không gây gổ sao được?
Tuổi già, thì tất cả mộng ước điên cuồng của thời trẻ trung đã tan vỡ, đã lắng xuống, không còn khích động trong lòng, không còn thao thức nhức nhối. Họ biết sức mình đến đâu, và không tội chi mà ôm cao vọng cho khổ thân. Họ còn biết thêm rằng, nếu những cao vọng điên cuồng ngày xưa mà có thành đi nữa, thì e cũng chỉ là hư không, chẳng đáng gì.
Khi tuổi già, thì biết khôn ngoan mà an phận, biết vui với bình thường. Biết đâu là hạnh phúc chân chính. Nhiều người già rồi mới tiếc suốt một thời son trẻ không biết sống, phí phạm thời gian theo đuổi những huyễn mộng, làm đau khổ mình, làm điêu đứng người khác.
Tuổi già, vui khi thấy mình hết nông nỗi, nhìn đời bằng cái tâm tĩnh lặng hơn. Ai khen không hớn hở mừng, ai chê không vội vã hờn giận. Vì biết rõ mình không có gì xuất chúng để thiên hạ khen nịnh. Và biết mình cũng có nhiều cố tật không chừa được, đáng chê. Chê thì chê, khen thì khen. Khen cũng thế, mà chê cũng thế, thì ta vẫn là ta, là một kẻ già, đáng được khoan thứ hơn là trách móc.
Lúc nầy, không còn muốn làm giàu, không bị con ma tham lam thúc bách để kiếm và tích trữ cho nhiều tiền nhiều bạc. Con cái cũng đã lớn, không phải chi tiêu nhiều thứ, thì tiền bạc, chỉ cần đủ sống thôi, cũng là thỏa nguyện. Họ cũng không cần se sua, tranh hơn thua với ai, tinh thần họ vui vẻ, dễ chịu và khỏe khoắn hơn.
Mối lo âu về tài chánh cũng nghẹ gánh. Bởi khi đó, nhiều người đã tích trữ được một số tiền nhỏ. Nhà cửa cũng đã có. Nợ nhà, nợ xe cũng ít đi, hoặc không còn nữa. Con cái cũng đã lớn, không còn là gánh nặng cho mình. Chúng nó đã có nghề nghiệp, đã làm ăn được. Chắc chắn tương lai chúng khá hơn mình nhiều. Người già không chi tiêu nhiều, ăn cũng ít đi rồi, chơi cũng không còn phung phí dại dột như tuổi trẻ.
Khi già, thời gian mới là thực sự của mình, vì không còn phải chạy ngược chạy xuôi kiếm sống nữa. Không còn bị bó buộc bởi trách nhiệm bổn phận. Có thể ngồi mơ mộng hàng giờ trên ghế đá công viên,thưởng thức thiên nhiên tuyệt thú, có thể tìm được an bình tuyệt đối,không như thời còn trẻ, đi nghỉ mát, mà thỉnh thoảng cũng bị công việc nhà ám ảnh, nhắc nhở.
Tuổi già về hưu, là một mong ước của gần như của tất cả mọi người. Nhiều người gắng làm sao kiếm cho nhiều tiền để dược về hưu sớm hơn. Nhiều thanh niên, ngày về hưu còn xa lắc, xa lơ mà vẫn mơ ước.
Người Mỹ, trẻ già chi cũng nghĩ đến hưu trí. Hưu trí trong tuổi già là một phần thưởng của tạo hóa, của xã hội. Cho sung sướng, nghỉ ngơi. Già là nghỉ ngơi, là khỏe khoắn.
Mỗi buổi sáng nằm dài trên giường, sáng nào cũng là chủ nhật trong tuần, muốn dậy lúc mấy giờ cũng được, muốn nằm cho đến trưa đến chiều cũng không sao. Nằm thoải mái, không ai chờ, ai đợi, không có việc gì gấp gáp phải làm, ngoại trừ cái bọng tiểu nó thúc giục, không cho mình nhịn lâu thêm được nữa. Thế thì sao mà không sung sướng?
Nếu chưa về hưu, còn đi làm việc, thì cái tâm của người lớn tuổi cũng nhẹ nhàng, ít bị những sức căng, bị áp lực đè nén. Vì tài chánh cũng quan trọng, nhưng không quá quan trọng đến nỗi khi thất nghiệp thì mất xe, mất nhà, mất vợ mất con như những người còn trẻ. Khi này, nhiều thứ trong cuộc sống đã ổn định, nhu cầu tiền bạc cũng không quá
nhiều. Vả lại, già rồi, kinh nghiệm công việc nhiều, cho nên giải quyết mọi sự trong dễ dàng, thong thả.
Bạn đồng sự cũng có chút nể nang, phần vì tuổi tác, phần vì kinh nghiệm. Có trường hợp, còn có việc thì tốt, mất việc thì mừng hơn, vì có lý do chính đáng để về hưu cho khỏe. Vì nếu việc có hoài, việc lại dễ dàng, thì tiếc, không muốn về hưu. Tuổi lớn, không cần thăng tiến, không cần đua chen với ai, cho nên tinh thần thoải mái, được bạn bè chung quanh thương mến hơn. Những người về hưu rồi, trở lại làm việc, thì đi làm, như đi chơi, chứ không phải “đi cày” như nhiều người khác quan niệm. Vui thì làm tiếp, chán thì về nhà nghỉ ngơi.
Người lớn tuổi, thì sức khỏe xuống, bệnh hoạn ồ ạt đến tấn công, không ai thoát khỏi bệnh hoạn. Nhưng họ lại cảm được cái sung sướng của một ngày khi bệnh thuyên giảm. Một ngày khi cảm thấy gân cốt ít nhức mỏi hơn, dễ chịu trong từng khớp xương hơn. Ngưới trẻ đâu có thấy được những nỗi sung sướng này? Vì họ chưa kinh nghiệm, chưa trải qua, nên chưa biết. Họ có sức khỏe, nhưng họ không biết đó là sung sướng, cho nên, xem như chẳng có giá trị gì. Anh chị xem, nếu anh chị có một tảng ngọc to bằng cái bàn nằm trong vườn, mà anh chị không biết đó là chất ngọc, thì không biết quý, không biết mình sung sướng có tảng ngọc, mà chỉ quý và sướng vì viên ngọc nhỏ xíu nằm trên chiếc nhẫn mà thôi.
Có người viết sách rằng, tuổi già, buổi sáng ngủ dậy, nghe xương cốt đau nhức mà mừng, vì biết mình chưa chết. Tôi thêm rằng, biết mình còn sống là mừng, biết mình đã chết nhẹ nhàng, càng mừng hơn.
Nầy anh chị có nhớ câu chuyện Thượng Đế khi đuổi tổ phụ loài người là ông Adam và bà Eva xuống trần gian, có chỉ mặt mà phán : “Từ nay chúng mi phải đổ mồ hôi trán mới có hạt cơm vào mồm”. Đó là câu nguyền rũa độc địa nhất, là lời phán ý nghĩa nhất, là con người phải sống trong nhọc nhằn. Sách Phật cũng có viết đời là đau khổ, và tu để tránh khổ. Đó, đời nầy đáng sống lắm, nhưng cũng nhiều khổ đau lắm. Bởi vậy nên tôi nói, được sống là mừng, mà được chết, cũng mừng. Tôi đi đám ma ông bạn già, thấy gia đình khóc lóc, rên rỉ thảm thương, con cháu mếu máo kể lể. Tôi cười trong bụng, nghĩ rằng bọn nầy không biết luật của tạo hóa. Có sinh thì có diệt. Chúng nó muốn thân nhân của chúng sống đời đời sao? Biết đâu chỉ là khởi điểm của một cuôc rong chơi. Nầy, tôi đọc cho anh chị nghe một đoạn thơ của anh bạn tôi:
Tôi đi trước, hẹn gặp nhau ở đó …
Ai thay da mãi mãi sống muôn đời ?
Kẻ trước, người sau xếp hàng xuống mộ,
Biết đâu là khởi điểm cuộc rong chơi …
Khi tuổi già, thì xem cái chết như về. Ai không phải chết mà sợ. Sống qua khỏi tuổi năm mươi, là đã lời lắm. Tuổi trung bình của con người trên thế giới này chưa được con số năm mươi.Thì mình nên tự xem như được sống thêm đời thứ hai.
Đời trước đã hoàn tất, có cả khổ đau lẫn hạnh phúc. Đời sau nầy, thì chắc chắn là sung sướng hơn hạnh phúc hơn đời trước. Vì đã từng trải, đã gom được kinh nghiệm của đời trước, để thấy đâu là hạnh phúc chân thật, đâu là phù du huyễn hão. Chết là về. Nhưng chỉ sợ không về được đến nơi đến chốn, mà như chiếc xe hư máy dọc đường. Làm khổ chủ xe, bắt nằm liệt mê man, không sống mà cũng không chết, đó mới là cái đáng sợ. Tôi biết vậy, nên đã làm di chúc, khi nào tôi bị mê ba ngày, thì xin rút ống cho tôi đi. Đi về bình an.
Này, anh chị nghĩ sao về ông bác sĩ mà người ta đặt cho tên là bác sĩ tử thần? Già rồi tôi không nhớ rõ tên, hình như ông ta tên là “Ki-Vô-kiên” (Kevokian — THD) phải không? Cái tên gần gần như vậy. Theo tôi, thì ông nầy là một vị Bồ Tát, cứu độ cho chúng sinh mau qua khỏi khổ đau, để bị ra tòa, bị tù tội. Chỉ có cái tâm Bồ Tát thật lớn mới làm được việc đó. Tôi cố tìm một cái ảnh ông ta để thờ sống, mà không có. Tôi nghĩ, trong tương lai, luật pháp sẽ không ngăn cấm việc cho người đau đớn ra đi sớm hơn, vì đàng nào cũng chết, tại sao phải kéo cái đau đớn ra dài hơn mới được chết. Trừng phạt người ta hay sao?
