
Có những mái nhà vẫn đủ đầy vật chất, vẫn cơm ngon canh ngọt mỗi ngày, vẫn ngủ chung một giường… nhưng không còn là tổ ấm. Bởi giữa hai người, không còn những câu chuyện để chia sẻ, không còn những cái nhìn để thấu hiểu, không còn những lần lắng nghe nhau thật sự.
Khi vợ chồng không nói chuyện với nhau nữa, không gian trong nhà trở nên ngột ngạt. Im lặng không phải vì bình yên mà là vì đã quá mỏi mệt để bắt đầu một cuộc trò chuyện. Ai cũng thu mình lại trong thế giới riêng, chỉ chờ người kia chủ động. Nhưng rồi ai cũng đợi… và không ai bắt đầu.
Mỗi ngày trôi qua là một ngày xa nhau thêm một chút. Chuyện nhỏ không còn được kể, chuyện lớn cũng không muốn chia sẻ. Người ta chọn nhắn tin với bạn bè hơn là hỏi han nhau đôi câu sau giờ làm. Chọn lướt điện thoại hơn là nhìn vào mắt nhau. Và dần dần, sự xa cách trở thành một thói quen như thể việc sống bên nhau mà không cần trò chuyện là điều bình thường.
Nhưng nó không bình thường. Nó là dấu hiệu của một mối quan hệ đang nguội lạnh. Và rồi sẽ đến một lúc – khi một trong hai người bắt đầu cảm thấy trống rỗng, hụt hẫng, không còn lý do để tiếp tục gắn bó.
Không phải vì hết yêu.
Mà vì không còn cảm thấy mình thuộc về nơi đó nữa.
Hôn nhân, nếu không có giao tiếp, sẽ nghẹt thở như một căn phòng kín không có cửa sổ. Tình yêu không chết vì những cơn giận lớn. Nó chết trong sự im lặng kéo dài và những điều không được nói ra.
Vậy nên nếu còn có thể,
Hãy nói với nhau nhiều hơn một chút.
Hỏi thăm nhau sau mỗi ngày dài.
Lắng nghe nhau mà không phán xét.
Và đừng để im lặng trở thành bức tường ngăn cách hai người từng thương nhau đến vậy.
VietBF@sưu tập