HOME-Au
HOME-Au
24h
24h
USA
USA
GOP
GOP
Phim Bộ
Phim Bộ
Videoauto
VIDEO-Au
Home Classic
Home Classic
Donation
Donation
News Book
News Book
News 50
News 50
worldautoscroll
WORLD-Au
Breaking
Breaking
 

Go Back   VietBF > Announcement|Thông Báo > Member News | Tin thành viên


Reply
 
Thread Tools
Old 01-21-2020   #181
hoanglan22
R8 Võ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,409
Thanks: 21,697
Thanked 38,211 Times in 12,889 Posts
Mentioned: 636 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7249 Post(s)
Rep Power: 69
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Bức tranh sơn dầu của Rubens

"Simon và Perot" - Bức tranh sơn dầu của Rubens

Bức tranh sơn dầu của Rubens. Những người lần đầu tiên bước vào viện bảo tàng đã cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy bức tranh này, có người còn cười và chế nhạo. Sao có thể treo bức tranh như vậy ngay cửa chính viện bảo tàng chứ?

Nhưng người dân nước Puerto Rico thì rất kính trọng bức tranh này, hoặc cảm động rơi nước mắt. Cô gái trẻ để lộ bầu ngực là con gái của ông, ông lão chính là cha cô gái. Simon trong bức tranh chính là người anh hùng đã đấu tranh đòi độc lập cho nước Puerto Rico, nhưng bị bắt giam vào ngục và bị kết tội "cấm thực".



Ông già chết dần chết mòn, lúc lâm chung con gái ông vừa sinh con đến thăm cha. Nhìn thấy cơ thể suy nhược của cha, không muốn cha chết thành con ma đói. Cô đã cởi áo, đưa dòng sữa của mình cho cha bú. Cùng một bức tranh, có người cười nhạo, có người cảm động. Người không biết được câu chuyện thật sự đằng sau bức tranh sẽ chế giễu, người biết sẽ cảm thấy đau lòng.



Con người thường chỉ nhìn thấy bề nổi của sự việc, không nhìn thấy bản chất. Nhiều lúc sự thật không như ta thấy. Đáng sợ nhất không phải bị người ta gạt, mà chính là sự tưởng bở về bản thân. Rất nhiều thứ không thể đánh giá qua bề ngoài. Hãy dùng trái tim tĩnh lặng, đôi mắt sáng suốt và trí tuệ để học thông bài học cuộc đời!

Câu kết

- Mình mua xe, hỏi ý người này người kia. Cuối cùng tiền mình bỏ ra nhưng mua một chiếc xe người khác thích.

- Tìm người yêu, người này một câu người kia một câu, cuối cùng tìm được nhưng không phải là người mình muốn.

- Sự nghiệp bản thân, nghe ý kiến của người thân bạn bè. Cuối cùng bỏ lỡ cơ hội thay đổi cuộc đời, đi trên con đường của người khác chứ không phải của mình.

- Đôi giày mình mang, vừa hay không vừa bản thân mình biết. Hãy mang đôi giày của mình đi trên con đường của mình.



ST
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following 6 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
canh_n2000 (01-25-2020), lavu (08-21-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-30-2020), SlyGuy (01-25-2020), trungthu (08-27-2020)
Old 01-22-2020   #182
hoanglan22
R8 Võ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,409
Thanks: 21,697
Thanked 38,211 Times in 12,889 Posts
Mentioned: 636 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7249 Post(s)
Rep Power: 69
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Ba mươi năm H.O.



Nhìn tờ lịch thấy hôm nay là ngày 5 tháng 1 năm 2020, tôi bồi hồi nhớ lại đúng 30 năm trước, ngày 5 tháng 1 năm 1990, cùng gia đình đến Mỹ theo diện H.O. 1, trong ngày đầu tiên mà diện H.O. được thực hiện. Tôi nhớ trước đó khoảng 8, 9 tháng, nghe phong thanh ở Quận Phú Nhuận sẽ nhận đơn đi Mỹ theo diện O.D.P. (Orderly Departure Program) (1), tôi mừng quá, vội báo tin cho một số bạn thân đi nộp đơn. Một ông bạn cũ, cựu Đại Úy, gạt phắt ngay, “Không! Tôi không ngu! Nộp đơn để chúng nó bắt lại à?”

Tôi ngỡ ngàng, trả lời, “Bắt cái gì? Không nộp đơn thì nếu chúng muốn bắt thì bắt lúc nào chẳng được? Sao phải bầy ra vụ kêu gọi nộp đơn!”

Bạn tôi không thèm trả lời nữa, quầy quả bỏ đi. Đến một anh bạn cùng đi lính và cùng đi tù, nói anh nộp đơn. Bạn cũng từ chối, nhưng nhẹ nhàng hơn, “Mày muốn nộp thì cứ nộp trước đi! Tao còn kẹt chuyện gia đình!”

Thế là tôi bực mình, chán nản, không rủ rê ai nữa, mà chờ đến khi có tin chính thức từ Quận cho biết sáng mai nhận đơn tại Công An Quận. Đêm đó, tôi ngủ không được. Thấp thỏm đến gần 3 giờ sáng thì chạy ra Công An Quận, tưởng là mình đến sớm, không ngờ có bạn đã mắc võng ở gốc cây, ngay cổng từ 11 giờ đêm hôm trước. Tôi là người thứ 50!

Khi vào trong phòng, môt tay công an đưa tờ giấy cam kết ra cho tôi, hỏi, “Tại sao anh muốn đi Mỹ?”

Tôi trả lời, “Vì tôi muốn các con tôi có tương lai. Ở lại đây, con tôi sẽ không bao giờ có việc làm vì lý lịch xấu!”

Hắn gật đầu, và hỏi, “Sau khi sang Mỹ, anh có ý định chống đối Cách Mạng không?” Tôi lắc đầu, “Chống làm gì? Tôi nghĩ là sang đó, chỉ lo đi làm thôi.” Tay công an đưa tờ giấy cam kết cho tôi bảo tôi viết câu, “Tôi cam kết không làm gì chống phá cách mạng!” Tôi viết liền vì chẳng dại gì mà không viết. Sang Mỹ rồi tính!

Sau đó một thời gian, không nhớ là bao tháng, tôi được gọi lên Phòng Xuất Nhập Cảnh làm thủ tục giấy tờ và đóng tiền linh tinh khoảng gần 2 cây vàng! Đóng tiền xong rồi chờ từng ngày. Qua vài tháng, thấy những người nộp đơn cùng đợt được nhận Passport, tôi sốt ruột quá, lên Phòng Xuất Nhập Cảnh hỏi vài lần đều không có câu trả lời. Hôm đó, tôi lại lên, nhưng lần này, khôn hơn, đút túi một bao thuốc lá 555! Đến cổng, thấy một tay công an đứng xét giấy, tôi tiến lại, không nói gì nhiều, chỉ rút túi áo ra bao thuốc lá 555 rồi nói nhỏ, “Tôi tên…vợ…con…tên! Nhờ anh lên kiếm giùm tôi tờ hộ chiếu.” Hắn gật đầu rồi đi vào trong, còn tôi đi thẳng vào bàn giấy nơi tay Thiếu Tá Phó Phòng ngồi xét đơn.

Chờ người ngồi trước đi khỏi, tôi mới tiến tới, ngồi vào chiếc ghế trước bàn và hỏi xem sao mà tôi chưa có Passport trong khi bạn tôi có đủ cả rồi. Tay Phó Phòng gật gù, “Hồ sơ anh thất lạc rồi! Bây giờ tôi cho anh hai chọn lựa. Một là tôi trả lại tiền cho anh. Hai là cho anh ưu tiên nộp đơn trước!”

Đột nhiên tôi nổi cơn điên, vì đã căng thẳng từ lâu rồi. Tôi nói lớn, “Tôi không cần tiền và cũng không muốn nộp đơn lại! Tôi chỉ muốn đi Mỹ! Anh làm mất hồ sơ của tôi, anh phải lo đền!” Tay Phó phòng cũng không vừa, nói lớn tiếng luôn, “Anh này láo nhỉ? Tôi cho anh làm lại và cho nộp ưu tiên, nếu anh không chịu điều kiện này, thì dẹp!” Câu chuyện đang sắp tới lúc ngòi nổ bung ra, thì anh công an ở cổng nhận gói thuốc lá của tôi, từ trên lầu chạy xuống, chìa ngay ra 5 cái Passport của tôi và nói, “Nè, hộ chiếu của anh đây!” Nói xong thì đi thẳng ra cửa! Tên Phó phòng chưng hửng, vì mất một cơ hội làm tiền! Tôi biết chắc là tên Phó cứ chộp đại một hồ sơ nào để móc túi người mất! Tối thiểu cũng một cây vàng! Tôi cười hì hì, chào hắn rồi ra về.

Đến nhà, coi lại mớ Passport thì thấy hết hạn cả hai tháng rồi! Tay Phó Phòng giam hồ sơ của khách rồi định tống tiền, ai dè gặp tôi là kẻ cứng đầu. Đành phải trở lại gặp tên gian ác kia! Thế nào hắn cũng chơi tôi! Đúng như điều tôi tiên đoán, khi vừa thấy tôi ngồi xuống chiếc ghế trước cái bàn của hắn, chìa ra 5 cái hộ chiếu hết hạn, tay Bắc kỳ kia hất hàm, cười đểu,

“A! Ra ông Trung Úy hôm qua! Cãi hăng lắm! Này tôi nói cho anh biết! Đừng tưởng anh ngon nhá! Cỡ Trung Úy của anh thì ra cái quái gì! Ở bên Mỹ, Trung Úy các anh như ruồi, đi dọn rác đầy đường! Mẹ kiếp! Tướng Nguyễn Cao Kỳ còn đi bán xăng nữa là các anh!”

Tôi ngồi nghe hắn móc lò mà im lặng, không trả lời câu nào. Biết thân biết phận, không như hôm qua, vì khi nghĩ rằng mình không được đi Mỹ nữa, thì tôi nổi cơn. Nhưng bây giờ, giấy tờ đến tay, tội gì mà chọc cho hắn giận! Tay Phó Phòng kia dũa tôi một hồi đến khi đã nư, rồi hất hàm cho tay công an phụ tá,

- Đóng dấu gia hạn cho anh ta đi!

Thế là xong một giai đoạn! Cả nhà tôi ngồi chờ được gọi lên Nguyễn Du, nơi Mỹ phỏng vấn, như ngồi trên lửa. Cho đến khi được giấy báo lên phỏng vấn, cả nhà tôi đến nhà thờ cầu nguyện, rồi mới đến văn phòng phỏng vấn. Trước khi đi, chúng tôi đã được mấy người quen mách nước là ăn mặc lịch sự, nói năng nhỏ nhẹ, chỉ trả lời vắn tắt. Vào phòng phỏng vấn, gặp ông Mỹ trung niên, và một thông ngôn. Tôi cúi chào rồi nói luôn bằng tiếng Anh.

Ông Mỹ gật gù, hỏi tôi tại sao tôi lại nói được tiếng Anh khá thế. Tôi trả lời là tôi từng đi Mỹ, học ở Lackland, rồi sau đó đi học tại trường Sĩ Quan Lục Quân Hoa Kỳ, tốt nghiệp Thiếu Úy. Tôi đã được lệnh thăng thưởng lên Đại Úy trước khi biệt phái, nhưng vì chưa khao lon, nên trong tờ khai lý lịch khi ở tù, tôi chỉ khai là Trung Úy thôi. Ông Mỹ nghe tôi nói chỉ mỉm cười, sau khi tôi nói hết, ông đứng dậy bắt tay tôi và chúc tôi mọi sự may mắn trên nước Mỹ. (2).

Rồi cũng đến ngày đi khám sức khỏe. Bao nhiêu lời đồn linh tinh về việc này làm chúng tôi ơn ớn. Nào là cấm được khóc vì họ nghi là đau mắt thì sẽ ở lại. Nào là phải uống nước dừa nhiều cho phổi trong. Nào là cân phải nặng bao nhiêu… Chúng tôi chỉ cầu nguyện liên tục. Đến khi vào khám sức khỏe, tôi thấy cũng chẳng có gì là ghê gớm. Mọi chuyện giải quyết nhanh nhẹn. Chúng tôi chờ ngày lên máy bay thôi.

Điều không ngờ là với danh sách H.O. 1, phòng Xuất Cảnh cho đăng báo toàn bộ những người sắp đi Mỹ, làm cả Saigon xôn xao như cháy nhà. Mấy ông bạn, hồi trước mắng mỏ tôi, khi tôi rủ đi nộp đơn, thì mắc cở đến chào tôi, rủ đi uống cà phê, và nói “Khi nào sang Mỹ, thấy cái gì hay, thì gửi về báo cho biết!” Danh sách này chút nữa thì hại tôi! Cả Phường nơi tôi ở đều biết. Công an khu vực đi qua nhà tôi liên tục, dòm dòm ngó ngó. Nhiều cặp mắt như những viên đạn chiếu vào chúng tôi hàng ngày. Chúng tôi phải dọn nhà qua nhà nhạc mẫu ở vài tuần lễ trước khi lên đường để tránh xì xào. Điều buồn cười là khi nghe lời bạn bè, thay vì mang vali thì đến Chợ Lớn đóng hai cái thùng nhôm to đùng để quần áo và đồ dùng cá nhân, mấy chỗ đóng thùng ở Chợ Lớn đều biết chúng tôi đi Mỹ theo diện H.O! Ông Tầu già nói lơ lớ,

-Chú li Mỹ hả! Li theo cái gì…“ếch o” phải không? Lể tôi lóng cho chú cái thùng lày chắc lắm! Khỏi lo lứt quai…

(Chiếc thùng nhôm, có sơn hàng chữ đỏ to chần vần là địa chỉ chị tôi ở Mỹ, sau này vẫn còn giữ được thêm cả chục năm nữa mới vất đi.)

Đến ngày ra đi, tuy trên giấy mời là chuyến bay 10 giờ sáng, tôi bảo cả nhà phải đi thật sớm, tránh mọi chuyện không hay có thể xảy ra. Thế là khoảng 4 giờ sáng, gia đình chúng tôi chất lên hai chiếc xích lô, ra đi trong im lặng, không một tiếng chó sủa! (Quả nhiên, sự dự đoán của tôi chính xác! Sau này, cậu em vợ còn ở lại, cho hay là đến 7 giờ 30 sáng, hai tên Phường Đội mang giấy đến nhà tôi, kêu con trai lớn của tôi đi... nghĩa vụ quân sự! Khi biết là chúng tôi đã đi từ khuya, tên nọ chửi tên kia, “Đ.M. mày! Chỉ lo nhậu nhậu! Tối hôm qua, mà mày không nhậu thì đã đưa xong rồi! Đ.M. báo cáo làm sao đây!” Nếu tôi đi trễ, thì cả nhà tôi đã bị giữ lại, và nếu muốn đi thì phải chìa ra ít nhất một cây vàng!)

Khi chúng tôi đến phi trường, đưa giấy ra, thì được chỉ vào một khu tập trung, những người cùng đi một chuyến với tôi, đã đến ngủ từ… hôm trước! Đang ngồi long ngóng, đột nhiên một anh Mỹ trắng, trẻ trung, đi cùng với hai, ba người nữa, lướt qua hàng chúng tôi đang ngồi, và hỏi bằng tiếng Anh, “Ai biết nói tiếng Anh?”

Như một phản xạ, tôi giơ tay liền. Anh Mỹ tươi cười đến bắt tay tôi và giới thiệu, “Tôi là David Jackson, phóng viên đài truyền hình số 9 ở California. Muốn hỏi anh vài điều, anh có dám nói không?”

Tôi trả lời ngay, không ngần ngại, “Có gì mà không dám! Nhưng đừng hỏi về chính trị, kẻo kẹt tôi!”

David gật đầu ngay, “Không! Sẽ không nói gì về chính trị đâu! Tôi biết mà!” Ngay sau đó, anh ta vẹt người ra lấy chỗ trống, rồi mang đèn chiếu sáng trưng chỗ phỏng vấn, amplifier, microphone… với dây điện nối vào mấy bình pin khổng lồ, bắt đầu hỏi tôi về suy nghĩ của tôi khi được đi Mỹ… Lý do tại sao lại muốn đi Mỹ... Sang Mỹ thì định làm gì?

Tôi trả lời là vì “muốn cho con cái tôi có tương lai, nếu ở lại Việt Nam thì sẽ không có tương lai..” Ngay sau khi cuộc phỏng vấn chấm dứt trước những cặp mắt căm thù của công an, ngại tôi bị nguy hiểm, David và đoàn phóng viên hộ tống chúng tôi vào ngay phòng cách ly, nghĩa là không có công an nữa mà chỉ có phái đoàn Mỹ. Đến lúc lên máy bay, David cũng đi theo hộ tống chúng tôi, vừa đi vừa quay phim cảnh tôi bế cháu bé út lúc đó mới 2 tuổi rưỡi lên thang máy! David còn hẹn tôi là sẽ gặp tôi ở Los Angeles, nói chuyện tiếp.

Lên máy bay rồi, mà lòng chúng tôi vẫn chưa yên, vì chưa đến Mỹ, còn có thể có chuyện! Đúng như tôi đoán, sau khi đến Thái Lan, đang ở lại phòng tạm trên phi trường, một gia đình đi cùng bất ngờ bị gọi trở về! Khóc lóc, kêu gào thảm thiết! Chúng tôi chẳng hiểu sao, chỉ biết yên lặng nhìn, mà thương cảm cho người xấu số! Ở lại phòng tạm một buổi, xe buýt đến đón chúng tôi đưa về nhà tạm trú, ở đó 10 ngày rồi mới đi Mỹ.

Chu Tất Tiến tổ chức Cây Mùa Xuân H.O. tháng 1 năm 1990. (Hình cung cấp)
Những ngày ở nơi tạm trú này, vui quá là vui, vì chật như nêm, nằm dài trên sàn trải chiếu, người nọ đụng đầu, chân, tay người kia, khi ngủ say, có ông lăn qua ôm nhầm bà bên cạnh bị ăn cái tát! Buổi sáng thì xếp hàng đi vệ sinh, các ông bà H.O. cười cười nói nói, đàn ông, đàn bà gì cũng cầm tay cuộn giấy vệ sinh, chờ xong việc thì cũng cả tiếng đồng hồ, “mắc” muốn chết mà vẫn cứ cười. Đi tắm cũng chờ! Ăn cũng chờ. Có điều là việc chờ đợi này giết thời gian nhanh hơn, 10 ngày trôi qua như gió thoảng.

Điều đáng nhớ là ở đây, được ăn miễn phí, nhưng nếu ai muốn ăn ngon, thì trả tiền thêm. Nho Thái Lan vừa to, vừa ngọt, mãi cho đến hôm nay, vẫn chưa thấy nho nào ngọt như nho Thái Lan, hay là tại vui? Điểm đặc biệt mà tôi muốn nhấn mạnh ở đây, là trong khi ở tại trại, có những cuộc gặp gỡ giữa các cô gái Việt Nam ở California sang giúp đỡ và giải thích. Tôi nhớ mãi câu nói của một cô, “Ở Bôn Xa mà mặc áo dài thì dị lắm!”