Trong tuổi già, người ta biết ơn sự nhiệm mầu của tạo hóa. Có bộ máy nào, không phải là gang thép, bạch kim, mà chạy một mạch sáu bảy chục năm không ngưng nghỉ, mà vẫn còn hoạt động như quả tim, buồng phổi, trái thận, cái bao tử, não bộ. Có hệ thống ống dẫn nào hoạt động sáu bảy chục năm mà chưa thay thế như các mạch máu của hệ thống tuần hoàn. Thì dù có rò rỉ van tim, chất mỡ đọng nghẹt trong vài ba mạch máu, thì cũng là sự thường tình, và mừng là còn sống, còn sinh hoạt được. Dù có phải liền liền đi vào cầu tiểu mỗi ngày nhiều lần, thì họ vẫn sung sướng là cái vòi xài mấy chục năm mà vẫn chỉ mới rò rỉ sơ sơ. Mấy cái vòi nước trong nhà, bằng kim khí cứng, không rỉ sét, thế mà năm bảy năm đã phải thay rồi…
Tìm khắp các phòng trong nhà vẫn không nhìn thấy cô ấy, sau đó phát hiện thi thể cô ấy mặc bộ đồ ngủ nằm trên sàn phòng tắm, hơi thở, và nhịp tim đều đã đứt.
Các bác sĩ cho biết cô ấy có khả năng do nín tiểu quá lâu rồi bất ngờ đi tiểu, gây ra sự hưng phấn quá mức cho thần kinh, và bàng quang thông khoái quá nhanh, khiến tụt huyết áp, nhịp tim đập mạnh, suy não do đó gây ra tiểu tiện ngất. Tuy nhiên, sau khi ngất xỉu, không được điều trị kịp thời dẫn đến cái chết đột ngột.
Căn cứ vào việc đi vệ sinh khoảng 6-8 lần trong một ngày, cuộc sống của hầu hết mọi người có khoảng 2-3 năm là dành thời gian trong nhà vệ sinh. Cùng với thời gian tắm, thì thời gian trong nhà vệ sinh thậm chí còn lâu hơn như vậy, nhưng bạn có biết? Phòng tắm là nơi gây ra rủi ro cao nhất trong ngôi nhà.
Trong thực tế, nhà vệ sinh đã trở thành địa điểm có tỷ lệ tử vong cao nhất nơi mà các nhân viên cứu cấp thường ra vào nhiều nhất.
1. Đứng dậy đột ngột gây chóng mặt do bệnh tim mạch và mạch máu não cũng do bệnh nhân ngồi xổm nhà vệ sinh quá lâu, đứng dậy nhanh chóng sau khi bài dịch có thể gây trào ruột, thiếu máu não, chóng mặt, hoa mắt, té ngã và những người lớn tuổi dễ bị tổn thương. Ngoài ra, bệnh nhân huyết áp cao thì buổi sáng huyết áp sẽ tăng cao hơn, nhiều người có thói quen thức dậy là vào nhà vệ sinh để ruột bài tiết, vì vậy nhà vệ sinh là nơi thường xảy ra tai nạn nhiều nhất.
2. Bài tiết dùng lực có khả năng gây đột tử khi khí lực dồn vào đột ngột, cơ bụng và cơ hoành co rút mạnh mẽ, do đó làm tăng áp lực ổ bụng, làm cho huyết áp tăng đột ngột có thể dẫn đến đột quỵ, tiêu thụ oxy của cơ tim tăng đột ngột có thể gây đau thắt ngực, nhồi máu cơ tim và rối loạn nhịp tim, nghiêm trọng hơn có thể gây đột tử.
3. Sau khi nín tiểu quá lâu rồi đi tiểu đột ngột dễ dẫn đến việc ngất xỉu và nghiêm trọng hơn là nguy cơ bị đột tử. Khiến các dây thần kinh phế vị trở nên quá hưng phấn, và bàng quang bài quá nhanh, máu thông xuống, khiến tụt huyết áp, co thắt nhịp tim, suy não, và gây ra tiểu tiện ngất. Sau khi ngất, nếu bệnh nhân không được điều trị y tế kịp thời có thể đe dọa tính mạng.
4. Độ ẩm khi ở trong nhà tắm quá lâu ảnh hưởng đến não do đó khi vào nhà tắm nên mở quạt hút. Hơn nữa cũng nên hạn chế thời gian trong nhà vệ sinh, dễ gây thiếu oxy cho não và tim.
5. Nước lênh láng sàn gạch trơn tạo điều kiện khiến cho người ta dễ bị trượt ngã nhất ở nhà vệ sinh. Nếu bạn vô tình bị ngã, khó tránh dễ bị gãy xương và các trường hợp nguy hiểm khác, người già mắc bệnh tim, một khi bị ngã dễ gây đau thắt ngực, cần phải ngay lập tức đến bệnh viện để cấp cứu.
6. Đồ gia dụng trong nhà vệ sinh khá nhiều, cũng gây ra nhiều nguy cơ. Nếu phòng vệ sinh không thông gió tốt, việc sử dụng máy nước nóng nhiều khả năng gây ngộ độc khí. Không ít những bài báo đã từng nói về điều này ...
7. Mọi người thực sự hãy nên chú ý! Tuyệt đối đừng nín tiểu! Không có việc gì đáng gấp rút hơn việc này!
Đặc biệt trước khi đi ngủ phải đi vệ sinh luôn nhé, đừng nín tiểu để rồi hậu quả khó lường!
Cuộc đời con người là 1 chuỗi những ngày dài tìm kiếm…
Ngày còn bé, ta đi tìm kiếm câu trả lời ngây ngô cho những thứ kỳ lạ xung quanh mà ta thấy, cảm nhận.
Lớn hơn 1 chút ta tìm kiếm câu trả lời cho những phép toán, những câu đố, ta đã đi học.
- Vào cấp 1, ta đi tìm kiếm 1 lũ bạn luôn cùng ta tắm biển, đi chơi, quậy phá suốt những ngày hè.
- Bước chân vào cấp 2, ta lại đi tìm 1 người bạn thân, 1 người lắng nghe ta, chia sẻ về những đổi thay dậy thì đầu tiên, những cơn say nắng, những tình cảm bất chợt.
- Lên đến cấp 3, ta bước chân vào 1 cuộc đua, để tìm kiếm lối đi tương lai, để tìm kiếm ước mơ của riêng ta. Áp lực, căng thẳng khiến một vài người trong chúng ta tìm 1 hướng giải quyết tiêu cực mà chẳng biết rằng vẫn còn nhiều lựa chọn.
- Đại học, cao đẳng, trung cấp, đi làm, kinh doanh…ta đi tìm câu trả lời cho sự lựa chọn của riêng ta. Ta bắt đầu tìm kiếm chữ tín, chữ tình, và cả chữ nghĩa.
Ta đi tìm một nửa của mình, ta đi tìm cái gọi là hạnh phúc, ta tìm kiếm sự chân thành giữa những con người giả dối.
Bất giác ta thèm cái cảm giác của thời còn bé. Ta lại đi tìm những ký ức thơ bé qua những bức ảnh, qua những câu chuyện từ gia đình, ta bật cười vì sự ngây thơ lúc còn bé và thở dài khi nhìn lại ta.
- Ra trường, ta lăn lộn, bương chải, ta tìm kiếm tiền tài, danh vọng, ta tìm chỗ đứng cho riêng ta. Tìm kiếm sự thành đạt giữa dòng đời xô đẩy. Ta vội vã, ta tìm kiếm thời gian. Ta ko còn cho phép chính bản thân rảnh rỗi để chém gió. Ngồi cafe chuyện trò với bạn bè. Ta cáu gắt với người thân, ta bận rộn, ta tất bật. Hoài bão và ước mơ cứ cháy rực trong ta, dù ta biết rằng có biết bao người gục ngã trước khi chạm đến đích, trước khi họ tìm ra câu trả lời cho những nỗ lực của bản thân. Có thể ta cũng giống như họ. Từ bỏ cuộc đua trước khi đến đích.
Rồi ta tìm thấy tình yêu của mình. Ta trân trọng, ta quan tâm, ta nghĩ và mơ một giấc mơ hạnh phúc. Nhưng có phải ai cũng may mắn đến vậy. Vẫn có những đổ vỡ, những tình cảm mù quáng, những tình yêu dại khờ. Ta ngu ngốc, ta cuồng si, ta đi tìm những ký ức xưa để tự làm ta đau. Có người mang theo nỗi đau suốt cuộc đời, có người chấp nhận và xếp nó vào 1 ngăn gọi là kỷ niệm để bước tiếp, có người biến mình thành 1 con người khác. Ta vội vàng kết luận khi bắt gặp 1 chàng trai lãng tử …hay 1 cô gái lạnh lùng rằng họ là những con người tàn nhẫn và vô tâm. Mà ta đâu có biết trái tim họ đang tổn thương lắm đấy!
Ta chọn lựa giữa Tương Lai hay Quá Khứ. Ta bước những bước đi đầy mạnh mẽ vào ban ngày và lê từng bước khó nhọc vào ban đêm. Ta cảm thấy bơ vơ lạc lõng, ta đi tìm đến men say để giải sầu, những cuộc vui chớp nhoáng về đêm, ta tìm những con người sẵn sàng làm bạn khi ta có tiền và hất cẳng ta khi ta mạt vận.
Ta tìm kiếm những thứ mới lạ, ta đặt chân đến những vùng đất xa lạ, những con người ở miền đất khách, ta bỗng hào hứng với những điều hay của một chế độ khác. Ta tìm kiếm, ta học hỏi. Ta nghĩ rằng sự mới mẻ, sự bận rộn nơi phương xa sẽ cho ta sự bình yên. Nhưng có lẽ ta đã lầm. Ta mệt mỏi với cuộc sống, với gia đình, với những đứa con, với những con người xung quanh ta. Ta ít nói dần, ta thấy mình như vô hình. Chẳng ai nhận ra ta giữa dòng người xuôi ngược. Ta như trở thành 1 cỗ máy. Ngày lại ngày ta thực hiện những công việc giống hệt nhau. Ta hoen gỉ, ta mai một dần.
