Đằng sau mỗi đồng lời là những đêm không ngủ
Hồi còn làm thợ, ai cũng nghĩ: “Làm chủ tiệm nail dễ mà, tiền mặt nhiều, sướng lắm.” Nhưng chỉ khi bước vào vai chủ tiệm, người ta mới hiểu: để có một đồng lời là hàng chục đêm trằn trọc.
Đó là những lúc ngồi gỡ từng con số: tiền rent, lương thợ, supply, thuế, bảo hiểm, quảng cáo… Đến thứ Sáu, thứ Bảy, trong đầu lại dằn vặt: “Tuần này có đủ trả thợ không? Có phải bù ai không?”
Cái giá của đồng tiền không chỉ là mồ hôi ở tay — mà là tâm trí luôn phải cày 24/7.
Mở tiệm dễ, giữ thợ mới là cuộc chiến
Ngày đầu mở tiệm, ai cũng tin: “Làm giỏi, khách sẽ tự đến.” Đúng — nhưng chưa đủ. Làm giỏi là kỹ thuật; giữ người là nghệ thuật.
Bạn sẽ trải qua những lần thợ nghỉ ngang, khách kéo đi theo, doanh thu rớt một nửa. Không sách vở nào dạy bạn điều này. Danh xưng “owner” được đổi bằng thất bại, mất mát và nước mắt. Rồi chính từ những lần ngã, mình học cách đứng dậy — vì không chỉ xây một tiệm, mà xây cả cuộc đời.
“Kẹt ở giữa”: khách – thợ – chủ
Chủ tiệm nhiều khi giống… trọng tài. Một bên là khách khó tính, chỉ một vết nhỏ cũng làm bùng nổ phàn nàn. Một bên là thợ hết mình nhưng dễ tự ái.
Khách complain, chủ đứng ra xin lỗi, dàn xếp. Quay sang, lại phải an ủi thợ: “Không sao đâu chị, khách này khó tính quá.” Bên ngoài cười, bên trong là núi áp lực. Mệt nhất không phải làm nhiều — mà là giữ bình yên để khách vui, thợ ở lại, tiệm không loạn.
Một lời chê đủ mất ngủ cả đêm
Ngành service có quy luật đau lòng: 100 người khen rồi cũng sẽ thua một người chê. Có khách làm tay chân xong phàn nàn shape “không đều”. Kiểm tra không thấy vấn đề, mình vẫn xin sửa — họ từ chối.
Khoảnh khắc nhận tiền mà biết họ không hài lòng, tim như hụt một nhịp: “Mình sai ở đâu? Có nên gọi xin lỗi?” Đêm đó không ngủ, sáng dậy vẫn phải cười như chưa có gì. Sau này mới hiểu: không thể làm hài lòng 100%, miễn là mình đã làm tốt nhất và biết quay lại phục hồi trải nghiệm khi có cơ hội.
Thợ nghỉ 1 người, chủ mất ngủ 3 đêm
Nghe câu “Hôm nay em làm hết, mai em nghỉ” — tim rơi xuống. Không chỉ mất người, mà là xáo trộn cả hệ thống: chia lịch, dỗ khách quen, tuyển người mới… Rồi tự vấn: “Mình đối xử có ổn chưa? Income có đủ không?”
Chủ tiệm học cách chịu đựng trong im lặng, vì sợ không khí nặng nề ảnh hưởng những người còn lại.
Nỗi sợ lớn nhất: không phải cực — mà là thợ ngồi rảnh
Bột dính tay, hít liquid, acetone… Tụi mình không sợ cực. Sợ nhất là tiệm vắng, thợ ngồi không: thu nhập giảm, tinh thần rơi, động lực mất.
Làm chủ là phải vừa giữ khách, vừa giữ lửa cho đội ngũ: có ngày muốn ngủ gục vẫn phải động viên: “Ráng đi, cuối tuần đông lại.” Nói thế, nhưng lòng vẫn run.
Nghỉ ngơi – đặc quyền… mà chủ ít khi dám dùng
Người ngoài bảo: “Làm chủ muốn nghỉ lúc nào chả được.” Sự thật: mỗi ngày nghỉ là một ngày lo — sợ khách mới không gặp mình, sợ thợ nản, sợ nhịp tiệm chùng.
Đi vacation vẫn cầm điện thoại: xem camera, check income, trả lời tin nhắn. Nhưng nếu không nghỉ, năng lượng cạn kiệt, tâm không yên thì service sao tốt được?
Những ngày vắng – câu chuyện không ai nói ra
Có hôm ở lại đến 9–10 giờ tối, không phải vì đông khách — mà không muốn về. Ngồi nhìn tiệm trống, vừa buồn vừa tự hào. Người ta chỉ thấy “income triệu đô”, đâu thấy những buổi sáng đợi đến 11h mới có khách đầu tiên.
Những lúc ấy, điều níu mình lại không phải tiền, mà là niềm tin: khách sẽ quay lại, mình sẽ làm tốt hơn, hôm nay vắng không phải thất bại.
Giữ lửa nghề: vài điều nhỏ mà lớn
Minh bạch chia ăn – lương – tip; trả đúng hẹn để thợ yên tâm.
Lịch trực linh hoạt, hỗ trợ khi thợ có việc gia đình.
Training đều tay: kỹ thuật, dịch vụ, giao tiếp khách.
Chuẩn hóa quy trình xin lỗi – sửa lỗi (fix, redo, voucher).
Chăm thương hiệu: lịch đăng bài, ảnh trước–sau, phản hồi review trong 24h.
Dự phòng tài chính tối thiểu 3–6 tháng chi phí cố định.
Chăm sóc tâm trí của chính mình: nghỉ ngắn định kỳ, ủy quyền việc vặt, giữ thói quen thể chất.
Nghề nail dễ nhìn mà không dễ sống. Cực nhất không phải đôi tay, mà là cái đầu luôn phải lo nghĩ: khách – thợ – chi phí – tương lai. Nhưng sau mỗi lần chao đảo, chúng ta lại mạnh mẽ hơn.
Bởi vì mình không chỉ vận hành một tiệm nail — mình đang giữ một ngọn lửa. Không phải lúc nào cũng cháy to, chỉ cần đừng để nó tắt.
Gửi anh chị chủ đang gặp cảnh tiệm vắng: mình cùng cố gắng. Chỉ cần ngày mai vẫn mở cửa, vẫn mỉm cười, vẫn tử tế — ngọn lửa sẽ còn đó.
Dallas