Một lần, tôi đến gặp ông Mỹ trưởng nhóm để hỏi về những tiện nghi mà báo chí loan tải là “những người H.O. sang Mỹ sẽ có làng ở, có nhà riêng, có việc làm chờ sẵn!” Ông ta lắc đầu, cười, “Toàn là tuyên truyền nhảm! Không có việc đó! Sang Mỹ rồi, mạnh ai nấy sống!” Tôi mới vỡ lẽ ra là nước Mỹ không phải như mình tưởng. Vì tôi biết tiếng Anh, nên hiểu sớm, còn mấy bạn tôi, cứ tin tưởng là sang Mỹ thì sẽ có nhà riêng, có việc làm, có xe đi… nên sau khi thực tế phũ phàng ập xuống, là chẳng có gì, sang Mỹ mà không biết tiếng Anh, không có người bảo trợ, thì như què, như điếc, như đui. Vì thế chỉ trong năm 1990, đã có ba vụ tự tử, một vụ đi bộ lạc vào Freeway 405, bị tai nạn. (3) Sang năm sau, một vụ nổ bình ga, giết chết hai người trong một gia đình H.O. (4)

Chờ mãi thì cũng đến lúc lên đường đi Mỹ! Chiếc máy bay khổng lồ đưa chúng tôi đến Miền Đất Hứa, đúng ngày 16 tháng 1 năm 1990. Một điều vui riêng cho cá nhân tôi, là khi từ Los Angeles đến Quận Cam, hai tờ báo lớn ở đây, Los Angeles Times và Orange County Register cùng đến phỏng vấn tôi và chụp hình tôi đứng với Mẹ tôi, người đã qua Mỹ trước. Sau đó, điều ngạc nhiên nữa, là một tờ Magazine nổi tiếng không những ở Mỹ mà còn trên toàn thế giới, tờ PlayBoy, cũng đến nhà tôi phỏng vấn! Hai người một nam, một nữ, đến hỏi tôi từng chi tiết ở trại tù cải tạo và sau khi đến Mỹ. Đâu có ai biết là tôi đã có hình trên tờ Playboy bên ...cạnh mấy kỹ nữ con nhà nghèo!

Còn David Jackson, y lời hứa, đến đón tôi ở Los Angeles, sau đó một tháng, đến nhà tôi làm một cuộc phỏng vấn dài và đầy đủ, sau đó, chiếu trên đài truyền hình số 9, Quận Cam, dưới tựa đề “Vietnam Exodus,” quay từ lúc tôi ở phi trường Tân sơn Nhất, đến Los Angeles, rồi đến nhà tôi ở Appartment gần đường Olive, nhà thờ Westminster, tiếp theo là quay cảnh bà xã tôi đang học Nail ở trường Hằng Nga.

Đến hôm nay, rời Saigon đúng 30 năm. Bao nhiêu đổi, dời, cay đắng, chua chát, cố gắng, nỗ lực, oán than, chán nản, lo lắng, nhục nhã, vui mừng… Nhưng niềm vui nhiều hơn nỗi buồn. Các con chúng tôi cùng những con của các bạn H.O. hầu như thành đạt vẻ vang trên xứ người.. Con cháu dân H.O. chúng tôi đã trưởng thành nhanh, gọn và xuất sắc, rạng danh người Việt Tự Do. Tạ Ơn Nước Mỹ.


Người vợ Chu Tất Tiến trùng phùng cùng người thân. Bài viết đăng trên báo Orange County Register (Hình cung cấp)

(1) Chương trình chính thức là Orderly Program. Chương trình H.O chỉ là một tiểu mục trong toàn thể các chương trình Ra đi Có Trật Tự.

(2) Ông Mỹ này nói tiếng Việt như gió nhưng giả bộ không nghe. Có một gia đình, chưa bước ra khỏi phòng đã nói, “Thằng cha Mỹ này khó quá!” Ông Mỹ gọi lại hỏi bằng tiếng Việt, “Sao ông bà lại gọi tôi bằng thằng? Ông bà bất lịch sự quá nên không đáng đi Mỹ nữa!” thế là cúp đơn. Hai vợ chồng khóc ròng, nhưng đành lủi thủi ra về, cấu xé nhau…

(3) Ngay khi biết tin, tôi đã chạy lại tìm ông Trần D. chủ chợ. Ông vội vàng nói, “Ông chở tôi đến nhà họ ngay” và leo lên xe tôi ngay. Đến nơi, ông Trần D. móc túi ra còn 500, trao hết cho bà vợ. Trần D. là người có tâm nhân hậu, đặc biệt với anh em H.O. Ngay trong lần tôi tổ chức H.O. đầu tiên năm 1991, ông móc túi ra $1,000, sau đó lại $1,000 nữa. Bất cứ khi nào mà tôi nhắc “anh giúp chương trình gì đó liên quan đến H.O., ông không ngần ngại yểm trợ ngay, tối thiểu cũng $500…Cám ơn anh D.

(4) Vụ này tôi viết báo để khắp nơi gửi tiền về yểm trợ, giúp cho những người còn lại, vượt qua được sóng gió.

CHU TẤT TIẾN
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	tienb.jpg
Views:	0
Size:	87.4 KB
ID:	1518429  
The Following 5 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
lavu (08-21-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-30-2020), SlyGuy (01-25-2020), trungthu (08-27-2020)
Old 01-24-2020   #183
hoanglan22
R8 Võ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,409
Thanks: 21,697
Thanked 38,211 Times in 12,889 Posts
Mentioned: 636 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7249 Post(s)
Rep Power: 69
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Hồi Ức Về Một Cái Tết

Mùa Hè năm ấy, cả Miền Nam nóng lên từng ngày không những chỉ với khí trời oi bức mà cả với những tin tức thời sự hàng ngày trên báo chí và đài phát thanh.Những trận đánh khốc liệt xẩy ra khắp nước được loan tải khiến dân chúng lo âu. Cuộc chiến nổ ra khắp nơi mà nặng nhất là ở vùng I. Cộng quân tấn công các căn cứ quân sự của Mỹ và VNCH như Caroll, Lao Bão, Khe Sanh, Bastogne, A Sao, A Lưới… có khi với cấp sư đoàn cùng tăng, pháo hạng nặng.

*****

Những tháng cuối của năm 1967 tin tức tình báo nhiều nơi gởi về cho hay VC sẽ tấn công vào các thành phố vào dịp Tết Mậu Thân. Tất cả nhân viên Ty CSQG Thị Xã Đà Nẵng cũng như các đơn vị trực thuộc đều đặt trong tình trạng sẵn sàng ứng chiến.Anh em bàn tán với nhau rằng phen nầy chắc phải cấm trại 100% rồi,đành ăn tết tại chỗ.

Đến cuối tháng 11 Âm Lịch, tin tức chiến sự bỗng nhiên lắng dịu dần rồi chiến trường im ắng vào giữa tháng Chạp. Cộng quân ngưng mọi hoạt động quân sự để chuẩn bị ăn Tết chăng?

Chính Phủ và quân đội VNCH thừa kinh nghiệm để biết rằng cộng sản là bọn lưu manh, gian trá nên các chiến sĩ nơi các tiền đồn vẫn luôn giữ vững tay súng. Những đơn vị hành quân diện địa vẫn ăn Tết với đồng bào nơi mà họ mang trọng trách bảo vệ phần lãnh thổ trách nhiệm của mình.

Dù tiếng súng im bặt trên các chiến trường nhưng những tin tức tình báo khả tín từ khắp nơi gởi về xác định rằng Bắc quân sẽ tấn công vào các đô thị miền Nam vào dịp Tết Nguyên Đán.

Đến đầu hạ tuần tháng Chạp, cộng quân đưa đề nghị hưu chiến bảy ngày để hai bên và dân chúng đón tết mừng xuân. Chính Phủ VNCH không tin vào thiện chí của VC nên chỉ chấp nhận hưu chiến ba ngày đầu năm mà thôi.

Ngày 25 tháng chạp, Ty CSQG Thị Xã Đà Nẵng nhận được công điện từ Tổng Nha cho xả trại 50% trong ba ngày Tết.

Vào khoảng 4 giờ chiều ngày 29 tết, ông Trưởng ty Phạm Công Bạch cho gọi Nguyễn Văn Sáo, Lê Việt Hằng và tôi về trình diện ông tại văn phòng. Ba anh em chúng tôi phỏng đoán có lẽ sẽ nhận một công tác nào đó trong dịp Tết.

Ba đứa đứng nghiêm chào kính thượng cấp và chờ lệnh. Ông Bạch nhìn chúng tôi với nụ cười thân thiện trên môi mà chẳng nói lời nào rồi rút trong ngăn kéo ra trao cho mỗi người một mảnh giấy. Thấy chúng tôi ngạc nhiên ông liền lên tiếng: “Các cậu được phép ba ngày về Huế mừng xuân với gia đình, cho tôi gởi lời thăm hỏi và chúc Tết tất cả thân nhân và họ hàng của các cậu.” Chúng tôi nói lời cảm ơn và chúc Tết ông Trưởng ty cùng gia quyến rồi đưa tay lên chào kính trước khi rút lui.

Ba anh em hẹn gặp nhau tại bến xe An Lợi vào lúc 8 giờ sáng hôm sau. Chúng tôi phải vất vả mới lấy được ba tấm vé xe nhưng phải chờ đến mười giờ mới có chuyến vì người về Huế quá đông. Trước khi lên xe, Sáo lôi từ túi xách ra tặng Hằng và tôi mỗi người hai phong pháo làm quà Tết.

Xuống khỏi đèo Hải Vân, khung cảnh trước mắt chúng tôi là chiếc cầu Lăng Cô vá víu do VC giật sập và được Công Binh VNCH sửa tạm để nối lại giao thông cho dân chúng.

Con đường từ Đà Nẵng đi Huế chỉ dài 100km mà xe phải chạy mất gần bốn tiếng đồng hồ. Tất cả cầu cống lớn nhỏ đều bị VC phá sạch vì tham vọng cưỡng chiếm Miền Nam bằng vũ lực.

Xuống xe trên đường Trần Hưng Đạo, chân cẳng người nào cũng bị tê cứng vì tài xế nhét thêm hành khách để thu thêm lợi nhuận. Ba đứa chúng tôi rảo bộ tới bến xe đò. Sáo lên xe Tây Lộc để về nhà ở cạnh bờ tường Mang Cá, nơi đặt Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn I/BB. Hằng lấy tuyến đường An Hòa để về nhà ở làng Đốc Sơ nằm bên kia sông Đào sau lưng Hoàng Thành. Tôi định lên xe đò Thuận An để về Vĩ Dạ, nhưng rồi đổi ý chưa về nhà vội. Phải dạo phố xem cảnh chợ chiều ba mươi tết một chốc, xong về nhà cũng chẳng muộn.

Tôi đi ngược đường Trần Hưng Đạo lên phía cầu Trường Tiền, lững thững vào các chợ hoa. Đúng như người ta thường nói: “Tiêu điều như chợ chiều Ba Mươi Tết”. Nhiều sạp hoa đã dọn sạch, nhiều sạp khác đang vội vã thu vén để về lo cúng lễ rước ông bà. Những người còn nán lại đa số là người bán lẻ mong kiếm thêm ít tiền cho gia đình chi tiêu trong ba ngày Tết.

Tôi tạc vào chợ hoa nơi công viên Thương Bạc để cố tìm một cành mai đẹp cho mùa xuân gia đình thêm rạng rỡ.

Đang loay hoay chọn lựa một cành mai, bỗng giật mình vì có ai vỗ mạnh trên vai. Nhìn lại, một thoáng ngạc nhiên, trước mặt tôi là Phan Cháu. Với đầu tóc húi ngắn và mặt mày sạm nắng trông tương phản trên chiếc sơ mi trắng muốt anh đang mặc. Bạn bè gặp lại nhau sau thời gian xa cách kể từ khi rời Học Viện CSQG. Như một phản xạ tự nhiên hai đứa ôm chầm lấy nhau mừng rỡ. Tôi vui cười hỏi Cháu: “Cậu làm gì mà trông phong trần như một chiến binh ngoài mặt trận mới trở về thành phố vậy?”. Cháu tươi cười trả lời: “Khác với khóa Thẩm, khi ra trường khóa BTV về phục vụ ở các đơn vị theo lối bốc thăm. Tôi bốc trúng TTHL/CSDC Đà Lạt. Là sĩ quan huấn luyện viên thì tóc phải cắt ngắn, suốt ngày ngoài bãi tập nên đen đủi như lính chiến. Đó là nghề với nghiệp”.

Cháu viết cho tôi địa chỉ của anh trong Thành Nội và mời tôi ghé nhà chơi. Tôi hứa sẽ cố gắng đến thăm và chúc Tết gia đình Phan Cháu vào chiều mồng ba. Anh em chúc Tết nhau rồi chia tay.

Chọn được cành mai ưng ý, tôi rảo bộ xuôi về chợ Đông Ba. Chẳng có gì để vội vàng, tôi đi chầm chậm vừa nhìn phố chợ vào những giờ năm cùng tháng tận vừa nhởn nhơ tận hưởng những giây phút nhàn nhã không vướng bận công vụ hàng ngày. Nhiều căn phố, sạp hàng đã đóng cửa. Nhiều nơi đang bày hương án lên đèn cúng bái.

Những người buôn thúng bán bưng dọc theo vỉa hè vẫn còn cố nán lại để mong bán hết phần hàng nhỏ nhoi của mình.

Thay vì lên xe đò về nhà tôi lần xuống bến phà chợ Đông Ba để về bên kia Đập Đá. Lâu rồi, nay mới tìm lại cảm giác đi phà qua sông Hương.

Đứng trên phà đang lướt sóng giữa dòng sông tôi đưa mắt nhìn quanh đôi bờ. Xa xa tận thượng nguồn sông Hương, dãy núi Kim Phụng vẫn bốn mùa xanh thẳm. Bên nầy là Cồn Hến với những ruộng bắp xanh ngát, cây cỏ tốt tươi nhờ đất phù sa tô bồi hàng năm. Ven theo bờ sông Vĩ Dạ, hàng tre soải mình trên mặt nước kéo dài đến ngút tầm mắt. Tôi hít sâu không khí trong lành từ làn gió lồng lộng trên sông Hương mang lại. Cảnh vật an bình khắp Cố Đô tưởng chừng như đất nước mình chẳng hề có chiến tranh.

Về tới đầu ngõ, ba đứa cháu thấy tôi về liền chạy ra reo hò mừng rỡ. Giữa nhà, hương đèn và mâm cỗ đang được bày biện cho lễ rước ông bà.

Sau khi tắm rửa thay quần áo, tôi thắp nhang trước bàn thờ ông bà, cha mẹ, rồi đi ra xóm ngoài thăm gia đình bốn bà chị.

Trở về nhà thì gia đình đang chuẩn bị cúng lễ Giao Thừa.

Tôi lấy một phong pháo trao cho ba đứa cháu và theo chúng ra treo trên một cành ổi bên cạnh vuông sân trước nhà. Khi tiếng pháo đâu đó nổ vang báo hiệu giờ giao thừa đã điểm, mấy đứa cháu tranh nhau châm lửa. Tiếng pháo nổ dòn, xác pháo vương vãi trên sân, khói bốc mù mịt, không khí hăng hắc mùi thuốc súng. Dây pháo đang dòn dã bỗng dưng tắt ngấm giữa chừng. Cháu Quả châm lửa một lần nữa nhưng rồi lại tịt ngòi, đốt lần thứ ba dây pháo mới nổ hết.

Mấy đứa cháu nói rằng “đầu năm đốt pháo bị đứt đoạn, chắc năm nầy có điều gì đó chẳng lành”. Tôi nói: “Đừng tin chuyện dị đoan,có lẽ vì bị ẩm nên pháo nổ không thông suốt”. Tôi bảo mấy đứa cháu đem phong pháo còn lại để gần bếp lửa, hy vọng sẽ nổ một lèo vào lễ Khai Niên.

Sáng sớm hôm sau, đang lúc gia đình cúng lễ đầu năm, mấy đứa cháu lại đốt pháo. Tiếng nổ râm rang nhưng nửa chừng lại tắt phải mồi lửa thêm lần nữa.

Mặc cho mấy đứa cháu bới tìm những viên pháo lép trong đống xác pháo, tôi lấy xe đi dự Thánh Lễ cầu nguyện cho “Hòa bình thế giới và quốc thái dân an” tại thánh đường Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp bên cạnh tu viện Dòng Chúa Cứu Thế Huế. Xong lễ, tôi đi thăm và chúc tết bà con nội ngoại, thắp nhang mừng tuổi ông bà tổ tiên. Đi đâu cũng không quên mang theo những bao lì xì đỏ chót cho trẻ nhỏ.
Sực nhớ tới Sáo và Hằng thì đã ba giờ chiều tôi liền đạp xe qua Thành Nội vào Tây Lộc thăm gia đình Sáo.

Thăm và chúc tết gia đình Sáo rồi định rút lui để còn đi viếng gia đình Lê Việt Hằng. Nhưng ông cụ thân sinh của Sáo giữ lại dùng cơm chiều với gia đình. Thôi thì “cung kính không bằng vâng lời”. Cơm nước xong thì trời cũng đã tắt nắng, tôi phải về nhà kẻo trời tối. Đành dời chuyến đi Đốc Sơ vào ngày hôm sau.

Vừa về tới trước ngõ thì đã nghe tiếng rổn rảng lắc bầu cua trong nhà hòa lẫn với tiếng reo hò của mấy đứa cháu cùng lũ trẻ hàng xóm đến chơi. Thấy tôi về bọn trẻ níu áo bắt tôi làm cái. Tiếng vui cười lại tiếp diễn và nhà cái thì cứ chung mệt nghỉ. Mấy đứa cháu vừa cười vừa chọc ghẹo: “Năm nay chú gặp hên rồi”.

Tôi đáp: “Thua tận mạng mà hên nỗi gì.” Cháu Quả lớn tuổi nhất trong nhóm nói: “Đen bạc đỏ tình mà”. Lại cười.

Đến quá nửa đêm, tôi cảm thấy mệt và buồn ngủ nên không chơi nữa. Mấy đứa cháu thấy tôi mệt nên bảo lũ trẻ hàng xóm ra về để tôi nghỉ ngơi.

Suốt hai ngày, từ lúc lên xe ở Đà Nẵng tôi cứ lu bu mãi nên thấm mệt. Đặt lưng xuống giường tôi cảm thấy xương sống của mình dãn ra dễ chịu và chìm dần trong giấc ngủ.

Đang say giấc, bỗng nghe tiếng nổ vang rền khắp nơi. Chổi dậy thấy đồng hồ chỉ hơn hai giờ sáng ngày mồng hai tết và tự hỏi: Tại sao người ta đốt pháo trong giờ nầy? Định thần nghe kỹ thì có tiếng nổ lớn như lựu đạn, mìn xen lẫn với tiếng súng cá nhân mà dường như có tiếng súng AK của VC. Tôi nhủ thầm, thôi rồi, thành phố Huế đang bị VC tấn công.

Tôi đến bên cửa sổ nhìn lên bầu trời, có ánh hỏa châu do máy bay thả xuống trên thành phố Huế. Tiếng súng vang rền và hỏa châu soi sáng, nhiều nhất là khu vực cầu Trường Tiền nơi có bản doanh của Tiểu Khu Thừa Thiên, Bộ Chỉ Huy CSQG Thừa Thiên-Huế và cơ quan MACV của Hoa Kỳ. Bên phía Trường Bia An Cựu cũng giao tranh ác liệt, có lẽ VC tấn công căn cứ tiếp vận quân đội VNCH gần núi Ngự Bình. Xa xa nằm về phía tây thành phố, hỏa châu soi sáng một vùng và tiếng súng lớn nhỏ không ngớt; tôi đoán nơi đó là bản doanh của BTL Sư Đoàn I/BB nằm trong khu Mang Cá. Tôi bỗng nghĩ đến sự an nguy của hai bạn Lê Việt Hằng và Nguyễn Văn Sáo đang ở trong khu vực giao tranh.

Cả nhà kể cả mấy đứa cháu đều đã thức giấc và yên lặng đến đứng cạnh tôi dõi mắt nhìn những trái hỏa châu thay nhau thắp sáng những nơi đang giao tranh.
Chú Đá thì thào nói: “Thế nầy là thế nào? Đang là thời gian hưu chiến mà”. Tôi khe khẽ trả lời: “Dối trá, lừa đảo là bản chất của cộng sản, nếu quân mình tin VC thì giờ nầy chắc không có ai để chiến đấu…”

Xem ra VC đã làm chủ tình hình trên toàn thành phố ngay trong những giờ đầu tiên bất ngờ tấn công Huế, ngoại trừ ba nơi đang có giao tranh.