Ta đã già rồi sao? Có lẽ vậy. Ta trở về. Về lại nơi đầy ký ức. Về nơi đầy nắng và gió. Ta không còn sức sống mãnh liệt như trước nữa. Ta tìm kiếm những giây phút thanh thản trong quãng đời còn lại. Ta thở dài, ta tiếc nuối. Vì ta mải mê kiếm tìm mà có biết rằng ta đã đánh mất quá nhiều thứ. Dòng đời khiến ta chai sạn dần. Trái tim ta mệt mỏi. Ta lắc đầu khi nhớ lại những ước mơ, những hoài bão. Ta nhìn lại mình, tìm kiếm 1 chút gì còn sót lại của tuổi trẻ. Người bạn tri kỷ của ta cũng đã rời bỏ ta ra đi. Để lại ta một mình lẻ loi những ngày cuối. Ta cũng thấy mừng, vì đã không để người ta yêu phải chịu cảnh cô đơn nếu ta ra đi trước. Ngày ngày ta tiêu khiển với những thú vui còn sót lại, ta bất giác nhớ dáng người xưa cũ. Ta bồi hồi, ta lại tìm kiếm trong trí nhớ những kỷ niệm vui, buồn. Thời gian với ta bây giờ không còn quá quan trọng nữa, ta mang những điều hay, những thứ ta đã đánh đổi cả cuộc đời để nghiệm ra. Biết bao cay đắng, tủi nhục mà ta đã trải, để tìm kiếm thứ ta mong muốn. Ta mang tất cả những gì còn sót lại trao cho những đứa cháu ta yêu thương.
Ta thấy nụ cười trên những gương mặt bé thơ mà lòng ấm áp. Ta như được an ủi được vỗ về khi thân xác đã rã rời. Ta mỉm cười khi đứa cháu của ta rúc vào lòng ta mà làm nũng.
Cuộc sống không phải là một giai điệu bất tận.
Và chẳng có sự yêu thương nào là tồn tại mãi.
Có lẽ thế…
Ta biết rồi ta cũng sẽ phải trở về cát bụi…
Đôi lúc ta lại cố gắng khuyên nhủ những đứa con của ta hãy chậm lại một chút. Hãy dành thời gian cho gia đình một chút. Vì ta biết những thứ phải đánh đổi.
Nhưng ta cũng hiểu rằng có những điều dù ta có nghe hàng trăm, hàng vạn lần thì chỉ khi ta tự tìm ra câu trả lời thì ta mới bằng lòng.
Cái vòng quay của cuộc sống. Cứ cuốn con người ta đi mãi, khiến ta phải vội vã, bỏ qua những điều nhỏ bé nhưng đẹp đẽ, làm ta mất dần cảm xúc…để rồi khi ta không còn đủ sức để chạy theo vòng quay nữa thì ta sẽ bị hất ra khỏi nó, một cách lạnh lùng nhất.
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Đêm càng lúc càng nhạt hơn.
Cuộc đời vốn là một cuộc tìm kiếm…
Ta được nhiều và mất cũng chẳng ít. Ta cứ mải miết đi tìm những thứ xa xôi, mà đôi khi bỏ quên những điều nhỏ nhặt hiện hữu ngay cạnh ta. Mọi lúc, mọi nơi.
Có ai đó đã nói với tôi rằng cái giá phải trả cho sự trưởng thành sẽ rất lớn.
Hãy sống chậm lại một chút. Chỉ cần đôi khi bạn dừng lại ngắm 1 bông hoa bên vệ đường, ngửa mặt nhìn thẳng lên bầu trời xanh thấp thoáng những đám mây bềnh bồng, nhắm mắt lắng nghe tiếng sóng vỗ bờ, và đứng tựa vào lan can chỉ để ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Và bạn à, khi bạn dừng lại, bạn có thể biết có người vẫn mải miết đuổi theo bạn. Để bạn biết mình không cô đơn trên đường.
Khi bạn nhìn lên bầu trời xanh, bạn sẽ biết trời vẫn đẹp, ước mơ của bạn vẫn còn, hãy tiếp tục những khát vọng, hoài bão của mình.
Khi bạn nhắm mắt lắng nghe tiếng sóng, bạn cũng có thể lắng nghe tiếng nói của những người bạn yêu thương, họ vẫn luôn muốn tâm sự cùng bạn.
Khi bạn tựa vào lan can ngắm sao, liệu bạn có biết, tôi muốn bạn tựa vào người bạn yêu, và nhìn thẳng vào mắt nhau…bạn sẽ thấy cả bầu trời sao luôn chiếu sáng cuộc đời bạn.
Một lần nọ, có một người nông dân bị mất một chiếc đồng hồ trong kho thóc. Đó không phải là một cái đồng hồ thông thường bởi nó còn có giá trị về mặt tình cảm đối với ông.
Sau một thời gian dài tìm kiếm vô vọng, người nông dân phải nhờ sự trợ giúp của những đứa trẻ đang chơi bên ngoài. Ông hứa, nếu ai tìm được chiếc đồng hồ bị mất sẽ được thưởng.
Nghe thấy vậy, đám trẻ con nhanh chân chạy xung quanh kho thóc tìm kiếm. Chúng đi khắp nơi, lục tìm ở mọi chỗ, từ nơi chứa thóc đến tận cả chỗ cho gia súc ăn, nhưng vẫn không thấy. Chỉ đến khi ông đề nghị bọn trẻ dừng việc tìm kiếm thì có bé trai chạy tới và yêu cầu ông cho nó một cơ hội nữa.
Người nông dân nhìn đứa bé và nghĩ: "Tại sao lại không chứ? Sau tất cả thì cậu bé này có vẻ khá chân thành". Ông dẫn cậu bé trở lại trong kho. Một lúc sau, cậu đã chạy ra và trên tay là chiếc đồng hồ của ông. Người nông dân rất hạnh phúc và ngạc nhiên, ông hỏi cậu bé: "Làm cách nào mà cháu có được nó, sau khi tất cả các bạn khác đã từ bỏ?".
Cậu bé đáp: "Cháu không làm gì cả và chỉ ngồi im một chỗ để lắng nghe. Trong im lặng, cháu thấy tiếng kim đồng hồ chạy và theo đó cháu tìm ra nó".
Sự tĩnh lặng trong tâm hồn có thể sẽ tốt hơn so với một trí não luôn hoạt động. Hãy để cho tâm trí của bạn những phút giây nghỉ ngơi, thư giãn hàng ngày. Và hãy xem, sự hiệu quả mà nó đem lại khi giúp bạn xây dựng cuộc sống hằng mong đợi của mình.
1. Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm.
2. Nếu bạn không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho bạn.
3. Bạn hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho mình.
4. Bạn phải luôn mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng sinh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đã làm tổn thương bạn. Bạn phải buông bỏ mới có được niềm vui đích thực.
5. Khi bạn vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi bạn đau khổ, bạn hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.
6. Sự cố chấp của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.
7. Bạn có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì chia ly là lẽ tất nhiên.
8. Thế giới vốn không thuộc về bạn, vì thế bạn không cần vứt bỏ, cái cần vứt bỏ chính là những tánh cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta.
9. Khi nào bạn thật sự buông xuống thì lúc ấy bạn sẽ hết phiền não.
10. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.
11. Chỉ khi nhận thức được mình, hàng phục chính mình, sửa đổi mình, mới có thể thay đổi người khác.
12. Bất mãn với người khác là chuốc khổ cho chính mình.
13. Nếu tự đáy lòng không thể tha thứ cho kẻ khác, thì lòng bạn sẽ không bao giờ được thanh thản.
14. Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.
15. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời.
16. Không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa bạn là ai? Giả sử bạn bị chó điên cắn bạn, chẳng lẽ bạn cũng phải chạy đến cắn lại?
17. Đừng bao giờ lãng phí một giây phút nào để nghĩ hay nhớ đến người bạn không hề yêu thích.
18. Khi bạn thành thật với chính mình, thế giới sẽ không ai lừa dối bạn.
19. Chân lý của nhân sinh chỉ là giấu trong cái bình thường đơn điệu.
20. Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện gì, thì chẳng khác gì kẻ phạm tội ăn trộm.
21. Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính mình.
22. Phải đối diện với hiện thực, mới vượt qua được hiện thực.
23. Người không biết yêu mình thì không thể yêu được người khác.
24. Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi mình, chúng ta đang đeo đuổi cái gì? Chúng ta sống vì cái gì?
25. Cảm ơn thượng đế với những gì tôi đã có, cảm ơn thượng đế những gì tôi không có.
26. Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ thì đó mới là từ bi.
27. Nhân quả không nợ chúng ta thứ gì, cho nên xin đừng oán trách nó.
28. Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối mình, dối người, và bị người dối.
29. Bạn hi vọng nắm được sự vĩnh hằng thì bạn cần phải khống chế hiện tại.
30. Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn thì rất khó cảm thông cho người khác. Bạn muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn, thì trước hết phải chịu đựng được khổ nạn.
Thử nghĩ mà xem, Thượng Đế cấu tạo cơ thể con người một cách rất hợp lý, nhưng sao chúng ta lại không sử dụng nó theo đúng ý của Ngài:
- Ngài đặt hai mắt chúng ta ở đằng trước, vì Ngài muốn chúng ta luôn hướng tới phía trước, chứ không phải để chúng ta cứ ngoái nhìn về những sự việc ở phía sau.
- Ngài đặt hai tai chúng ta ở hai bên là để chúng ta nghe từ hai phía, cả lời khen lẫn tiếng chê, chứ không phải để chúng ta chỉ nghe từ một phía hoặc chỉ để nghe những lời tâng bốc êm tai.
