Dân cứu Vin, thì ai cứu dân?
Theo số liệu thống kê, quý 2/2025, tổng nợ phải trả của Vingroup lên tới 806 nghìn tỷ đồng, trong khi vốn chủ sở hữu chỉ 159 nghìn tỷ. Trong khi đó, chi phí bán hàng, quản lý, lãi vay vẫn ngốn đều, khiến quý này lỗ hơn 13 nghìn tỷ chỉ từ hoạt động kinh doanh chính.
Nguyên nhân là do doanh số xe giảm mạnh, thị trường quốc tế chưa ăn thua, còn trong nước thì bán xe cũng kèm theo cả chiến dịch truyền thông dày đặc. Nói cách khác, tiền kiếm được chẳng đủ bù cho tiền tiêu.
Nếu dân không tiếp tục mua, hoặc Nhà nước không nâng đỡ, thì Vin có nguy cơ ngã quỵ.
Nhưng nếu dân cứu Vin, thế ai sẽ ra tay cứu dân? Khi xăng, điện, nước, thuế… vẫn cứ tăng đều, mà ví người dân thì ngày càng xẹp.
Chính quyền nâng đỡ Vin bằng cách ép dân mua xe điện. Nhưng họ quên rằng nếu như dân đồng lòng tránh xa Vin, thì cả chính quyền lẫn Vin chỉ có một con đường duy nhất vào ngõ cụt.
Muốn cứu Vin, chính quyền phải hy sinh túi tiền riêng của mình, bằng cách giảm thuế, hỗ trợ dân sinh, tăng cường chính sách tốt cho các doanh nghiệp tư nhân,... có như vậy, nền kinh tế mới vực dậy, dân mới có tiền để nuôi Vin như chính quyền muốn.
Lựa chọn đi, chiếc ghế của mình hay là Vin đây các ông quan ơi?
Linh

Trong khi chính quyền Hà Nội đang ra sức ép người dân bỏ xe xăng, mua xe điện, thì Metro Hà Nội – một doanh nghiệp nhà nước lại ra lệnh cấm mang xe điện và xe có pin vào ga, lên tàu vì… sợ cháy nổ.
Một cú tát trời giáng vào chính sách “xanh” của lãnh đạo. Hoá ra không chỉ dân lo cháy, mà đến lãnh đạo Metro cũng run khi thấy pin xe điện, vậy mà chính quyền vẫn ép dân mua rồi chứa xe điện trong nhà. Nếu ga tàu không dám chứa, tàu không dám chở, vậy nhà dân sẽ là kho thuốc nổ. Rồi lỡ cháy xảy ra, ai chịu trách nhiệm, hay dân lại bị phạt 50 triệu, bị đi tù…
Những vụ cháy liên quan đến xe điện gần đây dồn dập, nhưng báo chí bị khóa miệng. Xe điện rõ ràng không an toàn, nhưng vì lợi ích, lãnh đạo không cần coi trọng mạng sống của dân. Ai rồi cũng sợ cháy, chỉ có lãnh đạo là không, vì họ không ở chung tường, chung mái với cục pin. Họ ở biệt thự, lái xe xăng biển xanh, cháy nổ chỉ là chuyện của dân đen.
Cô Ba

Chính quyền vẫn nghêu ngao từ ngày này qua tháng khác, rằng “đất nước là của dân, do dân, vì dân”. Nhưng thực tế thì khác. Nếu đất nước thật sự thuộc về dân, sao tiếng nói của dân không được coi trọng? Sao những kiến nghị, những bức xúc từ người dân hàng ngày lại bị bỏ qua hoặc bị đè nén?
Đất nước thực tế đang vận hành theo ý Đảng, dưới sự kiểm soát chặt chẽ của lực lượng công an, không phải vì dân mà vì giữ trật tự cho bộ máy chính quyền. Nếu dân bức xúc, phản đối hay đòi hỏi quyền lợi thì bị gắn mác là “phản động”, bị áp đặt kỷ luật, thậm chí bị đe dọa đến tính mạng. Đó không phải là đất nước của dân mà là đất nước của sự quản lý, của sự kiểm soát.
VinFast đang là cái tên được nhà nước nâng đỡ như “con gà đẻ trứng vàng”. Doanh nghiệp này đang chiếm quá nhiều ưu ái. Từ việc ép dân mua xe điện, tới việc dùng tiền ngân sách hỗ trợ, VinFast ngày càng lớn mạnh, nhưng dân thì chưa chắc đã giàu hơn. Cái gọi là phát triển vì dân có khi chỉ là phát triển vì VinFast.
Đất nước này, bộ máy quyền lực đang vận hành vì lợi ích của Đảng, dưới sự bảo vệ của công an, và phục vụ cho lợi ích doanh nghiệp VinFast. Dân vẫn chỉ là những người góp thuế, đóng phí, còn tiếng nói thì bị bỏ ngoài tai.
Đó mới là sự thật, chứ không phải là đất nước của dân như những gì chúng ta vẫn được nghe.
Linh

Cán bộ như Việt Nam đúng là “quý hiếm” trên thế giới!
Chỉ vì một con gà lôi trắng thôi, mà chính quyền Việt Nam xử lý như thể vừa phá đường dây buôn ngà voi xuyên lục địa. Lúc thì bảo loài này “quý hiếm, cấm đánh bắt, buôn bán”. Lúc lại bảo “không cấm tuyệt đối, chỉ hạn chế thôi”. Luật thì mập mờ, còn dân cứ phải mò mẫm, chẳng biết đâu mà lần.
Nếu rõ ràng ngay từ đầu, chỉ cần gọi anh nông dân lên, giải thích giống này thuộc danh mục quản lý đặc biệt, và đề nghị tự nguyện bàn giao cho ban bảo tồn, thì mọi chuyện đã nhanh gọn, chẳng cần đến tòa án, cũng chẳng mất thêm đồng thuế nào của dân.
Nhưng ở ta, thay vì quản lý bằng trí tuệ, người ta lại khoái quản lý bằng còng số 8. Một vụ việc có thể giải quyết trong một buổi chiều, lại biến thành “hồ sơ trọng án” kéo dài, tiêu tốn nhân lực, tiền bạc và niềm tin của người dân vào pháp luật.
Cứ cái đà này, e rằng thứ quý hiếm nhất ở Việt Nam không phải là gà lôi trắng, mà là quan chức thực sự có tâm, có tầm, vì so với thế giới, giống này ở ta… gần như tuyệt chủng.
Linh