Kami
- Các  cuộc tuần hành biểu tình ôn hòa phản đối hành động ngạo ngược  của chính  quyền Trung quốc trên vùng Kinh tế đặc quyền trên Biển Đông  tại Việt  nam đã bước qua tuần thứ 7, càng về sau không khí các cuộc  biểu tình  càng sôi động, bất chấp sự bắt bớ thô bạo của phía chính  quyền. Điều đặc  biệt, đó là suy nghĩ tâm tư và sự công phẫn của những  người tham gia biểu tình cũng có những thay đổi lớn so với các cuộc biểu  tình của vài  tuần đầu tiên, người dân đã nghĩ chính quyền Việt nam  hiện nay đàn áp  người biểu tình hòng lấy lòng kẻ xâm lược phương Bắc. 
    Đó là lý do một  phần lớn những người tham gia các cuộc Biểu tình  tuần hành ôn hòa trong  hai tuần gần đây, họ đã rất bức xúc với cách  hành xử thô bạo của lực  lượng Công an, tuy nhiên điều đạt được  đó là  quần chúng tham gia biểu  tình đã không hề biết sợ, đã vượt qua nỗi sợ  hãi, họ không còn biết sợ  sự đàn áp bắt bớ của chính quyền. Đó là cái  thắng lợi lớn nhất mà các  cuộc biểu tình bước đầu đạt được. 
  
 
 Những người bị bắt ngồi trên xe vui vẻ tươi cười, họ đâu có sợ vì mình yêu nước
  Thực  tế trong hai ngày Chủ nhật 10 và 17/7 vừa qua đã cho thấy, cách   hành xử  chính quyền cho thấy họ chỉ chú trọng việc tìm cách giải tán   các cuộc  biểu tình, bằng sử dụng lực lượng thanh niên đeo băng đỏ bắt   người biểu  tình lên các chiếc xe bus, rồi đưa về trụ sở CA ở ngoại ô.   Nhưng cũng  chỉ sau một vài tiếng đồng hồ là họ đã buộc phải trả tự do   cho tất cả  mọi người. Bởi một lẽ đơn giản, những người biểu tình phản   đối quân xâm  lược, để bảo vệ chủ quyền của tổ quốc làm gì có tội gì để   có thể bắt giữ  và truy tố họ được ? Bắt bớ, truy tố bỏ tù họ thì lòi  ra  cái bộ mặt bán  nước, bây giờ thời và thế đã khác xa so với các cuộc   biểu tình chống  Trung quốc tháng 12 năm 2007. Những việc làm như vậy,   nghiễm nhiên bộc  lộ điểm yếu của chính quyền, đó là hoàn toàn bị  động,  bắt xong là lại  phải thả, không khác gì kiểu bắt cóc bỏ đĩa, vô  tác  dụng.
 
 Và họ tiếp tục biểu tình ngay khi ngồi trên xe của CS
  Đáng  ngạc nhiên, là ngày hôm qua 17/7/2011, ngay sau khi bị bắt đẩy lên   xe,  cuộc biểu tình lại tiếp tục nổ ra ngay trên những chiếc xe bus   “bắt  người” của công an, những người bị bắt do đi biểu tình, vì lòng   yêu nước  bị công an đàn áp, dùng vũ lực đẩy lên xe, đưa về trụ sở đã   hoàn toàn  không hề biết sợ. Những người biểu tình đã hiên ngang tiếp   tục hô vang  “Hoàng sa – Trường sa là của Việt Nam" và cất cao tiếng hát   “Dậy mà đi…”  ngay trên những chiếc xe bus bắt người ấy trong suốt cả   chặng đường dài  từ Cột cờ Hà Nội cho tới công an Mễ Trì.
 Cho tới 12g00 trưa ngày  17/7/2011, khi lượng lượng công an sau khi  thẩm  vấn qua loa, không đủ  khả năng kết tội những người bị bắt buộc  phải  trả tự do cho tất cả mọi  người.
