R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
Join Date: Dec 2008
Posts: 44,699
Thanks: 262
Thanked 591 Times in 456 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1 Post(s)
Rep Power: 60
|
Vào nhà vệ sinh 5 sao
Du lịch đến một thành phố lớn ven biển, tôi tự nhiên thấy tức bụng khi đang đi trên một đường phố nhộn nhịp.
Đưa mắt nh́n tứ phía mà không biết nhà vệ sinh công cộng ở đâu, tôi đang cuống lên th́ một người đàn ông trung niên đi qua hỏi tôi có phải muốn đi vệ sinh không. Tôi vội vàng hỏi ông ta có thể làm việc đó ở chỗ nào. Ông ta bảo tôi đi theo.
Đến trước một công tŕnh kiến trúc đàng hoàng, mỹ lệ, người đàn ông bảo: "Đây rồi!". Tôi kinh ngạc. Đây chắc là một hoàng cung chứ đâu có thể là nhà vệ sinh công cộng?
Nhà vệ sinh 5 sao Bishan County- Trùng Khánh (TQ)
Đúng lúc ấy, một cô gái xinh đẹp đi đến trước tôi, ngọt ngào: "Tôi là nữ hướng dẫn vệ sinh. Rất vinh hạnh được phục vụ. Mời ngài đi với tôi."
"Nhà vệ sinh hào hoa biết bao, vào đây nhất định phải trả tiền chứ?". Tôi hỏi.
Cô gái cười duyên dáng: " Chúng tôi nghĩ cùng ư nghĩ của khách đi vệ sinh, sốt ruột với sự sốt ruột của khách đi vệ sinh. Khách cứ tự nhiên sử dụng tiện nghi, xong xuôi mới trả tiền."
Bước vào cửa chính, tôi thấy trên một bức tường treo rất nhiều tranh, cô hướng dẫn viên vệ sinh giải thích: " Đây đều là tác phẩm của các danh họa được mời vẽ. Chúng tôi treo những họa phẩm nghệ thuật bất hủ này ở đây v́ muốn cho khách hàng cảm thấy đây không chỉ là nơi đi vệ sinh mà c̣n là một cung nghệ thuật. Ngài có thể hưởng thụ văn hóa nhà vệ sinh kỳ diệu không thể diễn đạt bằng lời này. Xin hăy thưởng thức bức thứ nhất: Mỹ nữ vào nhà vệ sinh".
"Được, xin hỏi ngài cần pḥng loại mấy? Nhà vệ sinh của chúng tôi chia làm ba loại. Loại một tốt nhất, trang bị đầy đủ, bồn cầu tiêu tiên tiến sẽ làm ngài vừa ḷng".
"Thế th́ cho tôi pḥng loại một"
"Pḥng loại một, buồng số một đă có người, xin ngài vào pḥng loại một buồng số hai. Tôi ở bên ngoài phục vụ ngài. Cạnh bồn cầu có điện thoại, xin ngài giữ liên hệ với tôi nhé!"
Cửa vào giống như đại sảnh khách sạn 5 sao
Cô gái hướng dẫn vệ sinh chưa nói xong tôi đă xông vào buồng số hai, v́ không thể nhịn được nữa. Bước vào, tôi ngạc nhiên há hốc mồm ra. Chỗ đi vệ sinh này không chỉ có salon, bàn trà, giường mà c̣n có điện thoại, ti vi, điều ḥa...nữa. Đúng lúc tôi ngồi xuống bồn cầu th́ từ bên ngoài vọng vào giọng cô hướng dẫn vệ sinh: "Xin ngài đi chầm chậm thôi, chúng tôi sẽ phục vụ ngài một nhạc phẩm tuyệt mỹ". Âm nhạc liền nổi lên, mềm nhũn, cũng chẳng biết là khúc ǵ. Nói chẳng ai tin, tôi nghe bản nhạc này th́ không thể rặn được nữa. " Cô ơi, có thể tắt âm nhạc đi không? Bản nhạc khiến tôi không đi được", tôi cầm điện thoại yêu cầu.
"Ồ, sao lại như thế?". Cô ta tắt nhạc rồi nói: "Anh chắc biết âm nhạc có thể làm cho ḅ mẹ tiết thêm sữa, gà mẹ đẻ thêm trứng đấy".
"Nhưng tôi không phài ḅ mẹ, cũng chẳng phải là gà mẹ!" Tôi đáp.
"Thế th́ để tôi ngâm cho ngài nghe một bài thơ vậy. Bài thơ này do một nhà thơ vĩ đại sáng tác, có nhan đề là A, nhà vệ sinh...
"Không, không cần, cái ǵ tôi cũng không muốn nghe". Phải mấy hai ba lần cầu khẩn cô hướng dẫn viên vệ sinh mới im đi cho. Pḥng vệ sinh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Tôi đi xong, khi vừa đứng dậy th́ lại nghe tiếng cô hướng dẫn viên vệ sinh: " Xin mời nằm lên giường, tôi sẽ massage cho ngài". Vừa dứt lời, cô ta đă bước vào pḥng. Tôi vội vàng: "Thôi, thôi, tôi không cần massage".
"Thế th́ xin ngồi xuống đă, chúng ta vừa uống cafe vừa nói chuyện phiếm. Tôi có thể hầu chuyện ngài về lịch sử nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh c̣n gọi là nhà xí, sự ra đời của nó có thể truy nguyên từ....".
"Tôi c̣n có công việc, để tôi đi". Tôi quyết định thô bạo cắt ngang lời cô ta.
Cô hướng dẫn viên vệ sinh thở dài: "Ngài đă bận rộn th́ chúng tôi đâu dám làm lỡ việc của ngài. Xin ngài trả tiền cho. Phí hướng dẫn vệ sinh, phí ngồi trên bồn cầu, phí âm nhạc, phí điện thoại....Tổng cộng là 1200 tệ."
Tôi bàng hoàng: "1200 tệ? Các người...các người mượn nhà xí để ăn cướp hả?".
"Chúng tôi không có mượn ǵ và cũng chẳng để làm ǵ cả. Nhà vệ sinh này tiêu chuẩn 5 sao, 1200 tệ c̣n là ưu tiên cho ngài đấy".
"ỉa một cục cứt mất 1200 tệ. Tôi không trả"
Mặt cô ta biến sắc, trở nên lạnh lùng, cười nhạt: "Không trả th́ đừng có mong ra ngoài. Ông xem, họ lại để cho ông ăn quỵt sao?"
Tôi quay đầu liếc sang, lập tức thấy ở cửa nhà vệ sinh có hai gă to như hai con beo đứng ở đó.
May mà cô ta không đ̣i 5000 tệ, tôi vừa trả 1200 tệ vừa nghĩ.
Khổng Hưng Dân / PNT
Mai Hương dịch (trong cuốn Hương t́nh yêu 7 dặm"
|