- Ngài tạo cho chúng ta chỉ một cái miệng và một cái lưỡi mềm mại, vì Ngài muốn chúng ta nói ít nghe nhiều và chỉ nói những lời khôn ngoan, chứ không phải để chúng ta nói nhiều hơn nghe và nói những lời sâu hiểm làm tổn thương người khác.
- Ngài đặt bộ não chúng ta trong một hộp sọ vững chãi vì Ngài muốn chúng ta nên tích lũy tri thức, những thứ chẳng ai có thể lấy đi, chứ không phải chỉ chăm lo tích lũy những của cải bên ngoài, những thứ dễ dàng bị mất mát.
- Ngài đặt trái tim chúng ta nằm trong lồng ngực, vì Ngài muốn những tình cảm yêu thương giữa những con người phải được xuất phát và lưu giữ tận nơi sâu thẳm trong cõi lòng, chứ không phải ở một nơi hời hợt bên ngoài.
Một lần nọ, có một người nông dân bị mất một chiếc đồng hồ trong kho thóc. Đó không phải là một cái đồng hồ thông thường bởi nó còn có giá trị về mặt tình cảm đối với ông.
Sau một thời gian dài tìm kiếm vô vọng, người nông dân phải nhờ sự trợ giúp của những đứa trẻ đang chơi bên ngoài. Ông hứa, nếu ai tìm được chiếc đồng hồ bị mất sẽ được thưởng.
Nghe thấy vậy, đám trẻ con nhanh chân chạy xung quanh kho thóc tìm kiếm. Chúng đi khắp nơi, lục tìm ở mọi chỗ, từ nơi chứa thóc đến tận cả chỗ cho gia súc ăn, nhưng vẫn không thấy. Chỉ đến khi ông đề nghị bọn trẻ dừng việc tìm kiếm thì có bé trai chạy tới và yêu cầu ông cho nó một cơ hội nữa.
Người nông dân nhìn đứa bé và nghĩ: "Tại sao lại không chứ? Sau tất cả thì cậu bé này có vẻ khá chân thành". Ông dẫn cậu bé trở lại trong kho. Một lúc sau, cậu đã chạy ra và trên tay là chiếc đồng hồ của ông. Người nông dân rất hạnh phúc và ngạc nhiên, ông hỏi cậu bé: "Làm cách nào mà cháu có được nó, sau khi tất cả các bạn khác đã từ bỏ?".
Cậu bé đáp: "Cháu không làm gì cả và chỉ ngồi im một chỗ để lắng nghe. Trong im lặng, cháu thấy tiếng kim đồng hồ chạy và theo đó cháu tìm ra nó".
Sự tĩnh lặng trong tâm hồn có thể sẽ tốt hơn so với một trí não luôn hoạt động. Hãy để cho tâm trí của bạn những phút giây nghỉ ngơi, thư giãn hàng ngày. Và hãy xem, sự hiệu quả mà nó đem lại khi giúp bạn xây dựng cuộc sống hằng mong đợi của mình.
Ngày xưa có đôi vợ chồng , họ có một cậu con trai 12 tuổi và một con lừa nhỏ.
Một hôm họ quyết định đi chu du thiên hạ để xem nhân tình thế thái.
Khi đi qua một làng đầu tiên họ nghe thấy những người ở đây thì thầm: "Xem thằng bé trên lưng lừa kìa, đúng là thứ không được dạy bảo đến nơi đến chốn... Ai lại ngồi thế khi cha mẹ phải lội bộ bên cạnh."
Nghe vậy người vợ liền nói với chồng: "Không thể để họ nói xấu về con mình như vậy đươc".
Người chồng bèn nhấc cậu bé xuống và nhảy lên lưng lừa ngồi.
Khi qua xóm thứ hai họ lại nghe mọi người ở đây xì xầm: "Xem kìa, thằng chồng kia quả là không biết xấu hổ, khỏe mạnh thế mà lại ngồi trên lưng lừa để vợ và con đi bộ."
Anh chồng liền nhảy xuống khỏi lưng lừa và để chị vợ ngồi lên. Hai cha con đi bên cạnh.
Qua xóm thứ ba họ lại nghe thấy người ta xì xầm: "Tội nghiệp anh chồng, làm lụng vất vả cả ngày kiếm cơm áo về cho gia đình lại phải đi bộ còn xem con vợ kìa. Cả thằng con nữa đúng là vô phúc mới có được bà mẹ như vậy."
Nghe vậy cả ba quyết định tất cả cùng ngồi lên lưng lừa rồi đi tiếp.
Khi đi qua một xóm nữa họ nghe thấy mọi người nói với nhau: "Đúng là lũ vô cảm, độc ác chẳng khác thú vật. Ba người ngồi trên lưng con vật nhỏ nhắn thế kia thì nó gẫy lưng mất chứ."
Nghe vậy ba người liền tụt khỏi lưng lừa và đi bên cạnh con vật.
Đến xóm tiếp theo mọi người cảm thấy không thể tin vào tai mình nữa khi nghe thấy dân đây cười nhạo báng: "Nhìn kìa, đúng là lũ ngu. Cả ba lết thết đi bộ trong khi con con lừa chẳng có gì trên lưng."
Kết luận: người ta sẽ luôn luôn tìm cách chỉ trích bạn, nhạo báng bạn và hoàn toàn không đơn giản để tìm được một người chấp nhận bạn như bạn vốn vậy.
Cho nên: hãy sống như bạn cảm thấy là đúng đắn và hãy đi đến những miền mà trái tim bạn chỉ lối...
Cuộc sống như một màn kịch không có phần tập dượt trước. Bởi vậy, hãy hát ca, nhảy múa và yêu mỗi một giây phút của cuộc đời bạn... trước khi vở kịch hạ màn không một tiếng vỗ tay.
Sức mạnh con ngươi là điều chi
Chẳng phải gươm đao, súng đạn gì
Nhưng là yêu thương và gắn kết
Vượt qua hết được cảnh lâm nguy
Chuyện cảm động về cặp song sinh 1 trai 1 gái. Trong khi bé trai khỏe mạnh, bé gái lại rất yếu và nguy kịch buộc lòng bác sỹ phải để hai bé nằm trong 2 lồng kính riêng. Nhưng một hôm, cô y tá phá lệ đặt 2 bé nằm cạnh nhau. Bất ngờ cậu anh trai dang tay ôm lấy em gái mình trong nhiều giờ đồng hồ. Kỳ diệu hơn là nhịp tim cô bé cũng bắt đầu đập bình thường, sức khỏe dần hồi phục và thoát khỏi bàn tay tử thần.
Đôi khi sức mạnh kỳ diệu không ở đâu xa, mà chỉ đơn giản là một vòng tay ấm áp từ những người thân yêu bạn nhỉ!?
Thế nào là Bí quyết 90/10 ???? Thế nghĩa là sao ? Giờ hãy thử xét một ví dụ :
Bạn đang dùng điểm tâm cùng với gia đình. Con gái bạn vô tình làm đổ cà phê lên áo bạn. Chuyện đó xảy ra bất chợt, bạn không kiểm soát được. Điều xảy ra tiếp sau đó là phản ứng thuộc quyền quyết định của bạn. Bạn mắng cháu. Cháu phát khóc. Bạn trách cả vợ mình đã đặt tách cà phê quá gần rìa bàn. Hai người bắt đầu cãi nhau một hồi. Bạn đùng đùng bước lên lầu thay áo.
Khi bạn trở xuống con bạn vẫn còn khóc, chưa ăn xong để đi học. Cháu bị lỡ chuyến xe đưa rước. Vợ bạn phải hối hả đi làm. Bạn đi nhanh ra, đưa con gái đến trường. Sợ trễ, bạn chạy xe vượt tốc độ cho phép. Sau khi chịu phạt nặng, bạn đưa con tới trường trễ hết 15 phút.
Con bạn chạy nhanh vào lớp không kịp chào bạn. Bạn đến văn phòng trễ 20 phút, lại sực nhớ mình bỏ quên chiếc cặp ở nhà. Ngày của bạn đã bắt đầu một cách thật khủng khiếp. Chuyện càng lúc càng tệ hại tiếp tục xảy ra.
Buổi chiều bạn buồn chán trở về nhà để thấy vợ con không vui vẻ đón mừng mình như ngày hôm trước. Tại sao bạn có một ngày buồn chán như thế ?
A. Tại tách cà phê chăng ?
B. Tại con gái bạn chăng ?
C. Tại người cảnh sát à ?
D. Hay do bạn gây ra ?
Câu trả lời đúng là D. Bạn đã không làm chủ cái 90% thuộc quyền phản ứng của mình. Cách phản ứng chỉ trong năm giây của bạn đã tạo nên một ngày bất hạnh. Bạn cũng đã có thể phản ứng một cách khác. Khi tách cà phê đổ, cháu bé muốn khóc, bạn đã có thể nói : “Không sao đâu con, lần sau con nên cẩn thận hơn một chút”.
Bạn nhẹ nhàng lên lầu thay áo và mang theo chiếc cặp. Bạn xuống nhà vừa kịp vẫy tay chào lại cháu bé lên xe đưa rước. Vợ chồng bạn hôn nhau rồi cùng đi làm. Bạn đến văn phòng sớm năm phút và vui vẻ chào các đồng nghiệp buổi sáng. Có lẽ sếp cũng khen bạn về một ngày làm việc có hiệu quả.
Hãy nhớ rằng phản ứng của bạn rất quan trọng. Chuyện bất ngờ xảy ra chỉ chiếm 10%, quyết định phản ứng của bạn chiếm tới những 90%.
Hãy nhớ và áp dụng bí quyết 90/10 cho mọi việc xảy ra trong ngày, bạn sẽ thấy cuộc đời bạn tốt hơn thật nhiều. Chúc bạn thành công !
Xin nhớ :
Mỗi lần chúng ta giận, chúng ta đã tự đày đọa mình vì lỗi lầm (cố ý hay vô tình) của kẻ khác !