  
 
 Những người bị bắt sau khi được trả tự do lại tiếp tục cuộc tuần hành,
biểu tình trênđường phố biểu thị lòng yêu nước của mình.
  Nhưng  chưa hết, đáng chú ý là ngay sau khi tất cả 46 người được trả tự   do,  một cuộc biểu tình tuần hành do chính họ khởi xướng, lại bắt đầu   ngay  giữa trưa nắng, từ trụ sở Công an Mễ Trì đi dọc suốt 3 cây số về   tới Bảo  tàng Hà Nội trên đường Phạm Hùng. Việc những người bị bắt lại   tiếp tục  cuộc tuần hành, biểu tình trên đường phố biểu thị lòng yêu   nước của mình  với các băng rôn, biểu ngữ và hô vang các khẩu hiệu. Đó   là biểu hiện  của lòng tự tin vì chính nghĩa, tình yêu nước, không sợ   hãi bất chấp bạo  quyền của những người tham gia biểu tình, cho dù mới   được trả tự do.
 Một  điều không thể nhắc đến đó là sự kiêng nể có giới hạn của lực  lượng   công an đối với các vị Nhân sĩ trí thức có tên tuổi, như GS.  Nguyễn  Huệ  Chi, Phạm Duy Hiển, Nguyễn Quang A, vợ chồng GS TS Nguyễn  Đông Yên,  TS  Đỗ  Xuân Thọ, TS Nguyễn Hồng Kiên, Đỗ Minh Tuấn, Thùy  Linh, Nguyễn  Xuân   Diện, Phạm Viết Đào, Trần Kim Anh, Trần Nhương,  Nguyễn Trọng  Tạo...  Điều đó cho thấy phía chính quyền cũng đã biết nể,  ngại và sợ  họ. Điều  đó cho thấy cho đến giờ chót, các vị đó vẫn bình  an vô sự.
 
 Lực lượng bảo vệ an ninh (security) của đoàn biểu tình ở Myanmar
  Một  điểm yếu của các cuộc biểu tình tuần hành ôn hòa chống Trung quốc   trong  các tuần qua, ngoài số lượng chưa đủ đông, nhưng lực lượng lại   còn bị  phân tán thành quá nhiều nhóm đơn lẻ. Điều đó cho thấy đoàn biểu   tình  rất dễ bị chia cắt thành nhiều khối, trong chớp nhoáng để lực   lượng Hồng  Vệ binh nhảy từ xe bus xuống có thể dễ dàng bắt bớ người   biểu tình.  Theo kinh nghiệm của các cuộc biểu tình mang tính chuyên   nghiệp ở Thái  lan, Hàn quốc, Myanmar hay Malaixia... vừa qua cho thấy,   khối người biểu  tình dù đông tới hàng vạn người, nhưng luôn được bao   bọc bởi một lực  lượng bảo vệ an ninh (security) của đoàn biểu tình, tay   nắm chặt tay  nhau để tạo một hàng rào người nhằm mục đích chống bị   chia cắt. Khi gặp  hàng rào của CSCĐ, ngăn cản đường không cho đi tiếp,   thì họ vẫn giữ  nguyên một khối, đứng yên chờ đại diện của mình trao  đổi  với cảnh sát để  xin mở đường, được hay không được thì vẫ giữ  nguyên  đội hình, để hành  tiến theo kế hoạch, tuyệt đối không rẽ ngang  rẽ tắt.  Vì đơn giản, biểu  tình là sự biểu thị sức mạnh của đám đông,  của một  khối thống nhất. 
Đó  là nói chuyện ở xứ người, nơi mà mọi việc,  kể cả  biểu tình cũng có luật  pháp hướng dẫn thực thi, còn ở xứ ta thì  lấy đâu  ra luật và người ta đâu  có hành xử theo luật pháp, nhất là  khi số người  tham gia còn quá ít ỏi.  Nhưng nếu trong tương lai, nếu  như chúng ta lôi  kéo được thành phần, cựu  chiến binh, thương binh (xe  ba bánh) ... đảm  nhận vai trò security cho  các cuộc biểu tình thì nghe  chừng cũng hơi bị  phiền cho phía chính  quyền.