Tôi mong cho trời mau sáng để cộng quân không chiếm được lợi thế bóng đêm thì phải rút lui. Thế nhưng trời càng sáng dần thì tiếng súng càng dữ dội hơn. Cả xóm, nhà nào cũng cửa đóng then cài, đường sá vắng hoe. Mọi người trong gia đình ai cũng lo lắng cho tôi.

Sau khi ai nấy ăn vội chút điểm tâm bằng bánh chưng bánh tét, chị Đa đội nón đi ra đầu xóm để dò xem tình hình. Chừng nửa giờ sau trở về, chị nói với vẻ mặt trầm trọng: “Dọc theo bờ sông phía làng mình đường sá vắng tanh, nhưng bờ sông bên kia từ Đập Đá xuống thì VC rải dài trong các khu vườn nhà dân. Nghe nói VC đóng chốt nơi đầu đường Thuận An, như vậy là Đập Đá đã bị khóa rồi không còn đường nào để lên thành phố cả”. Nghe nói thế tôi cảm thấy lòng bồn chồn vì mình đang như ở trong một cái túi mà hiện VC đã cột thắt miệng túi mất rồi.

Đến trưa, tôi vạch hàng rào sau nhà, men theo bờ ruộng sang nhà chị Cúc. Thấy tôi chị vội mở cửa cho tôi vào rồi đóng ngay cửa lại.

Sau bữa cơm trưa chị bảo tôi trông chừng các cháu để chị đi dò xem tình hình và coi có con đường nào cho tôi thoát thân. Tôi nói với chị là không nên đi theo con đường ven sông, rất nguy hiểm. Chị gật đầu rồi cầm nón lá và chiếc rổ ra đi như người đi chợ.

Tôi ngồi xuống tấm chiếu nơi góc nhà, ôm thằng Dũng con út của chị hồi đó mới hai tuổi vào lòng. Năm đứa lớn ngồi quanh áp sát vào tôi để tìm sự che chở của cậu. Tất cả sáu đứa nhỏ đều im lặng. Tiếng súng vẫn nổ ì ầm. Trên bầu trời đã thấy xuất hiện mấy chiếc máy bay trực thăng chiến đấu của không quân VNCH, nhưng bay vòng vòng rất cao. Thỉnh thoảng chúc đầu xuống phóng rockets vào những cao ốc nơi VC đặt súng phòng không, hoặc nhả vài tràng đại liên vào các đơn vị VC.

Chị Cúc đi đã hơn một tiếng đồng hồ mà chưa thấy về khiến tôi nôn nóng lo âu. Bỗng cánh cửa sau bếp xịch mở, chị về tôi mừng nhẹ nhõm. Theo lời chị kể thì từ Đập Đá về tới chợ Vĩ Dạ bộ đội đóng thành từng chốt mà đông nhất là chốt ở đầu Đập Đá. Nơi nầy lại có sự xuất hiện của thằng Nết, một đứa chăn trâu dưới làng Vân Dương, hắn cũng đội mũ tai bèo cầm súng AK. Nghe nói thế tôi đâm lo, từ làng trên xóm dưới thằng Nết biết rõ từng người, nay nó đã theo VC thì dù cho có hóa trang thành một cụ già cũng không qua mắt nó được. Ngưng giây lát, chị nói tiếp:”Cậu Hạnh bạn của em cùng hai người em trai bị họ bắt đi từ lúc trời chưa sáng, nói là đưa đi học tập một thời gian rồi sẽ cho về. Không phải chỉ có ba anh em Hạnh mà tất cả thanh niên và đàn ông sống hai bên đường Thuận An đều cùng chung số phận”.

Hạnh vừa tốt nghiệp trường Sĩ quan Trừ Bị Thủ Đức về nhà ăn tết. Em của Hạnh là Thanh Vĩ, ca sĩ đài phát thanh Huế, còn đứa em út đang học lớp Đệ Nhất trường Quốc Học. Chú thím Quại chỉ có ba người con đều bị bắt đi hết mà mãi mãi không thấy trở về. Sau nầy hai ông bà đi từ hố chôn người tập thể nầy đến hố chôn tập thể khác khắp tỉnh Thừa Thiên mà không nhận dạng được ba đứa con trai thân yêu của mình.

Sáng sớm ngày Mồng Ba, anh Khôi nhà ở gần bờ sông bị bắn chết khi xuống bến múc nước cho gia đình xử dụng. Khu vực nầy và phía bờ sông đối diện đều do VC chiếm đóng thì đây là chỉ dấu cho thấy cộng sản bắt đầu tàn sát dân lành.

Qua ngày mồng bốn, một đạn pháo vu vơ nào đó rớt xuống sân nhà ông Giáo cách vườn nhà tôi chừng 50 mét khiến thím Tập và đứa con nhỏ đang bồng trên tay tan xác. Thím Tập ở đầu xóm bồng con đi tránh đạn lại bị chết thảm.

Tình hình hiểm nguy như thế mà chị Cúc cũng ngày mấy lần len lỏi ra tận Đập Đá để xem có đường nào cho tôi thoát nạn. Nhưng chỉ thấy chị lắc đầu với vẻ mặt âu lo.

Qua đến ngày Mồng 5 Tết thì cuộc chiến trên thành phố Huế đã mở rộng. Tiếng súng vang dội nhiều nơi trong thành nội. Máy bay trực thăng chiến đấu xuất hiện nhiều hơn và áp sát đánh vào những đơn vị VC đang cố thủ trong gia cư hoặc công sở của thành phố. Mấy chiếc F5 thay nhau đánh bom vào mặt và chân bức tường hoàng thành mà VC dùng làm công sự phòng thủ. Tôi mừng thầm vì thấy quân mình đã phản công ngày càng quyết liệt hơn. Tuy nhiên mối lo vẫn còn nguyên đó, mình đang còn nằm trong vùng chúng kiểm soát thì có khác chi cá nằm trên thớt.

Sau bữa ăn trưa tại nhà chị Cúc bỗng nghe cháu Huệ, con gái lớn của chị, khe khẻ gọi tôi với giọng khẩn cấp: “Cậu, cậu” và ngoắc tôi đến bên cửa sổ . Nhìn theo hướng chỉ của cháu, qua cánh cửa sổ hé mở tôi thấy dọc theo con đường ven làng Diễn Phái nằm bên kia cánh đồng hẹp, VC đang áp giải một đoàn người toàn là đàn ông. Tất cả đều bị trói tay sau lưng và cột liền nhau bằng một sợi dây thừng tạo thành một chuỗi người. Có lẽ VC bắt đàn ông, thanh niên ở vùng chợ Vĩ Dạ dẫn về hướng quận Hương Thủy và Phú Thứ. Tôi đứng như Trời trồng dõi mắt nhìn theo cho đến khi đoàn người ấy mất hút sau rặng tre làng Vân Dương. Bỗng tôi chú ý đến một người mặc áo trắng chạy ngược từ làng Vân Dương lên theo đường ruộng. Khi người ấy chạy đến sát hàng rào sau nhà, tôi nhận ra ngay đó là anh Hồ Cháu thôn trưởng thôn Diễn Phái, cháu gọi cô ruột tôi bằng thím. Nơi khủy tay trái của anh vẫn còn một đoạn dây thừng chưa dứt ra được.Tôi mở rộng cánh cửa để nhìn anh rõ hơn. Thấy tôi, anh dong cánh tay có đoạn dây đang cột và nói lớn cho tôi nghe: “Chạy mau, chúng nó đang tìm bắt đó”. Anh Cháu có lẽ là một trong đoàn người bị bắt mà tôi vừa thấy dẫn đi đã may mắn bứt dây chạy thoát. Tôi cảm thấy nguy cơ bị VC lùng bắt gần kề.

Tôi rời nhà chị Cúc men theo bờ ruộng trở về nhà rồi sang nhà anh Nguyễn Đình Liên, một Hạ sĩ quan Cảnh Sát Đặc Biệt của Ty CSQG Thừa Thiên. Kể cho anh Liên nghe sự kiện tôi vừa mục kích và bàn với anh ấy phải tìm cách ẩn núp ngay kẻo không còn kịp. Bàn tới tính lui hai anh em đồng ý làm hầm trú bom đạn, bên trong lại đào thêm một hầm bí mật để trốn mỗi khi VC đi ruồng bắt.

Chúng tôi lấy cuốc xẻng và gom góp vật liệu như bàn ghế, thanh giường, phản…để chống đỡ nóc hầm. Đang lúc chuẩn bị đào đất thì chị Cúc từ hàng rào phía sau chạy vào và nói với tôi và anh Liên: “Cậu Lang và cậu Tân đã chạy được qua Đập Đá rồi, em và anh Liên tính sao?”. Tôi quyết định chạy còn anh Liên bảo không đi vì quá nguy hiểm.

Tôi khoác vội chiếc áo ấm rồi lao nhanh về phía hàng rào sau nhà. Anh Liên gọi theo: “Kiên, đợi anh với”. Tôi dục: “Nhanh lên, đã 5 giờ rưỡi chiều rồi”. Anh Liên moi khẩu súng ngắn bọc trong bao nylon chôn cạnh bụi chuối sau hè, nhét vào lưng quần rồi theo tôi. Hai anh em băng từ vườn nầy qua vườn khác mà đi. Khi vượt qua vườn nhà chị Liễu, người chị thứ nhì của tôi, thấy anh Đồng em của anh Trình ló mặt nơi cửa sổ tôi vẫy tay ra dấu cho anh ấy chạy theo.

Ra tới đầu hẻm nơi có cổng chào của thôn Hô Lâu bên đường Thuận An thì anh Thu và một thanh niên lạ mặt từ căn nhà gần đó ra nhập bọn. Nhìn trước ngó sau không thấy bóng dáng VC chúng tôi bảo nhau dong hai tay lên cao và chạy nhanh qua Đập Đá. Liếc nhìn địa điểm nơi VC đặt chốt, không thấy một tên nào ở đó tôi cảm thấy người mình như nhẹ hẫng lên. Vừa chạy được một đoạn thì có tiếng từ đồn CSQG Đập Đá: “Đứng lại, không được vượt qua lằn ranh kẽm gai”. Chúng tôi khựng lại, anh Thu đặt tay lên miệng làm loa: “Thu đây”. Bên kia có tiếng đáp trả: “Chỉ một mình anh Thu qua thôi”. Chúng tôi đẩy anh Thu chạy trước, bốn người còn lại nối đuôi theo sau. Đến giữa Đập Đá chúng tôi nhảy xuống nước vòng qua vòng rào kẽm gai rồi leo lên mặt đường chạy tiếp. Dừng lại trước đồn Cảnh Sát, năm người nhìn nhau cười thoát nạn. Tôi cúi đầu thầm lặng “Tạ ơn Chúa và Đức Mẹ đã đưa chúng con qua khỏi một cửa tử thần”.

Anh Liên và anh Thu ở lại với Cuộc Cảnh Sát Đập Đá. Anh Đồng tôi và người thanh niên tự giới thiệu là Đại Úy Biệt Động Quân tên Vĩnh Điền đi tiếp lên trường Trung Học Kiểu Mẩu nơi được dùng làm trung tâm tạm cư.

Đến ngã ba Lê Lợi-Chu Văn An, tôi bàn với hai anh kia đi qua đường Nguyễn Thị Giang để tôi lên trình diện Ty CSQG và anh Vĩnh Điền có thể trình diện Tiểu khu Thừa Thiên bên cạnh.

Vừa đến ngã ba Chu Văn An-Nguyễn Thị Giang cả ba chúng tôi đều đứng sững lại. Dọc con đường Nguyễn Thị Giang xác cộng quân nằm la liệt, hầu hết đều còn rất trẻ, xác nào cũng mang một bánh chất nổ bên hông, còn súng AK thì rơi bên cạnh. Tất cả đã sình chương lên, nhiều thi thể bị chó, heo gặm đến trơ xương sọ trông thật ghê rợn. Chính hình ảnh nầy khiến tôi không sờ đến thịt heo suốt mấy năm liền. Đoàn cảm tử nầy của VC rõ ràng là mồi ngon cho cây đại liên nơi công sự phòng thủ trước cổng Ty CSQG.

Quay trở lại đường Lê Lợi, ba anh em vừa đi vừa chạy về hướng Trường Kiểu Mẫu. Dưới ánh sáng yếu ớt của một ngày sắp tắt, tôi thấy nhiều xác đàn ông, đàn bà nằm chết vắt lên quang gánh và xe đạp bên lề đường Hàng Me và đường Đội Cung. Trước sự sống và cái chết cách nhau như đường tơ kẽ tóc, trí óc tôi tựa hồ đông cứng lại với thảm cảnh dân lành chết tức tưởi bởi tham vọng điên cuồng của bọn đồ tể Hà Nội.



Dừng chân trước cổng trường, ngước mắt nhìn lên Kỳ đài trên cửa Ngọ Môn, bất giác tim tôi như có bàn tay vô hình nào đó bóp lại. Trên đỉnh cột cờ, lá cờ vàng ba sọc đỏ thân yêu không còn nữa. Thay vào đó là một lá cờ lạ hoắc (hai vạch màu xanh nước biển kẹp lá cờ đỏ sao vàng) đang bay vật vờ trong cơn mưa phùn giăng mù ảm đạm. Sau nầy tôi mới biết đó là lá cờ của Lực lượng Liên Minh Dân Chủ và Hòa Bình mà chủ tịch là Lê Văn Hảo giáo sư Đại Học Huế. Thượng Tọa Thích Đôn Hậu trụ trì chùa Linh Mụ làm Phó chủ tịch và Hoàng Phủ Ngọc Tường giáo sư trường Quốc Học giữ chức vụ Tổng Thư Ký.

Khuôn viên trường Trung Học Kiểu Mẫu rộng rãi với hai tòa kiến trúc hình chữ Y cao ba tầng đã chật cứng dân chúng đến lánh nạn. Tối hôm đó tôi không ngủ được vì đói và lạnh. Sáng ra, nhờ mua được mấy gói mì ăn liền nơi một gia đình lánh nạn mới thấy bao tử hết cồn cào. Bỗng nghe tiếng nổ lớn ngoài bờ sông rồi tiếng người xôn xao. Cảnh sát, quân nhân với sự tiếp tay của dân chúng đưa nhiều người bị thương vào sân trường. Một người đàn ông chết không toàn thây còn để lại tại chỗ chờ chôn cất. Được biết, sáng sớm nhiều người xuống bờ sông rửa mặt, lấy nước bị VC từ bên kia bờ sông Hương bắn súng cối sang khiến người xấu số lãnh nguyên quả đạn.

Trận chiến giải tỏa Huế mạnh dần, trên bầu trời chiến đấu cơ Mỹ xuất hiện đánh vào những nơi VC chiếm giữ trong Thành Nội. Bên phía hữu ngạn, trực thăng võ trang không lực VNCH bắn phá dữ dội các tòa nhà Ty Ngân Khố và Bưu Điện nơi VC chiếm giữ làm công sự chiến đấu. Tháp chuông nhà thờ Phanxico bị VC dùng làm cứ điểm đặt súng phòng không cũng bị rockets từ máy bay trực thăng bắn sập. Sau những đợt tập kích của không quân, các đơn vị chiến đấu của Tiểu Khu Thừa Thiên tràn lên chiếm lại phần đất chỉ cách BCH Tiểu Khu có một block đường. Đồng thời, quân tiếp viện từ Phú Bài và Quận Hương Thủy tiến lên Quốc Lộ 1 giải tỏa khu vực cầu An Cựu rồi bắt tay quân trú phòng Tiểu Khu TT.

Khoảng năm giờ sáng ngày Mồng 8 Tết, một tiếng nổ kinh hoàng làm các ô cửa kính của trường học vỡ toang rơi loảng xoảng. Nhiều tiếng la thất thanh vì nhiều người bị thương bởi mảnh kính. Tôi đang hoang mang chưa biết tiếng nổ ấy do đâu mà có thì mấy người từ bên ngoài vào cho biết cầu Trường Tiền đã bị VC giật sập. Nghe thế, tôi thầm nghĩ, địch quân đang thất thế nên giật sập cầu để ngăn cản bước tiến của quân đội VNCH.

Sáng sớm hôm ấy, một đơn vị TQLC Mỹ chừng hai trung đội xuất hiện. Đây là lần đầu quân đội Mỹ ra quân sau một tuần VC bất ngờ đánh Huế. Một nửa trong số họ hành quân tiến lên phía bệnh viện Trung Ương, mặc dù chỉ là cuộc hành quân thăm dò nhưng họ cũng giải cứu được trung tá Phan Văn Khoa Tỉnh trưởng kiêm Tiểu khu Trưởng Thừa Thiên đang ẩn trốn trong bịnh viện. Nửa còn lại hộ tống hai chiếc xe tăng, mỗi chiếc trang bị sáu súng đại bác. Chiếc thứ nhất tiến về bờ sông nhắm khu gia cư bên kia cầu Gia Hội mà nhả đạn khiến tiếng súng của cộng quân ở đó im bặt. Còn chiếc thứ hai chạy xuống Đập Đá bắn phá chốt đóng quân của VC nơi cửa ngỏ vào xã Vỹ Dạ.

Sau cuộc tấn công của xe tăng Mỹ, một số đồng bào bên kia Đập Đá chạy thoát được qua phía bên nầy trong đó có gia đình chị Liễu. Gặp tôi chị khóc òa vì mừng rỡ. Chị nói: “Chiều hôm kia, sau khi em chạy được chừng nửa giờ thì chúng nó ập vào tìm bắt em và chú Đồng và anh Liên. Sục sạo khắp nơi không có chúng tịch thu một số vật dụng của em,đồng thời chúng bắt dì Cúc làm giấy cam đoan đi tìm và đưa em về trình diện “cách mạng”. Còn anh Trình thì làm giấy cam đoan đi tìm chú Đồng về. Thì ra chiều mồng sáu VC rút nhân sự tại chốt Đập Đá để đi lùng bắt người.”

Theo lời chị Liễu kể thì cũng trong đêm hôm đó VC đi tìm bắt lại anh Hồ Cháu không được chúng vào nhà bắt bác Thỉu thân sinh của anh ấy đem ra giữa sân chặt đầu. Ông cụ đã gần tám mươi tuổi và mù cả đôi mắt mà chúng cũng không tha chỉ vì tội là cha của một thôn trưởng. Bác Thỉu có ba người con trai, anh Hồ Quyền là con trưởng gia nhập đảng CSVN và tập kết ra Bắc năm 1954. Một trong hai người em lớn lên bên cha mẹ lại là Thôn Trưởng. Hóa ra VC bắt đứa em quốc gia không được thì giết ông bố cũng là cha của một đảng viên cộng sản.

Ngày mồng chín Tết, hai Tiểu đoàn 21 và 39 Biệt Động Quân từ Đà Nẵng ra và một Chiến đoàn TQLC được không vận đến Huế. Tất cả đều đặt dưới quyền điều động của Tướng Ngô Quang Trưởng, Tư Lệnh Sư Đoàn I/BB.

Biệt Động Quân hành quân về Vĩ Dạ đến tận Quận Phú Vang rồi bọc qua Bãi Dâu và giải tỏa vùng Gia Hội. Còn TQLC nhận nhiệm vụ diệt địch tại Quận II bao gồm các đường phố chính như Trần Hưng Đạo, Phan Bội Châu, Huỳnh Thúc Kháng…và thế chân cho lính Dù đang quần thảo với “bộ đội cụ hồ”trong Thành Nội để binh chủng thiện chiến nầy về đẩy VC ra khỏi Thủ Đô Sài Gòn. Lực lượng Mũ Xanh (TQLC) Hoa Kỳ cũng được điều động đến để sát cánh với TQLC VNCH giải tỏa Thành Nội mà khó khăn nhất là khu Đại Nội vì cộng sản quyết tử thủ nên chúng chống trả mãnh liệt.

