HOME-Au
HOME-Au
24h
24h
USA
USA
GOP
GOP
Phim Bộ
Phim Bộ
Videoauto
VIDEO-Au
Home Classic
Home Classic
Donation
Donation
News Book
News Book
News 50
News 50
worldautoscroll
WORLD-Au
Breaking
Breaking
 

Go Back   VietBF > Other News|Tin Khác > Stories, Books | Chuyện, Sách


Reply
 
Thread Tools
  #1  
Old  Default Cưới chồng già để trả nợ cho bố, tôi chết lặng trong đêm động phòng
Tôi tên là Lan, 25 tuổi. Từng là sinh viên giỏi của một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội, tôi luôn nghĩ tương lai mình sẽ rực rỡ như bao người trẻ khác. Cực chẳng đã phải nhận lời lấy một ông gi/à giàu có để trả món nợ 2 tỷ cho bố. Mặc dù không cam tâm nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm được để báo hiếu bố mẹ lúc cả nhà lâm nguy. Đám cưới được tổ chức linh đình nhưng tôi không thể hé môi cười. Tôi cứ nghĩ đời mình coi như xong, chẳng còn gì để mất nữa rồi. Thế nhưng lúc chuẩn bị động phòng, tôi s/ố/c nặng…

Tôi tên là Lan, 25 tuổi. Từng là sinh viên giỏi của một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội, tôi luôn nghĩ tương lai mình sẽ rực rỡ như bao người trẻ khác. Nhưng cuộc sống không bao giờ diễn ra như những gì ta tưởng tượng.

Ba tôi là một người hiền lành, chất phác, cả đời chỉ biết bán hàng tạp hóa ở quê. Mẹ tôi thì yếu ớt, hay đau ốm. Chúng tôi không giàu, nhưng cũng đủ sống qua ngày nếu mọi thứ suôn sẻ. Thế rồi, tai họa ập đến.

Ba tôi vì tin bạn, đứng tên vay nợ giúp người ta 2 tỷ. Người ta bỏ trốn. Cả gia đình như rơi xuống vực thẳm. Chủ nợ dọa sẽ siết nhà, kiện ra tòa. Mẹ ngất lên ngất xuống. Tôi hoảng loạn, nhưng biết mình phải làm gì đó. Tôi không thể để ba mẹ già phải ngồi tù vì một quyết định ngu ngốc.

Trong lúc tuyệt vọng, dì tôi – một người họ hàng xa ở thành phố – giới thiệu tôi với ông Lâm, 52 tuổi, chủ một chuỗi nhà hàng lớn. Ông ấy góa vợ, không có con, sống một mình trong căn biệt thự to giữa trung tâm thành phố. Dì bảo: “Cháu chỉ cần làm vợ ông ấy, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”

Tôi chết lặng. Lấy một người đàn ông đáng tuổi cha mình ư? Không tình yêu, không tương lai, chỉ để trả món nợ cho ba?

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thất thần của mẹ, đôi tay chai sần run rẩy của ba, tôi không thể ích kỷ. Tôi gật đầu.

Đám cưới được tổ chức ở một khách sạn sang trọng bậc nhất Hà Nội. Váy cưới của tôi trắng muốt, đắt tiền, nhưng lòng tôi lạnh như băng. Tôi không thể nở nổi một nụ cười. Khách khứa rôm rả, nhưng tôi chỉ thấy mọi thứ như một bộ phim mà mình là diễn viên bất đắc dĩ.

Ông Lâm lịch lãm, nói năng nhẹ nhàng. Ông không đụng chạm gì tôi trong suốt quá trình chuẩn bị đám cưới. Nhưng tôi không thể rung động. Trong tôi chỉ là sự bất lực và cam chịu.

Tôi tự nhủ: “Coi như đời mình đến đây là hết. Bù lại, ba mẹ sẽ không phải ra đường, không phải chịu nhục vì nợ nần.”

Đêm tân hôn đến. Tôi ngồi thu mình trên giường, hai tay siết chặt váy ngủ mỏng manh. Trong đầu tôi chỉ có một chữ “sợ”.

Tiếng cửa mở. Ông Lâm bước vào, tay cầm ly rượu vang.