Hạnh phúc là gì? Mà ai cũng đi tìm kiếm, tìm trong khoảnh khắc, tìm trong cuộc sống, trong cuộc chơi, trong công việc, trong học tập, trong mỗi thú vui, trong mỗi lần khóc, trong mỗi lần buồn… ta lại tìm kiếm hạnh phúc. Hạnh phúc là gì mà ta không thể cho nó một định nghĩa cụ thể, phải chăng hạnh phúc là một khái niệm khá trừu tượng và thật khó giải thích…
Hạnh phúc là gì nhỉ?
Hạnh phúc có khi không phải tìm kiếm đâu xa xôi, mà đôi khi hạnh phúc ngay ở cạnh bạn mà bạn không biết đó nhé! Trong gia đình đôi khi hạnh phúc khi ta có cha có mẹ, có nụ cười trong những bữa cơm, trong những lúc gia đình cùng làm chung một công việc gì đó vui vẻ là bạn cảm thấy hạnh phúc. Trong công việc, bạn bè, cũng có niềm hạnh phúc nếu ta biết tìm kiếm và tận hưởng…
Có khi hạnh phúc đơn giản là khi có niềm vui, khi có yêu thương, hạnh phúc khi cha mẹ quan tâm, được bạn bè yêu mến… hay đơn giản chỉ là cái nắm tay của bàn tay rám nắng của mẹ… cũng khiến ta cảm thấy hạnh phúc.
Hạnh phúc có khi chỉ là hài lòng với những gì mình có để thanh thản và vui vẻ với hiện tại. Hạnh phúc là cái gì đó con người không nắm giữ được trong tầm tay, nhưng hạnh phúc không phải là cái gì đó quá xa xôi mà con người không tìm kiếm được cho mình.
Hạnh phúc không chỉ là nụ cười, niềm vui… mà hạnh phúc có trong cả nước mắt, giọt nước mắt của niềm vui sướng… Hạnh phúc là khi bạn khóc có người đặt bàn tay lên vai bạn, hạnh phúc là khi bạn có người lắng nghe… Hạnh phúc đến bất ngờ và đi cũng rất nhanh, nhưng đó là cảm giác gì đó khó quên.
Hạnh phúc là khi người ấy bên bạn và nắm chặt tay bạn, hạnh phúc khi buổi vui bạn có người để sẻ chia, động viên an ủi, hạnh phúc trong ánh mắt, trong nụ cười, nước mắt hạnh phúc… là gì nữa nhỉ?
Bạn có cảm thấy thanh thản, bạn không bị những cơn đau hành hạ là bạn đã hạnh phúc hơn trăm người rồi đó. Bạn có thể nói, cười, chạy, nhảy, vui đùa, ca hát và làm việc… là bạn đã hạnh phúc lắm. Bởi vì có biết bao người không thể nói cười như bạn.
Bạn có cha có mẹ để tâm sự, để làm nũng nhõng nhẽo… bạn đã hạnh phúc rồi đó vì có biết bao đứa trẻ mồ côi phải lang thang đây đó. Bạn có tiền trong tay dù chỉ là 2000 đồng thôi là bạn cũng cảm thấy hạnh phúc hơn khi trong tay không có một xu.
Bạn có những gì bạn cho là hạnh phúc mình không biết. Nhưng hãy tìm kiếm hạnh phúc ngay trong cuộc sống hàng ngày, ở gia đình, bạn bè, đồng nghiệp… bạn sẽ thấy cuộc sống sẽ ý nghĩa và nhất định bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc đó bạn.
Hạnh Phúc thật đơn giản
Có lẽ trong mỗi chúng ta ai cũng từng hỏi hạnh phúc là gì? Rồi mỗi chúng ta đều có những câu trả lời riêng của mình. Nhưng hạnh phúc theo tôi chỉ có thể có thật sự khi chúng ta biết hài lòng và nhận ra nó. Vì hạnh phúc của mỗi người là khác nhau, sự cảm nhận về hạnh phúc trong chúng ta chẳng ai giống ai, con đường đi đến cánh cửa hạnh phúc của mỗi người cũng chẳng giống nhau.
Nếu một người nói rằng “Tôi không có hạnh phúc” thì chính xác là người đó sẽ không bao giờ có hạnh phúc, dù người ấy có những cái mà người khác luôn mong mỏi. Còn khi bạn hỏi một người sống trong cảnh nghèo khó rằng họ có hạnh phúc không mà họ trả lời rằng “Lúc nào tôi cũng thấy hạnh phúc” thì thật sự là họ đã được hạnh phúc.
Vậy hạnh phúc của họ là gì, rõ ràng đứng ở ngoài chúng ta khó mà hiểu và cảm nhận được, và rõ ràng hạnh phúc của họ không như nhau, và chỉ có chính bản thân chúng ta mới cho chúng ta được định nghĩa về hạnh phúc cho riêng mình.
Như vậy, hạnh phúc đơn giản là khi bạn chịu nhìn nhận hạnh phúc bên mình. Hạnh phúc không hiện hữu trong bóng hình quá khứ hay niềm mong mỏi nơi tương lại, hạnh phúc là hạnh phúc trong thực tại nếu bạn biết nắm bắt nó ngày hôm nay.
Sống ở đời ai ai chẳng muốn được hạnh phúc, được luôn luôn vui vẻ nhưng mỗi người lại quan niệm về hạnh phúc khác nhau.
Hạnh phúc không phải là khi bạn trở thành tỷ phú, hay khi bạn là một diễn viên nổi tiếng được nhiều người biết đến. Không phải chỉ kiếm được hạnh phúc ở địa vị, tiền tài và danh vọng. Hạnh phúc đôi khi xuất hiện ở những điều giản dị đến bất ngờ, gần gũi và mộc mạc đến nỗi rất dễ chạm vào nó, nhưng đôi khi ta lại chạy theo những thứ quá xa vời mà để tuột lại hạnh phúc của riêng mình ở phía sau và mãi mãi không lấy lại được. Thậm chí có lúc bạn dường như không nhận ra được cái đó là hạnh phúc, vì bạn đã vô tâm không để ý đến nó.
Hạnh phúc không phải là khi ta có nhiều, thật nhiều bạn. Hạnh phúc là khi ta chỉ có 2-3 người bạn, nhưng là những người bạn thật sự sâu sắc với mình. Đó là những người cùng cười khi bạn vui và lau nước mắt khi bạn khóc, là người nắm tay bạn kéo lên khi bạn gục ngã.
Hạnh phúc là mỗi buổi sáng uể oải trên giường, vươn vai thức dậy, để biết rằng mình có một mái ấm và còn khoẻ mạnh để đón nhận những tia nắng sớm. Hạnh phúc là khi bắt đầu một ngày mới với những kế hoạch trong ngày, là không tiếc nuối ngày hôm qua và không lo lắng cho tương lai ngày hôm sau, là khi bạn sống hết mình cho ngày hôm nay.
Hạnh phúc là khi nhìn những đứa trẻ trong xóm nô đùa và bị mắng khi đá banh làm vỡ cửa kính của bà hàng xóm. Hạnh phúc là khi nhìn trẻ con cười và học từ tiếng cười hạnh phúc vô tư của chúng.
Hạnh phúc là những ngày chủ nhật xuống bếp cùng mẹ làm bữa cơm cho gia đình, sau một tuần bận rộn không được quây quần bên bàn ăn. Hạnh phúc là khi những người thân yêu trong gia đình ta đang hạnh phúc.
Hạnh phúc là khi nhận được một ánh mắt đặc biệt nào đó dành cho mình, là khi mình cảm nhận trái tim đã bắt đầu biết rung động. Hạnh phúc khi biết yêu và được yêu một cách chân tình.
Hạnh phúc là khi cười bên bạn bè đến mức… đau cả miệng, là khi ôm một người bạn thân ở sân bay mà không cần nghĩ phải bỏ tay ra lúc nào mới là lịch sự, là khi sống mũi cay cay khi người bạn cách ta nửa vòng trái đất đang thủ thỉ bên điện thoại rằng “Nhớ ấy quá!”
Hạnh phúc là khi biết rằng có ai đó đang nghĩ tới mình, có ai đó đang nhớ đến mình, ai đó muốn dành cho mình những sự quan tâm chân thành.
Hạnh phúc khi ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi tí tách xuống đường.
Hạnh phúc khi tắt hết đèn trong phòng và lắng nghe ca từ trong bản nhạc mà mình rất thích.
Hạnh phúc khi nhắn tin vớ vẩn với bạn bè vào đêm khuya….
Hạnh phúc là gì? Mà ai cũng đi tìm kiếm, tìm trong khoảnh khắc, tìm trong cuộc sống, trong cuộc chơi, trong công việc, trong học tập, trong mỗi thú vui, trong mỗi lần khóc, trong mỗi lần buồn… ta lại tìm kiếm hạnh phúc. Hạnh phúc là gì mà ta không thể cho nó một định nghĩa cụ thể, phải chăng hạnh phúc là một khái niệm khá trừu tượng và thật khó giải thích…
Hạnh phúc là gì nhỉ?
Hạnh phúc có khi không phải tìm kiếm đâu xa xôi, mà đôi khi hạnh phúc ngay ở cạnh bạn mà bạn không biết đó nhé! Trong gia đình đôi khi hạnh phúc khi ta có cha có mẹ, có nụ cười trong những bữa cơm, trong những lúc gia đình cùng làm chung một công việc gì đó vui vẻ là bạn cảm thấy hạnh phúc. Trong công việc, bạn bè, cũng có niềm hạnh phúc nếu ta biết tìm kiếm và tận hưởng…
Có khi hạnh phúc đơn giản là khi có niềm vui, khi có yêu thương, hạnh phúc khi cha mẹ quan tâm, được bạn bè yêu mến… hay đơn giản chỉ là cái nắm tay của bàn tay rám nắng của mẹ… cũng khiến ta cảm thấy hạnh phúc.
