| R10 Vô Địch Thiên Hạ 
				 
				Join Date: Nov 2007 Location: LCN 
					Posts: 55,869
				 Thanks: 40 
		
			
				Thanked 564 Times in 514 Posts
			
		
	 Mentioned: 2 Post(s) Tagged: 0 Thread(s) Quoted: 1 Post(s) 
				
				
  
    Rep Power: 75      | 
			
			Niềm khao khát được làm mẹ của chị đã  lấn át đi mọi khó khăn đau khổ trong cuộc sống đời thường, lấn át cả sự  liêm sỉ khiến chị chấp nhận làm kẻ thứ 3. Nhưng rồi chính bản năng làm  mẹ, sự mong muốn hy vọng vào một tương lai hạnh phúc cho con lại làm chị  khổ, bế tắc.                                   Bất hạnh từ thuở ấu thơ
 Sinh  ra và lớn lên ở thời bao cấp, nên dù gia đình chị sinh sống ở ngay làng  quê giáp với trung tâm thành phố cảng Hải Phòng nhưng chị cũng như bao  cuộc đời cùng trang lứa khác, chẳng tránh được những khó khăn, khổ sở  thời cuộc. Nhà chị đông anh em lắm và để lo cho 8 miệng ăn bữa no, bữa  đói, bố mẹ chị đều phải đầu tắt mặt tối. Bố mẹ chị chẳng có thời gian để  chăm chút cho con cái, cứ mặc lũ trẻ tự xoay sở trong những sinh hoạt  hàng ngày. Thế nên anh chị em trong nhà phải tự biết chăm nhau, lăn lóc  sống qua ngày.
 Rồi  cũng do cảnh khốn khó, bất hạnh đã giáng xuống cuộc đời chị. Còn bé thơ  nhưng do cha mẹ bận bịu nên chị chẳng được chăm sóc chu đáo. Mọi sinh  hoạt của đứa bé 2 tuổi khi đó đều phó mặc cho cậu anh trai 12 tuổi. Một  lần, cũng vì theo người anh trai cả và lũ trẻ hàng xóm đi chơi, chị bị  ngã. Cú ngã do leo trèo đã khiến bên chân phải của chị rất đau dù chẳng  phải bị gãy. Chị đau lắm, khóc suốt ngày nhưng do hoàn cảnh gia đình nên  bố mẹ chị chẳng thể đưa chị đi bệnh viện khám.
 Chạy  vay mượn khắp nơi mẹ cũng chỉ đủ tiền mua cho chị ba thang thuốc bắc.  Rồi một thời gian sau, chân chị cũng đỡ đau chỉ có điều bắp chân có dấu  hiệu teo đi. Càng lớn, biểu hiện teo chân càng rõ rệt. Sau này, khi gia  đình chị đầy đủ hơn, cái ăn cái mặc không còn là nỗi lo nữa chị đưa đi  khám chân nhưng bác sĩ kết luận bên chân phải của chị không thể phục  hồi. Đến khi trưởng thành, chị trở thành người thọt với một bên chân teo  nhỏ. Chị không thể bước đi bằng hai chân được nữa, mỗi lần đi lại, chị  phải lấy chân phải làm trụ để kéo lết chân phải theo.
   Sống cùng bố mẹ, chị ngày ngày lầm lũi với gánh rau ở buổi chợ quê (ảnh minh họa)Dù  được cả gia đình đùm bọc yêu thương nhưng chị không thoát khỏi sự tự  ti, mặc cảm về hình thức của mình. Chị né tránh tối đa những mối quan hệ  giao tiếp với mọi người nhất là những người hàng xóm. Ở làng nơi chị  sinh sống, bạn bè đồng trang lứa với chị đã có gia đình hết, đề huề con  cái, chị vẫn lẻ bóng. Sống cùng bố mẹ, chị ngày ngày lầm lũi với gánh  rau ở buổi chợ quê. Chị trở thành bà cô trong gia đình nhưng không phải  bà cô già khó tính. Chị trầm tính, ít nói nhưng hễ anh chị em trong gia  đình cần giúp đỡ chị lại lao vào làm việc như việc của chính mình. Duy  chỉ có một điều chị không bao giờ nhắc tới đó là hạnh phúc riêng tư của  chính mình. Ai đó có ý vun vén, lo lắng cho hạnh phúc riêng của chị, chị  lại thấy buồn và tìm cách lảng tránh. Dần dà, mọi người trong gia đình  ngại đề cập đến chuyện tế nhị, họ sợ chạm vào nỗi đau thầm kín của chị,  họ sợ chị buồn.
 Chém cha cái kiếp chồng chung
