
Đã hơn 7 giờ tối rồi. Chị ngồi đờ đẫn trước một bàn ăn ê hề thức ăn. Hôm nay là kỷ niệm 20 năm ngày cưới. Vốn muốn tạo bất ngờ cho chồng, chị đã xin về sớm, mua rượu, hoa, chuẩn bị toàn những món anh thích rồi cặm cụi nấu nướng. Bình thường, chậm nhất là 6 giờ anh đã về đến nhà. Gọi điện thoại thì máy chỉ toàn ò.. í.. e... Đang nóng ruột thì từ một số máy lạ, Viber gửi đến cho chị bức ảnh chồng mình cùng một người phụ nữ bước ra từ nhà nghỉ.
Người phụ nữ đó, chị đâu lạ gì. Chồng chị vẫn thường nhắc tới cô ta bằng những lời miệt thị "loại đàn bà dễ dãi, giường nào cũng trèo lên được". Cô ta đã ly hôn từ lâu, không có ý định tái hôn, chỉ cặp bồ cho vui. Làm cùng công ty với chồng chị suốt ba năm, giờ mới thò móng vuốt vào gia đình chị.
Xâu chuỗi mọi chuyện, chị mới nhận ra mấy tháng gần đây anh thường xuyên về muộn, luôn lấy vẻ mặt mệt mỏi giải thích rằng công ty có dự án lớn cần làm gấp. Thương chồng, chị ra sức bồi bổ, thậm chí còn không đòi hỏi chuyện vợ chồng, nghĩ rằng anh đang chịu nhiều áp lực.
Hai mươi năm bên nhau, cả hai từ những kẻ ngoại tỉnh nghèo khó, bắt đầu từ căn nhà thuê nhỏ bé, rồi căn hộ trả góp. Giờ đây, họ đã có biệt thự, vài căn hộ cho thuê, một đứa con du học nước ngoài. Bao nhiêu mồ hôi nước mắt đổ xuống mới có ngày hôm nay.
Dù đau đớn khủng khiếp, chị vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn. Nước mắt trào ra, chị vào nhà tắm lau mặt. Nhìn vào gương, chị thấy mình, người phụ nữ 45 tuổi với gương mặt già nua, mệt mỏi. Cô bồ của chồng cũng 45 tuổi, mà sao trông mướt mát, quyến rũ. Thói quen tiết kiệm đã ăn sâu vào máu chị: ở nhà chỉ mặc vài cái váy ngủ rẻ tiền rộng thùng thình cho thoải mái, ra đường thì ăn mặc giản dị. Quần áo đẹp, toàn mua cho chồng. Tiền kiếm được, chị dồn hết đầu tư vì biết con du học rất tốn kém.
Có lẽ chính sự hy sinh thầm lặng ấy khiến anh bắt đầu chán vợ, rồi không cưỡng lại được sự mời gọi trơ trẽn của người đàn bà kia. Ăn vụng lúc nào cũng thấy ngon miệng mà.
Nhưng chị không thèm đánh ghen, không dằn mặt ai hết. Chị có cách của riêng mình.
...
Sáu tháng sau:
Vẫn là phòng ăn ấy. 9 giờ tối, một người đàn ông ngồi cô đơn bên ly rượu. Trên bàn chỉ chỏng chơ mấy đĩa đồ ăn nhanh nguội lạnh. Điện thoại sáng lên, tin nhắn từ vợ:
“Em có việc gặp bạn bè, sẽ về muộn.”
Anh cười khổ. Anh nhớ lại đêm hôm đó, khi về nhà muộn, thấy bàn ăn trống trơn. Xuống bếp, đập vào mắt là đống thức ăn vứt đầy trong thùng rác. Trên cùng là chiếc bánh kem còn nguyên dòng chữ: “Kỷ niệm 20 năm ngày cưới”.
Anh giật mình, cảm giác hối hận tràn ngập.
Sáng hôm sau, chị không nói một lời. Từ hôm đó, chị thay đổi chóng mặt. Đầu tiên là đi thẩm mỹ viện giảm cân cấp tốc, rồi cắt phăng mái tóc dài anh yêu thích. Chị sắm sửa quần áo mới, trông trẻ trung, xinh đẹp, sành điệu hơn bao giờ hết.
Tan làm, chị không còn về nhà sớm như trước, thường tụ tập bạn bè, đôi khi tới khuya mới về. Có lần, anh lén mở điện thoại của chị, thấy hàng loạt tin nhắn từ những người đàn ông khác, gửi lời làm quen. Dù chị luôn cư xử chừng mực, nhưng anh bắt đầu thấy sợ. Sợ một ngày nào đó chị sẽ vuột khỏi tay mình.
Những bữa cơm nhà giờ chỉ là đồ ăn nhanh lạnh ngắt. Người đàn bà từng kiên nhẫn, tỉ mỉ chăm chút từng bữa ăn, từng viên thuốc dạ dày cho anh — nay đã không còn nữa.
Chuyện vợ chồng cũng vậy. Nếu trước kia chị dịu dàng, yêu thương, thì giờ đây chỉ nằm im, lạnh lùng, thậm chí có lần thì thầm trong mơ: "Bẩn...".
Anh lạnh toát người. Anh biết, chị đã biết tất cả.
Anh đã cắt đứt với người đàn bà kia ngay từ sau hôm ấy. Cô ta chẳng buồn bã, vì vốn dĩ chỉ coi anh là trò vui chóng vánh. Nhưng còn chị, người phụ nữ từng cùng anh đi qua bao sóng gió, giờ lại lạnh lùng như người dưng.
Anh đã ngồi bao đêm một mình bên ly rượu, hối hận không nguôi.
Đêm nay, anh quyết tâm sẽ nói chuyện thẳng thắn với chị. Xin chị tha thứ. Xin chị cho anh cơ hội làm lại từ đầu.
Chưa bao giờ anh mong chị trở về nhanh như lúc này.
VietBF@sưu tập