Hạnh phúc có khi chỉ là hài lòng với những gì mình có để thanh thản và vui vẻ với hiện tại. Hạnh phúc là cái gì đó con người không nắm giữ được trong tầm tay, nhưng hạnh phúc không phải là cái gì đó quá xa xôi mà con người không tìm kiếm được cho mình.
Hạnh phúc không chỉ là nụ cười, niềm vui… mà hạnh phúc có trong cả nước mắt, giọt nước mắt của niềm vui sướng… Hạnh phúc là khi bạn khóc có người đặt bàn tay lên vai bạn, hạnh phúc là khi bạn có người lắng nghe… Hạnh phúc đến bất ngờ và đi cũng rất nhanh, nhưng đó là cảm giác gì đó khó quên.
Hạnh phúc là khi người ấy bên bạn và nắm chặt tay bạn, hạnh phúc khi buổi vui bạn có người để sẻ chia, động viên an ủi, hạnh phúc trong ánh mắt, trong nụ cười, nước mắt hạnh phúc… là gì nữa nhỉ?
Bạn có cảm thấy thanh thản, bạn không bị những cơn đau hành hạ là bạn đã hạnh phúc hơn trăm người rồi đó. Bạn có thể nói, cười, chạy, nhảy, vui đùa, ca hát và làm việc… là bạn đã hạnh phúc lắm. Bởi vì có biết bao người không thể nói cười như bạn.
Bạn có cha có mẹ để tâm sự, để làm nũng nhõng nhẽo… bạn đã hạnh phúc rồi đó vì có biết bao đứa trẻ mồ côi phải lang thang đây đó. Bạn có tiền trong tay dù chỉ là 2000 đồng thôi là bạn cũng cảm thấy hạnh phúc hơn khi trong tay không có một xu.
Bạn có những gì bạn cho là hạnh phúc mình không biết. Nhưng hãy tìm kiếm hạnh phúc ngay trong cuộc sống hàng ngày, ở gia đình, bạn bè, đồng nghiệp… bạn sẽ thấy cuộc sống sẽ ý nghĩa và nhất định bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc đó bạn.
Hạnh Phúc thật đơn giản
Có lẽ trong mỗi chúng ta ai cũng từng hỏi hạnh phúc là gì? Rồi mỗi chúng ta đều có những câu trả lời riêng của mình. Nhưng hạnh phúc theo tôi chỉ có thể có thật sự khi chúng ta biết hài lòng và nhận ra nó. Vì hạnh phúc của mỗi người là khác nhau, sự cảm nhận về hạnh phúc trong chúng ta chẳng ai giống ai, con đường đi đến cánh cửa hạnh phúc của mỗi người cũng chẳng giống nhau.
Nếu một người nói rằng “Tôi không có hạnh phúc” thì chính xác là người đó sẽ không bao giờ có hạnh phúc, dù người ấy có những cái mà người khác luôn mong mỏi. Còn khi bạn hỏi một người sống trong cảnh nghèo khó rằng họ có hạnh phúc không mà họ trả lời rằng “Lúc nào tôi cũng thấy hạnh phúc” thì thật sự là họ đã được hạnh phúc.
Vậy hạnh phúc của họ là gì, rõ ràng đứng ở ngoài chúng ta khó mà hiểu và cảm nhận được, và rõ ràng hạnh phúc của họ không như nhau, và chỉ có chính bản thân chúng ta mới cho chúng ta được định nghĩa về hạnh phúc cho riêng mình.
Như vậy, hạnh phúc đơn giản là khi bạn chịu nhìn nhận hạnh phúc bên mình. Hạnh phúc không hiện hữu trong bóng hình quá khứ hay niềm mong mỏi nơi tương lại, hạnh phúc là hạnh phúc trong thực tại nếu bạn biết nắm bắt nó ngày hôm nay.
Sống ở đời ai ai chẳng muốn được hạnh phúc, được luôn luôn vui vẻ nhưng mỗi người lại quan niệm về hạnh phúc khác nhau.
Hạnh phúc không phải là khi bạn trở thành tỷ phú, hay khi bạn là một diễn viên nổi tiếng được nhiều người biết đến. Không phải chỉ kiếm được hạnh phúc ở địa vị, tiền tài và danh vọng. Hạnh phúc đôi khi xuất hiện ở những điều giản dị đến bất ngờ, gần gũi và mộc mạc đến nỗi rất dễ chạm vào nó, nhưng đôi khi ta lại chạy theo những thứ quá xa vời mà để tuột lại hạnh phúc của riêng mình ở phía sau và mãi mãi không lấy lại được. Thậm chí có lúc bạn dường như không nhận ra được cái đó là hạnh phúc, vì bạn đã vô tâm không để ý đến nó.
Hạnh phúc không phải là khi ta có nhiều, thật nhiều bạn. Hạnh phúc là khi ta chỉ có 2-3 người bạn, nhưng là những người bạn thật sự sâu sắc với mình. Đó là những người cùng cười khi bạn vui và lau nước mắt khi bạn khóc, là người nắm tay bạn kéo lên khi bạn gục ngã.
Hạnh phúc là mỗi buổi sáng uể oải trên giường, vươn vai thức dậy, để biết rằng mình có một mái ấm và còn khoẻ mạnh để đón nhận những tia nắng sớm. Hạnh phúc là khi bắt đầu một ngày mới với những kế hoạch trong ngày, là không tiếc nuối ngày hôm qua và không lo lắng cho tương lai ngày hôm sau, là khi bạn sống hết mình cho ngày hôm nay.
Hạnh phúc là khi nhìn những đứa trẻ trong xóm nô đùa và bị mắng khi đá banh làm vỡ cửa kính của bà hàng xóm. Hạnh phúc là khi nhìn trẻ con cười và học từ tiếng cười hạnh phúc vô tư của chúng.
Hạnh phúc là những ngày chủ nhật xuống bếp cùng mẹ làm bữa cơm cho gia đình, sau một tuần bận rộn không được quây quần bên bàn ăn. Hạnh phúc là khi những người thân yêu trong gia đình ta đang hạnh phúc.
Hạnh phúc là khi nhận được một ánh mắt đặc biệt nào đó dành cho mình, là khi mình cảm nhận trái tim đã bắt đầu biết rung động. Hạnh phúc khi biết yêu và được yêu một cách chân tình.
Hạnh phúc là khi cười bên bạn bè đến mức… đau cả miệng, là khi ôm một người bạn thân ở sân bay mà không cần nghĩ phải bỏ tay ra lúc nào mới là lịch sự, là khi sống mũi cay cay khi người bạn cách ta nửa vòng trái đất đang thủ thỉ bên điện thoại rằng “Nhớ ấy quá!”
Hạnh phúc là khi biết rằng có ai đó đang nghĩ tới mình, có ai đó đang nhớ đến mình, ai đó muốn dành cho mình những sự quan tâm chân thành.
Hạnh phúc khi ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi tí tách xuống đường.
Hạnh phúc khi tắt hết đèn trong phòng và lắng nghe ca từ trong bản nhạc mà mình rất thích.
Hạnh phúc khi nhắn tin vớ vẩn với bạn bè vào đêm khuya….
Cuối cùng, hạnh phúc là khi bạn đang ngồi trên máy tính và nhìn thấy được những dòng này, có nghĩa là bạn có một cơ thể lành lặn và một đôi mắt tốt, bạn hạnh phúc hơn hàng trăm người trong trại khuyết tật và những gia đình nghèo khó không biết đến Internet. Và khi bạn đọc và hiểu được những dòng này là bạn hạnh phúc hơn những người không được tới trường học chữ.
Như vậy ngày hôm nay, bạn có cảm nhận được hạnh phúc của mình chưa?
Nếu chỉ ngồi chờ hạnh phúc đến với mình thì có lẽ suốt đời bạn sẽ phải chờ đợi. Bởi vậy, hãy chủ động tạo nên điều đó với một số gợi ý dưới đây:
- Khi có những ý nghĩ và nỗi buồn, hãy xua chúng ra khỏi đầu và nhớ rằng có những hoàn cảnh bạn không có đủ sức để thay đổi, vậy cách tốt nhất là phải bình tĩnh để suy xét mọi việc.
- Hãy nhớ lại những cảm giác tuyệt vời nảy sinh trong bạn khi ngắm hoàng hôn ở một nơi tuyệt đẹp nào đó. Hãy nhớ lại sự nhẹ nhõm và niềm vui khi bạn kết thúc thành công một công việc lớn nào đó hoặc thi xong, hay niềm vui khi bất ngờ nhận được một món quà thú vị. Tự bạn sẽ biết những hồi tưởng và ý nghĩ nào sẽ cho cảm giác dễ chịu.
- Hãy quen với việc cảm thấy mình hạnh phúc và điều đó trở thành một trong những bài tập chủ yếu của bạn. Thường xuyên cười với bản thân và những người khác và hãy để cho họ hiểu rằng bạn là người hạnh phúc.
- Cố gắng làm cho cả những người xung quanh hạnh phúc. Khi bạn thấy một người nào đó gặp nạn, hãy đề nghị để bạn giúp đỡ họ mặc dù chỉ là những sự hỗ trợ rất nhỏ. Ví dụ, bạn chỉ đường cho một khách du lịch để anh ta đến được nơi cần thiết một cách nhanh chóng và thuận lợi. Từ niềm vui của người khác, chắc chắn, bạn sẽ cảm thấy vui hơn.
- Đừng quên những người đã làm cho cuộc đời bạn sáng sủa hơn, giàu có hơn và hãy dành nhiều thời gian cho người đó.
- Cố gắng bớt chỉ trích hành động của người khác và bạn có thể tránh được nhiều cảm giác tiêu cực cho cuộc đời mình.
- Đừng cố gắng để ngay lập tức thành người hoàn toàn hạnh phúc. Tốt nhất, bạn nên vui mừng với những việc nhỏ hơn là chờ đợi một điều gì đó thật to lớn.