 Đột  nhiên chị thông báo với mọi người về ý định sinh con của mình. Mọi  người bất ngờ nhưng không phản đối chị. Họ phân tích mọi lẽ thiệt hơn và  tôn trọng, chờ đợi sự lựa chọn của chị. Chị vẫn kiên quyết sinh con.  Con của chị là kết quả “đi xin” từ một người đàn ông giấu mặt. Chín  tháng thai nghén là chín tháng người đàn bà tật nguyền vật lộn với đủ  mọi khó khăn, vất vả. Rồi chị hạ sinh một bé gái kháu khỉnh. Chị yếu nên  phải mổ đẻ để đảm bảo mẹ tròn con vuông. Đứa  trẻ ra đời lành lặn, đẹp  đẽ khiến chị quên hết những gì đau đớn tủi phận. Bên chị, dù chẳng có  người đàn ông giấu mặt nhưng lại có những người thân yêu trong gia đình  chị. Chị đặt tên con gái là An Bình, chị bảo để cầu mong sự bình yên,  hạnh phúc cho con gái.
 Những  ngày chị ở cữ, đột nhiên có một người đàn ông đến gia đình chị. Sau vài  lần người đàn ông đó đến thăm chị, chị đã thừa nhận đó là cha đứa bé.  Mọi người trong gia đình dù không ai nói ra nhưng cũng đã âm thầm chấp  nhận sự có mặt của người đàn ông này. Họ hiểu cho chị và cũng mong chị  hạnh phúc dù đó chỉ là hạnh phúc “vay mượn”. Anh là thương binh, đã có  vợ và hai cô con gái. Và rồi anh chấp nhận “cho” chị cũng là vì mong có  được đứa con trai để nối dõi. Nếu chị sinh con trai, có lẽ gia đình anh  đã mang trầu cau sang nhận con cháu. Nhưng vì chị sinh con gái nên chẳng  có chuyện trầu cau, anh trốn vợ con sang thăm mẹ con chị. Chị hiểu hoàn  cảnh của anh, hiểu hoàn cảnh của chị nên chị đón nhận và trân trọng tất  cả.
 Người  đàn bà xuất hiện ở gia đình chị sau ngày chị sinh con. Bà ta chẳng to  tiếng, chẳng chì chiết nhưng cũng đủ cay độc khiến chị chỉ biết ôm con  khóc. Sau ít phút diễn ra cuộc nói chuyện riêng với chị, bà ta ra về với  vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ. Chẳng ai biết cuộc gặp gỡ ấy hai người đàn bà  đã nói với nhau những gì, chỉ biết rằng sau đó, người đàn ông ấy không  còn đến chăm mẹ con chị nữa, chị lầm lũi chăm đứa con gái nhỏ một mình.
 Vẫn  với gánh rau mỗi buổi chợ quê, chợ huyện, chị cần mẫn kiếm từng đồng  nuôi con. Có lẽ, số phận đã bù đắp cho chị sau những bất hạnh mà chị  phải chịu đựng nên con gái chị lớn lên khỏe mạnh, xinh đẹp lắm. Nhìn  con, chị quên những đêm khuya vò võ ôm con tập tễnh, lê lết hát ru, vỗ  về con trẻ. Rồi con chị đến tuổi đi học, chị một lần nữa chấp nhận tủi  nhục, tìm người đàn bà đó để xin tha thứ, cho con nhận cha.
   Số phận đã bù đắp cho chị, con gái chị lớn lên khỏe mạnh, xinh đẹp lắm! (ảnh minh họa)Thời  gian trôi đi, những oán giận, hờn ghen của con người cũng phần nào  nguôi ngoai, chẳng chính thức nói thành lời nhưng người đàn bà ấy cũng   không còn quá cay nghiệt với con gái của chị. Sau lần ấy, thi thoảng  người ta thấy anh đón con bé ở cổng trường và chở nó về nhà thăm ông bà  nội. Duy chỉ có một điều không bao giờ người ta thấy chị đến gần ngôi  nhà chị đang sinh sống, cũng chẳng bao giờ thấy chị xuất hiện ở gia đình  chị.
 Năm  ngoái con gái An Bình của chị đã vào cấp III. Con bé học giỏi, xinh đẹp  và hiếu thuận. Mắt chị luôn ánh lên niềm tự hào hạnh phúc khi nhắc đến  con gái. Đó là lẽ sống, là ánh sáng trong cuộc đời ảm đạm của chị. Ở  tuổi 45, trông chị già và cằn cỗi. Sâu thẳm trong người đàn bà tật  nguyền ấy, sau niềm hạnh phúc làm mẹ là sự khao khát bản năng. Chị tâm  sự rằng, chẳng bất hạnh nào bằng phải sống trong cảnh vay mượn hạnh  phúc. Số phận không may mắn đã khiến chị đi từ bất hạnh này sang bất  hạnh khác. Đã có lúc chị tưởng chừng như gục ngã, muốn phó mặc, buông  xuôi khi phải một mình nuôi con, một mình chống chọi với khó khăn, bế  tắc.
 Trong  niềm hạnh phúc được làm mẹ của chị, luôn xen lẫn nỗi niềm cay đắng về  một gia đình không trọn vẹn. Chị thương con vì mình mà phải sống cảnh  không cha, chị thương cho bản thân mình. Nước mắt chảy ngược vào trong  tim vì chị biết, chị phải mạnh mẽ để sống vì con gái. Mọi thứ rồi sẽ  qua, đợi đến cuối cùng, có lẽ, chị có hạnh phúc tròn đầy…
 Nhi Quyên |