Ngay trong ngày đầu VC tấn công Cố Đô thì lính mũ đỏ VNCH đã có mặt. Đó là một may mắn cho Huế và cũng là một xui xẻo cho Bắc quân. Lúc đó Tiểu Đoàn 2 và Tiểu Đoàn 7 Nhảy Dù đang ăn Tết với dân tại Phong Điền và Quảng Điền. Được lệnh cả hai TĐ nầy tức tốc kéo về cứu Huế. Đụng Độ ác liệt với VC tại làng An Hòa mà đẩm máu nhất là địa điểm cố thủ của địch tại cửa An Hòa. Suốt một ngày một đêm quần thảo các Thiên Thần Mủ Đỏ mới tái chiếm cổng thành. Để có được chiến công nầy lính Dù phải chịu tổn thất quá lớn, gần nửa quân số của TĐ 7 Dù đã trở thành anh hùng Vị Quốc Vong Thân. Đến ngày mồng 5 Tết, TĐ 9 Nhảy Dù được không vận từ Quảng Trị và nhảy xuống bắt tay với Sư Đoàn I/BB trong đồn Mang Cá rồi cùng nhau bung ra chiếm lại từng khu vực dân cư từ Cống Lương Y, Tây Lộc, Tây Linh, Hồ Tịnh Tâm…

Bên phía tả ngạn sông Hương, từ khu vực thương mãi Quận II về vùng Gia Hội hễ nơi nào được quân đội VNCH đến giải tỏa thì dân chúng gồng gánh, dắt dìu nhau chạy đi tìm sự che chở của người lính Quốc Gia.

Nhờ Công Binh thiết lập chiếc cầu phao nối liền hai đầu nhịp cầu gãy bị dìm sâu dưới nước, đồng bào vượt cầu Trường Tiền về bên hữu ngạn để lánh nạn. Đoàn người thất thểu mang vác đồ đạc, bồng bế trẻ con và cả những người bị thương.

Tôi chạy theo một nhóm thanh niên trong trung tâm tạm cư Kiểu Mẫu ra giữa cầu Trường Tiền giúp đồng bào mình bên kia sông. Chúng tôi dìu những người già cả hoặc bị thương leo ngược đoạn cầu bị VC đánh sập. Thấy một người đàn bà đầu chít khăn tang, một tay bế đứa con gái nhỏ tay kia kéo lê túi xách, sau chị là đứa con trai chừng tám tuổi, tôi liền bước tới đỡ túi xách cho chị. Tôi hỏi nhà chị ở đâu? Chị bảo nhà chị ở Gia Hội gần trường Nguyễn Du, chồng chị đã bị VC giết chết tại một phiên tòa trong sân trường Gia Hội mà người ngồi xét xử là Hoàng Phủ Ngọc Tường, GS trường Quốc Học. Chị nói với tôi trong nước mắt như những lời than thở cho chính mình và cả cho người dân thành phố Huế: “Thật không ngờ những người được cả thành phố nầy trọng vọng như GS Tôn Thất Dương Tiềm, GS Nguyễn Đóa, GS Hoàng Phủ Ngọc Tường lại là những tên sát thủ của mảnh đất Thần Kinh. Họ đâu phải là người xa lạ, cũng được sinh ra và lớn lên trong chiếc nôi nầy mà hóa ra quỷ dữ”.

Nghe nói thầy Tường đi theo VC và quay lại giết dân xứ Huế tôi bỗng thấy xốn xang trong lòng. Năm 1962 tôi rời trường Bình Linh sang học lớp Đệ Nhất trường Quốc Học thì thầy Hoàng Phủ Ngọc Tường dạy môn Việt Văn lớp Đệ Nhị. Hồi đó đám học sinh đệ nhị cấp chúng tôi ai cũng ngưỡng mộ thầy Tường. Dáng dấp thầy dong dỏng cao, đầu tóc bồng bềnh. Thầy đi chiếc xe gắn máy hiệu Gobel mà chân đạp thì mất một chiếc trông có vẻ bất cần đời. Con trai mới lớn mà nhìn một vị giáo sư lãng tử như vậy, chúng tôi cảm mến như một thần tượng của mình. Nay nghe chính vợ của nạn nhân bị thầy Tường sát hại thì thần tượng ngày nào của tôi không những bị tiêu tan mà còn đâm ra kinh tởm.

Sáng ngày 18 tháng giêng một chiếc tàu đổ bộ của Hải Quân Mỹ cập bến Tòa Khâm mang theo nhu yếu phẩm và vật dụng tiếp tế cho cơ quan MACV. Khi nhổ neo quay về Đà Nẵng họ cho một số người Việt quá giang trong đó có tôi.

Chiếc tàu vừa qua khỏi Cồn Hến, một trái B40 phóng ra từ hàng tre bên bờ sông Vĩ Dạ. Trái đạn bay xẹt qua đỉnh chiến hạm rơi xuống nước nổ ầm. Khẩu đại liên hai nòng bên hông phải chiếc tàu tức khắc gầm lên. Hàng tre rạp xuống như bị một lưỡi dao khổng lồ chém đứt phăng. Từ đó chiếc tàu không còn bị tấn công nữa.

Khi tàu đi qua địa phận Bãi Dâu mọi người đứng dậy để xem một trận quần thảo giữa một tiểu đỉnh không biết của Việt hay Mỹ với VC ở trên bờ. Chiếc tiểu đỉnh được trang bị hai khẩu đại liên, một phía trước và một ở đằng sau. Khi chúi mũi vào bờ thì khẩu súng phía trước nhả đạn, gần tới bờ thì quay ra lúc đó khẩu súng đằng sau hoạt động. Chiếc tiểu đỉnh cứ chạy vào chạy ra cho đến khi không còn nghe tiếng súng của địch mới bỏ đi.

Chiếc tàu cập vào bến cá Bạch Đằng gần tòa Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ lúc 10 giờ đêm. Đường phố sáng choang, người người và xe cộ qua lại bình thường.

Tôi đã trở về từ địa ngục sau hai mươi ngày lặn hụp trong âm u lạnh lẽo, máu lửa kinh hoàng.

Trở về nhiệm sở, ông Trưởng Ty Phạm Công Bạch cũng như đồng nghiệp chúc mừng tôi đã thoát qua một kiếp nạn. Vui mừng nhất là gặp lại Lê Việt Hằng. Nhờ nhà ở bên cạnh sông Đào nên hắn về được bến Bao Vinh rồi theo đường biển vào Đà Nẵng ngay trong tuần lễ đầu tiên Huế bị tấn công. Riêng Nguyễn Văn Sáo thì bặt vô âm tín khiến ai cũng lo lắng cho anh ta. Khoảng một tuần lễ sau khi lá đại kỳ màu vàng ba sọc đỏ tái tung bay trên kỳ đài Ngọ Môn Huế thì Sáo xuất hiện. Gặp lại nhau, ba đứa ôm chầm lấy nhau mừng rỡ.

Huế Mậu Thân là một chứng tích tội ác diệt chủng của CSVN với mồ chôn tập thể khắp nơi trong tỉnh Thừa Thiên mà nạn nhân tổng cộng đến gần sáu ngàn người và trên một ngàn mất tích. Trong số quân cán chính VNCH và thường dân vô tội bị thảm sát ấy có giáo sư môn Toán năm Đệ Nhất Quốc Học của tôi là thầy Châu Khắc Túy và bốn bạn cùng Khóa 1 Học Viện CSQG: Phan Cháu, Nguyễn Văn Lợi, Lê Văn Sấm và Hoàng Khê.

Xin lỗi bạn Cháu,tôi mãi mãi thất hứa không đến chúc tết bạn và gia đình được. Giặc đã phá tan ngày Tết và đã bắt bạn đem ra bắn dưới chân Hoàng Thành nơi cửa Đông Ba vào lúc tờ mờ sáng ngày mồng Hai.

Ôi Huế của tôi, sao gánh nhiều oan khiên nghiệt ngã. Hết thiên tai rồi lại nhân tai.

Tống Phước Kiên
Tưởng niệm 48 năm biến cố Mậu Thân 1968
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	1579671777-1hu.jpg
Views:	0
Size:	79.7 KB
ID:	1519139   Click image for larger version

Name:	1579671787-2hu.jpg
Views:	0
Size:	93.9 KB
ID:	1519140  
The Following 5 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
lavu (08-21-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-30-2020), SlyGuy (01-25-2020), trungthu (08-27-2020)
Old 01-24-2020   #184
hoanglan22
R8 Võ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,409
Thanks: 21,697
Thanked 38,211 Times in 12,889 Posts
Mentioned: 636 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7249 Post(s)
Rep Power: 69
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Chuyện vui cuối năm của Anhhaila

Đêm Giao Thừa đi chiếm mục tiêu .

Cuối năm , đêm 30 trời tối đen như mực , đen như cái tiền đồ của chị Dậu trong tác phẩm Tắt Đèn của Ngô Tất Tố , mà thật tắt đèn thì tối thui , nghe lạt miệng bèn lôi một điếu thuốc định châm lửa kéo vài hơi cho đã thèm trong lúc chờ giao thừa . Bổng nhiên , tiếng Đại bàng trong ống liên hợp của máy PRC25 vang lên , lệnh chuẩn bị chiếm mục tiêu trong đêm giao thừa ,
-Đại Bàng gọi se sẻ , copy .
_Se sẻ nghe rõ , copy .
_ Lệnh chiếm cho được mục tiêu trong đêm nay bằng mọi giá , nghe rõ .
- Se sẽ nghe rõ 20/20 .copy.
Trườn mình qua giữa cái nghe , không nghe động tĩnh gì ,ánh mắt cố xoi thủng màn đêm , xác dịnh vị trí là một cái mu cỏ mượt , cố gắng định vị lổ châu mai của địch , chụp ống liên hợp báo cáo vắn tắt cho Đại Bàng .
-Se sẻ gọi Đại Bàng ... báo cáo đã xác định được mục tiêu , nghe rõ .copy
-Đại Bàng nghe rõ , copy 20/20 lệnh chiếm mục tiêu 5 phút trước 0 giờ .
-Se sẻ nghe rõ copy 20/20.
Nhìn mặt đồng hồ dạ quang , chỉ còn đúng 5 phút là 0 giờ , xoay người trong tư thế thuận tiện nhất , nhẹ nhàng đẩy khẩu pháo chống tăng M72 lên mu cỏ , lách qua đám lau sậy , nhắm đúng lổ châu mai của địch , thẳng tiến chiếm mục tiêu như đả định .
Để pháo trong lổ châu mai đã được mười phút , nhắc ống liên hợp , xin lệnh của Đại Bàng
-Se sẻ gọi Đại Bàng , đã khống chế mục tiêu được mười phút , bây giờ đã qua giờ giao thừa xin lệnh khai hoả , copy .
-Đại Bàng nghe rõ , lệnh khai hoả , nghe rõ , copy .
-Se sẻ nhận lệnh , copy 20/20
Tiếng pháo nổ đùng , tiếng quân địch rên ư ử .
-Se sẽ báo cáo Đại Bàng mục tiêu hoàn tất , làm chủ tình hình điểm G .nghe rõ , copy .
-Đại Bàng nghe rõ nhiệm vụ hoàn tất , có khen thưởng , copy.
Đó là lần một quả pháo M72 trong vòng mười phút chiếm mục tiêu hai năm .
" Nhất quả , quá nhị niên".

:haf ppy:



Gởi chúc đến toàn thể Ban điều hành và ACE năm con chuột an khang thịnh vượng đầy may mắn
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	c022dff21f17fcf900bb944843b32dad.gif
Views:	0
Size:	417.0 KB
ID:	1519211  
The Following 6 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
lavu (08-21-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-30-2020), SlyGuy (01-25-2020), tcdinh (01-25-2020), trungthu (08-27-2020)
Old 01-24-2020   #185
cha12 ba
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
cha12 ba's Avatar
 
Join Date: Jan 2013
Posts: 37,942
Thanks: 81,070
Thanked 56,786 Times in 24,153 Posts
Mentioned: 430 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 10758 Post(s)
Rep Power: 76
cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11
cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11
Default

cha12 ba_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to cha12 ba For This Useful Post:
hoanglan22 (01-24-2020), phokhuya (01-30-2020), SlyGuy (01-25-2020), tcdinh (01-25-2020)
Old 01-24-2020   #186
hoanglan22
R8 Võ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,409
Thanks: 21,697
Thanked 38,211 Times in 12,889 Posts
Mentioned: 636 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7249 Post(s)
Rep Power: 69
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Tình khúc buồn của một kiều nữ Bolsa

Cư dân gốc Việt sống tại Little Saigon không ai xa lạ với hình ảnh người phụ nữ gầy rạc, nhem nhuốc, đen đủi, vai đeo cái túi, tay cầm ly cà phê dang dở, hàng ngày đi lang thang dọc theo lề phố Bolsa.



Đằng-Giao/Người Việt


WESTMINSTER, California (NV) – Cư dân gốc Việt sống tại Little Saigon không ai xa lạ với hình ảnh người phụ nữ gầy rạc, nhem nhuốc, đen đủi, vai đeo cái túi, tay cầm ly cà phê dang dở, hàng ngày đi lang thang dọc theo lề phố Bolsa.

Người phụ nữ bước đi, lúc lầm lũi, yên lặng, lúc bỗng dưng hung dữ, vô cớ chửi bới vang trời. Ít người biết, người phụ nữ này từng là hoa khôi, là ca sĩ của Little Saigon, những năm 80 của thế kỷ trước.

Ông Lý Văn Điệp, cư dân Westminster, nhìn người đàn bà đang trong cơn thịnh nộ qua cửa kính xe hơi. Ông quay kính xuống, lắc đầu rồi nói: “Tội nghiệp!”

Bà Phan Hoàng Yến, chủ nhà sách Tú Quỳnh nói về người đàn bà này bằng giọng nhỏ nhẹ: “Mỗi lần cô ấy vô đây, tôi phải nhẫn nhịn, yên lặng để mặc cô ấy muốn làm gì thì làm. Coi vậy chứ rất khó vì nhiều lần, cô ấy la lối um sùm làm khách lạ sợ hãi. Khách quen thì họ quá biết cô ấy là người vô hại nên làm lơ. Tôi coi cô ấy như con cháu trong nhà thôi. Cô ấy ra chơi ngoài này từ hồi xưa rồi.”

Bà nói với giọng thông cảm: “Con người ai cũng có lúc thoải mái, lúc bực bội. Người tỉnh táo thì mới biết kiềm chế chứ. Hồi đó cô ấy cũng tiểu thơ khuê các chớ đâu phải thường.”

Rất nhiều lần, “bà điên homeless” này, vì không vừa ý điều gì đó, đã đổ ly cà phê trên tay lên sách vở của nhà sách Tú Quỳnh. Bà quơ tay, quơ chân chửi bới oang oang một lúc rồi … trở nên bình thường.

“Vì biết quá khứ cô ấy, tôi ráng mà chìu sự phá phách của cô thôi. Được cái là cô không bao giờ hành hung người khác nên tôi cũng yên tâm,” bà Yến cho biết.

Bà chỉ cuốn sách mang tựa đề “Share Phòng, Share Tình” của tác giả Lâm Tường Dũ. Hình bìa là một cô gái trẻ có khuôn mặt vô cùng lôi cuốn: “Đó, cô ấy hồi trước đó. Đẹp như công chúa mà bây giờ như vầy, ai mà không thấy thương.”

Bà nhấn mạnh: “Hồi đó cô ấy là một ca sĩ, rất đẹp. Ca sĩ Kim Ngân.”



Kim Ngân qua ống kính Trần Đình Thục trong hình bìa tiểu thuyết Share Phòng, Share Tình. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

Nhà hàng Thành Mỹ cũng là một nơi từng biết về cựu ca sĩ Kim Ngân. Bà chủ nhà hàng, được mọi người gọi là “cô Ba nhà hàng Thành Mỹ”, thường giúp đỡ bà Kim Ngân.

“Cô Ba” kể: “Kim Ngân ghé đây thường lắm. Được cái là cô ấy chưa bao giờ lớn tiếng hay phá phách ở đây. Vô đây, cô ấy chỉ khi thì xin tiền, khi thì xin đồ ăn. Chỉ qua cách cô ấy ‘order’ đồ ăn là mình biết ngay đây là người có một quá khứ ‘ngon lành’ lắm. Tô phở phải có rau giá thiệt tươi, và phải sắp xếp trên đĩa thiệt đẹp mới chịu ăn.”

“Thường thường, ăn xong, cô ấy vô ‘restroom’ lau chùi mình mẩy rồi chải tóc,” bà thêm.

“Cô Ba nhà hàng Thành Mỹ” nhận xét thêm về Kim Ngân: “Hút thuốc lá thì cô ấy tự ra ngoài chứ không cần ai nhắc. Nhiều lần nhìn phong cách của Kim Ngân, cách cầm điếu thuốc, cách đưa lên miệng hút, tôi thấy một cái gì rất ‘oai’, rất ‘sang trọng, quí phái. Cuộc sống khổ cực, theo tôi, không làm mất đi tiềm thức của cô.”

Các nhân viên tiệm Food to Go Hương Hương, Westminster, thường giúp bà Kim Ngân bằng cách bán thức ăn với giá rẻ. Họ nói: “Cô ấy chưa bao giờ xin nên chúng tôi bán giá đặc biệt. Cô ấy hay gây gỗ với khách làm tụi tôi khó xử. May là cô chưa tấn công ai bằng chân tay hết.”



Bà Kim Ngân trong Food to Go Hương Hương. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

Họ nói thêm: “Trời ơi, coi vậy chứ cô này đài các lắm, kiếm chuyện chê bai đủ thứ chứ không phải thường đâu.”

Khắp phố Bolsa, hầu như ai cũng cảm thương người ca sĩ trẻ đẹp trong quá khứ, từng ngấp nghé ngưỡng cửa của thành công, rồi lại lâm vào cảnh không may đến nỗi phải ra nông nỗi này.

Quá khứ chìm sâu trong trí óc rối bời bời như mớ bòng bong, không dễ dàng trở về chút nào. Kim Ngân cũng thế.

Kiều nữ một thời của Little Saigon phải cố gắng lắm thì quá khứ mới về dần, từng đợt, từng đợt. Quá khứ ấy lẫn lộn với những ưu tư, đôi khi đến vớ vẩn, của cuộc sống hiện tại; nên thoạt nghe, người ta tưởng rằng tất cả những gì thốt ra từ miệng chỉ là một chuỗi lảm nhảm của một người mất trí.

Để có thể nghe được từng nốt thăng trầm của cuộc đời một người từng làm các vũ trường, sân khấu ca nhạc Little Saigon hực cháy vì dung nhan đầy ma lực của mình, chỉ cần kiên nhẫn một chút. Vâng, hãy kiên nhẫn lắng nghe bà, với chút tình người, và cả một chút cảm thông.

Điều đầu tiên mà những người từng biết bà, nay nhắc lại, là: Bà từng là một người rất đẹp, cái đẹp có hấp lực mê hồn, pha chút liêu trai.

Hãy lắng nghe bà Kim Ngân nói về đời mình: “Kim Ngân sang đây năm 1975 với má và hai em, một gái, một trai. Năm đó Kim Ngân 12 tuổi và không rành tiếng Việt vì hồi ở Việt Nam chỉ học tiếng Pháp từ lúc 5 tuổi, cho tới khi đi Mỹ.”

Bà ngừng nói, dùng những ngón tay xinh xắn thuôn dài, những ngón tay cáu đen đất cát không dấu được nét thanh tao của một thời đài các, xé nhỏ miếng chả lụa trong đĩa bánh cuốn, cho vào miệng rồi trệu trạo nhai trong cái miệng không đủ răng. Phải một lúc lâu mà mới nuốt được một miếng nhỏ.

