Suốt phiên tòa, bị cáo đều một mực khẳng định mình hoàn toàn không hề phạm tội giết người, cướp tài sản như cáo trạng đã truy tố, dù trong quá trình điều tra bị cáo đã thừa nhận hành vi của mình. Lý giải vấn đề này, bị cáo cho rằng do bị đánh đập nên mới khai như vậy, chờ ra tòa kêu oan.
Thiếu phụ bị cướp, giết dã man trong vườn tiêu
Theo bản án sơ thẩm của TAND tỉnh Bình Phước thì khoảng tháng 5/2012, Danh Cường (SN 1993, quê Kiên Giang) lên thị trấn Lộc Ninh (huyện Lộc Ninh, tỉnh Bình Phước) làm thuê. Do biết bà Võ Thị Beo (SN 1957, quê Sóc Trăng, cùng đi làm thuê gần chỗ Cường) thường đeo sợi dây chuyền trên cổ, Cường nảy sinh ý định cướp bán lấy tiền tiêu xài.
Sáng ngày 11/6/2013, Cường lấy con dao Thái Lan màu vàng của gia chủ rồi đi đến vườn tiêu nơi bà Beo dựng lều một mình để ở. Thấy Cường tới, nạn nhân hỏi sao hôm nay không đi làm, Cường trả lời không có việc. Bà Beo bỏ đi lại gần giường, Cường đi theo giật sợi giây chuyền. Bà Beo kêu la, Cường ôm và vật nạn nhân nằm xuống giường, dùng chân kẹp người lại. Hai bên giằng co, con dao từ túi quần rơi ra, Cường vớ lấy vung liên tiếp nhiều nhát vào tay, bụng, ngực nạn nhân.
Thấy thiếu phụ đã chết, Cường lột sợi dây chuyền, lấy hai chiếc điện thoại của nạn nhân, khép cửa lại, đi về chỗ trọ. Sau đó Cường bịa ra lý do ông ngoại ở quê bị mất để xin người quản lý cho về quê. Cường bắt xe tới bến xe miền Tây bán sợi dây chuyền được 2,2 triệu đồng. Vừa về tới Kiên Giang, Cường gọi điện cho người yêu tới nhà nghỉ “tâm sự”, kể cho người yêu biết chuyện mới gây án ở Bình Phước. Cô gái khuyên Cường ra đầu thú.
Về tới nhà, Cường cũng đem chuyện gây án cho cha dượng và cô ruột cùng biết, tiếp tục được khuyên nên đi đầu thú. Cường không chịu đi, mà bỏ nhà tới Đồng Nai làm thuê. Mấy ngày sau, công an Bình Phước tìm xuống Kiên Giang. Được người nhà động viên, Cường quay về địa phương đầu thú. Khi được di lý về Lộc Ninh, Cường khai nhận mọi hành vi. Chuyển lên công an tỉnh Bình Phước, Cường cũng khai nhận tương tự.
Nhân vật tên P “bí ẩn”
Trong suốt quá trình điều tra, Cường thừa nhận hành vi, nhưng tại phiên sơ thẩm, Cường một mực kêu oan. Cường cho rằng ngày 11/6/2013, cùng với nhiều người đi nhậu buổi sáng. Khi đang nhậu, có một nhóm 7 - 8 người gì đó đến quán cùng uống. Lúc này, một thanh niên dân tộc S’ Tiêng đến ngồi kế bên, hỏi Cường làm gì, ở đâu? Cường nói quê ở miền Tây, tên Cường đang làm thuê cho nhà ông Thắng ở thị trấn Lộc Ninh. Hai bên có xin số điện thoại của nhau, nhưng vì ồn ào, bị cáo không nghe rõ người đó tên gì nên chỉ lưu vào danh bạ là P.
Khoảng hơn 9h sáng, dừng cuộc nhậu, Cường và một số người đi đánh bida. Đến khoảng 10h30, Cường về nhà, có một người quen biết rủ đi nhậu tiếp, nhưng Cường nói đã mệt nên từ chối. Đúng lúc này người bạn mới quen tên P gọi điện hỏi Cường đã về nhà chưa? Cường nói đã về nhà, người này hỏi ở nhà có dao không cho anh ta mượn. Cường hỏi dao lớn hay nhỏ, người đó nói dao gì cũng được. Một lúc sau, người đó
chạy xe máy tới, Cường đưa con dao màu vàng cho anh này rồi cùng đi tới một con hẻm. Cường ở ngoài giữ xe, người đó nói “chạy vào lấy đồ”.
Đợi khoảng 30 phút mà vẫn không thấy bạn ra, Cường đi bộ theo hướng người đó đã đi xem tình hình thế nào. “Khi vào tới căn chòi này, bị cáo nghe chó sủa, đi vào thì thấy người bạn đó đang ngồi trên bụng và cầm dao đâm bà Beo, lột sợi dây chuyền. Bị cáo sợ quá nên đi ra ngoài, nhưng người đó kêu bị cáo phải quay lại. Sợ bị người đó giết, bị cáo quay vào, người này nói: “Chuyện này chỉ có tao với mày biết, không được nói với ai, nếu không sẽ bị giết”. Lúc này thấy chuông điện thoại bà Beo reo, người đó chạy tới lột pin rồi bẻ sim luôn. Sau đó người này chở bị cáo về, cho bị cáo sợi dây chuyền và 2 chiếc điện thoại bán lấy tiền về quê”.
Bị cáo cũng cho rằng vì bị người “bí ẩn” đó đe dọa, ép phải về quê để không ai phát hiện ra, nên mới bịa chuyện ông ngoại chết để được ông chủ chấp nhận.