Tôi cúi đầu, không dám nhìn. Trái tim đập thình thịch.

Nhưng rồi ông nói một câu khiến tôi choáng váng:

– Em yên tâm, anh không cưới em vì nhu cầu xác thịt. Thực ra… anh bị ung thư.

Tôi ngẩng lên, chết lặng.

– Anh chỉ còn sống được khoảng 6 tháng đến 1 năm nữa, bác sĩ nói vậy. Anh không có người thân, không con cái, không ai kế thừa cả cơ ngơi này. Anh cần một người làm bạn, một người có thể tiếp tục sống thay anh.

Tôi không tin vào tai mình.

– Vậy… tại sao lại là tôi?

Ông Lâm cười buồn:

– Vì anh thấy trong mắt em có thứ mà những cô gái trẻ kia không có: sự hy sinh. Anh đã từng yêu một người như thế, nhưng cô ấy mất vì tai nạn. Khi biết mình sắp chết, anh không muốn chết trong cô độc. Coi như… chúng ta giúp nhau đi nốt đoạn đường cuối cùng.

Tôi không biết nói gì, chỉ thấy tim mình thắt lại. Tất cả những gì tôi tưởng tượng về ông – một kẻ giàu có tham lam, ham sắc – hoàn toàn sụp đổ. Trước mặt tôi là một con người cô đơn, đang níu lấy chút ý nghĩa cuối cùng của đời mình.

Từ hôm đó, tôi sống trong biệt thự cùng ông Lâm, với danh nghĩa là vợ. Nhưng ông chưa một lần chạm vào tôi. Mỗi sáng, chúng tôi ăn sáng cùng nhau, ông kể cho tôi nghe những chuyến đi, những thất bại, những bài học cuộc đời. Tôi dần hiểu hơn về người đàn ông này – một doanh nhân từng trải nhưng quá cô đơn.

Tôi bắt đầu quản lý giúp ông vài việc ở nhà hàng. Dưới sự hướng dẫn của ông, tôi học được nhiều thứ: cách nói chuyện với nhân viên, cách lên kế hoạch kinh doanh, cả cách xử lý khủng hoảng.

Tôi không còn thấy mình là “vật thế thân trả nợ” nữa. Tôi thấy mình đang được sống, được học hỏi, và hơn hết, được tin tưởng.

Mỗi lần ông đi khám bệnh, tôi đều đi cùng. Có những hôm ông về nhà, mặt mày nhợt nhạt, tôi không thể cầm nước mắt. Dù không dám thừa nhận, nhưng tôi biết – tôi đang yêu người đàn ông này.

Một buổi chiều đầu đông, khi tôi chuẩn bị cho ông một bữa cháo gà như thường lệ sau đợt hóa trị, điện thoại ông rung lên. Là bác sĩ điều trị. Tôi vội nghe vì ông đang ngủ.

Giọng vị bác sĩ khiến tôi chết sững:

– Bác sĩ Nguyễn đây. Chúc mừng, kết quả kiểm tra gần nhất cho thấy anh Lâm hoàn toàn khỏe mạnh. Khối u trước đây chỉ là u lành, không cần lo nữa. Anh ấy may mắn thật.

Tôi gần như đánh rơi điện thoại. Tim tôi loạn nhịp.

– Anh ấy… không bị ung thư?

– Không. Chúng tôi đã thông báo từ 3 tháng trước. Nhưng anh ấy nói không muốn điều trị gì thêm. Có chuyện gì vậy cô?

Tôi tắt máy, tay run lẩy bẩy.

Thì ra… tất cả chỉ là một lời nói dối.

Một điệu nhảy gợi cảm khiến cả thế giới phát cuồng
Tìm hiểu thêm
Tối đó, tôi ngồi đối diện ông, ánh mắt căng đầy nước mắt:

– Tại sao lại lừa tôi? Ông không bị ung thư…

Ông Lâm không ngạc nhiên. Ông lặng im một lúc lâu rồi nói:

– Vì nếu không như vậy, em sẽ không bao giờ chấp nhận lấy anh. Em sẽ hận anh suốt đời.

– Thế còn bây giờ? – Tôi nghẹn ngào – Ông nghĩ tôi sẽ cảm ơn vì bị lừa ư?