Rồi bà quay lại câu chuyện, nhớ lại từng chi tiết, một cách khó khăn. Khi chưa rời Việt Nam, gia đình Kim Ngân ở đường Hoàng Diệu, khu Khánh Hội, và thân mẫu làm “tài pán” cho vợ chồng ông Ưng Thi, chủ rạp ciné Rex ở Quận Nhất, Sài Gòn.

Bà khẽ nhăn vầng trán nhỏ nhắn mịn màng gần bị nắng mưa tàn phá, chớp cặp mắt tinh anh, cố đuổi bắt một kỷ niệm đẹp rồi nhoẻn cười, nhỏ nhẹ khoe: “Tất cả là nhờ bố Hải. Bố thương Kim Ngân lắm, bố chỉ cho Kim Ngân hát hoài.”

Thật vậy, người dẫn dắt cô bé 22 tuổi Kim Ngân vào con đường văn nghệ năm 1983 là nhạc sĩ Trường Hải.

“Bà xã tôi quen với mẹ Kim Ngân là bà Võ Thị Nhơn, có tên Mỹ là Annie. Lúc ấy Kim Ngân còn trẻ lắm và vô cùng xinh đẹp mà cũng biết ca chút ít nên tôi mời cháu hát bản ‘Không!’ của Nguyễn Ánh 9 cho cuốn video đầu tiên của Trung Tâm Trường Hải tại Hoa Kỳ mang chủ đề ‘KHÔNG!’,” nhạc sĩ Trường Hải kể.



Kim Ngân thời trong “KHÔNG!” của nhạc sĩ Trường Hải. (Hình: Poster do ông Trường Hải cung cấp)

Video “KHÔNG!”, sản xuất năm 1983, là cuốn video Việt Nam đầu tiên được sản xuất tại hải ngoại. Ngoài Kim Ngân còn có những giọng ca kỳ cựu như Trường Hải, Elvis Phương, Lê Uyên Phương, v.v..

Ông lặng người hồi tưởng rồi khẽ khàng nói: “Ấn tượng đầu tiên của tôi về Kim Ngân là cô rất đam mê ca hát mặc dù giọng hát của cô không phải là xuất sắc, cô lại không rành tiếng Việt cho lắm. Phải mất thời gian tập luyện rất công phu mới thu âm xong bài ‘Không!’”

“Nhưng chỉ thấy mặt cô là tôi không cần phải lo.” Ông Trường Hải thú nhận. “Quả thật cô ca bài đó rất có ‘lửa’ và cuốn băng ấy bán rất chạy và được rất nhiều người khen.”

“Vua Guitar” Trung Nghĩa, “Mười ngón tay vàng,” cũng không quên được vẻ đẹp của ca sĩ Kim Ngân thời ấy. Ông khẳng định: “Kim Ngân vào thời 1985 là một mỹ nhân của Bolsa. Đệ nhất mỹ nhân, chẳng thua kém ai cả. Kim Ngân đẹp kinh khủng. Vừa đẹp vừa sang cả như một tiểu thư trong cổ tích. Tất cả mọi phòng trà thời đó, chỉ cần có in hình cô là bán hết bàn; không cần biết có cô trình diễn hay không.”

Ca sĩ Kiều Nga vui vẻ nói về Kim Ngân: “Chị Kim Ngân rất ‘sexy,’ dễ thương và cởi mở với tất cả mọi người. Chị ấy đẹp tới nỗi đàn bà cũng phải mê.”

Nhạc sĩ Anh Tài cũng có ấn tượng riêng về Kim Ngân. “Nhắc tới Kim Ngân là tôi nhớ một bản nhạc Pháp, duy nhất – Adieu Sois Heuse. Không thể nào quên được Kim Ngân hát bài này,” ông nói.

Bà Kim Ngân cười nhưng nghiêm giọng: “Muốn hay, mỗi bản nhạc phải có linh hồn riêng.”

Ca sĩ Giáng Ngọc cũng nhớ rõ quãng thời gian ca sĩ Kim Ngân trình diễn chung sân khấu với nhóm “Ma Nữ Đa Tình” gồm năm ca sĩ Giáng Ngọc, Thúy Vi, Zaza Minh Thảo và Ngọc Anh và Linda Trang Đài. Giáng Ngọc kể: “Chị Kim Ngân rất đẹp, nhưng đặc biệt, rất bình dị, dễ thương và hòa đồng với mọi người. Nhạc chị hát có vẻ nhộn nhịp hơn ca sĩ Ngọc Lan.”

Bà Kim Ngân cố tìm tòi trong ký ức rồi gật đầu: “’Ma Nữ Đa Tình’ ‘quậy’ lắm. Người nào cũng nhảy giỏi, hát hay và tốt bụng. Mỗi lần lên sân khấu là đàn ông, con trai la hét vỗ tay quá trời. Vui ơi là vui.”

Ông Triệu Thái Hòa, cư dân Fountain Valley, là khán giả rất “trung thành” của Kim Ngân. Để tả về nhan sắc cô, ông có ba chữ: Yêu kiều, khả ái và mê hồn.

Ông cười bẽn lẽn nói: “Hồi năm 1986, tôi còn ở Dallas, Texas. Lần đầu tiên được nhìn thấy cô bằng xương, bằng thịt, chân tay tôi rụng rời, còn tim thì … đứng im. Tôi ngộp thở. Mà tôi đâu phải mới lớn đâu. Lúc đó tôi có bốn đứa con, ba người vợ – hai bà ở Việt Nam, một bà mới cưới bên này. Nói thiệt, lúc đó, chỉ cần Kim Ngân gật đầu một cái, tôi sẵn sàng bỏ tất cả để theo cô.

“Gia đình tôi gốc Hồng Kông, tôi dư tiền lo cho cô sang giàu suốt đời. Tới năm 1997, khi nghe cô ấy ca tôi vẫn còn nghĩ vậy mà,” ông Hòa tình thật nói.

Ông Trần Hữu Hoan, ngụ tại Westminster, cũng từng bị sắc đẹp của ca sĩ Kim Ngân lôi cuốn: “Lần đầu nghe Kim Ngân hát ở vũ trường Majestic, cô bạn gái của tôi tên Hoa, vì thấy tôi ngẩn mặt ra nhìn Kim Ngân nên cô ấy hất đổ ly rượu trên bàn ướt lênh láng rồi hùng hục giật bóp bỏ về. Còn tôi thì mãi nhìn Kim Ngân trên sân khấu nên không muốn chạy theo. Người đâu mà xinh xắn lại nóng bỏng lạ lùng.”

Ông Nam Nguyễn, cư dân Westminster, dường như có vẻ “cứng rắn” hơn. Ông kể: “Nhan sắc của Kim Ngân làm đàn ông say hơn say rượu nặng. Tôi không mê cô chút nào, nhưng hồi đó, cô hát ở đâu là tôi có mặt ở đó. Có lần tôi phải bay qua New Orleans (Louisiana), để ngắm cô vì hơn ba tháng liên tiếp cô không hát ở đây (khu Little Saigon).”

“Lúc đó tôi mới hiểu rằng nếu anh em, bạn bè mà bỏ nhau vì cô, tôi chấp nhận,” ông thêm.

Bà Diễm Hoàng, ngụ tại Fountain Valley, lại có nhận xét khác: “Tôi thì nhớ là hồi đó cô này lên sân khấu là nhảy nhót, uốn éo như con điên.”

Năm 1982, ca sĩ Kim Ngân lấy chồng là Nguyễn Tiến Bắc, em trai bà Dương Thị Thanh Lan, giám đốc trung tâm phát hành băng nhạc Thanh Lan, năm cô 19 tuổi. Họ có hai đứa con gái, Mai Khanh và Thúy Anh.

Bà Kim Ngân nói: “Mai Khanh lớn hơn Thúy Anh 3 tuổi, năm nay 30 tuổi rồi.” Thở dài, mắt nhìn xa xăm một lúc, bà hỏi một câu hỏi rất đàn bà: “Con lớn như vậy Kim Ngân có già không?”

Đến năm 1993 thì Kim Ngân không ở với ông Tiến Bắc nữa. Hỏi về chuyện này, bà lặng thinh một lúc lâu rồi thở dài và hỏi: “Chuyện vui không nói, sao nói chuyện buồn? Đàn ông mà, không ai có linh hồn hết.”

Đã có lúc bà có trung tâm phát hành băng nhạc riêng – Trung tâm Kim Ngân (gần tiệm Hủ Tiếu Thanh Xuân ngày nay).

Thế rồi, đến một lúc, Kim Ngân thay đổi. Các đồng nghiệp nói bà bắt đầu trễ nãi, không đúng hẹn, ăn nói không cẩn thận và lem nhem tiền bạc làm nhiều người không hài lòng. “Kim Ngân buồn thì ‘chơi’ cho đỡ buồn chứ đâu có lường gạt ai đâu mà xấu xa,” bà phân bua.

Năm 1996, bà Kim Ngân có thêm một đứa con trai nữa. Đứa bé này được nhân viên Sở Xã Hội đến đem đi. Lúc đó. Em bé vừa một tuổi.

Ca sĩ Lê Uyên nói với giọng thương tâm: “Thấy thương, tôi đưa hai mẹ con về ở chung cả năm. Trời ơi, thằng nhỏ hơn một tuổi mà nhỏ xíu như đứa bé bốn tháng. Nó cũng không biết đi vì mẹ nó cứ cặp nó trên nách suốt ngày. Mà lại còn thiếu ăn nữa. Nhà có sữa mà mẹ nó chỉ cho bú nước mới lạ lùng. Mình cho nó bú thì Kim Ngân không chịu.”

Thời gian này, trí óc bà Kim Ngân vẫn còn lúc tỉnh, lúc mê.

Kim Ngân khoe là vào năm 2003, bà vẫn còn vừa đi hát vừa học làm răng giả. Bà nói: “Khi đó tôi ở Fountain Valley. Hát không đủ tiền nên tôi ráng kiếm nghề đàng hoàng nuôi con.” Lúc này, con bà đã không ở với bà rồi.

Hỏi về đứa con trai, bà Kim Ngân lộ vẻ bực bội: “Hai đứa lớn, người ta bắt đi vì Kim Ngân làm biếng, không chịu bồng con. Đứa này, mình bồng ngày, bồng đêm mà cũng tới bắt mất tiêu.”

Bà Yến bỏ cuốn sách có hình ca sĩ Kim Ngân trẻ đẹp xuống, bà nói: “Đã có mấy lần các nghệ sĩ tổ chức ca nhạc gây quĩ cho Kim Ngân. Họ thương cô ấy lắm.”

“Có. Tôi và Trung Nghĩa cùng một số ca sĩ khác từng tổ chức buổi văn nghệ ngay tại tòa soạn báo Người Việt quyên tiền cho Kim Ngân. Được một số tiền nhưng không dám đưa hết cho cô ấy vì sợ cô ấy hút chích. Tôi chỉ giữ $3,000 để mua thức ăn cho hai mẹ con Kim Ngân thôi,”ca sĩ Lê Uyên kể.

Bà Yến nói: “Má Kim Ngân cũng nhiều lần khuyên cô ấy cai nghiện nhưng không được. Cô ấy nói rằng mình là người tự do và không chịu bị nhốt vô một chỗ.”

“Bây giờ không ai biết Kim Ngân có trợ cấp xã hội hay không và có chịu uống thuốc tâm thần hay không,” bà Kim Yến lắc đầu cho hay.

Ông Daniel Rascon, ngụ tại Westminster, biết bà Kim Ngân mười mấy năm trước khi bà hay vào khu nhà tiền chế, mobile home, là khu ông ở, có tên Rancho de Sol tại góc đường Bolsa và Brookhurst. Ông nói: “Cô ấy giới thiệu tên mình là ‘Kim’ nhưng tôi hay gọi cô là ‘Olivia’ vì cô gầy như một nhân vật phim hoạt hình tựa đề ‘Popeye’.”

“Tôi cho cô ở trong mobile home với tôi một thời gian. Nhà chật nên cô ngủ trên air mattress (giường bơm hơi). Tôi nhớ là cô rất ít ngủ. Ban đêm, cứ chừng một tiếng cô lại ra ngoài hút thuốc hay làm gì đó với vài người quen nữa. Tôi hỏi họ là ai thì cô nói là ‘boss’ của cô. Sau đó tôi gặp trục trặc hôn nhân nên dọn đi nơi khác. Tôi quay lại nhà này cách đây bốn năm. Năm ngoái, cô đến gõ cửa nhiều nhà trong khu này xin vô ở. Tôi nhận ra cô nên đồng ý,” ông Rascon phân trần.

“Gần đây, một người đàn bà trong gia đình cô, tên Jan hay Jane, tôi không rõ, có tiếp xúc với tôi qua điện thoại và đề nghị mua mobile home của tôi để cô Kim ở luôn nhưng tôi chưa quyết định,” ông Rascon cho hay.

Ông kể rằng nhiều lần ông về trễ nên bà Kim Ngân phải đứng tựa lưng vào tường chờ đợi rất mệt mỏi. Ông cũng nói bà cứ nằm tạm ở trước cửa ra vô cho đỡ mệt nhưng chưa bao giờ bà làm vậy. Bà Kim Ngân quắc mắt: “Kim Ngân đâu phải con chó giữ nhà. Con người phải giữ linh hồn chứ.”

Theo lời ông Rascon, lần cuối bà Kim Ngân về nhà ông là ngày 11 Tháng Mười Hai, 2015. Ông mừng cho bà Kim Ngân đã có người chăm sóc.

Bà Kim Ngân gọi người đàn bà này là “má Yến.” Kim Ngân kể: “Má Yến lo cho Kim Ngân chỗ ăn, chỗ ở bên này. Kim Ngân không phải ‘homeless’.”

Hiện thời, bà Võ Thị Nhơn, mẹ bà Kim Ngân, đã tái định cư tại Việt Nam và cũng đã có lúc đưa bà về nước nhưng sau đó Kim Ngân lại đòi quay lại Mỹ. “Mình ở xứ này quen rồi. Quen người ta, quen con đường. Con đường có linh hồn của nó.” bà Kim Ngân nói.

Ca sĩ Lê Uyên đang dự trù tổ chức một buổi văn nghệ nữa để giúp Kim Ngân trong thời gian tới. Bà mong sẽ được khán giả mọi nơi đến tham dự đông đảo. “Vấn đề khó nhất bây giờ là phải làm sao cho Kim Ngân ăn mặc sạch sẽ và có mặt hôm đó,” ca sĩ Lê Uyên chia sẻ nỗi lo.

Để đóng góp cho chương trình này, nhạc sĩ Trường Hải gởi tặng một poster chính gốc cho video “KHÔNG!” để kỷ niệm thành quả đầu tiên của bà Kim Ngân năm 1983.

Dưới màn nước tầm tã của trận bão El Nino, bà Kim Ngân, toàn thân ướt sũng, vẫn cầm ly cà phê lủi thủi đi bên lề con đường Bolsa trơn trượt. Không rõ bà có biết trời đang mưa.

Một điều được bà nhắc đi, nhắc lại một cách bực bội và đay nghiến, mỗi khi bà nói về đàn ông. Bà gằn giọng: “Đàn ông Việt Nam ai cũng có một câu giống nhau: ‘Anh có nhiều bạn gái nhưng mà anh chỉ yêu có mình em’.” VS chuyen

Dư âm của một tình khúc buồn cho những linh hồn quá khứ?

(Đằng-Giao)
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	unnamed.jpg
Views:	0
Size:	52.9 KB
ID:	1519244   Click image for larger version

Name:	unnamed (1).jpg
Views:	0
Size:	91.0 KB
ID:	1519245   Click image for larger version

Name:	unnamed (2).jpg
Views:	0
Size:	62.3 KB
ID:	1519246  

Click image for larger version

Name:	unnamed (3).jpg
Views:	0
Size:	191.7 KB
ID:	1519247  
The Following 4 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-30-2020), SlyGuy (01-25-2020), trungthu (08-27-2020)
Old 01-25-2020   #187
trungthu
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Join Date: Nov 2006
Posts: 1,644
Thanks: 25,963
Thanked 3,674 Times in 1,331 Posts
Mentioned: 403 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1272 Post(s)
Rep Power: 24
trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8
trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8
Default

[QUOTE=longhue;381920 8]
Quote:
Originally Posted by trungthu View Post
Lời nói này của thi bá Vũ Hoàng Chương ...văng vẳng đến ngàn thu...

Là thi sĩ nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng, vơ vẫn cùng mây.


Năm hết , tết đến ...tiễn heo đi đập chuột tới... đám em út chẳng có cái gì để mừng tuổi lão đại, vừa qua trong trong lúc dọn dẹp nhà cửa để ăn tết thì tìm được tấm hình tui chụp cho lão đại trước khi lão đại tuyên bố.." bẻ kiếm bên trời ".Tui với bác phố khuya phải đem vào phòng tối rửa tấm hình mấy ngày mới xong ...Nay " lì xì " cho lão đại như một món quà xuân ..dể cho lão đại lúc xuất định ở núi Nga My đu đuôi bạch tượng nhìn tấm hình mình trên vách núi cũng đỡ cô đơn...

Còn đám bạn bè ở xóm chùa ( hoang lan, pho khuya, tbbt , Sly Guy ...)chắc chăn nói tui không công bằng , sao chỉ có lão đại là có hình , còn mọi người thì không có...tui nói thiệt , tui không có rành nghề làm hình lắm...tuy vậy để tạ tội với chư huynh đệ ở đây , tui sẽ bật mí một phần của " chuyện tình tui " có dính dáng tới chuột...

Trong chuyện tình nam nữ thì thể hiện những cách yêu đương của 3 miền khác nhau....qua những câu ca dao dí dỏm...
__ Miền bắc thì " Yêu nhau cởi áo cho nhau... "
__ Miền trung thì rên rỉ, đau khổ để cho chuyện tình nó nên thơ ...như lời của thi sĩ M.L.P :
-----------" Phố cao vách núi trông người
-----------Trong sâu đám ngải xứ Hời còn tin.. "
__Tình yêu của người miền Nam thẳng thắn và thực tế hơn...Tui nhớ ngày xưa khi ông già tui gởi tui xuống miền dưới để học luyện thi.., cô con gái bà chủ nhà và tôi luyện thi đá lông nheo với nhau..., cứ một vài ngày là tui phải bò vào phòng nàng lúc ban đêm để " tâm sư " ....Mèng đéc quỷ thần ơi ...cứ vào buổi chiều gần xẫm tối là nàng chơi 2 câu ca dao Nam bộ bên lỗ tai tui :

__ Chuột kêu chít chít trong rương .
__ Anh đi cho khéo đụng giường mẹ hay...

Mượn lời của lão đại tui chúc các anh em và gia đình moị sự như ý và khi vào sân chơi VBF thì :
___Chúc nhau CHƠI khỏe như trâu.
___CHƠI dai như đỉa, CHƠI lâu như rùa...

trung thu
trungthu_is_offline   Reply With Quote
The Following 5 Users Say Thank You to trungthu For This Useful Post:
longhue (01-25-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-30-2020), SlyGuy (01-25-2020), tbbt (09-06-2020)
Old 01-25-2020   #188
SlyGuy
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
SlyGuy's Avatar
 
Join Date: Sep 2009
Posts: 1,696
Thanks: 5,946
Thanked 3,276 Times in 1,244 Posts
Mentioned: 103 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1296 Post(s)
Rep Power: 21
SlyGuy Reputation Uy Tín Level 8SlyGuy Reputation Uy Tín Level 8SlyGuy Reputation Uy Tín Level 8
SlyGuy Reputation Uy Tín Level 8SlyGuy Reputation Uy Tín Level 8SlyGuy Reputation Uy Tín Level 8SlyGuy Reputation Uy Tín Level 8SlyGuy Reputation Uy Tín Level 8SlyGuy Reputation Uy Tín Level 8SlyGuy Reputation Uy Tín Level 8SlyGuy Reputation Uy Tín Level 8SlyGuy Reputation Uy Tín Level 8SlyGuy Reputation Uy Tín Level 8SlyGuy Reputation Uy Tín Level 8
Default

[QUOTE=trungthu;38274 20]
Quote:
Originally Posted by longhue View Post


Năm hết , tết đến ...tiễn heo đi đập chuột tới... đám em út chẳng có cái gì để mừng tuổi lão đại, vừa qua trong trong lúc dọn dẹp nhà cửa để ăn tết thì tìm được tấm hình tui chụp cho lão đại trước khi lão đại tuyên bố.." bẻ kiếm bên trời ".Tui với bác phố khuya phải đem vào phòng tối rửa tấm hình mấy ngày mới xong ...Nay " lì xì " cho lão đại như một món quà xuân ..dể cho lão đại lúc xuất định ở núi Nga My đu đuôi bạch tượng nhìn tấm hình mình trên vách núi cũng đỡ cô đơn...

