Ngày 27/7/2012, 42 công dân TP HCM gửi văn bản đề nghị Thành ủy Đảng Cộng sản ViệtNam, HĐND, UBND TP HCM có chủ trương để Mặt trận Tổ quốc Thành phố và các đoànthể, tổ chức thành viên tổ chức để nhân dân Thành phố biểu t́nh chống những hành động gây hấn, khiêu khích và xâm lấn Biển Đông của nhà cầm quyền Trung Quốc gần đây; trong trường hợp lănh đạo Thành phố không có chủ trương th́ nhân dân TP thực hiện quyền hiến định của ḿnh sẽ tự đứng ra tổ chức cuộc biểu t́nh với mục tiêu nói trên.
Sau khi gửi văn bản, chúng tôi chờ đợi thái độ và việc xử lư của lănh đạo TP như thế nào trước việc làm công khai, minh bạch và hợp với nguyện vọng của quần chúng đang sôi sục trước những hành động không thua ǵ bọn cướp biển của nhà cầm quyền Trung Quốc, nhất là mới đây, chúng xua hơn 23.000 tàu cá (không loại trừ có vũ trang) tràn ngập Biển Đông; trong đó, có “đoàn tàu gần 300 chiếc của tỉnh Quảng Tây sẽ đánh bắt cá ở vịnh Bắc bộ” (báo Tuổi Trẻ ngày thứ Bảy 04/8/2012 đưa tin theo Tân Hoa Xă), xâm phạm nghiêm trọng lănh hải và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, trong đó có ngư trường truyền thống của ngư dân Việt Nam, đẩy ngư dân Việt Nam vào hoàn cảnh nguy hiểm, khốn khó trăm bề trong mưu sinh mà không được bảo vệ.
Nhưng điều làm chúng tôi kinh ngạc là thay v́ lănh đạo TP. HCM nghiên cứu nghiêm túc văn bản nói trên và tổ chức đối thoại công khai với 42 công dân của TP th́ họ lại hù dọa bằng cách cho công an, các viên chức Đảng, chính quyền địa phương đến nhà một số người kư tên để “điều tra” hoặc mời đến cơ quan nhà nước để “làm việc”. Các vị lănh đạo TP HCM lại phạm một sai lầm lớn v́ không đánh giá được những con người đă kư tên vào văn bản đó là ai.
Đó là vị học giả uy tín vang danh cả nước Nguyễn Đ́nh Đầu, người có những cống hiến nổi bật trong nghiên cứu về Biển Đông, về địa bạ các tỉnh, v.v.; người mặc dầu tuổi cao, sức yếu, đă đi đầu trong cuộc biểu t́nh chống nhà cầm quyền Trung Quốc ngày 05/6/2011. Đó là những Hồ Ngọc Nhuận, Hồ Ngọc Cứ đă lăn lộn đấu tranh trong nghị trường Sài G̣n chống độc tài, quân phiệt, trên mặt trận báo chí đối lập, tiến bộ… Đó là giáo sư Tương Lai, nguyên Viện trưởng Viện Xă hội học Việt Nam, gần 80 tuổi, mặc dầu mắc phải bệnh hiểm nghèo nhưng vẫn xông pha đi đầu trong các cuộc biểu t́nh gần đây. Đó là những linh mục tiến bộ đi theo đường hướng Công đồng Vatican II, đó là những giáo sư, tiến sĩ, những giảng viên đại học dũng cảm và đáng kính, đó là các nhà văn, nhà báo, là các công thương gia, các cựu sinh viên đă được trui rèn qua lửa đỏ của cuộc đấu tranh trong phong trào đô thị trước 1975, đă từng bị bắt, bị lưu đày ra Côn Đảo, có người đă bị ṭa án vùng III chiến thuật lên án tử h́nh…
