09/07/20
Khoảng cách nồi liền Washington, DC và Dover, Delaware chưa đến 85 dặm. Máy bay trực thăng bay khoảng 40-45 phút th́ đến. Tôi vừa tṛn 19 tuổi, và đó là lần đầu tiên tôi được ngồi trển một máy bay trực thăng. Nhưng tôi hầu như không nhớ bay trên ấy như thế nào v́ ḷng tôi đang bị phân tâm.
Ḷng tôi bồn chồn như chưa bao giờ trong đời ḿnh đă như vậy, về những điều tôi sẽ sắp dự phần, v́ vậy khi ngồi trên chiếc khu trục Black Hawk bay lơ lửng trên mặt đất cùng với đội “quan tài” của tôi – tôi là người trẻ nhất và ít tuổi nhất – tôi chỉ có thể nghĩ : "Nếu tôi làm trật việc này th́ sao? Nếu tôi làm sai th́ sao? Tôi làm sao sẽ nh́n mặt mọi người được?"
Và thật đó là thái độ ai cũn phải có trong những giây phút như thế này. Bạn phải bồn chồn. Bạn phải để những điều ấy làm sắc nét sự tập trung của bạn. Bởi v́ không thể có một điều nhỏ nhặt sai sót nào khi chúng ta thuyên chuyển hài cốt của một chiến sĩ trở về Hoa Kỳ sau khi người ấy dă thiệt mạng nơi chiến trường. Bạn phải làm hết sức ḿnh để cho mọi sự xảy ra một cách hoàn hảo.
Chiếc máy bay trực thăng h
ạ cánh, và sự nôn nao của tôi lên cao độ. Nghĩ lại, tôi nhớ ḿnh đă nhận thấy sự im lặng của mọi người trong đội quan tài. Họ hết thảy đều là những người con trẻ, hầu hết đều mới ngoài 20 tuổi, thường như mọi người trẻ tuổi khác, ồn ào, náo nhiệt và kiêu hănh. Giờ đây, họ đều lặng thing. Thật làm tôi thêm hồi hộp.
Khi bạn là một người lính mới nhập ngũ trong một đơn vị bộ binh - FNG - bạn sẽ bị đối xử như đưa chưa biết ǵ. Bởi v́ thật vậy bạn chưa biết ǵ. Mọi người quanh bạn đều lớn tuổi hơn, giỏi dắn và tự tin hơn rất nhiều. Vậy mà, trong giây phút này, mặc dù họ đă làm công tác này rồi, họ thảy đều rất lo lắng. Thật đáng sợ.
Chúng tôi được đưa vào một khu vực chờ đợi gần sân bay trong Căn cứ Không quân Dover ở Delaware, nơi hài cốt của các quân nhân đă chết trong đủ cách của cuộc chiến sẽ được mang về trên một chiếc máy bay vận tải C-17. Chúng tôi tập lại các bước của nghi lễ ḿnh phải làm. Và tập trở lại. Và lại tập lại một lần nữa. Không được phép có sai sót nào.
Máy bay đă đến. Chiếc cầu nối đă được hạ xuống. Chiếc xe sẽ mang những quan tài này đă đậu để sẵn sàng cho cuộc thuyên chuyển trong chặng tiếp theo của cuộc hành tŕnh. Đội quan tài của chúng tôi đă đứng và đúng vị trí của ḿnh. Mỗi chúng tôi mang đôi găng tay lễ nghi bằng vải màu trắng mà chúng tôi đă nhúng ướt nước trong pḥng tắm. Găng tay ẩm có độ bám chắc hơn.
Chúng tôi là một đội quan tài, nhưng đây không phải là những quan tài. Chúng là các thùng để di chuyển: là các thùng nhôm h́nh chữ nhật tương tự như thùng đựng dụng cụ quay phim. Tuy nhiên, các kích thước của chúng cho biết rơ ràng chúng chứa đựng ǵ. Bất kỳ một người thường nào sẽ chỉ mất vài phút là nhận ra đó là những thùng đựng xác người.