Còn đám bạn bè ở xóm chùa ( hoang lan, pho khuya, tbbt , Sly Guy ...)chắc chăn nói tui không công bằng , sao chỉ có lão đại là có hình , còn mọi người thì không có...tui nói thiệt , tui không có rành nghề làm hình lắm...tuy vậy để tạ tội với chư huynh đệ ở đây , tui sẽ bật mí một phần của " chuyện tình tui " có dính dáng tới chuột...

Trong chuyện tình nam nữ thì thể hiện những cách yêu đương của 3 miền khác nhau....qua những câu ca dao dí dỏm...
__ Miền bắc thì " Yêu nhau cởi áo cho nhau... "
__ Miền trung thì rên rỉ, đau khổ để cho chuyện tình nó nên thơ ...như lời của thi sĩ M.L.P :
-----------" Phố cao vách núi trông người
-----------Trong sâu đám ngải xứ Hời còn tin.. "
__Tình yêu của người miền Nam thẳng thắn và thực tế hơn...Tui nhớ ngày xưa khi ông già tui gởi tui xuống miền dưới để học luyện thi.., cô con gái bà chủ nhà và tôi luyện thi đá lông nheo với nhau..., cứ một vài ngày là tui phải bò vào phòng nàng lúc ban đêm để " tâm sư " ....Mèng đéc quỷ thần ơi ...cứ vào buổi chiều gần xẫm tối là nàng chơi 2 câu ca dao Nam bộ bên lỗ tai tui :

__ Chuột kêu chít chít trong rương .
__ Anh đi cho khéo đụng giường mẹ hay...

Mượn lời của lão đại tui chúc các anh em và gia đình moị sự như ý và khi vào sân chơi VBF thì :
___Chúc nhau CHƠI khỏe như trâu.
___CHƠI dai như đỉa, CHƠI lâu như rùa...

trung thu
Trong này thì chắc mình nhỏ tuổi hơn mấy Bạn rồi ... nói thật Ba mình là sĩ quan VNCH ( thuộc quân y viện ) tuổi tác của mình thì chưa tới 50 nên mình tự nhận làm đệ tử hoặc em út cho lể phép ... Chữ nghĩa mình hạn hẹp nên hay viết sai chính tả và không biết văn chương thơ phú như mấy Bạn .. xin thông cảm

Ah ha ...Về chuyện tình lúc tuổi mới lớn thì mình nghĩ chắc mấy Bạn ai cũng có những quá khứ đẹp ..tò mò ..lén lúc .. hồi hợp .. táo bạo .. dại khờ .. ngốc nghếch .... Phải không ? .............. lâu lâu nghĩ lại cũng thấy vui

SlyGuy_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to SlyGuy For This Useful Post:
longhue (01-25-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-30-2020), trungthu (08-27-2020)
Old 01-25-2020   #189
tcdinh
R3 Hảo Kiếm Khách
 
Join Date: Aug 2008
Posts: 280
Thanks: 4,419
Thanked 241 Times in 117 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 39 Post(s)
Rep Power: 19
tcdinh Reputation Uy Tín Level 7tcdinh Reputation Uy Tín Level 7
tcdinh Reputation Uy Tín Level 7tcdinh Reputation Uy Tín Level 7tcdinh Reputation Uy Tín Level 7tcdinh Reputation Uy Tín Level 7tcdinh Reputation Uy Tín Level 7tcdinh Reputation Uy Tín Level 7tcdinh Reputation Uy Tín Level 7tcdinh Reputation Uy Tín Level 7tcdinh Reputation Uy Tín Level 7tcdinh Reputation Uy Tín Level 7tcdinh Reputation Uy Tín Level 7tcdinh Reputation Uy Tín Level 7tcdinh Reputation Uy Tín Level 7tcdinh Reputation Uy Tín Level 7
Default

Chúc tất cả Anh Chị Em vbf năm Canh Tý 2020 sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý và an khang thịnh vượng_
tcdinh_is_offline   Reply With Quote
The Following 5 Users Say Thank You to tcdinh For This Useful Post:
hoanglan22 (01-25-2020), longhue (01-25-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-30-2020), trungthu (08-27-2020)
Old 01-25-2020   #190
longhue
R6 Đệ Nhất Cao Thủ
 
Join Date: Dec 2007
Posts: 2,805
Thanks: 6,546
Thanked 3,913 Times in 1,337 Posts
Mentioned: 21 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 596 Post(s)
Rep Power: 24
longhue Reputation Uy Tín Level 8longhue Reputation Uy Tín Level 8longhue Reputation Uy Tín Level 8longhue Reputation Uy Tín Level 8
longhue Reputation Uy Tín Level 8longhue Reputation Uy Tín Level 8longhue Reputation Uy Tín Level 8
Default

[QUOTE=trungthu;38274 20]
Quote:
Originally Posted by longhue View Post


Năm hết , tết đến ...tiễn heo đi đập chuột tới... đám em út chẳng có cái gì để mừng tuổi lão đại, vừa qua trong trong lúc dọn dẹp nhà cửa để ăn tết thì tìm được tấm hình tui chụp cho lão đại trước khi lão đại tuyên bố.." bẻ kiếm bên trời ".Tui với bác phố khuya phải đem vào phòng tối rửa tấm hình mấy ngày mới xong ...Nay " lì xì " cho lão đại như một món quà xuân ..dể cho lão đại lúc xuất định ở núi Nga My đu đuôi bạch tượng nhìn tấm hình mình trên vách núi cũng đỡ cô đơn...

Còn đám bạn bè ở xóm chùa ( hoang lan, pho khuya, tbbt , Sly Guy ...)chắc chăn nói tui không công bằng , sao chỉ có lão đại là có hình , còn mọi người thì không có...tui nói thiệt , tui không có rành nghề làm hình lắm...tuy vậy để tạ tội với chư huynh đệ ở đây , tui sẽ bật mí một phần của " chuyện tình tui " có dính dáng tới chuột...

Trong chuyện tình nam nữ thì thể hiện những cách yêu đương của 3 miền khác nhau....qua những câu ca dao dí dỏm...
__ Miền bắc thì " Yêu nhau cởi áo cho nhau... "
__ Miền trung thì rên rỉ, đau khổ để cho chuyện tình nó nên thơ ...như lời của thi sĩ M.L.P :
-----------" Phố cao vách núi trông người
-----------Trong sâu đám ngải xứ Hời còn tin.. "
__Tình yêu của người miền Nam thẳng thắn và thực tế hơn...Tui nhớ ngày xưa khi ông già tui gởi tui xuống miền dưới để học luyện thi.., cô con gái bà chủ nhà và tôi luyện thi đá lông nheo với nhau..., cứ một vài ngày là tui phải bò vào phòng nàng lúc ban đêm để " tâm sư " ....Mèng đéc quỷ thần ơi ...cứ vào buổi chiều gần xẫm tối là nàng chơi 2 câu ca dao Nam bộ bên lỗ tai tui :

__ Chuột kêu chít chít trong rương .
__ Anh đi cho khéo đụng giường mẹ hay...

Mượn lời của lão đại tui chúc các anh em và gia đình moị sự như ý và khi vào sân chơi VBF thì :
___Chúc nhau CHƠI khỏe như trâu.
___CHƠI dai như đỉa, CHƠI lâu như rùa...

trung thu
Cảm ơn bạn già đã tặng tui tấm hình làm kỹ nghệ nha, chao ui sao tấm hình thấy ngầu quá với lại bài thơ thi tui không hiểu hết nổi cái ý thâm sâu bên trong. Dường như tỏ lòng ai oán trước vận nước thù nhà với tấm lòng hoài cổ một triều đại nào đã mất thì phải có phải không bạn hiền. Có phải bạn mình muốn gửi gấm tâm sự lẫn nổi lòng người đi tha hương hay không nữa. Còn vấn đề người của ba miền thì tui xin nói rõ tui là dân Nam Kỳ rặc cho nên thích hai câu ca dao hay tục ngữ gì gì đó.
Chuột kêu chít chít trong rương .
Anh đi cho khéo đụng giường mẹ hay...
Mà tui nào có được cái may mắn như bạn mình đâu, thiệt là uổng phí một đời nam nhi chi chí cho nên rữa tay gát kiếm đi tu là phải rùi.
Trót mườn đường tu về bến giác
Thì duyên tình ái tạm mà thôi
Từ đây khép kín duyên hương lữa
Thẳng bước đường tu khép cuộc đời.
longhue is_online_now   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to longhue For This Useful Post:
hoanglan22 (01-25-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-30-2020), trungthu (08-27-2020)
Old 01-25-2020   #191
tbbt
R6 Đệ Nhất Cao Thủ
 
tbbt's Avatar
 
Join Date: Dec 2009
Posts: 2,666
Thanks: 2,543
Thanked 7,096 Times in 2,161 Posts
Mentioned: 80 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1205 Post(s)
Rep Power: 24
tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9
tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9
Default

Ha...ha...ha...:hafp py: bác TT hùi nhỏ như vầy hèn chi giờ còn thèm phở
Chuột kêu chít chít trong...hang
Anh "làm" ko khéo em mang bụng bầu:hafp py:

Còn lão đại ca nầy tui xử chả ở bên cơm phở
tbbt_is_offline   Reply With Quote
The Following 5 Users Say Thank You to tbbt For This Useful Post:
hoanglan22 (01-25-2020), longhue (01-25-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-30-2020), trungthu (08-27-2020)
Old 01-27-2020   #192
hoanglan22
R8 Võ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,409
Thanks: 21,697
Thanked 38,211 Times in 12,889 Posts
Mentioned: 636 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7249 Post(s)
Rep Power: 69
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Sài Gòn Nhớ - Trần Bảo Như - Nguyên Ca - Mê Linh

Mời nghe bản nhạc để nhớ lại

__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following 6 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
lavu (08-21-2020), longhue (01-27-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-30-2020), trungthu (08-27-2020), Xuantrang (01-27-2020)
Old 01-28-2020   #193
tbbt
R6 Đệ Nhất Cao Thủ
 
tbbt's Avatar
 
Join Date: Dec 2009
Posts: 2,666
Thanks: 2,543
Thanked 7,096 Times in 2,161 Posts
Mentioned: 80 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1205 Post(s)
Rep Power: 24
tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9
tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9
Default

[QUOTE=SlyGuy;3827451]
Quote:
Originally Posted by trungthu View Post

Ah ha ...Về chuyện tình lúc tuổi mới lớn thì mình nghĩ chắc mấy Bạn ai cũng có những quá khứ đẹp ..tò mò ..lén lúc .. hồi hợp .. táo bạo .. dại khờ .. ngốc nghếch .... Phải không ? .............. lâu lâu nghĩ lại cũng thấy vui

Hì… hì… hé nô…hé nô bồ tèo Slyguy

Nghĩ lại cũng thấy vui nhưng nhớ chớ nên gặp lại

tbbt có 3 mối tình rất sâu đậm trong đời! kinh nghiệm của tôi là sau khi chia tay rồi thì nên giữ…bóng dáng, khuôn mặt trẻ đẹp, tánh tình hiền dịu…người yêu “giấu” đó trong tim thì mối tình đó đẹp mãi với thời gian…(tình chỉ đẹp khi còn dang dở! là thế.) là kỷ niệm đẹp…hành trang luôn mang theo trên người cho tới cuối cuộc đời!

Mối tình sâu đậm đầu tiên tbbt gặp lại nàng sau 23 năm là do bạn bè có dịp hội tụ. Gặp lại nhau nàng 4 con, tăng cân, già hẳn đi...không thể nhìn ra người con gái đẹp như trăng rằm, tánh tình dịu hiền đoan trang thục nữ năm nào (mối tình hoc trò ở VN) bỗng nhiên biến mất không còn trong tâm trí tbbt nữa… mặc dù tbbt đã chuẩn bị sẳn tư tưởng! một thất vọng buồn và tự trách mình tại sao lại phải cố tìm gặp lại nhau chi…để rồi phải chi…!!!

Từ đó tbbt không muốn gặp lại 2 mối tình cũ còn lại và muốn hình ảnh xưa đẹp đó mãi trong tâm hồn! nhưng vì biến cố đại tang người thứ hai xuất hiện đến chia buồn! (hình như mọi người đàn bà đều tò mò muốn biết và muốn gặp lại người xưa…coi dung nhan đó bây giờ ra sao!?) Người con gái có nét đẹp kiêu sa, khả ái, dịu dàng của ngày xưa thân ái ấy…(mối tình đầu tbbt “cái thuở ban đầu lưu luyến ấy…”) đã tan biến một lần nữa trong tâm trí tbbt! Nhan sắc nàng tàn phai theo năm tháng…!!! mặc dù bạn bè đều nhận xét nàng vẫn còn đẹp mặn mà…nhìn trẻ trung nổi bật nhất trong đám bạn gái xưa cùng trang lứa tuổi bọn tôi.

Đó thấy không bồ tèo…đừng tò mò…thà để cái ấn tượng người yêu thời còn con gái trẻ đẹp son sắc trong tâm trí hay hơn nhé! Có bao giờ bạn ái mộ một nữ ca sĩ hay nữ tài tử trẻ xinh đẹp nào đó rồi bẳng đi một thời gian dài không thấy xuất hiện nữa thì đùng một cái nhìn thấy lại trên tivi…bạn hụt hẩn không?

Người thứ 3 tới giờ chưa gặp (hên quá!) cách xa nhau 4, 5 tiểu bang, may mắn hơn 2 nàng kia tbbt con giữ tấm hình ăn ý nhứt của nàng khi còn trẻ gởi tặng + cả chục bức thư tình viết tay dạt dào tình yêu (mối tình học sinh ở Mỹ) lúc 2 người còn là nhớ nhớ thương thương
(Vài ba năm có dịp dọn dẹp sắp xếp phòng hay nhà cửa (giấu kỹ lắm! ) vô tình tìm thấy thì lấy ra coi đọc lại mà ngẩn ngơ cả giờ đồng hồ…cất trở vô lại hay giấu chổ khác rồi 3,4 năm sau tìm thấy rồi…cứ thế cho đến nay!)

Kinh nghiệm tbbt là thế! nhưng cũng có người vì tò mò xem dung nhan đó bây giờ ra sao hay biết đâu sẽ là tình cũ không rủ cũng tới hoặc chế biến thành phở… tùy tâm tư tình cảm hoàn cảnh của mỗi người! riêng nàng thứ 2 của tôi vì cả 2 còn ấm ức chuyện xưa nên sẳn dịp hỏi cho ra lẻ luôn…!

Tự nhiên tết đến lòng xuân phơi phới nói nhiều quá…ha…ha…ha…:hafppy :
tbbt_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to tbbt For This Useful Post:
longhue (01-28-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-30-2020), trungthu (08-27-2020)
Old 01-28-2020   #194
longhue
R6 Đệ Nhất Cao Thủ
 
Join Date: Dec 2007
Posts: 2,805
Thanks: 6,546
Thanked 3,913 Times in 1,337 Posts
Mentioned: 21 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 596 Post(s)
Rep Power: 24
longhue Reputation Uy Tín Level 8longhue Reputation Uy Tín Level 8longhue Reputation Uy Tín Level 8longhue Reputation Uy Tín Level 8
longhue Reputation Uy Tín Level 8longhue Reputation Uy Tín Level 8longhue Reputation Uy Tín Level 8
Default

[QUOTE=tbbt;3829487]
Quote:
Originally Posted by SlyGuy View Post

Hì… hì… hé nô…hé nô bồ tèo Slyguy

Nghĩ lại cũng thấy vui nhưng nhớ chớ nên gặp lại

tbbt có 3 mối tình rất sâu đậm trong đời! kinh nghiệm của tôi là sau khi chia tay rồi thì nên giữ…bóng dáng, khuôn mặt trẻ đẹp, tánh tình hiền dịu…người yêu “giấu” đó trong tim thì mối tình đó đẹp mãi với thời gian…(tình chỉ đẹp khi còn dang dở! là thế.) là kỷ niệm đẹp…hành trang luôn mang theo trên người cho tới cuối cuộc đời!

Mối tình sâu đậm đầu tiên tbbt gặp lại nàng sau 23 năm là do bạn bè có dịp hội tụ. Gặp lại nhau nàng 4 con, tăng cân, già hẳn đi...không thể nhìn ra người con gái đẹp như trăng rằm, tánh tình dịu hiền đoan trang thục nữ năm nào (mối tình hoc trò ở VN) bỗng nhiên biến mất không còn trong tâm trí tbbt nữa… mặc dù tbbt đã chuẩn bị sẳn tư tưởng! một thất vọng buồn và tự trách mình tại sao lại phải cố tìm gặp lại nhau chi…để rồi phải chi…!!!

Từ đó tbbt không muốn gặp lại 2 mối tình cũ còn lại và muốn hình ảnh xưa đẹp đó mãi trong tâm hồn! nhưng vì biến cố đại tang người thứ hai xuất hiện đến chia buồn! (hình như mọi người đàn bà đều tò mò muốn biết và muốn gặp lại người xưa…coi dung nhan đó bây giờ ra sao!?) Người con gái có nét đẹp kiêu sa, khả ái, dịu dàng của ngày xưa thân ái ấy…(mối tình đầu tbbt “cái thuở ban đầu lưu luyến ấy…”) đã tan biến một lần nữa trong tâm trí tbbt! Nhan sắc nàng tàn phai theo năm tháng…!!! mặc dù bạn bè đều nhận xét nàng vẫn còn đẹp mặn mà…nhìn trẻ trung nổi bật nhất trong đám bạn gái xưa cùng trang lứa tuổi bọn tôi.

Đó thấy không bồ tèo…đừng tò mò…thà để cái ấn tượng người yêu thời còn con gái trẻ đẹp son sắc trong tâm trí hay hơn nhé! Có bao giờ bạn ái mộ một nữ ca sĩ hay nữ tài tử trẻ xinh đẹp nào đó rồi bẳng đi một thời gian dài không thấy xuất hiện nữa thì đùng một cái nhìn thấy lại trên tivi…bạn hụt hẩn không?

Người thứ 3 tới giờ chưa gặp (hên quá!) cách xa nhau 4, 5 tiểu bang, may mắn hơn 2 nàng kia tbbt con giữ tấm hình ăn ý nhứt của nàng khi còn trẻ gởi tặng + cả chục bức thư tình viết tay dạt dào tình yêu (mối tình học sinh ở Mỹ) lúc 2 người còn là nhớ nhớ thương thương
(Vài ba năm có dịp dọn dẹp sắp xếp phòng hay nhà cửa (giấu kỹ lắm! ) vô tình tìm thấy thì lấy ra coi đọc lại mà ngẩn ngơ cả giờ đồng hồ…cất trở vô lại hay giấu chổ khác rồi 3,4 năm sau tìm thấy rồi…cứ thế cho đến nay!)

Kinh nghiệm tbbt là thế! nhưng cũng có người vì tò mò xem dung nhan đó bây giờ ra sao hay biết đâu sẽ là tình cũ không rủ cũng tới hoặc chế biến thành phở… tùy tâm tư tình cảm hoàn cảnh của mỗi người! riêng nàng thứ 2 của tôi vì cả 2 còn ấm ức chuyện xưa nên sẳn dịp hỏi cho ra lẻ luôn…!

