Chuyện xảy ra vào thế kỷ 21 nhưng giống như ở thế kỷ nào trong đêm dài phong kiến Việt Nam. Một hôm, tri huyện Lê Văn Hiền ngồi ở huyện đường th́ có lính lệ vào báo:
- Thưa ngài, có vị đại gia chuyên buôn đất muốn vào gặp ngài.
- Hắn là ai?
- Dạ hắn là một tay tiền của như nước. Hắn mà đă muốn đến thăm ai là người ấy sắp giàu to.
Lê Văn Hiền nghe vậy cả mừng vội truyền mời vị đại gia vào huyện đường. Sau vài tuần trà, được biết vị đại gia muốn t́m mua những thửa đất đầm phá ven biển thuận lợi cho việc nuôi loại rùa quư với giá cao, Hiền mỉm cười hứa với vị đại gia sẽ trả lời trong vài ba ngày tới. Tiễn vị đại gia ra về, Hiền kêu viên thư lại địa chính chuyên theo dơi đất đai của huyện đường vào hỏi t́nh h́nh. Sau một hồi ngẫm nghĩ, viên thư lại đáp:
- Thưa ngài, đất công của huyện hiện nay đă hết, chỉ c̣n khu đất ven biển của tên lực điền Đoàn Văn Vươn ước độ năm chục ha, có thể thu hồi.
Hiền hỏi:
- Nhưng hắn được cấp phép khai thác khu đất ấy từ thời vị tri huyện tiền bối của ta, giờ làm sao ta thu hồi của hắn được?
Viên thư lại mỉm cười đáp:
- Thưa ngài, đất của hắn đă hết thời hạn.
Hiền lại băn khoăn:
- Nhưng theo luật, th́ h́nh như hắn được gia hạn tiếp mà, có đúng không?
Viên thư lại b́nh tĩnh phân tích:
- Dạ, th́ đúng là hắn được gia hạn. Nhưng luật đất đai của nhà nước có tới 2 điều liên quan đến vấn đề này, điều 38 và điều 67. Điều 38 cho phép thu hồi đất, ta lấy điều này áp dụng vào cho hắn. C̣n điều 67 cho phép gia hạn khi hết thời hạn, ta lờ đi là xong.
- Lờ thế nào? – Hiền hỏi.
- Dạ thưa ngài, tôi sẽ lấy con dao cùn băm thủng mấy chữ ở điều 67 ấy, là cái điều có lợi cho tên Vươn, coi như là sách để trong kho lâu ngày bị chuột cắn, ngài đọc không thấy, thế là xong.
Hiền nghe vậy thấy có lư nhưng trong ḷng vẫn c̣n lo lắng chưa yên tâm:
- Thế ngộ nhỡ hắn kiện ta ra ṭa th́ sao?
Viên thư lại cười to:
- Ngài quyền thế trong tay, làm sao hắn kiện thắng ngài. Người xưa có câu Bộ Binh Bộ Hộ Bộ H́nh ba bộ đồng t́nh bóp vú con tôi ngài quên rồi sao? Hễ mà ba bộ đồng t́nh th́ ngài bóp vú ai mà chẳng được.
Hiền cười ha hả, khen viên thư lại mấy câu, hứa sẽ thưởng cho hắn thật hậu sau khi xong việc, rồi ra lệnh cho bộ phận văn pḥng chuẩn bị thảo tờ lệnh thu hồi đất của Vươn.
Ba bộ đồng t́nh bóp vú con tôi (2)
Chạng vạng hôm ấy, như mọi ngày, Vươn từ ngoài khu đầm phá lững thững về nhà. Vươn vừa đi vừa tủm tỉm cười một ḿnh. Năm nay dường như mưa thuận gió ḥa nên đàn tôm cá trong đầm sinh sôi nẩy nở rất nhanh. Hàng chục năm quai đê lấn biển, mồ hôi nước mắt và máu của gia đ́nh Vươn đổ xuống thấm cả đất đai, Vươn chưa từng có buổi chiều nào lâng lâng như buổi chiều này. Trong nhá nhem mặt người, giữa tiếng cá quẫy lao xao, Vươn bước đi như người say. Bỗng chốc Vươn quên hết những nhọc nhằn đă trải, quên những đớn đau từng đến, những lần máu nhỏ giọt xuống đầm trong cơn gió rét, quên cái buổi chiều nào tang tóc khi đứa con gái tám tuổi bị sóng biển đánh trôi, quên món nợ khổng lồ đă vay và phải trả trong mùa xuân này, quên tất cả những ǵ rất buồn trong đời Vươn để nhận lấy niềm vui bé nhỏ hôm nay là tiếng cá quẫy dưới ao. Ôi tiếng cá quẫy dưới ao! Tiếng của vụ mùa no đủ. Vươn thả những bước chân phiêu diêu trên bờ đê, ḷng thầm cảm ơn Trời Phật đă cho Vươn sức khỏe để làm lụng, cày sâu cuốc bẫm nuôi vợ con.
