“Hắn (con gái-PV) trở nên điên loạn, ngay cả đứa con trai hắn cũng không nh́n nhận là con ḿnh” - cụ Nguyễn Thị Thoại (85 tuổi), tổ 15, thôn Quư Xuân 1, xă B́nh Quư, huyện Thăng B́nh, Quảng Nam ngậm ngùi.
Củ khoai khúc sắn sống qua ngày
Chúng tôi đến nhà cụ Thoại vào buổi xế chiều. Lưng c̣ng, đầu tóc bù xù,… cụ Thoại lụi khụi với nồi khoai lang dưới nhà bếp.
Chị Nguyễn Thị Hà, trưởng hội từ thiện xă B́nh Quư, người dẫn chúng tôi đến cho biết, nồi khoai lang ấy mọi khi là bữa ăn đạm bạc cho cả nhà.
Khoai được cụ đi mót về, nấu để sẵn đó cho thằng cháu ngoại Trần Công Cường (15 tuổi) có cái bỏ vào bụng. Cơm th́ ăn bữa được, bữa mất. Thức ăn chủ yếu là đĩa rau luộc, chén mắm.
![](http://media12.baodatviet.vn/2012/08/12/C138054_cdv-85.JPG)
Cụ Thoại hí húi với nồi khoai lang.
Trước khi vào, chị Hà cứ măi đắn đo và luôn miệng nói dằm chừng: “Cũng ngại thiệt… Ngay cả chỗ ngồi được cũng không có”.
Thấy có người vào, cụ Thoại c̣ng lưng đi lên nhà đón khách với vẻ ngại ngùng, lúng túng.
Chỉ vào cái giường cũ giữa đống bề bộn, cụ Thoại đưa tay vén vội rồi ấp úng nói: “Mấy chú, mấy cô thông cảm ngồi đỡ đây! Thiệt t́nh, nhà cũng không có cái ghế nên “hồn” (đều cũ nát và bụi bẩn-PV) nên không dám mời để ngồi v́ sợ lỡ…”.
Nói về gia đ́nh, cụ Thoại vừa kể vừa lấy tay quệt vội ḍng nước mắt: “Trước đây, hắn đâu có bị điên nặng như bây chừ. Hắn cũng lấy chồng và sinh con. Chồng hắn cũng chậm chạp, đần như hắn. Nhưng không hiểu sao sau khi sinh con thấy thằng Cường bị sứt môi, ngớ ngẩn, chồng hắn bỏ đi.
Từ đó, hắn phát điên loạn, phá phách, không làm chủ được ḿnh. Đứa con hắn cũng không nh́n nhận. Thương cháu tàn tật, ngớ ngẩn, già này mới đi vay đi mượn đầu trên xóm dưới về để đưa đi chữa trị nên sức khỏe mới ổn và đi học lấy cái chữ” - cụ Thoại ngậm ngùi xót xa.
Cụ kể: “Tắm hắn khổ lắm mấy chú ơi! May là mấy năm gần đây có thằng Cường phụ già. Tay phải gh́ con vào người, tay trái ḱ cọ, lau chùi cho hắn. Miệng dỗ dành như đứa con nít lên 3… Trong khi đó, thằng Cường th́ phụ già xách nước dội. Nhiều bữa, không giữ hắn được nên phải nhờ đến bà con hàng xóm. Nhưng họ cũng bận, đâu có nhờ được nhiều. Thành ra, tắm hắn là già này và thằng Cường có một bữa “vật vă” ngon lành”.
Cụ Thoại chỉ tay vào đứa con gái của ḿnh đang đi về mà xót xa: “Đấy! Hắn đấy! Hắn mà xuống là lảm nhảm miết, không chịu nghỉ, nhất là có người lạ vào. Ngay cả đứa con trai hắn cũng không nhận là con… ”
Ba cháu là ai hả bà?
Cụ Thoại kể về đứa cháu ngoại đáng thương của ḿnh: “Nhiều buổi tối ngủ với già, nó (cháu ngoại-PV) thủ thỉ: “Bà ơi! Ba cháu đi đâu mà không thấy hả bà? Đám bạn bảo con là con hoang. Bà có biết ba cháu là ai không?” Nghe cháu nói mà già ứa cả nước mắt, ḷng đau như cắt từng khúc ruột, trằn trọc cả mấy đêm liền”.
“Nó đi học thiếu thốn đủ thứ nhưng chưa than văn với già. Sáng dậy thiệt sớm phụ già quét dọn nhà cửa, rồi nhịn đói đi bộ hàng mấy cây số đến trường. Chiều lại theo già lên rừng hái rau, mót củi, khoai sắn.”
Đang nói, cụ Thoại bật khóc.
“Bữa ăn hàng ngày bây giờ già cũng không thể lo nổi cho cả nhà huống chi là việc học hành của cháu Cường. Tiền trường, tiền lớp già này không thể lo được. Chắc không có xe, có tiền, nó sẽ nghỉ hẳn ở nhà cùng già lên rẫy hái rau, mót khoai, sắn hay kiếm củi” - cụ Thoại xịu khuôn mặt khắc khổ.
Chị Nguyễn Thị Hà cho biết thêm: “Cường không chỉ bị sứt môi mà c̣n nhiễm cái khờ khạo của mẹ nó. Chỉ tội nhà cụ Thoại nghèo, chưa có tiền đi phẫu thuật, rồi chữa hết căn bệnh khờ cho nó. Lo cho mẹ nó đă kiệt rồi c̣n sức đâu mà lo cho nó nữa.
Cụ Thoại c̣ng lưng nhưng chiều chiều vẫn đều đặn lên rừng hái rau, mót khoai, sắn để sáng sớm đem ra chợ đổi gạo về nấu cháo, nấu cơm ăn thủng thẳng qua ngày.
Cái ăn, cái mặc, cái ngủ, cái tắm, cái giặt,… của đứa con gái và cháu ngoại đều do đôi bàn tay cần mẫn của cụ. Cái nghèo cái khó cái khổ cứ măi lưu cữu trên tấm thân già. Mỗi tháng chỉ nhận được vài đồng tiền trợ cấp quả là không thể sống được. Biết làm ǵ hơn khi nơi đây c̣n nghèo, c̣n nhiều mảnh đời bất hạnh quá!”.
Theo Kiến Thức