Đảng đă v́ lợi ích của các tập đoàn tư bản đỏ mà đẩy Luật đất đai 2003 lùi một bước so với Luật 1993 khi đưa thêm điều 39 trong phần “Thu hồi đất” với định nghĩa những “lợi ích quốc gia” là những “dự án đầu tư có nhu cầu sử dụng đất phù hợp với quy hoạch, kế hoạch sử dụng đất được cơ quan nhà nước có thẩm quyền xét duyệt”... Các cấp chính quyền đă thông đồng với bọn tư bản đỏ để ức hiếp, cướp bóc, trấn lột của nông dân Văn Giang khi đền bù cho họ không đầy 150 ngh́n đồng một mét vuông ruộng rồi bán lấy lời gấp hàng trăm lần...
*
Ngày c̣n là sinh viên tôi đă từng lội đồng vác đất góp sức khơi mở cống Xuân Quan. Trệu trạo mấy nắm mỳ luộc nhân dĩn (mọt gạo), bập bơm chút nhạc lư tự học; nhưng v́ mơ ngày nước tràn đồng tưới xanh ruộng mật bờ xôi, với cảm xúc tràn trề tôi đă viết ca khúc “Dào dạt Xuân Quan”. (Ca khúc này h́nh như chỉ được vài chục người hát trong vài tuần).
Lâu lắm rồi không thăm lại Xuân Quan nhưng trong tâm tưởng tôi ở đấy (nhờ có nước của Đảng đưa về tưới tắm) vẫn xanh mượt vườn cây trái, vàng ươm lúa chín thơm, và mấy năm gần đây c̣n xen thêm những luống hoa, vườn cảnh muôn mầu …
Thế mà, mấy ngày vừa rồi bỗng gặp lại Xuân Quan qua các video clip trên màn h́nh computer với rừng rực lửa đuốc, ầm ào tiếng súng, tiếng ḿn, tiếng người kêu khóc!
Thảm họa rồi!
Không thể không lên tiếng cùng Xuân Quan, cùng bà con nông dân Văn Giang.
“Lấy thịt đè người” cưỡng chế nông dân Văn Giang, chính quyền đă phạm bốn lỗi/tội ác không thể không chê trách, không thể không oán giận:
1 – Vi phạm luật pháp:
Điều 27, Luật Đất đai 1993, quy định rằng:
“Trong trường hợp thật cần thiết, Nhà nước thu hồi đất đang sử dụng của người sử dụng đất để sử dụng vào mục đích quốc pḥng, an ninh, lợi ích quốc gia, lợi ích công cộng th́ người bị thu hồi đất được đền bù thiệt hại”.
Ở đây không có
“trường hợp thật cần thiết”, cũng không có
“để sử dụng vào mục đích quốc pḥng, an ninh, lợi ích quốc gia, lợi ích công cộng”.
2- Phá hoại sản xuất nông nghiệp, làm nguy hại đến kế hoạch dự trữ lương thực quốc gia:
Đảng
đă v́ lợi ích của các tập đoàn tư bản đỏ mà đẩy Luật đất đai 2003 lùi một bước so với Luật 1993 khi đưa thêm điều 39 trong phần “Thu hồi đất” với định nghĩa những
“lợi ích quốc gia” là những “dự án đầu tư có nhu cầu sử dụng đất phù hợp với quy hoạch, kế hoạch sử dụng đất được cơ quan nhà nước có thẩm quyền xét duyệt”.
Cho dẫu thế, hăy xét xem:
Ecopark chỉ là một dự án xây dựng nhà ở và khu vui chơi giải trí, Đảng không được để cho bất kỳ
“cơ quan nhà nước có thẩm quyền xét duyệt” nào có quyền xét duyệt việc biến một vùng đất phù sa mầu mỡ vào hạng nhất nước như Văn Giang thành vùng đất chết đối với nông nghiệp như vậy. Một dự án như vậy nếu đặt ở vùng đất ít mầu mỡ như Sóc Sơn, Xuân Mai …(không xa trung tâm Hà Nội lắm) th́ c̣n được.
3 – Các cấp chính quyền đă thông đồng với bọn tư bản đỏ để ức hiếp, cướp bóc, trấn lột của nông dân Văn Giang khi đền bù cho họ không đầy 150 ngh́n đồng một mét vuông ruộng rồi bán lấy lời gấp hàng trăm lần. Trang vneconomy.vn trong bài báo
“Nhộn nhịp đầu tư bất động sản tại Văn Giang” cho biết, công ty tư nhân Việt Hưng rao bán giá căn hộ dự án Ecopark khoảng
20 triệu đồng/m2 và biệt thự, nhà phố là 45 triệu đồng/m2.
4 – Chính quyền đối với dân tàn bạo hơn với giặc ngoại xâm:
Trong khi Trung Quốc hầu như đă chiếm hẳn Hoàng Sa rồi th́ chỉ rên rỉ, nhắc đi nhắc lại
“Hoàng Sa là của Việt Nam”,
“Hoàng Sa là của Việt Nam” mà không có một đối sách nào hợp lư như Philippines th́ đối với dân lại hùng hùng hổ hổ, bạo ngược tham tàn. Thông tin lan truyền trên mạng cho biết chính quyền đă huy động một lực lượng lên đến 3.000 cảnh sát mặc đồng phục lẫn thường phục, trật tự mang băng đỏ cùng nhiều xe ủi, sử dụng cả hơi cay để tấn công vào những người dân nằm vạ nằm vật trên đồng để bám trụ giữ đất.
Dă man hơn, c̣n bắt giam mấy chục người.
Gian trá, ti tiện hơn, không c̣n xem đạo lư, luật pháp là ǵ khi bắt ép những ai muốn được thả th́ phải kư khống vào ba tờ giấy trắng, và làm thêm một tờ cam kết sẽ không khiếu nại tiếp.
Bà Lê Hiền Đức – một lăo thành cách mạng 80 tuổi đă nghẹn ngào khi kể với tôi về cảnh bà đă đến tận nơi để chứng kiến cảnh hăi hùng đó.
Một vài nông dân Văn Giang đă đến cầu cứu tôi. Nhưng, tôi chỉ biết khóc cùng họ.
Tôi khóc rồi ngồi viết bản luận tội này. Họ khóc để rồi sẽ cùng cả nước thét lên.
Hà Nội 30 tháng 4 năm 2012
Nguyễn Thanh Giang