Việc chúng tôi làm được gọi là "sự thuyên chuyển trang nghiêm", không phải là một "nghi lễ", bởi v́ các giới chức không muốn thân nhân của tử sĩ cảm thấy bị bắt buộc phải có mặt ở đó khi họ đang trong cảnh tang chế đau đớn, nhưng nó được dàn dựng nghiêm trang như bất kỳ một buổi lễ nào, có lẽ c̣n hơn nữa. Nó được thực hiện gần với sự hoàn hảo nghiêm chỉnh như bất kỳ một nghi thức nào của quân đội.
Tôi đă được sắp xếp theo đội quan tài của ḿnh, và tôi có thể thấy những chiếc thùng thuyên chuyển đă được bày ngay ngắn trong ḷng của chiếc C-17, mỗi thùng đều được phủ một lá cờ Mỹ đă được phủ ngay ngắn. Tôi nhớ cảm giác hụt hẩng trong ḷng ḿnh.
Giản dị là trong đầu ḿnh không có một suy nghĩ nào khác. Toàn năo bộ của bạn lúc ấy chỉ tập trung vào việc không được làm sai. Đội quan tài bước ra từng bước cứng nhắc, chính xác về phía máy bay, bước trên chiếc cầu nối (trời ơi, làm ơn đừng trượt), sang một bên chiếc thùng, nhấc lên theo nghi thức, quay mặt lại và bước xuống chiếc cầu nối.
Trong khi chúng tôi di chuyển những thùng đựng hài cốt, mọi người có mặt ở đấy đều giơ tay chào: nhân viên máy bay, các vị sĩ quan phụ trách, bất kỳ viên chức NCOS cấp cao nào và các tướng lănh, và đôi khi, cả tổng thống. Đôi khi gia đ́nh người tử sĩ có mặt. Không có nhạc nghi lễ hoặc lời nói nào thốt lên. Tất cả im lặng, chỉ có tiếng bước chân nghiêm trang của đội quan tài.
Bạn không thấy tang gia trong lúc này. Bạn chỉ tập trung vào công tác của ḿnh. Nhưng có vài điều làm tôi mất sự chú tâm. Có thể họ quên, nhưng không ai nói với tôi rằng mỗi thùng sẽ nặng thêm đến 40-60 lbs. nước đá, để ngăn chặn sự phân hủy trong 10 giờ dài của chuyếng bay. Đôi khi bạn có thể cảm thấy nhưng có chút ǵ lục cục trong đó.
Một số thùng đi chuyện dường như hơi nặng, một số thùng dường như nhẹ hơn một chút. Trọng lượng được phân chia cho sáu người khiêng, v́ vậy không có sự khác biệt lớn giữa các thùng ấy. Nhưng có khi bạn khiêng một thùng nhẹ hơn rất đáng kể, và bạn nhận ra đó là những ǵ c̣n lại của thân xác người lính mà họ có thể nhặt được.
Mỗi thùng chúng tôi khiêng tốn chừng 30 - 40 giây để di chuyển từ máy bay đến các xe nhà ḥm, nhưng chúng tôi cảm thấy mỗi bước là những bước đi dài làm sao. Thùng được đặt cẩn thận ở phía sau xe tang, và đội quan tài bước lùi cách nghiêm chỉnh.
Tôi không biết mộ tả thế nào cái cảm giác ḷng ḿnh sau khi hoàn thành công tác và trên đường trở lại D.C., nhưng đó là sự pha trộn giữa cảm giác thật nhẹ nhơm là ḿnh đă không làm sai hay vấp váp, nhưng đồng thời một cảm giác thật buồn về những ǵ bạn vừa làm và chứng kiến. Tôi sẽ không gọi đó là một cảm giác tốt. Có lẽ là một cơn đau tê liệt cảm xúc.