Tự nhiên tết đến lòng xuân phơi phới nói nhiều quá…ha…ha…ha…:hafppy :
Hahaha theo thói thường thì những người xâm hình con cọp trước ngực và bên dưới có câu: đánh chết không khai, còn sau lưng thì xâm con thỏ đang chạy cong đuôi và bên dưới có câu: đánh đau khai hết....còn bạn mình thì không đánh cũng khai mà khai lén trên net chứ, hahaha có lẻ sợ bà xã quá thì phải. Cũng hỏng sao vì vợ mình mình sợ chứ đâu có sợ vợ ai....phải hôn bạn mình, mà dẩu có sợ vợ ai thì cũng hỏng có sao mà có lữa ở tam tinh....hahaha vì bị đục trúng. Ui chao ui cái này mới đã đó nhen, có phải hôn đây bạn ui???....
longhue is_online_now   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to longhue For This Useful Post:
luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-30-2020), trungthu (08-27-2020)
Old 01-30-2020   #195
phokhuya
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
phokhuya's Avatar
 
Join Date: Jun 2007
Posts: 32,888
Thanks: 62,606
Thanked 62,774 Times in 20,195 Posts
Mentioned: 131 Post(s)
Tagged: 1 Thread(s)
Quoted: 8820 Post(s)
Rep Power: 87
phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11
phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11
vnch

Ai cũng có chuyện tình buồn vui để kể, phận mình thì teo tốp lại chưa lần biết đường vào yêu cho nên mình cứ mãi...yếu xìu và khập khểnh trong nhiều lần ....yêu trộm. Như vậy có thể gọi là yêu không ta?
Kể ra sáu bó cũng gần
Chưa yêu, chưa hận, chưa lần tương tư
Thế nào mới gọi là "Yêu"?
Làm sao để biết con tim rộn ràng?
Nghĩ thôi đã thấy bàng hoàng
Thôi thì cứ thế và rồi....thế thôi.
phokhuya_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to phokhuya For This Useful Post:
hoanglan22 (01-30-2020), longhue (01-30-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), trungthu (08-27-2020)
Old 01-30-2020   #196
hoanglan22
R8 Võ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,409
Thanks: 21,697
Thanked 38,211 Times in 12,889 Posts
Mentioned: 636 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7249 Post(s)
Rep Power: 69
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Quote:
Originally Posted by phokhuya View Post
Ai cũng có chuyện tình buồn vui để kể, phận mình thì teo tốp lại chưa lần biết đường vào yêu cho nên mình cứ mãi...yếu xìu và khập khểnh trong nhiều lần ....yêu trộm. Như vậy có thể gọi là yêu không ta?
Kể ra sáu bó cũng gần
Chưa yêu, chưa hận, chưa lần tương tư
Thế nào mới gọi là "Yêu"?
Làm sao để biết con tim rộn ràng?
Nghĩ thôi đã thấy bàng hoàng
Thôi thì cứ thế và rồi....thế thôi.
Một chuyện tình ...



Lúc còn dưới tiểu học, bài tập làm văn nào cũng bắt đầu bằng hai chữ nhân dịp, kể chuyện nầy tôi cũng xin “nhân dịp”.

Nhân dịp được thất nghiệp, máu giang hồ nổi lên, tôi bèn rủ một người bạn làm một chuyến du lịch vòng quanh nước Mỹ để thăm bạn bè. Bạn tôi có số nhờ vợ. Vợ chồng hắn có một tiệm chạp phô bán gạo, mắm, ớt, tỏi đủ thứ bà rằng. Vợ hắn cưng hắn rất mực, hễ hắn làm gì có vẻ lao động chân tay là bị cự ngay “Không ai mượn làm chuyện đó, tránh ra!”. Đúng là hắn tốt nghiệp “ngạch cai trị”! Hắn muốn gì, vợ hắn đều răm rắp tuân lịnh một cách vui vẻ. Còn tôi thuộc loại tứ cố vô thân, chẳng có vợ con, nhà cửa gì nên rất thảnh thơi.

Chúng tôi ở miền Đông Bắc Hoa Kỳ, dự định đi xuống miền Nam, vòng qua Cali, rồi lên phía Tây Bắc.

Lúc đó vào cuối năm âm lịch, khoảng tháng Hai dương lịch mà tuyết và gió lạnh vẫn chưa bớt, nhưng càng về phương Nam, trời ấm dần. Trạm đầu tiên cũng là trạm chính mà tôi cố ý ghé là nhà Hùng ở tiểu bang Georgia. Vợ chồng Hùng đã chờ sẵn ở phi trường đón chúng tôi về nhà. Hôm đó đúng vào ngày ba mươi Tết, trời đã về chiều, gió hơi lạnh lại lất phất mưa, giống hệt những ngày giáp Tết ở miền Trung Việt Nam. Nhà Hùng không lớn lắm nhưng có vườn cây cảnh rất đẹp, đứng trên lầu nhìn ra giòng sông phía xa, bên kia là những đồi cây xanh, lờ mờ trong sương như một bức tranh Tàu. Hai đứa tôi được giành cho hai căn phòng nhỏ trên lầu. Tắm rửa xong thì đã sẵn một bàn đồ nhậu ở sân thượng mà Hùng gọi là tiệc đón Giao Thừa. Vợ Hùng làm đồ nhậu rất tuyệt. Nhớ lại sau ngày sập tiệm bảy lăm ở Sài Gòn, mấy tay hành chánh chạy được về cũng khá đông, thường được Hùng mời về nhà nhậu mấy bữa trước khi đun đầu vô rọ cải tạo. Hùng làm ở Bộ Kinh Tế nên thời gian đầu vẫn được “lưu dung”, sau khi mấy cậu việt cộng quen việc rồi thì được đuổi về, dù sao cũng thoát được nạn đi tù.

Vợ Hùng, người Bắc, rất khéo chế biến món ăn. Cô ta vẫn như trước kia, thỉnh thoảng dưới bếp chạy lên canh chừng, xem thiếu món gì thì tiếp tế. Cô có một đức tính rất quí là chẳng bao giờ bỏ vào tai những gì chúng tôi nói với nhau. Bây giờ lớn cả rồi, chuyện lăng nhăng không còn thú vị nữa. Chúng tôi thích nói chuyện mĩa mai, thâm thúy hơn. Sau hơn hai mươi năm chúng tôi mới gặp nhau, ôn lại bao kỷ niệm, từ những ngày sống trong ký túc xá ở đường Trần Quốc Toản cho đến khi ra trường mỗi đứa một nơi. Chúng tôi chỉ kể lại những chuyện vui, chuyện oái ăm thôi. Thực ra, ở tù rồi ra tù, đâu cũng vậy, chẳng có gì đáng buồn. Ngay cả việc tôi bị vợ bỏ cũng chẳng làm tôi quan tâm, tuy nhiên bạn bè thường rất ngại, không muốn nhắc đến chuyện đó, tưởng như thế là lấy cây mà chọt vào vết thương lòng của tôi khiến tôi đau đớn lắm. Ai cũng coi tôi như kẻ ngã ngựa, bỏ vợ thì được chứ vợ bỏ đúng là mất mặt nam nhi. Ngày tôi qua xứ Mỹ, có được số điện thoại, tôi gọi cho Hùng, vợ Hùng mừng lắm cứ giành điện thoại hỏi tôi đủ điều, nhưng khi nghe tôi bảo “Bị vợ bỏ rồi” là không hỏi nữa. Đàn bà rất tò mò chuyện nầy, vợ Hùng coi bộ ấm ức muốn biết vì sao tôi bị vợ bỏ “Bây giờ vợ tôi ở đâu, có chồng khác là ai”.

Tôi biết tâm lý đó nên khi rượu đã ngà ngà, tôi bảo.

– Tôi biết bà Hùng muốn nghe chuyện tôi bị vợ bỏ ra sao. Bây giờ tôi kể, coi như món quà tôi tặng bà, để bà khỏi thắc mắc hoài tội nghiệp.

Cô ta làm bộ miễn cưỡng.

– Cái ông nầy! Ai lại đi nghe chuyện đời tư của người ta.

– Bộ bà không muốn nghe sao. Thì thôi, tôi kể nho nhỏ cho phe đàn ông nghe.

– Ông nầy… Cứ coi như chuyện đùa. Nhưng ông kể chứ không ai ép đâu nhé!

– Nhưng bà đã lo cho mấy đứa nhỏ ăn chưa, hay bắt chúng nhịn miệng đãi khách.

– Có cô chúng lo rồi. Đáng lẽ cho cô ấy và các cháu lên chào hai bác, nhưng vì hai bác còn mệt nên để ngày mai.

– Được rồi ngồi xuống đấy, tôi kể, nhưng hơi dài dòng một chút.

Tôi quen vợ tôi trong một tiệc cưới của một người bà con ở Đa Lạt. Lúc đó tôi học năm thứ hai Đốc Sự Hành Chánh. Tiệc cưới nào cũng giống nhau, nhưng mình là người ở Sài Gòn náo nhiệt, lên Đa Lạt tự nhiên thấy khác liền, cảnh đẹp mà buổi tối thật yên tĩnh. Tôi được xếp ngồi cạnh một cô gái coi cũng đẹp, nhưng điều làm tôi chú ý là vẻ điềm đạm, chín chắn của cô. Cô thường yên lặng như chìm đắm vào một ý nghĩ nào đó. Tôi gợi chuyện thì được biết cô đang học luật ở Sài Gòn. Chúng tôi trao đổi nhau địa chỉ trước khi ra về, nhưng ngay lúc đó trời đổ mưa. Tôi hỏi cô ta về bằng gì, cô bảo có người nhà đem xe đến đón. Từ nhà hàng ra cổng phải qua một vườn hoa, tôi hỏi cô xe hiệu gì, màu gì để tôi ra xem chừng, hễ xe đến tôi sẽ báo, cô khỏi phải ra vào ướt át. Cô bảo nhà có ba chiếc xe nhỏ nên không biết xe nào sẽ đến đón. Thời đó, ai sắm được một chiếc xe du lịch đã là sang trọng rồi, đằng nầy gia đình cô có đến ba chiếc ắt phải giàu và đông người lắm.

Hôm sau tôi đến thăm cô. Đó là một ngôi biệt thự rất xinh, trên đồi thông trông ra hồ Xuân Hương thật nên thơ. Cô sống một mình, phía sau là gia đình người quản gia và nhà để xe. Cô bảo còn gia đình người chị nữa nhưng đã đi Đức nghĩ hè rồi vì người chị có chồng dân Đức. Sau đó về Sài Gòn cô hay đến ký túc xá trường Hành Chánh thăm tôi. Chúng tôi thường đưa nhau đi ăn quà rong, xem ciné giống như những cặp tình nhân khác.

Tính cô ít nói, ít khi biểu lộ tình cảm. Vậy mà chúng tôi cưới nhau không phải do tôi ngõ ý mà là cô ta. Tôi nhớ năm đó, sau hôm thi tốt nghiệp xong tôi và cô đi xem phim ở rạp Rex. Phim dở quá, chúng tôi nói chuyện rì rầm với nhau. Đột nhiên cô hỏi “Ra trường rồi anh có định lấy vợ không”.

“Về các tỉnh buồn lắm, có lẽ phải kiếm một cô vợ”.

“Anh có định cưới em không”.

“Không! Bồ bịch nhau thì được”.

“Sao vậy”.

“Vì gia đình em giàu quá, người ta bảo anh đào mỏ, vả lại em dư sức lấy kỹ sư, bác sĩ, chọn anh làm gì”.

“Em không hiểu ý anh muốn nói gì!”.

“Em sung sướng quen rồi, nếu theo anh về tỉnh lẻ, có khi về các quận thôn quê, em chịu sao thấu”.

“Anh đừng lo chuyện đó. Hay là anh chê em, hay là anh đang yêu ai”.

“Anh không chê em, anh cũng yêu em nữa, nhưng yêu ít hơn một người khác”.

Cô tò mò một cách bình tĩnh

“Em có thể biết được người đó là ai không và chuyện hai người đi tới đâu rồi, có định cưới nhau không”.

“Đúng ra là chuyện một người chứ không phải hai người. Anh yêu cô ta hơn hai năm rồi, trước khi gặp em nữa kia, nhưng cô ta không đáp lại vì cô đang có người yêu. Thực ra anh được gặp và nói chuyện có một lần thôi, còn những lần khác chỉ ngồi trong quán bên đường nhìn cô ta . Anh tưởng quen với em sẽ quên được cô ta vì em đẹp hơn, nhưng rồi chẳng có gì thay đổi trong tình yêu của anh”.

“Anh yêu thì cứ yêu nhưng đừng hy vọng gì, đừng phá đám người ta. Ngoài ra còn có người nào anh có cảm tình nhất”.

“Sau đó là em”.

“Không chê em, cũng có yêu em nữa, anh lại thấy cần một người vợ, vậy anh chọn ai”.

Tôi ngạc nhiên trước lối lý luận thẳng thắn và thực tế của cô. Lúc bấy giờ tôi không có một chút ý niệm gì về gia đình cả vì giấc mơ của tôi về một ngày được sống với người con gái tôi yêu đơn phương kia chỉ là không tưởng.

Thế là chúng tôi cưới nhau. Hôm ra trường, chọn nhiệm sở ở Bộ Nội Vụ, vợ tôi dặn, cố chọn cho được tỉnh Lâm Đồng. Chuyện đó quá dễ vì tôi đậu cao, nhiều ưu tiên hơn các bạn, nhưng tôi thắc mắc thì vợ tôi kể rằng. Chị cô có chồng dân Đức, họ đang thầu vận chuyển tất cả những gì của quân đội Đồng Minh từ các hải cảng miền Trung lên Cao Nguyên, làm chủ hàng mấy chục chiếc xe tải. Họ còn có cả một hệ thống đại lý phân bón và thuốc sát trùng cho toàn miền Trung. Nay thấy cô em lập gia đình, cô chị nhường cho em các đại lý từ Dầu Dây, Long Khánh lên đến Di Linh, Đức Trọng.

“Nhưng anh không quen hoạnh họe hay năn nỉ ai cả!”.

“Anh khỏi làm gì, chỉ cần các cán bộ xã, ấp biết anh là chồng em là đủ, còn mọi việc để em”.

Tôi nghe có lý nên làm theo như lời vợ tôi dặn. Tôi làm trưởng ty Hành Chánh tỉnh Lâm Đồng. Những dịp tỉnh họp quận, xã tôi vui vẻ chào hỏi mọi người, có khi mời họ uống cà phê, ăn điểm tâm nhưng tuyệt nhiên không đả động gì đến chuyện làm ăn của vợ tôi. Chúng tôi dọn lên Đà Lạt, mỗi tuần tôi về nhà một lần. Vợ tôi sinh được một thằng con rất kháu khỉnh. Công việc kinh doanh của vợ tôi cũng chẳng có gì vất vả, thỉnh thoảng cô đi một vòng các đại lý để thăm viếng, tìm hiểu còn mọi việc có nhân viên lo cả.

Chúng tôi sống với nhau được ba năm thì xảy ra vụ sập tiệm năm bảy lăm. Trước vụ di tản chiến thuật từ Cao Nguyên về, tôi được thư của vợ tôi từ Sài Gòn nhắn tôi về gấp, tòa đại sứ Đức sẽ đưa cả gia đình lên máy bay, tên tôi đã có trong danh sách chuyến bay rồi. Sau đó tôi lại được liên tiếp hai lá thư cầm tay nữa. Tôi viết trả lời vì bận việc, nếu không về kịp gia đình cứ đi trước, đừng lo cho tôi. Thực ra Đà Lạt, Lâm Đồng đâu có bị tấn công, công việc các ty, sở tòa Hành Chánh lúc đó cũng chẳng ai cần nữa, nhưng tôi không rời nhiệm sở. Sau nầy tôi mới biết, không phải chỉ riêng tôi, biết bao đơn vị hành chánh, cảnh sát, quân đội…cấp chỉ huy đã chạy đâu mất tiêu mà người chiến sĩ vẫn không rời vị trí chiến đấu cho đến khi gục chết vẫn không hề ân hận điều gì.

Họ cảm thấy đất nước lâm nguy, bi đát đến độ chỉ biết đem thân ra chống đỡ một cách tuyệt vọng, quên cả bản thân, cha mẹ, vợ con. Khi tôi về thì tất cả đã đi rồi. Tôi đi tù, và bây giờ ngồi đây. Chuyện chỉ có thế.

Vợ Hùng có vẻ bất mãn.

– Nhưng ông phải tìm cho ra vợ con chứ. Ông không thương vợ con ông à”.

– Thương chứ, nhưng tìm vợ con để làm gì. Mỗi người đã có một số phận. Cứ để cho vợ tôi coi như tôi đã chết rồi. Hơn hai mươi năm không có tin tức chồng, dù thương yêu bao nhiêu, cô ta cũng không thể làm hòn vọng phu được. Còn thằng con, có thể mẹ nó bảo rằng tôi đã chết hoặc người cha sau nầy là cha ruột của nó. Ở bên Đức chắc chắn họ sung sướng, thế là tôi yên tâm. Làm xáo trộn sự yên tĩnh của họ chẳng có lợi cho ai cả.

Mọi người yên lặng như đang tưởng niệm đến bao mối tình, bao gia đình tan nát vì chiến tranh. Và trong không khí yên bình của một đêm cuối năm ở xứ người, bỗng xôn sao trong tâm tưởng hình ảnh đất nước thân yêu năm nào trong những ngày khói lửa tang thương…

Vợ Hùng chợt lên tiếng.

– Theo ông kể thì chẳng biết vợ ông có thương yêu ông không nữa?

– Lúc đầu tôi cũng phân vân như thế. Nhưng càng về sau, sống với nhau, tôi mới hiểu tấm lòng của vợ tôi. Người con gái dù có yêu ai bao nhiêu cũng không bao giờ tỏ tình trước, vậy mà cô ta dám gợi ý cho tôi cưới cô, nhưng khi biết được tim tôi đã gởi cho người khác, tuy tranh đấu được tôi trong vòng tay, nhưng cô không bao giờ biểu lộ tình cảm nữa. Cô đã dâng tôi cả trái tim, tâm hồn và cả cuộc đời nữa, nhưng chỉ nhận được ở tôi cái bản năng, cái lương tri của một người chồng có học, đứng đắn thế thôi. Tôi thấy mình ở tù là đáng đời, chẳng phải vì việt cộng trả thù mà chính Trời phạt tôi đã phụ một tấm chân tình. Tôi không xứng đáng với tình yêu của cô ta. Hạnh phúc trong tay không chịu hưởng lại chỉ tơ tưởng đến một bóng hình xa xôi, vô vọng. Tôi vừa đau đớn vừa cầu mong cô yêu được người chồng sau nầy.

– Nhưng theo ông kể, ông chỉ gặp cô gái kia chỉ một lần mà lại yêu say mê, dai dẳng như thế, chuyện cũng khó tin.

– Chính tôi cũng không hiểu mình nữa. Có lẽ Trương Chi giải thích được vì sao anh ta chỉ gặp Mỵ Nương có một lần mà thất tình đến độ quả tim hóa đá luôn.

– Ông thử kể cô ta hương trời sắc nước ra sao và gặp trong trường hợp nào.

– Chuyện chẳng có gì ly kỳ nhưng hơi rắc rối. Tôi nhớ lễ Giáng Sinh năm đó, tôi cùng vài người bạn đi nhà thờ Đức Bà xem người ta đi lễ. Tất cả các lối đến nhà thờ đều cấm xe cộ nên ngang chợ Bến Thành chúng tôi gửi xe đi bộ, chen lấn với mọi nguời tìm ngắm người đẹp. Một lúc sau tôi bị lạc mất bạn. Đang nhướng cổ tìm kiếm, bỗng tôi thấy một cô gái cũng đang ngơ ngác nhìn quanh, có lẽ cô cũng lạc bạn như tôi.