Những con người đă kinh qua thử thách, chiến đấu chẳng lẽ đi sợ tṛ “rung cây nhát khỉ” kia sao? Công an và các viên chức Đảng, chính quyền địa phương đưa ra các câu hỏi đă được sự chỉ đạo thống nhất như: Chữ kư đó có phải là của anh/chị hay không? Ai đưa kư? Ai soạn thảo văn bản? Cuối cùng, họ đề nghị rút tên và “khuyên” nếu có biểu t́nh th́ không nên tham gia. À ra thế! Các vị đă kư tên thẳng thừng đập lại: Biểu t́nh chống xâm lược mà sai à? Các anh chị là người Việt Nam hay người Trung Quốc? Kẻ cướp đă vào sân nhà và ngấp nghé vào nhà (thực tế là đă vào nhà rồi từ Lạng Sơn đến Cà Mau, từ Tây Nguyên đến các vùng rừng núi khác…) sao nỡ khoanh tay ngồi yên? Tổ tiên ta đâu có hèn nhát như thế đâu? Sợ không làm th́ để dân làm chớ? Dân là gốc mà các vị quên rồi sao? v.v. Tất cả đều tỏ thái độ dứt khoát không rút tên. Riêng với số vị là đảng viên, trong đó có người 40, 50 tuổi Đảng, đă thẳng thắn nói rơ không vi phạm điều lệ Đảng, mà chính người đưa ra 19 điều cấm, trong đó có cấm đảng viên tham gia kư tên tập thể, mới xuyên tạc điều lệ Đảng, đứng trên hiến pháp và luật pháp để tước quyền công dân của đảng viên. Như vậy là bất hợp pháp. Có vị đảng viên khẳng khái nói nếu v́ việc tôi kư tên mà khai trừ Đảng, tôi sẵn sàng chấp nhận nhưng tôi công bố lư do bị khai trừ Đảng là v́ tôi chống lại hành động gây hấn, bành trướng của nhà cầm quyền Trung Quốc. Vậy Đảng này là đảng của ai? Của Việt Nam hay của Trung Quốc?
Công bằng mà nói, các nhân viên công an và quan chức đều có thái độ ḥa nhă, vui vẻ. Có nhiều anh em trẻ thanh minh: “Cháu cũng v́ nhiệm vụ mà làm thôi”. (Ở Hà Nội, thủ đô của cả nước, cách hành xử không được như vậy: ông Nguyễn Thế Thảo – Chủ tịch UBND TP – đă có những lời lẽ mà trong bài viết mới đây, Hạ Đ́nh Nguyên đánh giá là của một sai nha tầm thường. Đúng là một vết hoen ố không đời nào rửa được!!!).
Đến đây, tôi nhớ lại một kỷ niệm. Sau 1975, giới Công giáo Thành phố có một bài hát rất cảm động: “Trước khi là người Công giáo, tôi đă là người Việt Nam”. Khi các nữ tu ra Hà Nội hát, Thủ tướng Phạm Văn Đồng nghe đă rơm rớm nước mắt. Đối với các đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam cũng vậy. Trước khi trở thành người đảng viên Cộng sản, tôi đă là người Việt Nam.
Các đảng phái, các tổ chức chính trị là hữu hạn, có sinh rồi có diệt khi không c̣n phù hợp nữa. Chỉ có Tổ quốc Việt Nam, đất nước Việt Nam, con người Việt Nam là trường tồn măi măi.
Không có một thế lực tham tàn, đen tối nào có thể hủy diệt được. Đó là chân lư. V́ vậy, ngày nay, người Việt Nam chân chính là phải đặt quyền lợi, sự sống c̣n của đất nước lên trên hết. Tất cả v́ độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lănh thổ Việt Nam. Tất cả v́ tự do, hạnh phúc cho nhân dân. Đó là sự thôi thúc của lương tâm và trách nhiệm công dân./.
Ngày 4 tháng 8, 2012
Lê Hiếu Đằng
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.
Phụ lục: Giấy báo bưu điện đă đưa thư của 42 công dân đến tay các vị Lê Thanh Hải, Lê Hoàng Quân và Nguyễn Thị Quyết Tâm