Nh́n từ bên ngoài, nơi b́nh đẳng nhất ở Mỹ là một chiếc thùng chuyển xác. Tất cả đều giống hệt nhau: một chiếc thùng nhôm phủ lá cờ Mỹ. Chúng tôi không biết tên, cấp bậc, chủng tộc, gốc tích, giới tính, tôn giáo, khuynh hướng t́nh dục của họ - không một điều ǵ về họ cả. Tất cả đều giống nhau.
Dầu lư do chính trị tàn nhẫn và không ḍ được đă đưa tất cả chúng ta đến giờ phút ấy – từ người lính bị chết nằm trong thùng đến những người có phận sự như chúng tôi, đến một chức viên chính quyền đến tham dự để bày tỏ ḷng kính trọng – không có ai bày tỏ hay thốt lên một thái độ chính trị nào trong buổi thuyên chuyển nghiêm trang của xác người tử sĩ..
Những quân nhân đă phục vụ và đă ngă xuống mà tôi đă được góp phần tiễn đưa và thuyên chuyển họ trong cuộc hành tŕnh về nơi an nghỉ cuối cùng của họ không phải là "những kẻ thua cuộc" hay "những kẻ ngu xuẩn". Họ là những anh hùng đă quên ḿnh phục vụ quốc gia, và tôi đă có vinh dự là một trong số những người đầu tiên ǵn giữ họ khi họ trở về nhà.
Khắp nơi trên toàn thế giới, chúng ta có những nhóm người đảm nhiệm công tác chăm sóc các binh sỉ tử trận của chúng ta. Từ các chuyên gia nhà quàn, quan tài, người liên lạc với gia đ́nh tử sĩ – rất nhiều người làm việc để bảo đảm rằng hành động cuối cùng này cho người chiến sĩ đă hy sinh được thực hiện với sự nghiêm trang, có phẩm giá, danh dự, và hoàn hải nhất.
Tôi đă tưởng một điều mà tất cả chúng ta đều cho là đương nhiên ấy là phẩm giá của người chiến sĩ sẽ luôn được ư thức và khẳng định bởi tất cả các nhà lănh đạo dân sự của chúng ta, v́ họ đă hy sinh tất cả cho tổ quốc. Tôi không bao giờ có thể dự đoán bất kỳ một quan chức nào, chứ đừng nói đến một tổng thống đương nhiệm, có thể xúc phạm những người chiến sĩ đă bỏ ḿnh.
Tôi không thể nói hết được sự tức giận của tôi đối với Donald Trump v́ ông ta đă chẳng ngại ngần gởi binh sĩ đi nửa ṿng trái đất để chết thay cho ông và sau đó gọi họ là "kẻ thua cuộc" v́ họ đă ra đi theo mệnh lệnh.
Kẻ hèn nhát này không xứng đáng với địa vị của và quyền lực mà ông ta nắm giữ.
Ông ta cần phải bị cho đi."
(Ngọc-Liên dịch)
Please read this incredible thread by Charlotte Clymer.
"The straight line distance between Washington, D.C. and Dover, Delaware is less than 85 miles. It takes a helicopter about 40-45 minutes to make the trip. I was 19 years-old, and it was my first time riding a helicopter. I barely remember any of it. I was distracted.
I was more nervous than I've ever been in my life about what was to come next, and so, as this Black Hawk floated above the earth with my casket team--me being the youngest and most junior--I could only think: "What if I mess this up? What if I fail? How will I live with myself?"
That's how it should be in a moment like this. You should be nervous. You should let that sharpen your focus. Because there is no room for error when handling the remains of a service member returning to the U.S. after being killed in combat. You should strive for perfection.
The helicopter landed, and my anxiety spiked. In retrospect, I recall noticing the silence of the rest of the casket team. These were young men, mostly early 20s, loud and boisterous and chests puffed. Now, they were quiet. It was unnerving.