Cấp sơ thẩm tuyên án tử hình
Thấy những lời khai của bị cáo có nhiều điểm mâu thuẫn, HĐXX đã công bố các lời khai của bị cáo tại cơ quan điều tra cũng như lời khai của cha, cô ruột, người yêu Cường và nhiều nhân chứng khác. Tuy nhiên Cường cho rằng sở dĩ bị cáo ra đầu thú là: “Vì lúc bị cáo nghe người nhà nói có công an tới tìm, bị cáo nghĩ mình không làm thì cứ ra trình diện để được rõ ràng, cứ không sợ gì cả. Còn việc khai trong quá trình điều tra mình chính là người giết, cướp của bà Beo là vì hôm đó khi di lý bị cáo từ Kiên Giang về công an Lộc Ninh đã bị điều tra viên đánh đập, ép phải nhận tội. Sợ bị đánh đau không chịu nổi nên bị cáo mới khai đại, chờ ngày ra tòa sẽ kêu oan”, Cường lý giải trước HĐXX.
“Vậy tại sao tại công an tỉnh Bình Phước không ai ép cung, nhục hình, có cả luật sư nhưng bị cáo vẫn thừa nhận mình chính là hung thủ, mà không chịu không chịu kêu oan?”, HĐXX chất vấn. Cường cho rằng “lỡ khai trước đó như vậy rồi, giờ khai khác đi sợ sẽ tiếp tục bị đánh nữa nên cũng nhận luôn”. Một nguyên nhân khác, Cường cho rằng hôm đó vị luật sư bào chữa cho mình không khách quan, còn khuyên bị cáo… nhận thêm tội giao cấu nạn nhân?
Tại phiên tòa, cha của Cường khai: “Con tôi nói mỗi lúc một khác. Khi thì nói con giết người cướp dây chuyền bán được hai triệu đồng gì đó, có lúc nói cho người ta mượn dao đâm người”. Các lời khai của người yêu cũng cho thấy Cường đã gây án và kể cho cô này nghe. Tuy nhiên bị cáo đều phủ nhận những lời khai này, cho rằng mình không nói như vậy, “do họ nghe không rõ”.
Căn cứ vào chứng cứ thu thập được, cũng như lời khai của các nhân chứng, cấp sơ thẩm đã tuyên phạt bị cáo Danh Cường mức án tử hình về tội giết người và 5 năm về tội cướp tài sản. Bị cáo làm đơn kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt với lý do đã ra đầu thú, thành khẩn khai báo, hoàn cảnh gia đình khó khăn.
Phúc thẩm hủy án vì chứng cứ buộc tội chưa vững chắc
Điều bất ngờ lại xảy ra. Trong phiên phúc thẩm mới đây, Cường tiếp tục kêu oan, mong HĐXX xem xét điều tra kỹ lưỡng để có một bản án đúng người đúng tội, giải oan cho bị cáo. “Bị cáo không biết kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt khác với kêu oan thế nào nên mới làm đơn như vậy. Bị cáo không giết người”, Cường lý giải.
HĐXX, đại diện VKSTC đã đặt ra nhiều vấn đề như ngày giờ, địa điểm gây án, nhân chứng. “Không chỉ có việc bị cáo đã thừa nhận trong suốt quá trình điều tra, mà cha, cô, người yêu bị cáo cũng đã có lời khai rằng họ được chính bị cáo kể lại đã giết bà Beo để cướp tài sản? Họ là người thân của bị cáo, không mâu thuẫn gì với bị cáo, chẳng lẽ họ lại bịa chuyện cho bị cáo?”, HĐXX hỏi.
Trả lời, Cường cho rằng, có lẽ mình nói nhanh quá nên họ không nghe rõ. Còn bị cáo không hề nói gì với người yêu bị cáo, mà bị cáo chỉ nói sẽ xa người yêu một thời gian để đi làm. Cường cũng cho rằng bị cáo được đưa tới hiện trường để chỉ ra khu vực nhìn thấy người bạn vứt dao, nhưng không được điều tra viên cho nhận dạng con dao đó, mà chỉ nói tìm thấy con dao ở trong bể nước… Các vấn đề khác đều được Cường trả lời như đã trả lời ở phiên sơ thẩm.
Phát biểu quan điểm về vụ án, công tố viên đề nghị HĐXX hủy toàn bộ vụ án, trả hồ sơ về cấp sơ thẩm điều tra xét xử lại từ đầu. Nguyên nhân, về vật chứng, con dao là hung khí gây án nhưng trong bản kết luận giám định cho rằng không đủ để khẳng định con dao thu giữ được gây nên được những vết đâm trên cơ thể nạn nhân. Cơ quan điều tra chưa cho chủ nhân con dao nhận dạng xem đó có phải là con dao của mình hay không, cũng như chưa cho đối chất để biết nguồn gốc con dao. Thứ hai là cần làm rõ khoảng cách như lời bị cáo khai, từ chỗ đứng đợi “người bạn bí ẩn” đến hiện trường gây án là bao xa?
Sau giờ nghị án, HĐXX cũng cho rằng chứng cứ buộc tội bị cáo là chưa vững chắc, chỉ dựa vào lời khai duy nhất của bị cáo là chưa khách quan. Cần phải thực nghiệm lại hiện trường, vì thực tế quá trình thực nghiệm hiện trường có sự khác biệt với những lời khai của bị cáo. HĐXX tuyên hủy toàn bộ bản án, giao cấp sơ thẩm điều tra xét xử lại từ đầu.