Cuộc hôn nhân của tôi từng là h́nh mẫu lư tưởng: một người chồng điềm đạm, nguyên tắc và luôn bên cạnh tôi trong từng buổi khám thai. Cho đến một chiều, tin nhắn ngân hàng lóe sáng trên điện thoại anh – và tôi chợt nhận ra ḿnh không phải là người duy nhất anh đang âm thầm chăm lo.
Tôi từng tin rằng hôn nhân của ḿnh là sự lựa chọn đúng đắn. Anh ít nói nhưng sống trách nhiệm. Không bia rượu, không tụ tập bạn bè thâu đêm, tiền nong rành mạch, và luôn nhớ đưa tôi đi khám thai đúng lịch. Một người đàn ông như vậy tưởng như có thể làm điểm tựa cho cả một đời.
Cho đến một ngày, niềm tin ấy vỡ vụn chỉ bởi một ḍng thông báo hiện lên trên màn h́nh điện thoại anh để quên trong pḥng khách:
“Bạn vừa chuyển 5.000.000 VNĐ đến tài khoản X.T.D với nội dung: chi phí hàng tháng.”
Tôi chết lặng. X.T.D không phải ai xa lạ, đó chính là người yêu cũ của anh, mối t́nh đại học từng kéo dài gần 4 năm. Tôi từng nghe anh kể về cô ấy như một kỷ niệm đă khép lại. Một người đă ra đi du học, chia tay trong êm đẹp, không liên quan đến hiện tại. Tôi không ghen với quá khứ, v́ tôi tin ḿnh là lựa chọn hiện tại và duy nhất. Nhưng… tại sao lại là “chi phí hàng tháng”?
Linh cảm mách bảo tôi mở điện thoại, lần đầu tiên đăng nhập vào tài khoản ngân hàng chung, thứ mà trước nay tôi luôn tin tưởng anh giữ ǵn. Sáu tháng liên tiếp, cùng một giao dịch, cùng một nội dung.
Tôi ngồi thụp xuống. Thai đă lớn, bụng nặng trĩu khiến tôi càng choáng váng. Làm ầm lên ư? Rời đi khi con chưa kịp chào đời? Hay giả vờ không biết?
Ảnh minh họa.
Tối đó, tôi không ăn. Anh vẫn gắp đồ ăn cho tôi như mọi ngày, b́nh thản như thể chẳng có ǵ xảy ra. Tôi không chịu nổi nữa. Tôi hỏi: “Anh c̣n liên lạc với người yêu cũ à?”
Anh sững lại. Rồi khẽ gật đầu. “Anh có chuyện định nói… nhưng không biết bắt đầu thế nào.”
Anh lấy điện thoại, đưa tôi xem một bức ảnh: một bé gái khoảng 4 tuổi, đôi mắt giống hệt anh. Anh lặng lẽ nói: “Con bé là con anh.”
Th́ ra, sau khi chia tay, cô ấy từng quay lại báo có thai. Không đ̣i hỏi ǵ, chỉ chọn làm mẹ đơn thân. Gia đ́nh cô ấy phản đối việc anh nhận con. Họ thỏa thuận: không công khai, không gặp gỡ, nhưng anh có thể hỗ trợ tài chính nếu muốn.
Anh giấu tôi không phải v́ muốn lén lút, mà v́ sợ tổn thương, sợ tôi không đủ vững vàng để đón nhận chuyện đó khi sắp sinh con.
“Anh xin lỗi. Nhưng anh chưa từng phản bội em. Em có thể giận, nhưng đừng để con ḿnh lớn lên trong nghi ngờ.”
Tôi không nói ǵ. Nhưng trong ḷng, tôi hiểu: không phải ai giữ bí mật cũng là người tệ bạc. Anh đă chọn cách âm thầm làm tṛn trách nhiệm với đứa trẻ không có quyền chọn cha, cũng như đang bên tôi trong hành tŕnh làm cha lần thứ hai.
Tôi chưa thể tha thứ ngay. Nhưng tôi không c̣n giận nữa. V́ con tôi đă dạy tôi một điều: cha mẹ không cần hoàn hảo, chỉ cần đủ can đảm để đi tiếp, qua những vết nứt, để giữ một mái nhà c̣n ấm.