Mẹ mất sớm, bố bỏ đi biệt tích. Chính chị gái “dẫn vào đời” bằng cách  cho dùng ma túy rồi ép đi hát rong xin tiền về nuôi chị. Chạy trốn khỏi  người chị gái độc ác khi đã bị nghiện ma túy, em dạt về một bến xe, lại  hát xin tiền để mua ma túy...
Đó  là cuộc đời đầy oan trái, quằn quại vì ma túy của chàng thành niên 20  tuổi tên Nguyễn Văn Bi, sống ở bến xe Niệm Nghĩa, Hải Phòng đã gần chục  năm nay.
Ám ảnh một số phận…
Tôi  biết đến cuộc đời bi thương của Bi từ một cuộc triển lãm ảnh mang tên  “Đối mặt với ma túy” của nhiếp ảnh gia Hoài Thanh hồi tháng sáu vừa rồi  tại Hà Nội. 
"Em  mong muốn được uống Methadone lắm, nhưng các anh chị ở trung tâm bảo em  không có hộ khẩu cho nên không được dùng Methadone… Mẹ em chết lâu rồi,  bố thì bỏ đi biệt tích. Chị gái em đã cho em dùng ma túy khi em còn nhỏ  và bắt em đi hát xin tiền về nuôi vợ chồng chị hút nên em đã bỏ đi và  dạt xuống bến xe Niệm Nghĩa này...”
  | 
| Bi kiếm sống ở bến xe  | 
10 giờ sáng tôi có mặt ở bến xe Niệm Nghĩa. Cái nóng mùa hè như oi ả, bức bối hơn nơi bến xe chật chội, nhếch nhác. 
Thấy  tôi ngó nghiêng tìm kiếm, một anh phụ xe ra hỏi chuyện. Vừa nghe tôi  hỏi Bi thì anh hỏi lại ngay: “Chị gái Bi hả?”. Tôi thắc mắc vì trước đó  một bác xe ôm được tôi hỏi thăm về Bi cũng hỏi tôi một câu tương tự. Anh  giải thích: “Thì ở đây làm gì có ai hỏi thằng Bi đâu”. 
Anh  giới thiệu anh là Trần Văn Oai, 30 tuổi, quê ở Thái Bình, chạy xe tuyến  Thái Bình – Hải Phòng đã hơn chục năm nay và thấy Bi ở bến xe này cũng  gần chục năm rồi. 
Anh  kể: “Nó (Bi) nghiện nhưng mọi người ở đây đều yêu quý nó vì nó ngoan,  không nói láo, không trộm cắp”. Tôi cảm ơn anh và hỏi anh chỗ nào có thể  tìm Bi. Anh bảo chịu, nó lang thàng gầm cầu, xó chợ, biết đâu mà tìm.  Rồi anh chỉ vào hàng nước gần đó nói: “Ra kia mà hỏi chị Loan bán nước  kia kìa”.
Thấy  tôi hỏi chuyện về Bi, chị Loan có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn đon đả kể:  “Thằng đó phường người ta gọi đi mấy lần rồi, nhưng không có quê hương  bản quán gốc tích gì nên người ta lại thả về. Trước nó cũng có cái xe  đạp làm chỗ cất giữ hay di chuyển mấy bộ quần áo cũ, thỉnh thoảng cũng  có điện thoại nữa. Nhưng “bay” hết cả rồi ...” 
Ngồi  nói chuyện một hồi với chị Loan vẫn không thấy bóng dáng Bi đâu, thấy  tôi tỏ vẻ 'sốt ruột', chị Loan gợi ý: “Hay em qua quán nước bà Hà phía  đầu bên kia xem sao, thường ngày vẫn thấy nó hay vạ vật nằm ở mấy cái  ghế đá gần quán nước đó”. 
Theo  lời chị Loan, tôi lại di chuyển sang quán nước của chị Hà, ngồi uống  nước và chờ Bi. 12 giờ trưa, chợt nghe Đông (đang ngồi đánh giầy cho  khách ở gần đó) gọi: “Chị ơi, thằng Bi đây này! Bi ơi có chị này tìm  mày”.