Ông bước đến, nhẹ nhàng cầm tay tôi:

– Anh không dám mong em yêu anh. Nhưng anh yêu em. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy em đứng ngoài cửa, lo lắng vì món nợ của gia đình, đôi mắt ấy khiến anh không thể rời đi. Anh muốn bảo vệ em, dù chỉ một thời gian ngắn.

Tôi bật khóc. Tôi đã từng căm ghét cuộc hôn nhân này. Nhưng giờ đây, khi biết mình bị lừa – một cách đầy yêu thương – tôi lại không thể giận nổi.

Tôi tự hỏi: tình yêu có thể đến từ dối trá không?

Có lẽ là có, nếu dối trá đó không làm tổn thương ai – mà ngược lại, chỉ khiến trái tim rung động…

Sau đêm hôm đó, tôi dọn ra phòng riêng. Không phải vì giận ông Lâm, mà vì tôi cần thời gian để suy nghĩ. Mọi cảm xúc trong tôi lẫn lộn: đau, hờn, thương, rồi lại đau. Một phần trong tôi muốn bỏ đi ngay lập tức – như một cách để trốn chạy. Nhưng phần còn lại, lớn hơn, lại khiến tôi nán lại.

Tôi nhìn ông Lâm bằng con mắt khác. Không còn là “người chồng già” tôi phải chịu đựng để trả nợ nữa. Ông là người đàn ông đã một mình gánh lấy cô đơn, lặng lẽ yêu tôi theo cách riêng. Một tình yêu trưởng thành, biết hy sinh và không mong hồi đáp.

Nhưng trái tim tôi không thể dễ dàng tha thứ. Dù là vì tình yêu, thì việc dối lừa một người cũng là điều tôi khó chấp nhận.

Ba ngày sau, ông Lâm viết cho tôi một lá thư tay, để lại trên bàn ăn sáng.

“Lan à,
Anh xin lỗi vì đã dối em. Nhưng anh không biết cách nào khác để giữ em bên cạnh, để bảo vệ em khỏi số phận nghiệt ngã mà em sẵn sàng chấp nhận vì gia đình. Anh không sợ em giận, chỉ sợ em đau. Nếu em muốn rời khỏi cuộc sống này, anh sẽ không giữ. Nhưng nếu em ở lại, anh hứa sẽ không bao giờ khiến em tổn thương thêm một lần nào nữa.
– Lâm.”

Tôi đã đọc đi đọc lại lá thư ấy hàng chục lần.

Tháng sau đó, tôi bắt đầu trở lại làm việc tại chuỗi nhà hàng. Tôi lấy lý do “đang ly thân” để giữ khoảng cách. Nhưng kỳ lạ thay, trong thời gian xa ông, tôi mới nhận ra mình đã quen với những bữa cơm tối có ông ngồi đối diện, quen với giọng nói ấm trầm kể chuyện ngày xưa, quen với ánh mắt ông nhìn tôi – đầy tôn trọng và nhẹ nhàng.

Tôi tìm đến bác sĩ Nguyễn – người điều trị cho ông Lâm – để hỏi thêm về bệnh tình của ông.

Bác sĩ thở dài:

– Cậu Lâm từng bị trầm cảm nặng sau khi vợ mất trong tai nạn 10 năm trước. Lúc ấy, tôi đã nghĩ anh ta sẽ không qua được. Rồi bất ngờ anh vực dậy được bằng việc kinh doanh. Nhưng cái bóng cô đơn vẫn theo anh ấy suốt. Có lần anh bảo tôi: “Bác sĩ ạ, nếu tôi chết vì bệnh thì dễ chịu hơn là chết trong cô độc.”

Tôi nghẹn ngào. Người đàn ông tôi từng nghĩ là kẻ máu lạnh, thực ra chỉ là một trái tim mỏi mệt đang tìm kiếm chút hơi ấm cuối cùng. Và bằng cách nào đó, tôi – một cô gái tỉnh lẻ, chẳng có gì trong tay – đã trở thành ánh sáng duy nhất của ông lúc đó.