- Hãy quên đi sự ganh tị vì nó có thể làm hại cả cuộc đời bạn. Nhiều người cảm thấy mình bất hạnh vì những kỳ vọng của họ hoàn toàn không thực tế bởi hạnh phúc chỉ là một khái niệm tương đối.
Hạnh phúc với bạn là gì? Thành công trong sự nghiệp, đạt điểm cao trong học tập, lấy được người chồng giàu sang hay có được tất cả những gì mình mong muốn? Mỗi người chúng ta đều có những khái niệm hạnh phúc khác nhau. Có người tìm kiếm cả đời cũng không thỏa mãn được khái niệm hạnh phúc của riêng mình. Cũng có người sống hạnh phúc ngay cả những thời khắc khó khăn nhất của cuộc sống!
Hạnh phúc là khi bạn cô đơn có ai đó ở bên, an ủi, động viên giúp bạn vượt qua giây phút cô đơn của cuộc đời. Hạnh phúc bạn buồn có ai đó cho bạn mượn bờ vai để khóc. Những lúc như thế bạn sẽ biết rằng cuộc sống hạnh phúc biết bao nhiêu: không còn cảm thấy bị cuộc đời hắt hủi, đẩy ngã bởi lúc nào cũng có người bên cạnh bạn.
Hạnh phúc bạn chán nản có ai đó động viên, ngồi im lặng cùng bạn hay nghe bạn nói hàng giờ liền. Những lúc ấy bạn nhận ra có một người bạn thật tốt biết bao. Chúng ta thường không quý trọng những người bạn xung quanh mình nhưng nếu bạn để ý một chút bạn sẽ nhận ra tất cả chúng ta đều cần bạn bè.
Hạnh phúc là khi bạn vấp ngã có người nâng đứng dậy, sẽ không còn cảm giác tủi thân hay hổ thẹn nữa mà bạn sẽ cảm kích trước sự chân thành của họ. Bạn sẽ hạnh phúc hơn khi có người thân bên cạnh, bởi vì không phải lúc nào cha mẹ cũng có thể đi cạnh bạn suốt cuộc đời. Thế nên hãy cảm nhận hạnh phúc và mang lại hạnh phúc cho bố mẹ và người thân của bạn bằng tình yêu thương chân thành nhất. Có lúc bạn sẽ biết ơn bởi trong lúc khó khăn nhất của cuộc đời người thân luôn giang tay ủng hộ.
Hạnh phúc là khi bạn cảm nhận được sự yêu thương, được tình cảm con người đó là lúc bạn biết yêu và nhớ nhung một ai đó. Cảm giác xao xuyến, hồi hộp và lo lắng có khiến cho bạn trở nên đau buồn không? Những cảm xúc đó khiến bạn khó chịu nhưng sẽ mơn man tâm hồn bạn khiến cho bạn cảm nhận được hạnh phúc là gì. Sẽ còn hạnh phúc hơn khí bạn biết rằng sự tồn tại của mình có ý nghĩa với ai đó. Là người sẽ cũng bạn trải qua những năm tháng cuộc đời hay chỉ đi cùng bạn một đoạn đường thôi, nhưng tất cả sẽ làm cho bạn nếm trải được mùi vị cuộc sống này, và thấy cuộc sống rất đáng sống.
Hạnh phúc là khi bạn làm được một điều gì có ý nghĩa hay giúp đỡ được cho một ai đó. Điều này sẽ giúp bạn sống tốt hơn và có ý nghĩa hơn với những người xung quanh. Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết cảm thông và sẻ chia với người khác.
Hạnh phúc là điều đơn giản nhất mà cuộc sống ban tặng cho con người đó cũng là điều tuyệt vời nhất. Bởi vì nó đơn giản nên được nhiều người trừu tượng hóa, thần thánh nó khiến cho nó trở nên xa vời với họ. Bạn hãy sống bằng tất cả niềm vui sống của mình, hạnh phúc sẽ đến với bạn!
… Là con người, ai cũng muốn được người khác tôn trọn; nhưng nếu muốn người khác tôn trọng mình, trước tiên mình phải xét chính bản thân mình, xem mình có xứng đáng được người khác tôn trọng hay không…
“Phải biết trọng mình thì người mới trọng”. Đây là điều căn bản mà thời niên thiếu ngay bậc tiểu học ai cũng phải học qua ý niệm này trong môn “Đức Dục”.
Trong xã hội, những bậc cầm quyền có đạo đức, hết lòng vì dân thì được người dân tôn trọng. Trong các tôn giáo, những người ở vị trí lãnh đạo, đương nhiên được người khác tôn trọng. Tuy nhiên, nếu những ai đánh mất lòng tự trọng, thiếu đạo đức, hoặc đạo đức giả thì lập tức sự tôn trọng mà người khác dành cho họ cũng không còn.
Xã hội Việt Nam ngày nay, quan quyền đều tranh nhau mua bằng cao học, hoặc tiến sĩ. Cấp bộ trưởng trở lên, muốn giữ chức vụ lâu dài, phải có bằng tiến sĩ. Kết quả có những anh hồi nhỏ không học, lớn lên chỉ giỏi cướp của giết người, vậy mà khi về già cũng có bằng “tiến sĩ” như ai. Những vụ tự nhiên trồi lên làm “tiến sĩ” không phải là không có tại hải ngoại. Ở đâu cũng thế, người mặc cảm thua kém thiên hạ thường “nổ” để chứng tỏ mình hơn người.
Ở Việt Nam có người ta mỉa mai rằng: “Những người có bằng tiến sĩ ở Việt Nam ngày nay nhiều hơn những người đạp xích lô ngoài đường phố”. Dĩ nhiên, khi nói câu này, người ta không có ý xem thường những ai sống nghề đạp xích lô, mà người ta chỉ muốn nói đến sự lạm phát bằng tiến sĩ tại Việt Nam ngày nay. Chuyện tuy cũ, đã gần mười năm, nhưng dư âm vẫn còn, đó là vụ giám đốc “sở văn hóa thể thao và du lịch” tỉnh Phú Thọ đã có học vị “tiến sĩ từ Hoa Kỳ” nhưng không nói hay viết được một câu tiếng Anh. Báo chí tại Việt Nam do đảng VC “lãnh đạo” đã nói phét như thiệt rằng “Hà Nội sẽ có số tiến sĩ đạt kỷ lục thế giới?”
Tien Si giay
Câu chuyện “bạn học của Tổng Bí Thư Đỗ Mười” là truyện tếu mà người dân truyền miệng nhau để nói lên tình trạng dốt nát của cấp lãnh đạo trong đảng VC tại Việt Nam ngày nay. Truyện kể rằng: Có người tự xưng là bạn học của “đồng chí” Đỗ Mười, đến văn phòng “tổng bí thư” xin được gặp riêng ông ta. Sau khi thư ký riêng báo cáo chuyện này với Đỗ Mười, ông đập bàn và quát lên: “Bố láo, đồ phản động, hãy tống nó vào trại giam ngay, tôi có bao giờ đi học đâu mà có bạn học!!”.
Trong nửa thế kỷ qua, những ông bà “tiến sĩ giấy” đó đã làm nhiều điều sai trái, gây ra bao nhiên tội ác một cách triền miên. Ai chống lại, hay lên tiếng cáo trách, thì lập tức bị chúng thủ tiêu, bỏ tù, tra tấn, khủng bố nạn nhân và gia đình nạn nhân. Ngay trước Toà, nếu cần chúng cũng không ngần ngại cho những tên côn đồ lấy tay bịt miệng không cho người ta nói. Sự việc Linh Mục Nguyễn Văn Lý bị bọn côn đồ bịt miệng trước toà án của VC là hình ảnh hùng hồn nhất cho những điều tôi vừa nêu.
Trong xã hội, thường thì thước đo địa vị là bằng cấp và kiến thức. Có kiến thức mà không có bằng cấp thì không sao, nhưng có bằng cấp mà thiếu kiến thức thì người ta xem thường lắm. Đối với tôi, người có học, có đạo đức, xứng đáng được tôn trọng. Chỉ có thành phần mặc cảm và có tâm địa xấu xa mới tìm cách xách mé người có học, xem thường hay hổn xược với giới trí thức. Thành phần này khi cần thỏa mãn chuyện cá nhân họ sẵn sàng “quơ tất cả vào một khối” để làm hậu thuẫn mà tấn công lại những gì trước đó chính họ cũng từng cho là đúng là chính nghĩa.
Dĩ nhiên, ngược lại người có học mà không hành, có tánh kiêu căng, phách lối, ra vẻ mình học cao, hiểu rộng nhưng lại không mang sở học để giúp đời, thấy điều sai không dám mở miệng để nói một lời khuyên hay hay viết được một lá thư hoặc bài báo để cáo trách, mà chỉ thích làm chuyện xằng bậy, hại đời… Thì đó chỉ là loại khoa bảng, chứ không phải là tri thức hay trí thức, hầu cho xã hội phải tôn trọng.
Tôi thích giao du mật thiết với giới trí thức để học hỏi và không ngại tiếp xúc giới bình dân để khi cần tôi có thể giúp họ hoặc học những kinh “nghiệm xương máu” của họ mà không một trường đại học nào có được. Dù trí thức hay bình dân mà không biết tôn trọng nhau, quen thân rồi tỏ ra lờn mặt, không còn phân biệt trên dưới, thiếu tôn trọng nhau… thì tôi sẽ lập tức “cắt đứt dây chuông” mà không hề nuối tiếc.
Vợ chồng tôi có quen biết một số người Việt Nam, tuy ít học ở trường, nếu không muốn nói là chưa từng đến trường, nhưng họ rất hiểu biết. Họ có lòng tự trọng, biết người, hiểu ta, sống tử tế, có thủy chung với bạn bè, nói năng hoà nhả, lễ độ với người trên trước. Chúng tôi thật sự tôn trọng họ hơn một số người có nhiều bằng cấp, hoặc đang ở những vị trí “thầy” hay “sư” hay “cha” của người khác mà có lối hành xử thấp kém, so với một số người bình thường trong xã hội.