Tôi  ngỡ ngàng không tin nổi cái người mà tôi đang đối diện là Bi mà tôi đã  thấy qua những tấm ảnh của nhà nhiếp ảnh Hoài Thanh đã chụp em gần một  năm trước. Bi gầy guộc, xiêu vẹo đến thảm hại. 
Ma  túy đã hút cạn những tàn lực cuối cùng trong em đến độ dường như em  không có sức nâng nổi cái đầu của mình, nó cứ nghặt nghẹo về một bên,  cái lưng gẫy gập lại như người đang phải cõng vật nặng, đôi tay thì  buông thõng thượt như con chim sẻ gẫy cánh, đôi mắt đờ đẫn thả cái nhìn  vô định, dù em đang đối diện nói chuyện với tôi. Có cảm tưởng như việc  mấp máy đôi môi thâm xì vì dùng ma túy nhiều năm với Bi cũng là một việc  khó nhọc.
…Đến tấn trò đời
Tôi  kể chuyện tôi biết em qua một triển lãm ảnh về ma túy. Em ngơ ngác  không hiểu gì. Tôi nhắc em về một anh đã chụp ảnh cho em gần một năm  trước thì một lúc em mới “À” lên. Rồi em hồn nhiên hỏi: “Em được lên báo  hả chị? Người ta cũng nói em được lên báo nhưng em không biết. Chị có  tờ báo đó không? Cho em nhé!”. Tôi hứa lần gặp sau tôi sẽ mang cho em  cuốn sách ảnh. Em cảm ơn rối rít. Rồi như gặp lại người quen, em cởi  lòng chia sẻ với tôi câu chuyện buồn cuộc đời mình.
Nhà  Bi có bốn chị em. Hai chị gái đã đi lấy chồng, một chị đang ở tù vì  buôn bán ma túy, một em trai 9 tuổi đang sống với người cậu ở quê (Đồng  Hướng, Kim Sơn, Ninh Bình). Bố mẹ Bi bỏ quê ra Hà Nội làm thuê nuôi con.  “Ngày ấy nghèo nhưng mà gia đình còn được sum vầy. Mẹ mất cái là mỗi  người một nơi”. 
Bi kể, cách đây gần chục năm, mẹ Bi mất vì tai  nạn. Khi mẹ mất, đứa em trai Bi còn quá nhỏ chưa biết gì nên cứ ngồi  dưới chân mẹ mà cười.
Sau  khi mẹ mất, bố dắt mấy chị em vào Đồng Nai ở với cậu mợ rồi bố cũng bỏ  đi luôn từ đó. Hai chị gái vì không chịu đựng được vất vả đã bỏ về Bắc.
Một  thời gian sau, chị cả lấy chồng rồi vào Đồng Nai đón nốt Bi và em trai  ra. “Chị nói ra ở với chị, chị sẽ nuôi cho ăn học. Nhưng chị ý đã lừa  em. Chị cho em dùng ma túy, dẫn em vào đời rồi bắt em đi hát rong xin  tiền về nuôi vợ chồng chị “hút”. Ở đó, em thường xuyên bị đánh đập. Cực  khổ quá chịu không nổi, hơn một năm sau thì em bỏ đi và “dạt” xuống bến  xe này từ ngày đó. Đến nay cũng 6,7 năm rồi”.
  | 
| Mỗi câu chuyện về cuộc đời của Bi là một tấn bi kịch đang xảy ra giữa đời thường  | 
Tôi  hỏi chuyện chỗ ăn ngủ của em. Ngừng một lát Bi mới miễn cưỡng trả lời  một cách hững hờ như cách người ta miễn cưỡng trả lời một câu hỏi ngờ  nghệch: “Mùa đông lạnh quá thì có khi em cũng thuê phòng trọ, mùa hè thì  chỗ nào mát là ngủ, ngủ đâu trả được…”
Ngồi  nhìn cái bộ dạng tàn tạ của em mà ngao ngán, tôi cố vớt vát chút hi  vọng vào một điều thần kì khi đặt ra giả thuyết là một ngày em sẽ cai  được ma túy, nhận lại một cuộc đời đã bị chính những người ruột thịt của  em đánh cắp như em kể. 