 Qua quan sát hai cuộc biểu tình, bị đàn áp ngày 10 và 17/7  vừa qua  thì  kịch bản giải tán biểu tình của chính quyền cũng rất đơn  giản,  nghĩa là  cho xe bus áp sát, bốc người lên xe và mang về trụ sở  công an  ở Mỹ  đình khu vực ngoại ô. Làm thủ tục thẩm vấn qua loa một vài  giờ  đồng hồ  là thả hết.
 Do vậy, phải lấy độc trị độc, bằng cách dùng Mỹ   đình là nơi  tập trung để biểu tình, người biểu tình là thanh niên,  trung  niên tập  trung ở Vườn hoa Lê nin sẽ chủ động nhảy lên xe bus bắt  người của công  an, không cần chờ  cho họ bắt, vì không có gì đáng sợ  cả, bắt xong thì  phải thả, hơn nữa  chủ động nhảy lên xe chứ đâu phải  bị bắt. Số lượng  càng đông càng tốt,  để biểu tình ngay trên xe bus  trên đường về trụ sở  của công an ở Mỹ  đình. Số còn lại gồm các vị nhân  sĩ, trí thức và những  người bị "lỡ  chuyến" không nhảy lên được thì sẽ  tự đi đến khu vực này  để chờ bên  ngoài trụ sở Công an Mỹ đình đồng  thời để gây sức ép, nên  nhớ khu vực  này có rất nhiều sinh viên của các  trường Đại học sẵn sàng  tham gia.
 Nếu  như vậy, cuộc biểu tình chính thức sẽ hình thành và bắt đầu vào  đầu  giờ  chiều, khi công an đã thả hết người bị bắt để tiến về trung  tâm,  đi  đường nào kết thúc ở đâu ai mà biết được để đón lõng. Đừng câu  nệ  địa  điểm phải bắt buộc cứ phải là khu trung tâm, xung quanh ĐSQ  Trung  quốc.  Đoạn đường khoảng 10 km từ Mỹ đình về khu trung tâm không  quá xa,  nó sẽ  là cách để lôi cuốn không ít người cùng ra nhập đoàn  biểu tình.  Và đâu  cần phải vào tới khu trung tâm, giả sử đoàn biểu  tình nếu dừng  lại ở một  khu vực mật độ giao thông lưu thông cao thì  thử hỏi cái gì sẽ  xảy ra  với thủ đô Hà nội?
 Biểu tình phản đối Trung quốc của quần chúng  nhân dân ở Sài gòn và  Hà  nội đã làm cho chính quyền ở thế rất lúng túng,  càng thẳng tay đàn  áp  nhưng người biểu tình yêu nước thị họ càng bị suy  giảm và dần mất  lòng  tin đối với dân chúng. Quan trọng nhất là nó càng  lộ rõ bản chất  hèn  với giặc, ác với dân của đảng CSVN, nghĩa là "Đối với dân thì lòng đảng trùng ý giặc, ngược lại đối với giặc ý đảng ngược lòng dân"    của chính quyền Việt nam hiện nay. Do vậy, biểu tình chống giặc ngoại    xâm cũng phải thiên biến vạn hóa, đừng lặp đi lặp lại để chính quyền   chủ  động đối phó. Xin trích lại, một đoạn trong bài Phải dám nói thẳng, nói thật - Sợ cái gì?  tôi đã khẳng định "
Lòng    yêu nước của mỗi  công dân nếu thể hiện thông qua việc xuống đường     Biểu tình ôn hòa, bất  bạo động phản đối quân xâm lược, khi chúng vi     phạm chủ quyền lãnh thổ  của đất nước đâu phải là có tội?".
 Khi mỗi người chúng ta gạt bỏ được nỗi sợ hãi, thì mọi cái đều có thể xảy ra nếu như chúng ta muốn!
 Ngày 18 tháng 7 năm 2011
 —————-
*Đây là trang Blog cá nhân của Kami. Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á châu Tự do RFA