Có công ty nước ngoài nọ đăng báo tuyển nhân sự, có 3 ứng viên người Việt Nam, Lào và Thái Lan đến dự tuyển. Sau khi qua các phần thi về chuyên môn cả ba đều đạt cả...đến lúc bàn về vấn đề tế nhị nhất là chuyện lương bổng. Cha trưởng pḥng tuyển dụng hỏi anh Lào trước:
- Anh đề nghị mức lương của ḿnh là bao nhiêu?
Nghĩ ḿnh thân phận bọt bèo, bằng cấp loại giỏi nhưng nhà nghèo lại đang cần việc làm để mưu sinh, thằng Lào đề nghị mức lương mà nó cho rằng chắc chắn 2 thằng kia sẽ không thể chấp nhận được:
- Em chỉ xin 500 USD mỗi tháng thôi.
Đến lượt anh Thái Lan. Nghĩ ḿnh dù sao cũng đi du học ở Mẽo về, bằng cấp treo kín người khỏi phải mặc quần áo, tiếng Anh nói như Tây...V́ vậy, mức lương phải tương ứng với khả năng một chút, phải gấp đôi thằng Lào:
- Tôi đề nghị cho tôi hưởng mức lương 1.000 USD mỗi tháng.
Đến lượt thằng VN vào pḥng. Hỏi về mức lương anh Việt Nam không ngần ngại phang luôn:
- Bác cứ cho em 1.500 USD một tháng đi.
Cha trưởng pḥng tuyển dụng mắt lồi ra:
- Anh chỉ có vài năm kinh nghiệm làm việc, bằng cấp không có, Tiếng Anh th́ "phọt phẹt", anh nghĩ sao mà lại đ̣i mức lương cao nhất trong 3 người?
- Dạ, em tính thế này: Nếu được hưởng mức lương 1.500 USD mỗi tháng, em chỉ lấy 500 thôi, 500 gửi anh "uống nước", c̣n 500 em sẽ thuê thằng Lào nó làm.
VietBF@sưu tập
|