When you're a new enlisted soldier in an infantry unit--the FNG--you're treated like you know nothing. Because you don't. Everyone around you is older and vastly more competent and confident. Yet, in this moment, despite having done this before, they were all nervous, too. Scary.
We were brought into a holding area near the tarmac on Dover Air Force Base in Delaware, where the remains of service members who have died in a theater of operations arrive on a C-17 transport plane. We rehearsed our steps. And did it again. And then again. No room for error.
The plane arrived. The ramp was lowered. The transfer vehicle that would complete the next leg of the journey was parked. Our casket team was positioned. We were now each wearing ceremonial white cotton gloves we had held under the bathroom faucet. Damp gloves have a better grip,
We’re a casket team, but these are not caskets. They're transfer cases: rectangular aluminum boxes that bear a resemblance to a crate for production equipment. Yet, the dimensions are obvious. Any given civilian would take only a few moments to realize that's for carrying bodies.
It's called a "dignified transfer", not a "ceremony", because officials don't want loved ones to feel obligated to be there while in mourning, but it is as highly choreographed as any ceremony, probably more so. It is done as close to perfection as anything the military does.
I was positioned in formation with my casket team, and I could see the transfer cases precisely laid out, dress right dress, in the cavernous space of the C-17, each draped with an American flag that had been fastened perfectly. I remember my stomach dropping.
There is simply no space for other thoughts. Your full brain capacity is focused on not screwing up. The casket team steps off in crisp, exact steps toward the plane, up the ramp (please, oh god, don't slip), aside the case, lift up ceremonially, face back and down the ramp.
During movement, everyone else is saluting: the plane personnel, the OIC (officer-in-charge), any senior NCOS and generals, and occasionally, the president. The family is sometimes there. No ceremonial music or talking. All silent, save for the steps of the casket team.
You don't see the family during this. You're too focused. There are other distractions. Maybe they forgot, but no one told me there'd be 40-60 lbs. of ice in the transfer case to prevent decomposition over the 10-hour plane ride. You can sometimes feel it sloshing around a bit.
Some of the transfer cases feel slightly heavier, some slightly lighter. The weight is distributed among six bearers, so it's not a big difference. But then you carry a case that's significantly lighter, and you realize those are the only remains they were able to recover.
It probably takes all of 30-40 seconds to carry the transfer case from the plane to the mortuary vehicle, but it felt like the longest walk ever each time. The case is carefully placed in the back of the mortuary vehicle, and the casket team moves away in formation.
I don't know how to describe the feeling after you're done and on your way back to D.C., but it's a mixture of intense relief that you didn't screw up and profound sobriety over what you've just done and witnessed. I wouldn't call it a good feeling. Maybe a numbed pain.
From the outside, the most egalitarian place in America is a military transfer case. They all look exactly the same: an aluminum box covered with the American flag. We didn't know their names, rank, race, ethnicity, gender, religion, sexual orientation--none of it. All the same.
Whatever cruel and unfathomable politics had brought all of us to that moment--from the killed service member in the box to those of us carrying it to the occasional elected official who attends to pay respects--there were no politics to be found during a dignified transfer.
The fallen service members I helped receive and carry during this part of the journey to their final resting place were not "losers" or "suckers". They were selfless and heroic, and I had the honor of being among the first to hold them when they returned home.
There are service members around the world involved in caring for our war fatalities. The mortuary specialists, the casket teams, the family liaisons--so many people who work to ensure that this final act is done with the greatest amount of dignity and honor, seeking perfection.
I suppose the one thing we all took for granted is that dignity would always be affirmed by all our civilian leaders to those service members who gave everything. I never would have predicted any official, let alone a sitting president, would insult fallen service members.
I cannot adequately describe my anger at Donald Trump for being so willing to send service members halfway around the world to die on his own behalf and then call them "losers" for doing so.
This coward is unfit for his office and the power it holds.
He needs to go."