Trong mắt tôi, cô nổi bật như đóa hoa rực rỡ giữa đám cỏ dại. Chẳng phải cô đẹp nhưng có những nét đặc biệt mà tôi tưởng như quen biết, thân yêu từ lâu lắm. Da cô ngăm ngăm, hai mắt đen nhánh dưới đôi lông mày rậm, khi tôi đến gần, cô nhìn tôi với tia nhìn sáng rực như quật mạnh vào nơi sâu kín nhất tâm hồn khiến tôi ngất ngây. Tôi rung động cả thần trí lẫn thể xác, như chết chìm trong một hạnh phúc tái ngộ đâu từ kiếp trước. Giây phút bất chợt đó, tôi biết tôi đã yêu.

Trang phục cô màu đen, tóc ngang vai, cô cài trên tóc một đóa hoa vàng, không rõ hoa giấy hay hoa nhựa, hai tai cô cũng có hai đóa hoa vàng nhỏ. Hình ảnh đầu tiên đó đến bây giờ vẫn còn nguyên trong trí tôi. Khi tôi đến gần cô thì giòng người như đặc cứng. Cô bị xô đẩy và muốn thoát ra khỏi đám đông một cách tuyệt vọng.

Tôi đến phía sau cô đẩy những cậu thanh niên vừa la cười vừa giả vờ ngã vào người cô. Chúng tưởng tôi là người thân của cô nên lảng ra. Hai tay tôi giăng ra như một cái khung và cô ở giữa được an toàn. Chúng tôi trôi theo giòng người. Cô biết tôi bảo vệ cho cô nhưng không nói gì. Thỉnh thoảng cô khựng lại, ngã vào ngực tôi. Đầu cô vừa tầm mũi tôi, tôi nhận được mùi thơm con gái ngọt ngào từ mái tóc, từ người cô toát ra. Giòng người càng chen lấn, cô càng như nằm trọn trong vòng tay tôi, nhưng tuyệt nhiên tôi không có một ý nghĩ vẫn đục nào. Cô thân yêu, quý giá và cao sang đến độ tôi tưởng mình là tên nô lệ được hân hạnh bảo vệ cho một nữ hoàng.

Buổi tối hỗn độn như thế mà tôi thấy thế gian vắng lặng chỉ còn mình tôi với cô ta mà thôi. Mùi thơm đó, làn da mềm mại của lưng cô, ngực cô, cánh tay cô cứ vương vấn mãi trong tôi thành một ước ao mãnh liệt đến bơ vơ vì tuyệt vọng.

Khi chúng tôi thoát ra khỏi đám đông, cô quay lại nhìn tôi mỉm cười. Đời tôi chưa bao giờ thấy một nụ cười đẹp và làm tôi sung sướng đến như thế, và đó là lần duy nhất tôi được ân sủng tuyệt vời cô ban cho. Rồi cô bước nhanh hơn như muốn rời tôi. Tôi vẫn đi theo, cô quay lại nói “Cám ơn”. Tôi cố đi song song với cô và hỏi “Cô đi nhà thờ phải không”. Cô gật đầu, tôi nói “Cho tôi đi theo với”. “Để làm gì”. “Để cầu nguyện với Chúa”. “Cầu nguyện gì”. “Cầu nguyện cho chúng mình yêu nhau”. Cô quay nhìn tôi, lắc đầu “Không được đâu! Tôi có người yêu rồi”.

Tôi kêu lên “Thôi chết! Tôi làm sao sống nổi đây!”. Cô làm thinh đi nhanh hơn nữa. Biết là cô chán tôi vì câu tán tỉnh rẻ tiền đó nên tôi đi chậm lại, tần ngần nhìn theo cô đang khuất dần vào đám đông.

Thế là tôi thành kẻ thất tình. Chiều nào tôi cũng ra đường Lê Lợi, quãng từ chợ Bến Thành đến đường Tự Do, đi lang thang lên xuống để hy vọng mong manh gặp lại cô. Trước kia tôi cũng có thói quen lang thang như thế, ghé nhà sách Khai Trí tìm một quyển sách, vô quán cà phê ngồi nhìn thiên hạ qua lại, bây giờ tôi được thêm cái thú chờ mong.

Đôi khi tôi đến cả nhà thờ Đức Bà, đứng dưới tượng Đức Mẹ lầm thầm cầu nguyện “Lạy Mẹ cho con gặp lại nàng, chỉ một lần nữa thôi, con nhớ nàng lắm!”. Tôi không phải con chiên công giáo, nhưng hình như Đức Mẹ nghe thấy và thế là tôi được gặp cô ta lần thứ hai. Hôm đó tôi ra chợ Bến Thành coi thiên hạ sắm Tết. Từ xa, chỉ thấy dáng người tôi biết ngay là cô ta rồi. Cô đi với bạn trai, cô mặc áo màu xanh nhưng vẫn đeo đôi hoa vàng. Lần nầy tôi quyết theo cô đến nhà. Cũng may, chỗ gửi xe của tôi và cô gần nhau nên tôi theo cô về đến quận Tư. Hóa ra là nhà người bạn học mà tôi có đến vài lần nhưng tôi chỉ đứng ngoài chờ hắn vào lấy gì đó trước khi đi chơi với nhau. Lẽ ra với người khác đó là dịp bằng vàng để được làm quen với cô ta, nhưng vì biết cô đã có người yêu lại thêm mặc cảm cô chẳng thèm để mắt đến tôi nên tôi không dám đến nhà người bạn ấy nữa, sợ cô ta gặp tôi, nhớ ra, rồi kể lại chuyện tán tỉnh lăng nhăng của tôi, chỉ thêm xấu hổ chứ chẳng được gì.

Nhưng tôi không thể quên được cô nên mỗi chiều tôi vào một quán cà phê trước nhà cô chờ ngắm cô đi học về, khi thì với người yêu, khi thì một mình. Trong đời dù trai hay gái, ai cũng trải qua vài mối tình bất ngờ, đơn phương như thế nhưng rồi cũng sẽ quên đi vì đó chỉ là tiếng kêu vô vọng. Duy với mối tình nầy tôi không bao giờ quên. Sau nầy ra trường đi làm việc nơi xa nhưng có dịp về Sài Gòn tôi lại ghé quán cà phê ngồi nhìn qua nhà cô. Có lẽ cô đã theo chồng nhưng tôi vẫn tưởng tượng rằng cô vẫn còn ở trong đó, vẫn đi lại, nói năng, sinh hoạt bình thường.

Đó là cách để tôi đỡ nhớ cô, để mơ tưởng được nhìn thấy cô. Ngay cả khi đi tù về, tôi hành nghề đạp xích lô, mỗi khi ngang trước nhà cô là tôi gác xe ngồi nhìn vơ vẩn, làm như đang chờ khách. Dù tôi biết nhà đã đổi chủ từ lâu nhưng khi đến nơi thân yêu mơ hồ ấy tôi cảm thấy cuộc đời lẻ loi của mình như có một chút an ủi, một chút vui.

Nếu nói rằng mỗi người một định mệnh thì đúng là tôi sinh ra chỉ yêu có mình cô ta thôi.

Mọi người vẫn yên lặng. Vợ Hùng phê bình một câu.

– Tưởng ông kể chuyện tình lâm ly, gay cấn lắm, không ngờ chẳng có gì cả. Thế ông có biết bây giờ cô ta ở đâu, ra sao không?

– Câu đó tôi định hỏi vợ chồng bà.

– Cái ông nầy! Vợ chồng tôi có dính dáng gì đến người ông yêu đâu.

– Sao không. Đó là cô Mai, em gái ông Hùng chứ ai.

Vợ Hùng trợn mắt lên vì ngạc nhiên. Hùng gật gù bảo.

– Tớ nhớ ra rồi, lúc ở trường Hành Chánh, tớ có nghe hình như có cậu nào yêu em tớ, tớ không để ý, hóa ra là cậu

– Tôi vượt cả nghìn cây số xuống đây chỉ cốt hỏi một câu là bây giờ cô Mai ra sao? Chiến tranh, ly loạn… Tôi chỉ sợ cô gặp chuyện không may.

– Chồng cô là thiếu tá nhảy dù, tự tử chết trong trại Hoàng Hoa Thám ngày ba mươi tháng tư năm bảy lăm. Hai đứa con tốt nghiệp đại học, đã lập gia đình, hiện cô sống một mình.

Vợ Hùng bảo tôi “Chờ đấy!”, rồi vội vả xuống lầu. Một lúc sau, cô đi lên và nói lớn.

– Cô ấy đang ở bên Việt Nam, ông có dám về tỏ tình một lần nữa không?

– Tôi ước được gặp cô ta một lần nữa, cho đỡ nhớ. Lúc đó có lẽ tôi sẽ liều mạng bảo với cô rằng “Tôi yêu cô”. Thế là tôi mãn nguyện rồi. Còn chuyện cô đáp lại, coi bộ khó vì lúc trai trẻ còn bị làm ngơ, bây giờ thì hy vọng gì.

– Nhưng cô ta cũng lớn tuổi rồi, sợ ông không nhận ra nữa đấy.

– Làm sao tôi quên được đôi mắt và miệng cười. Chỉ cần thấy dáng người sau lưng, tôi tin mình sẽ nhận ra cô ngay.

Đã hai mươi năm chúng tôi mới có dịp nhậu nhẹt, cười nói thoải mái với nhau. Tôi không biết uống rượu, chỉ một lon bia là đã mơ màng rồi, nhưng tối đó tôi uống hơn chục lon, quả là một kỷ lục. Có điều sau đó tôi phải chạy vào phòng vệ sinh ói thốc tháo ra. Tôi chỉ kịp giật nước, rửa mặt qua loa là mắt tối sầm lại, đứng không vững, các bạn vội dìu tôi lên giường. Người tôi toát mồ hôi, nằm bẹp, nhưng một lát sau cũng cảm thấy một bàn tay dịu dàng dùng khăn nóng lau mặt tôi rồi đắp mền cho tôi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, người vẫn còn ngầy ngật, đầu nhức nhối khó chịu. Tôi nghe tiếng vợ Hùng dặn dò ai đó ở dưới nhà.

– Khi ông ấy dậy nhớ chỉ viên thuốc trên bàn rồi pha cho ông ấy một ly cà phê, hỏi có ăn cháo không thì nấu. Tụi nầy đi chợ độ một giờ sau sẽ về. Tôi giao ông ấy cho cô trách nhiệm đấy nhé!

Có tiếng đối đáp nho nhỏ rồi tiếng cười rộ lên, tiếng chân xa dần ra phía sân nhà.
Tôi dậy đánh răng, rửa mặt xong lần xuống bếp. Nhà vắng hoe, trên bàn ăn có ly nước lạnh và viên thuốc. Tôi ngồi xuống uống thuốc rồi dùng tay xoa xoa mặt, miết mấy ngón tay lên lông mày cho bớt nhức đầu. Bỗng tôi nghe tiếng nói.

– Anh uống cà phê nhé!

Tôi ngẩn lên thấy một người đàn bà quay lưng về phía tôi đang vặn bếp ga, tiếng lửa cháy phì phì nho nhỏ.

– Dạ, chị cho xin một ly.

– Anh ăn cháo nhé!

– Dạ không, cám ơn chị.

– Gớm, lúc tối các ông nhậu nhẹt… Sao mà lắm thế.

Tôi lừ nhừ trả lời.

– Bạn bè lâu ngày mới gặp nhau.

Người đàn bà mặc đồ đen, nhìn sau lưng dáng thon thả, tóc hơi ngắn, đôi vai nhỏ. Tôi chợt rúng động tâm thần, người run lên.

– Cô Mai!

Cô quay nhìn tôi, môi mím lại như đang dọa nạt một em bé, nhưng đôi mắt cô sáng lên một nụ cười triều mến, long lanh niềm vui. Hai tai cô vẫn y nguyên hai đóa hoa vàng, giống như hoa mai, loại hoa chỉ nở vào dịp Tết ở quê nhà. Cô nói chậm rãi.

– Từ nay em cấm anh không được uống rượu nhiều nữa.

Sau nầy cô ta kể với tôi rằng cô đã khóc khi rình nghe tất cả …/.

Phạm Thành Châu
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	truyen-ngan-2-10-533x381.jpg
Views:	0
Size:	47.2 KB
ID:	1521514  
The Following 5 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
lavu (08-21-2020), longhue (01-30-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-30-2020), trungthu (08-27-2020)
Old 01-30-2020   #197
longhue
R6 Đệ Nhất Cao Thủ
 
Join Date: Dec 2007
Posts: 2,805
Thanks: 6,546
Thanked 3,913 Times in 1,337 Posts
Mentioned: 21 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 596 Post(s)
Rep Power: 24
longhue Reputation Uy Tín Level 8longhue Reputation Uy Tín Level 8longhue Reputation Uy Tín Level 8longhue Reputation Uy Tín Level 8
longhue Reputation Uy Tín Level 8longhue Reputation Uy Tín Level 8longhue Reputation Uy Tín Level 8
Default

Quote:
Originally Posted by phokhuya View Post
Ai cũng có chuyện tình buồn vui để kể, phận mình thì teo tốp lại chưa lần biết đường vào yêu cho nên mình cứ mãi...yếu xìu và khập khểnh trong nhiều lần ....yêu trộm. Như vậy có thể gọi là yêu không ta?
Kể ra sáu bó cũng gần
Chưa yêu, chưa hận, chưa lần tương tư
Thế nào mới gọi là "Yêu"?
Làm sao để biết con tim rộn ràng?
Nghĩ thôi đã thấy bàng hoàng
Thôi thì cứ thế và rồi....thế thôi.
Sao mà thê thảm quá vậy bạn hiền, không lẻ từ thuở uổng trờ cho tới giờ trái tim bạn mình chưa hề rung động trước một bóng sắc giai nhân nào hay sao. Đầu năm mới nghe cũng mũi lòng cho bạn tui quá.....có yêu trộm nhiều lần và trăn trở trong đêm về với nổi lòng thầm thương trộm nhớ vậy mà còn hỏi yêu là gì nữa, thiệt là bó tay bó tùm lum luôn.

Cái tình là cái chi chi?
Dầu chi chi ta cũng chi chi với tình
Đa tình là dở
Đã mắc vào đố gở cho ra
Khéo khuấy người như lủ tinh ma
Đã từng gọi hồn người thiên cổ dậy
Lại đưa hồn đi những lúc phân kỳ
Cái tình là cái chi chi?
Dầu chi chi ta cũng chi với tình.....
Yêu là vậy đó ông bạn, cũng may chỉ yêu trộm chớ mà vướng vào rồi thì ôi thôi nó vừa lảng mạn vừa đau buồn và đôi khi còn khóc hận nữa bạn hiền ơi. Vậy mà cũng có người chọn yêu mới khổ chứ bởi vì...yêu là khổ mà không yêu là lổ mà thà khổ hơn lổ bởi vậy cho nên xảy ra những chuyện thì , là , mà rồi than thở tùm lum tà la...cho nên tui gát tay rữa kiếm cho cái thân già này.
longhue is_online_now   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to longhue For This Useful Post:
luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-31-2020), trungthu (08-27-2020)
Old 01-31-2020   #198
phokhuya
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
phokhuya's Avatar
 
Join Date: Jun 2007
Posts: 32,888
Thanks: 62,606
Thanked 62,774 Times in 20,195 Posts
Mentioned: 131 Post(s)
Tagged: 1 Thread(s)
Quoted: 8820 Post(s)
Rep Power: 87
phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11
phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11
vnch

Quote:
Originally Posted by longhue View Post
Sao mà thê thảm quá vậy bạn hiền, không lẻ từ thuở uổng trờ cho tới giờ trái tim bạn mình chưa hề rung động trước một bóng sắc giai nhân nào hay sao. Đầu năm mới nghe cũng mũi lòng cho bạn tui quá.....có yêu trộm nhiều lần và trăn trở trong đêm về với nổi lòng thầm thương trộm nhớ vậy mà còn hỏi yêu là gì nữa, thiệt là bó tay bó tùm lum luôn.

Cái tình là cái chi chi?
Dầu chi chi ta cũng chi chi với tình
Đa tình là dở
Đã mắc vào đố gở cho ra
Khéo khuấy người như lủ tinh ma
Đã từng gọi hồn người thiên cổ dậy
Lại đưa hồn đi những lúc phân kỳ
Cái tình là cái chi chi?
Dầu chi chi ta cũng chi với tình.....
Yêu là vậy đó ông bạn, cũng may chỉ yêu trộm chớ mà vướng vào rồi thì ôi thôi nó vừa lảng mạn vừa đau buồn và đôi khi còn khóc hận nữa bạn hiền ơi. Vậy mà cũng có người chọn yêu mới khổ chứ bởi vì...yêu là khổ mà không yêu là lổ mà thà khổ hơn lổ bởi vậy cho nên xảy ra những chuyện thì , là , mà rồi than thở tùm lum tà la...cho nên tui gát tay rữa kiếm cho cái thân già này.
Tại mình viết không rõ ràng nên gây ra hiểu lầm. Ý của mình là từ đầu năm đến giờ chưa có yêu.....ai.
lol.....
phokhuya_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to phokhuya For This Useful Post:
hoanglan22 (01-31-2020), longhue (01-31-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), trungthu (08-27-2020)
Old 01-31-2020   #199
trungthu
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Join Date: Nov 2006
Posts: 1,644
Thanks: 25,963
Thanked 3,674 Times in 1,331 Posts
Mentioned: 403 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1272 Post(s)
Rep Power: 24
trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8
trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8
Default

Quote:
Originally Posted by phokhuya View Post
Tại mình viết không rõ ràng nên gây ra hiểu lầm. Ý của mình là từ đầu năm đến giờ chưa có yêu.....ai.
lol.....

Ối, ối mẹ ơi....!!!:ha fppy:
trungthu_is_offline   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to trungthu For This Useful Post:
longhue (01-31-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), phokhuya (01-31-2020)
Old 01-31-2020   #200
phokhuya
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
phokhuya's Avatar
 
Join Date: Jun 2007
Posts: 32,888
Thanks: 62,606
Thanked 62,774 Times in 20,195 Posts
Mentioned: 131 Post(s)
Tagged: 1 Thread(s)
Quoted: 8820 Post(s)
Rep Power: 87
phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11
phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11phokhuya Reputation Uy Tín Level 11
vnch

Quote:
Originally Posted by trungthu View Post
Ối, ối mẹ ơi....!!!:ha fppy:
Yêu là đã chết đi trong lòng một ít
Yêu là hết nhúc nhích nỗi mà vẫn cứ muốn còn yêu
Yêu là đôi lúc tự làm tâm hồn mình bất ổn
Nhưng yêu là loại ký sinh trùng mà người đời muốn cấy vào tim
phokhuya_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to phokhuya For This Useful Post:
hoanglan22 (08-27-2020), longhue (01-31-2020), luyenchuong3000 (08-17-2020), trungthu (08-27-2020)
Reply

User Tag List



 
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

VietBF Homepage Autoscroll

VietBF Video Autoscroll Portal

USA News Autoscroll Portall

VietBF WORLD Autoscroll Portal

Home Classic

Super Widescreen

Tin nóng nhất 24h qua

Tin nóng nhất 3 ngày qua

Tin nóng nhất 7 ngày qua

Tin nóng nhất 30 ngày qua

Albums

Total Videos Online
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Tranh luận sôi nổi nhất 7 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 14 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 30 ngày qua

10.000 Tin mới nhất

Tin tức Hoa Kỳ

Tin tức Công nghệ
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Super News

School Cooking Traveling Portal

Enter Portal

Series Shows and Movies Online

Home Classic Master Page

Donation Ủng hộ $3 cho VietBF
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.

Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

All times are GMT. The time now is 17:14.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.17409 seconds with 13 queries