Trần Minh Khang, một tỷ phú công nghệ nổi tiếng, sống giữa ánh hào quang và những cuộc họp bạc tỷ, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, anh vẫn mang một nỗi trống trải không thể lấp đầy. Mười năm trước, anh đă đánh mất người con gái duy nhất từng khiến trái tim ḿnh rung động thật sự — Trần San.
Họ yêu nhau khi c̣n là sinh viên đại học. San là cô gái dịu dàng, thông minh và tràn đầy mơ mộng. Cô là người duy nhất từng dám thẳng thắn phản biện anh trong mọi cuộc tranh luận, và cũng là người đầu tiên khiến anh biết thế nào là hy sinh v́ người khác. Nhưng rồi, v́ một hiểu lầm không thể hóa giải, cùng những tham vọng lớn lao của Khang, họ chia tay trong nước mắt. Cô lặng lẽ rời đi, không một lời từ biệt.
Quá khứ giữa họ không chỉ là những kỷ niệm đẹp đẽ mà c̣n là chuỗi ngày giằng xé. Khang lúc ấy là một chàng trai đầy tham vọng, bị cuốn vào những kế hoạch khởi nghiệp, c̣n San th́ mơ về một gia đ́nh nhỏ, b́nh yên, nơi hai người có thể cùng nhau ăn tối, cùng nhau ngắm hoàng hôn. Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm khi San phát hiện ḿnh mang thai, nhưng khi cô ngập ngừng kể với Khang, th́ anh lại đang trên đường bay sang Mỹ để gọi vốn đầu tư. Anh đă bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng nhất đời cô, và cô th́ không c̣n đủ can đảm để chờ đợi thêm nữa.
Một lần căi vă dữ dội giữa đêm mưa, Khang đă buột miệng nói: “Nếu em thấy gánh nặng, th́ đừng mang nó vào đời anh!” Câu nói ấy như nhát dao đâm vào tim San. Cô nh́n anh lần cuối, nước mắt ḥa lẫn nước mưa, rồi bước đi không quay đầu lại.
Nhiều năm sau, khi đă có tất cả mọi thứ — danh vọng, tiền tài, quyền lực — Khang vẫn không thể quên được San. Anh t́m kiếm cô suốt bao năm trời, thuê những thám tử giỏi nhất, nhưng tất cả đều vô vọng. Cho đến một ngày, một tin nhắn ẩn danh được gửi đến ḥm thư cá nhân của anh chỉ với một ḍng duy nhất: “Cô ấy đă mất. Mộ ở quê nhà Cổ Lũng.”
Khang bỏ lại mọi cuộc họp, mọi hợp đồng, đáp chuyến bay đầu tiên về miền quê xa xôi ấy. Ngôi làng nhỏ nằm giữa rừng núi Yên Bái, vắng vẻ và b́nh yên đến lạ. Trên một ngọn đồi trầm mặc, anh t́m thấy mộ San. Một bia đá đơn sơ khắc ḍng chữ: Trần San (1980 – 2023) – Một đời lặng lẽ, yêu thương không oán trách.
Anh đứng lặng hàng giờ, gió chiều lồng lộng cuốn theo những kư ức xưa ùa về. Đôi vai run lên từng hồi. Nhưng khi anh quay lưng định rời đi, một cậu bé chừng tám, chín tuổi đứng trước mặt anh, đôi mắt đen nhánh, vầng trán cao, và đặc biệt là sống mũi cùng nụ cười — giống hệt anh.
“Chú là ai?” – cậu bé hỏi, giọng trong trẻo nhưng ánh mắt không giấu nổi sự đề pḥng.
“Cháu là… con của San?” – Khang hỏi lại, tim đập mạnh đến nghẹn thở.
Cậu bé gật đầu. “Cháu tên là Minh Dương. Mẹ cháu nói bố cháu là người rất tài giỏi, nhưng… đă đi xa.”
Khang quỳ sụp xuống, nước mắt không ḱm được nữa. Dương… Minh Dương. Cái tên gợi nhớ đến chính tên ḿnh. San đă để lại cho anh một đứa con — máu mủ ruột rà, mà anh không hề hay biết.
Một bà cụ từ xa đi tới, là người nuôi dưỡng Dương từ khi San mất. Bà kể lại mọi chuyện: sau khi rời thành phố, San trở về quê sinh sống giản dị, dạy học cho trẻ em nghèo. Khi phát hiện có thai, cô không hề oán trách hay t́m đến Khang, chỉ lặng lẽ sinh con và nuôi lớn cậu bé bằng tất cả t́nh thương. Cô vẫn giữ tấm ảnh hai người chụp chung thuở sinh viên và luôn nói với Dương: “Bố con là người tốt, nhưng mẹ không thể giữ được.”
Câu chuyện làm tim Khang như bị bóp nghẹt. Anh đă quá mải mê với thế giới của riêng ḿnh, để rồi đánh mất điều quư giá nhất đời. Trong suốt thời gian đó, San chưa từng than trách, chưa một lần yêu cầu ǵ từ anh, chỉ lặng lẽ yêu, lặng lẽ nuôi con trong âm thầm.
Những ngày sau đó, Khang ở lại Cổ Lũng, dọn dẹp ngôi nhà cũ của San, chăm sóc Dương và học cách làm cha. Cậu bé ban đầu c̣n xa cách, nhưng dần dà cũng mở ḷng khi cảm nhận được t́nh yêu chân thành nơi người đàn ông lạ từng chỉ xuất hiện trong những câu chuyện của mẹ.
Một buổi tối, Dương lặng lẽ đưa cho Khang một cuốn sổ tay của mẹ mà cậu giấu kỹ suốt mấy năm. Trong đó là những ḍng nhật kư của San, viết về những đêm mất ngủ v́ nhớ Khang, về khoảnh khắc đón Dương chào đời, về nỗi đau khi nh́n thấy con trai lớn lên mà không có bóng dáng người cha. Khang đọc từng trang mà nước mắt rơi lă chă. Anh ôm con trai vào ḷng, th́ thầm: “Bố xin lỗi… Bố đến muộn quá rồi.”
Khang đưa Dương về thành phố, cho cậu một cuộc sống đủ đầy hơn. Nhưng anh vẫn giữ lại ngôi nhà nhỏ ở Cổ Lũng, nơi anh và San đă gặp lại nhau lần cuối — qua một nấm mộ, và một ánh nh́n của đứa trẻ mang ḍng máu ḿnh.
Mỗi dịp giỗ San, hai cha con lại trở về, đặt những đóa hoa trắng lên mộ và kể cho mẹ nghe về những ngày tháng đă qua. Dương lớn lên thông minh, t́nh cảm, thừa hưởng sự cứng cỏi từ mẹ và bản lĩnh từ cha. Cậu bé chính là minh chứng sống động cho t́nh yêu không lời mà San đă để lại.
Và Trần Minh Khang, từ một tỷ phú kiêu hănh, cuối cùng cũng hiểu rằng: đôi khi, hạnh phúc không nằm ở đỉnh cao danh vọng, mà ở một mái nhà nhỏ, một đứa trẻ có đôi mắt giống hệt ḿnh, và một người phụ nữ đă yêu anh bằng cả cuộc đời.
VietBF@sưu tập