Nghĩ  đến cái lối thoát duy nhất ấy, tôi hỏi em: Sao em không cố gắng quyết  tâm từ bỏ ma túy đi? Trước câu trả lời có chút ngậm ngùi nhưng dứt khoát  của Bi, tôi mới thấy cái hi vọng của mình sao mà “ngây thơ”: “Làm sao  mà cai được hả chị. Khó lắm chị ơi. Người ta có gia đình bên cạnh quan  tâm giúp đỡ, chăm sóc sức khỏe, có tiền để ăn uống, thuốc thang còn  chẳng cai được. Em đây chẳng có gì. Không người quan tâm bảo ban, chăm  sóc, không tiền, đến sức khỏe cũng không có, chị bảo cai làm sao được!”.
Tôi  chua xót hỏi em: “Thế đành bất lực à, chịu chết à?”. Em bảo: “Cơ hội  cuối cùng của em là được uống thuốc methadol. Đời em giờ hi vọng vào mỗi  thuốc đó thôi. Nhưng không được. Người ta bảo phải có hộ khẩu, phải có  chứng minh thư. Em thì không có giấy tờ gì cả”.
Em  kể với tôi về một cơ hội cai ma túy em đã dự định làm nhưng không  thành. Ấy là cách đây hai năm, Bi có một người bạn gái tên Linh ở Vĩnh  Bảo, Hải Phòng đã thương yêu mà theo về sống ở bến xe này với Bi. “ Em  giấu chuyện em nghiện. Em cũng định để một thời gian sẽ nói cho nó biết.  Có nó ở bên cạnh, dần dần em sẽ cai và tìm một công việc đàng hoàng để  làm. Nhưng mình còn chưa kịp làm gì thì nó đã bỏ mình đi rồi…”
Bi  còn khoe với tôi về một cơ hội được quay lại cuộc đời khác cũng đã vụt  khỏi tầm tay: Mấy năm trước, có một cô nhà ở gần đây, em hay đi hát kiếm  tiền qua nhà cô. Em không biết cô làm gì, nhưng cô giàu lắm. Một lần cô  gọi em vào hỏi han rồi cô ấy bảo, giá em không nghiện thì cô sẽ nhận em  làm con nuôi. Một lần khác cô lại gọi em vào bảo cô sẽ trả tiền cho em  đi cai nghiện và nhận em làm con nuôi. Em chưa kịp vui mừng thì lại nghe  cô báo, cô phải đi nước ngoài gấp, chồng cô gọi. Từ đó em không gặp lại  cô nữa”. 
Khi  đầu óc tôi vẫn còn vấn vương với câu chuyện thần tiên về một người phụ  nữ giàu có sẽ cho em đi cai nghiện và nhận em làm con nuôi cũng như nỗi  thất vọng không bến bờ của em khi giấc mơ đổ sụp, Bi vội vã đứng lên xin  phép được tiếp tục công việc của mình. 
Tôi  đứng dậy cáo từ, hẹn sẽ quay lại mang cho em cuốn sách ảnh có câu  chuyện cuộc đời em cùng rất nhiều câu chuyện ma túy khác. Đã bước khỏi  cái ngột ngạt và ồn ã như muốn bóp nghẹt nồng ngực ở bến xe mà tôi vẫn  không làm sao xóa đi hình ảnh cái thân hình nhỏ bé, lòng khòng bước  những bước xiêu vẹo, đổ gập; đôi cánh tay lúc não cũng buông thõng, mỏi  mệt như chú chim non gẫy cánh và đôi mắt thì đờ đẫn, vô hồn… 
 (Còn nữa...)
Hương Hoàng