Ông chồng đang tưới cây sau vườn th́ vợ gọi:
Ông ơi, vô ăn tô cháo cho nóng. Tôi mới nấu 2 tô cháo bào ngư đây ń.
Ờ, bà sắp sẵn ra đi, tui rửa tay rồi vô liền. Nhà vắng v́ con cái nay đă lớn, như những cánh chim đă bay đi bốn phương trời, chỉ c̣n 2 con khỉ già ngồi "thù lù" ở hai bên cái bàn rộng mênh mông.
Bà ngước đôi mắt bồ câu "quá đát" lên nh́n ông:
-Mỗi lần nh́n ông ăn, tui lại nhớ tới ngày xưa, hồi ông rủ tôi trốn học đi lên ḍng Thiên An chơi. Đâu ông đưa tay tôi nắm chút coi.
Ông chồng trễ cặp kính lăo xuống chăm chú nh́n bà vợ, ḷng thầm nhủ "Coi con mụ ni đă già rồi, mà c̣n bày đặt Rồ men tíc" nhưng nh́n gương mặt nhăn nheo của vợ, ông thấy tội nghiệp quá nên đưa tay ra.
Chiếc bàn th́ rộng, mà bà vợ thuộc dạng thiếu thước tấc, nên bà đứng lên, với tay ra nắm lấy bàn tay ông, run run nói:
- Lấy nhau đă 40 năm rồi, có 4 mặt con mà bây giờ mỗi lần cầm tay ông là tui như bị điện giựt, ngực tui nó nóng ran lên đây nè.
Ông khẽ khàng nắm lấy tay bà:
-Bà nói đúng, ngực bà không nóng ran lên sao được, v́ 2 cái núm vú của bà đang nhúng vô tô cháo nóng kia ḱa!!!
VietBF@sưu tập
|