Một đêm trời mưa rất lớn, tôi đang chuẩn bị về quê thì nhận được điện thoại từ quản gia: “Cô Lan ơi, ông Lâm bị ngất trong phòng làm việc.”

Tôi như chết điếng, lao vội đến bệnh viện.

Ông bị kiệt sức sau nhiều ngày thức trắng lo cho dự án nhà hàng mới. Tôi nắm chặt tay ông, cảm nhận bàn tay vốn luôn vững vàng giờ đây lạnh ngắt. Lòng tôi đau như dao cắt.

Khi ông tỉnh lại, thấy tôi ngồi bên, ông mỉm cười yếu ớt:

– Em vẫn còn ở đây sao?

Tôi siết tay ông:

– Em không đi đâu cả. Em… xin lỗi, vì đã hiểu lầm và chạy trốn.

Nước mắt tôi rơi xuống tay ông. Lần đầu tiên, tôi chủ động ôm lấy ông, không vì trách nhiệm, không vì lòng biết ơn, mà vì tôi thực sự muốn làm điều đó.

Đó là đêm đầu tiên tôi nằm trong vòng tay ông – không còn sợ hãi, không còn miễn cưỡng. Chúng tôi không động chạm thể xác. Chỉ đơn giản là nằm bên nhau, nghe tiếng mưa rơi, nghe tiếng tim mình đập – lần đầu tiên cùng một nhịp.

Chuyện một cô gái trẻ lấy chồng già vì nợ nần từng là đề tài bàn tán xôn xao. Nhưng khi tôi và ông Lâm cùng xuất hiện trong một chương trình truyền hình về “những cặp đôi vượt qua định kiến xã hội”, dư luận lại thay đổi thái độ.

Tôi kể câu chuyện của mình – không bi kịch hóa, không khoe mẽ – mà chỉ đơn giản là câu chuyện của hai con người lạc lõng, tìm thấy nhau giữa những mảnh vỡ của cuộc đời.

Ông Lâm sau đó tặng lại một nửa cổ phần nhà hàng cho tôi – không phải vì tôi là vợ, mà vì ông tin tôi có thể điều hành chúng.

Tôi dần trưởng thành, mạnh mẽ, không còn là cô gái quê rụt rè năm nào. Tôi bắt đầu tự đứng trên đôi chân mình.

Sân vườn ngập nắng, một đứa trẻ con trai đang chạy lon ton trong bộ đồ trắng tinh, miệng líu lo gọi:

– Bố ơi! Mẹ ơi!

Tôi mỉm cười, quay sang nhìn ông Lâm đang ngồi đọc sách trong bóng mát. Mái tóc ông bạc thêm, nhưng ánh mắt vẫn hiền hậu như xưa.

Phải, chúng tôi đã có một đứa con. Dù bác sĩ từng nói cơ hội gần như bằng không, nhưng phép màu đã đến.

Có thể cuộc sống không cho bạn một khởi đầu công bằng, nhưng nếu bạn sống bằng cả trái tim, bạn có thể viết lại kết thúc theo cách riêng mình.

Tôi từng nghĩ lấy chồng già là dấu chấm hết của tuổi trẻ. Nhưng hóa ra, đó lại là khởi đầu của một câu chuyện tình đẹp – và thực sự đáng sống.

VietBF@ sưu tập
VIETBF Diễn Đàn Hay Nhất Của Người Việt Nam

HOT NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOME

Breaking News

VietOversea

World News

Business News

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

History

Thơ Ca

Sport News

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

Canada Tin Hay

USA Tin Hay

VietBF Homepage Autoscroll

VietBF Video Autoscroll Portal

Home Classic

Home Classic Master Page



PinaColada
R11 Tuyệt Thế Thiên Hạ
Release: 05-01-2025
Reputation: 136963


Profile:
Join Date: Oct 2013
Posts: 119,038
Last Update: None Rating: None
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	171.jpg
Views:	0
Size:	183.2 KB
ID:	2519766  
PinaColada_is_offline
Thanks: 9
Thanked 7,860 Times in 6,989 Posts
Mentioned: 2 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 23 Post(s)
Rep Power: 138
PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9
PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9
Reply