Về tới đầu ngơ, mùi khói rạ nồng nồng làm Vươn sực tỉnh. Vươn sung sướng nghĩ đến từng khuôn mặt rạng ngời của vợ con khi nghe Vươn nhẩm tính về vụ mùa bội thu sắp đến. Trả nợ thế nào, dành dụm tái đầu tư ra sao. Bao nhiêu là ước vọng trong đầu. Vươn khoan khoái bước vào trong sân, chờ đợi tiếng vợ cất lên như mọi ngày “Bố nó về rồi đấy à, vào ăn cơm nhanh kẻo nguội”, nhưng Vươn tuyệt không thấy vợ đâu. Vươn lấy làm lạ, tiếp tục bước qua bậc cửa. Vươn cảm nhận có cái ǵ đó thật bất thường vừa xảy ra. Ngôi nhà vắng lặng đến rợn người, tiếng khóc ti tỉ ai oán phát ra từ đâu đó trong căn buồng dưới kia. Vừa lúc ấy đứa con trai út của Vươn lao ra ôm lấy chân Vươn mếu máo:
- Bố ơi bố, chết cả nhà ta rồi bố ơi.
- Chuyện ǵ vậy? – Vươn hỏi trong sự thảng thốt.
- Có lệnh quan thu hồi hết đất của nhà ta.
- Hả?
Vừa thốt lên được một từ, Vươn khuỵu xuống sàn rồi ngất đi.
Vươn không biết ḿnh ngất đi trong bao lâu nhưng khi tỉnh dậy, Vươn thấy mọi người đang vây quanh. Vợ, con, em trai, em dâu, bố mẹ… Mọi người đang lâm râm cầu nguyện cho Vươn. Con trai Vươn la lên:
- Ôi bố tỉnh rồi bố tỉnh rồi.
Mọi người ai nấy thở phào nhẹ nhơm. Vươn nh́n quanh xong thều thào.
- Lệnh quan đâu, đưa đây tôi xem.
Đoàn Văn Quư, em trai Vươn chảy nước mắt:
- Anh cứ nghĩ đi cho khỏe đă. Sáng mai rồi xem.
Vươn lắc đầu:
- Không, đưa ngay lệnh quan đây cho tôi xem.
- Chuyện đâu c̣n có đó mà. Sáng mai em sẽ ra cụ Cử đầu thôn nhờ cụ thảo cho tờ đơn kiện. Anh yên tâm đi, cụ Cử thảo đơn hay lắm, anh không phải lo lắng nhiều cho mất sức. Giờ anh nghỉ đi.
Nghe Quư nói, Vươn chợt tỉnh hẳn người, ngồi phắt dậy:
- Vậy th́ đi ngay bây giờ, nhờ cụ thảo cho luôn, sáng mai tôi kịp qua huyện ṭa đánh trống kêu oan, nhờ đèn trời soi xét.
Vợ hắn năy giờ rầu rĩ cũng tươi tỉnh lên:
- Phải đó, chú Quư đi ngay bây giờ đi. Nhờ cụ Cử thảo cho lá đơn thật hay vào. Tôi nghe nói quan huyện ṭa là người công minh chính trực lắm, ta không phải lo nghĩ nhiều đâu.
- Vâng, vậy th́ để em đi ngay.
Quư vụt chạy đi. Vươn nh́n theo, ḷng sung sướng nghĩ đến cảnh quan huyện ṭa sẽ đứng ra bênh vực cho những người dân lương thiện như Vươn mà bỗng thấy khỏe hẳn trong người.