Ngay trong hàng ngũ những người thích thiên hạ gọi mình là “sư”, là “thầy” hoặc “cha”, cũng không thiếu những người thiếu tư cách và kém đạo đức. Ai nói tôi chưa đủ “thiêng liêng” thì tôi xin chịu, chứ tôi không bao giờ tôn trọng những kẻ đó. Không phải tôi quá khích, nhưng Kinh Thánh cho phép tôi làm điều này: “Tôn trọng kẻ ngu muội, Giống như bỏ cục ngọc vào trong đống đá.” (Châm-Ngôn 26:8).
Những thành phần lãnh đạo bất xứng trong các tôn giáo, hoặc ngoài đời không phải là ít. Vậy mà họ thích ép buộc người khác phải tôn trọng họ mới là điều đáng mỉa mai. Người có quyền chức, địa vị cao, có khả năng tài chánh… thường được người khác kiêng nể. Tuy nhiên, không phải người giàu có nào, quyền chức nào, địa vị cao trọng nào trong xã hội, cũng đều được người khác tôn trọng như nhau.
Trong phạm vi Thiên Chúa Giáo, một người thật sự có sự sáng của Chúa sẽ không có những hành vi thấp kém. Nếu ai có những hành vi thấp kém thì cho dù họ có “tu” năm ba chục năm, hoặc được gọi là “hầu việc Chúa” nửa thế kỷ đi nữa, cũng không thể là con cái thật của Chúa. Con cái thật của Chúa, con cái của Sự Sáng không thể giao du mật thiết hay ngồi chung bàn, ăn chung mâm với con cái của ma quỷ, con cái của sự tối tăm để hại người, phá đời và có những hành xử không còn lòng tự trọng như tôi đã nói ở phần nhập đề.
Không phải do tôi quá khiêm nhường hoặc tự ti, mặc cảm gì cả, nhưng tánh tôi dù ở vị trí nào tôi cũng chỉ thích làm bạn với mọi người hơn là làm “thầy” hay “sư” hay đàn anh người ta. Nếu tôi ở vị trí đại diện người khác, vì trách nhiệm tôi cố giữ đúng vai trò của mình, nhưng không phải vì đó mà tôi ra vẻ mình là lãnh tụ, hay lãnh đạo thiên hạ. Tôi quan niệm rằng: Thà mọi người gọi tôi là ông, anh, chú, cậu hay em… gì đó, mà tôn trọng tôi, hơn gọi tôi là “thầy” hay “sư”, hoặc “cha” mà trong lòng không phục.
Ai cũng nên có lòng tự trọng, để được người khác tôn trọng. Chúng ta đừng thèm ra vẻ mình ngon, hay mình đáng được tôn trọng, vì chúng ta không thể ép người khác tôn trọng mình.
Đối với những ai bất chấp mọi thủ đoạn để ăn cắp, ăn lường ở lận, ăn trên đầu trên cổ người khác, ăn gian nói dối, ăn chận tiền quyên góp cho công tác từ thiện, sang đoạt tài sản người khác, hoặc cướp giật tài sản người khác dưới bất cứ hình thức nào, đều là những kẻ mất nhân cách, vô đạo đức, không còn tự trọng, thì đừng mong người khác tôn trọng những kẻ đó.
Lời kết: Lòng tự trọng không thể mua được và cũng không phải tự nhiên mà có. Lòng tự trọng phải được vun bồi, tích lũy nhiều năm tháng trước những thăng trầm của cuộc đời. Lòng tự trọng là hình ảnh của cây cổ thụ trước phong ba, bão táp. Lòng tự trọng là chân dung của những ai đang bơi ngược nước về một hướng đúng đắn mà mình đã chọn. Lòng tự trọng chỉ thật sự có được khi chúng ta ý thức về con người thật của mình. Lòng tự trọng cho dù ở vị trí nào, hoàn cảnh nào cũng không vì sự khiếp nhược mà làm thinh trước điều quấy hay nói ngược lại sự thật. Lòng tự trọng là biết người biết ta, biết cảm thông cho nỗi khổ của người khác, biết tôn trọng quyền lợi của người khác. Lòng tự trọng chỉ có được khi nào chúng ta ý thức rằng: “Chớ làm sự chi vì lòng tranh cạnh hoặc vì hư vinh, nhưng hãy khiêm nhường, coi người khác như tôn trọng hơn mình. Mỗi người trong anh em chớ chăm về lợi riêng mình, nhưng phải chăm về lợi kẻ khác nữa. (Phi-lip 2:3-4) như những lời khuyến cáo này của Kinh Thánh.
Tôi cầu xin Chúa cho tôi, cho mọi người có được lòng tự trọng, hơn là chờ đợi người khác tôn trọng mình khi mà mình chưa xứng đáng để được tôn trọng. A-men!
Vóc dáng của một người dù được những người chung quanh cho là đẹp hay “xấu” thì đó chỉ là bề ngoài, nhưng nét đẹp bên trong mới là điều đáng nói. Đây không phải là tiêu chuẩn do người viết đặt ra mà là của người đời và của các tôn giáo. Nói đến nét đẹp bên trong là nói đến nét đẹp trường tồn và đó là nhân cách của một người. Nhân cách được tiềm ẩn bên trong của một con người mà chức tước, địa vị hoặc bạc tiền không thể đổi được và cũng không quyền lực nào lấy nó ra khỏi người đó được.
Có người cho rằng: “Nhân cách thuộc kết quả của quá trình học vấn. Kiến thức, kinh nghiệm là phương tiện để con người đạt đến nhân cách cao. Dù vậy, có trường hợp một người có kiến thức phong phú, nhưng nhân cách thì kém; cũng có trường hợp kiến thức kém nhưng nhân cách rất cao…”
Trong xã hội, người ta có thể mua quan, bán chức, hoặc mua bằng, bán cấp… Nhưng nhân cách thì không thể mua bán, mà trái lại mỗi người phải tự trau giồi và gìn giữ nó. Người đời hay lẽ đạo của các tôn giáo đều dạy con người về ý niệm “trau giồi đức hạnh” chứ không ai dạy mua bán “đức hạnh” hoặc có ai đủ tư cách để ban bố “đức hạnh” hay “nhân cách” cho người khác, hay tự phong cho chính mình.
Người đời đã từng nói “Chiếc áo không làm nên nhà tu”. Cho nên người ta không thể đánh giá nhân cách của người khác khi nhìn vào vóc dáng hoặc địa vị, chức tước của người đó trong xã hội, hay phẩm trật trong các tôn giáo. Muốn biết rõ về nhân cách của một người, không thể một sớm một chiều, mà phải là một quá trình dài và qua nhận xét nghiêm chỉnh, khách quan của những người tử tế khác.
Trong các tôn giáo, bộ phận giáo quyền chỉ có thể “đốt đầu”, hoặc “rờ đâu” hoặc “đặt tay cầu nguyện” để “ban chức”, để “tấn phong” hay “thụ phong” phẩm trật tôn giáo cho một cá nhân nào đó… Nhưng những thủ tục đó không thể tạo ra nhân cách cho một tu sĩ chân chính… Mà chính cá nhân đó phải tự “trau giồi đức hạnh” và phải “tự khắc khe” với chính bản thân mình, để có thể đạt được chân thiện mỹ mà các tôn giáo mong đợi con người nên làm theo hay phải làm theo.
Khoảng Thập Niên 90, một nhà báo Việt Nam từng đọc một số bài viết của tôi và cắc cớ hỏi tôi rằng: Theo ông, thế nào là một người tốt? Và tôi đã trả lời rằng: “Người được xem là tốt, là người chưa bị lộ những điều xấu”. Ông nhà báo cười và hỏi tôi: “Có phải anh quá triết lý không?”
Tôi trả lời là “không”. Thật sự thì tôi chỉ căn cứ vào Thánh Kinh để nói ra câu đó. Bởi sách trong Kinh Thánh, sách Romans 3:10a đã chép: “như có chép rằng: Chẳng có một người công chính nào hết, dẫu một người cũng không” (As it is written: “There is no one righteous, not even one…)
Nói về chuyện tốt xấu, hay nhân cách của một người, trước đây tôi từng cho rằng, nếu chúng ta là người tốt thì cho dù có năm bảy tờ báo hay vài cái đài phát thanh “lăng nhục” chúng ta thì bản chất thật của chúng ta vẫn là tốt. Và nếu chúng ta thuộc thành phần xấu thì cho dù có năm bảy cái đài phát thanh và vài chục tờ báo ca tụng chúng ta đi nữa, thì bản chất thật xấu của chúng ta không thể trở thành tốt…
Ai cũng có thể đồng ý rằng, những đồng tiền thật cho dù có bị giẵm đạp dưới chân thì nó vẫn là đồng tiền thật, còn đồng tiền giả tuy có để nó trên kệ đi nữa, thì nó vẫn là những tờ giấy lộn, là tiền giả, không giá trị gì cả. Là người thật sự có nhân cách, cho dù mình có bị người khác lăng nhục thì bản chất thật của mình vẫn là người có nhân cách, chứ không phải do mình có “đồng minh” bênh vực hay ca tụng mình.
Người có nhân cách không tự mình cho mình là người cao trọng hơn người khác, mà hãy để cho người khác đánh giá mình là có thật sự cao trọng hay không. Vậy mà có lắm người cứ muốn làm “thầy đời” thiên hạ, thích làm “chị hai”, hay “anh cả” người khác, với dụng ý khoe khoang mình là người quan trọng. Điều này nó vừa khôi hài và cũng vừa đáng tội nghiệp hơn là đáng trách, bởi những kẻ kém đức và thiếu tài thường có thái độ trịch thượng hay ta đây; mà thái độ này thường phát sinh từ sự mặc cảm thua kém người khác.
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.