User Tag List


Lá Cờ Vàng – Giấc Mơ Nhỏ Và Vận Mệnh Lớn Của Dân Tộc Những trùng hợp rợn người trong lịch sử nhân loại Những bí mật bên trong xác ướp Ba Đình
Dân kinh doanh trả giá đắt vì chính sách thuế của Cộng Sản Trăm năm bia đá cũng mòn, bia hám danh thì còn mãi Sài Gòn ‘bỏ phố’: Mặt bằng trăm triệu, đèn tắt và kỷ nguyên thu mình của người kinh doanh
Costco kiện thuế quan: Cú tát 2.000 USD vào lời hứa ‘năm sau’ của ông Trump 401k – IRA – IUL: Ba cái ‘hũ để dành’ ở Mỹ, xài trật là mất toi tuổi già Chi bộn tiền làm đẹp, giờ ôm rổ mỹ phẩm mà run: Nỗi hoang mang của khách Mailisa sau ngày thẩm mỹ viện tắt đèn
Cột điện gỗ Mỹ để: Nửa thế kỷ vẫn đứng vững ở miền Nam Việt Nam Việt Nam sau 50 năm: Quyền được tự hào và nghĩa vụ… tự chịu đựng Thất thủ trước mưa lũ: Khi bộ máy cứu nạn chỉ còn là những công điện trên giấy
Từ quán phở tị nạn đến tiệm ăn làn sóng mới Hai cái bắt tay lịch sử Nixon – Thiệu và bi kịch một đồng minh bị bỏ rơi Lũ đã dâng tới nóc nhà rồi, lệnh cứu hộ mới ký: 24 giờ vàng bị đánh cắp bởi hai chữ “chờ lệnh”
Việt Nam dưới chế độ cộng sản: Có thật đáng để tự hào? Từ thuyền nhân Việt Nam đến công tố viên hạ gục “Kẻ sát nhân Golden State” Mỹ chính thức “khai tử” đồng penny: Chia tay 1 cent sau 232 năm lặng lẽ trong túi áo người dân
Địa đạo Củ Chi: Huyền thoại tuyên truyền và sự thật bị chôn trong đất đỏ Saudi bắt tay đại gia AI Mỹ: canh bạc nghìn tỷ USD của Thái tử Mohammed bin Salman Walmart – “liều thuốc giải” cho cơn khủng hoảng chi phí sinh hoạt ở nước Mỹ
Trump khoe “thời hoàng kim” dưới mái vòm McDonald’s, trong khi người Mỹ vẫn ngộp vì tiền chợ tiền nhà Doanh nghiệp nhỏ nước Mỹ oằn mình dưới thuế quan Trump và cơn bão chi phí sinh hoạt Trump xoay sang “Plan B”: Giấc mơ làm nước Mỹ rẻ hơn và thực tế hóa đơn ngày một dày
Trump “ảo thuật” giá cả: nói lạm phát giảm, nhưng hóa đơn người Mỹ vẫn tăng Trump trong lâu đài mạ vàng: hứa cứu tầng lớp lao động, rồi lạc khỏi nỗi lo tiền chợ “No Kings” rầm rộ khắp nước Mỹ: Gần 7 triệu người xuống đường, khẳng định “Không có vua trong nền dân chủ”

 
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

iPad Videos Portal Autoscroll

VietBF Music Portal Autoscroll

iPad News Portal Autoscroll

VietBF Homepage Autoscroll

VietBF Video Autoscroll Portal

USA News Autoscroll Portall

VietBF WORLD Autoscroll Portal

Home Classic

Super Widescreen

iPad World Portal Autoscroll

iPad USA Portal Autoscroll

Phim Bộ Online

Tin nóng nhất 24h qua

Tin nóng nhất 3 ngày qua

Tin nóng nhất 7 ngày qua

Tin nóng nhất 30 ngày qua

Albums

Total Videos Online
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Tranh luận sôi nổi nhất 7 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 14 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 30 ngày qua

10.000 Tin mới nhất

Tin tức Hoa Kỳ

Tin tức Công nghệ
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Super News

School Cooking Traveling Portal

Enter Portal

Series Shows and Movies Online

Home Classic Master Page

Donation Ủng hộ $3 cho VietBF
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.

Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

All times are GMT. The time now is 10:33.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.11250 seconds with 15 queries