*
Nhưng vào cái giờ khắc ấy, tư dinh quan tri huyện Lê Văn Hiền đèn đóm sáng choang. Dạ tiệc được bày ra trong vườn. Toàn những món đặc biệt mà xứ Tiên Sa này chưa bao giờ có. Đấy là những món mà vị đại gia buôn đất mang từ trên thành về lúc chiều. Quan tri huyện bước ra nh́n quanh, cười măn nguyện. Có mặt trong dạ tiệc gồm rất nhiều vị chức sắc của huyện nhà, đặc biệt có vị huyện ṭa, người mà tên Vươn đang đặt hết hy vọng vào buổi sớm mai. Quan tri huyện bệ vệ ngồi xuống, các thực khách lần lượt ngồi theo. Kế bên ngài là hai vị quan trọng nhất: vị đại gia buôn đất ngồi phía tả, vị huyện ṭa ngồi phía hữu. C̣n lại những người khác tùy theo phẩm trật của ḿnh mà chọn chỗ hợp lư. Quan tri huyện nh́n quanh một lượt rồi nói:
- Thưa quư vị, huyện ta may mắn được vị đại gia đây để mắt đến, đưa người về đây đầu tư làm ăn. Chẳng bao lâu nữa đất đai ở Tiên Sa này sẽ hóa thành vàng hết.
Mọi người gật gù, bàn tán to nhỏ, tri huyện Hiền nói tiếp:
- Bởi vậy các vị ở đây tùy theo nhiệm vụ của ḿnh, cố gắng giúp sức cho vị đại gia đây làm ăn. Các vị cứ giúp hết ḷng, vị đại gia không để thiệt cho ai đâu. Mọi người đều có phần hết cả.
Huyện Hiền chỉ tay qua vị huyện ṭa:
- Đặc biệt là quan huyện ṭa đây, vai tṛ của ông rất lớn đó. Ngày mai chắc chắn tên Vươn ĺ lợm đó sẽ qua bên ông đánh trống kêu oan sớm. Ông phải làm cho nó câm mồm lại.
Vị huyện ṭa cười:
- Ngài cứ yên tâm, pháp luật nằm trong túi áo tôi đây này. Cứ để hắn đánh cho thủng trống đi cũng chẳng kêu được.
Huyện Hiền gật gù:
- Đúng là như vậy. Pháp luật Tiên Sa này đều nằm trong túi áo ông hết mà.
Huyện Hiền cười ha hả, mọi người cười theo khoái chí. Vị đại gia buôn đất đứng lên thưa:
- Thưa quư ngài, hôm nay về đây tôi có mang theo món rượu quư chôn cất ngàn năm ở trên núi tuyết Sa Pa, mời quư vị vừa thưởng rượu vừa bàn chuyện. Rượu này nhấm với món gan tê giác tôi đặt mua tận rừng Cát Tiên ở trong Nam, đảm bảo đêm nay quư vị sẽ mơ thấy tiên nữ.
Mọi người vỗ tay reo ḥ vui vẻ. Huyền Hiền vừa cười vừa nói:
- Chí phải chí phải. Mời mọi người thưởng thức quư tửu và ăn gan tê giác đi.
Tiếng cụng ly tách leng keng, tiếng khà khoan khoái. Một lát vị tri huyện chợt hỏi:
- Nè các vị, nghe nói tay cử nhân chết tiệt thi đậu không chịu làm quan ở đầu thôn Thủy có cuốn sách luật đất đai phải không? Phải dè chừng hắn đó.
Vị thư lại phụ trách việc h́nh đứng lên:
- Xin ngài cứ yên tâm, ngay đêm nay tôi sẽ cho người khám nhà hắn, tịch thu cuốn sách luật ấy. Nó là dân thường, sao dám tàng trữ sách luật ở trong nhà chứ!
- Chí phải chí phải – Mọi người đồng thanh la lên – Phải tịch thu sách luật của hắn.
Viên thư lại coi về địa chính đứng lên nói với viên phụ trách việc h́nh:
- Ngài không cần tịch thu sách hắn làm chi cho mang tiếng. Chỉ cần cho quân đột nhập vào nhà hắn lúc nửa đêm, xé trang sách có điều 67 ấy đi là xong.
Mọi người lại ồ lên cho là giải pháp thông minh. Huyện Hiền sung sướng nh́n qua vị đại gia buôn đất, gật gù như muốn nói, ngài thấy chưa, tôi đă hứa với ngài là giúp ngài đến nơi đến chốn mà. Chẳng bao lâu nữa ngài sẽ có trong tay mảnh đất ấy như ư nguyện của ngài.
Luật gia TRẦN Đ̀NH THU
Nguồn: Quechoa