WESTMINSTER (NV) - Tôi được giới thiệu đến tên Trần Ngọc Yến trong một buổi liên hoan cùng bạn bè.
Nghe những ca từ diễn tả rất trọn vẹn những khắc khoải, ray rứt, những dằn vặt, hoang mang của một trái tim yêu, không ai nghĩ rằng đó có thể là sáng tác của Trần Ngọc Yến (trong ảnh), một cô gái chỉ mới bập bẹ tiếng Việt khi còn ở Việt Nam. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
“Cô ta không rành tiếng Việt, nhưng có lẽ chính vì thế mà những đon đớt trong cách phát âm một vài chữ của Yến lại làm nên một giọng hát lạ, thể hiện được chất jazz và blues mà không phải ai hát cũng ra.” Ðó là những lời tôi được nghe về giọng hát của cô gái gầy, nhỏ nhắn, trước khi mở máy nghe “Rồi Cũng Xa,” CD đầu tiên của Trần Ngọc Yến
***
Khàn. Ðau đáu những nỗi buồn. Khắc khoải những hồi ức. Chìm đắm trong kỷ niệm. Níu kéo người nghe bởi những da diết của “Chán,” “Chiều Vắng,” “Ðã Hết,” chùng chình ray rứt trong ‘Quên Em,” “Ðừng,” “Rồi Cũng Xa,” “Làm Sao,” hay trào dâng mãnh liệt một cảm xúc trong “Sài Gòn Phủ Nhớ.” Những gì tôi nhận ra khi nghe Trần Ngọc Yến trong “Rồi Cũng Xa” là như vậy.
Tôi nghe đi nghe lại những ca từ, những giai điệu:
“Tình mình chỉ là tiếng yêu ban đầu/Tình mình chỉ là tiếng yêu đầu môi/Anh ơi xin hãy nói câu sau cùng/Ðể tim em bớt mộng mơ...” (Quên Em)
hay
“Làm sao em nói lời chia tay, khi lòng em, còn yêu, anh ngất ngây/Làm sao, ôi biết làm sao để giữ con tim anh, để giữ mắt môi anh nồng cháy...” (Làm Sao)
hay
“Một, lá vàng rơi/Một, khúc nhạc tình/Và rượu chát trên môi khiến tôi thêm buồn/Người tôi yêu nay ở phương trời nào?...” (Ðừng)
Dường như tôi đã nghe đâu đó những giai điệu này. Dường như tôi nghe đâu đó loáng thoáng những ca từ này. Một cái gì đó vừa thật quen thuộc lại vừa quá mới mẻ. Nhưng, để gọi tên tác giả nào, nhạc phẩm nào chứa đựng những gì có trong những ca khúc của Trần Ngọc Yến thì đành chịu. Không thể.
“Yến mê ca hát từ nhỏ. Nghe đủ thứ nhạc, từ nhạc Việt đến nhạc ngoại, từ cải lương, dân ca, ca trù, nhạc nhẹ, đến rock, jazz, blues, cái gì cũng nghe.” Yến thủ thỉ kể.
Thảo nào, một người không qua trường lớp nào về ký xướng âm, chỉ bật lên thành lời và hát như hơi thở là bởi điều này. Tất cả mọi lời ca, giai điệu của nhiều thể loại nhạc, nhiều ngôn ngữ, đi vào lỗ tai thẩm âm của cô gái nhỏ, theo năm tháng, tất cả tích tụ, trộn hòa, và đến lúc, phát ra, làm nên một Trần Ngọc Yến. Vừa lạ, vừa quen, là thế.
Yến kể về chuyện sáng tác, như một cuộc chơi, tình cờ, “Khi Gia Ðình Phật Tử Chánh Kiến chuẩn bị kỷ niệm 15 năm thành lập, Yến có ý định viết một bài gì đó. Yến ngâm nga thành lời, thành điệu, và thành bài hát. Tuy nhiên, không có dịp hát trong ngày đại lễ đó, nên đến giờ, ca khúc đầu tiên này vẫn chưa có dịp trình làng.”
Níu kéo người nghe bởi những da diết của “Chán,” “Chiều Vắng,” “Ðã Hết,” chùng chình ray rứt trong 'Quên Em,” “Ðừng,” “Rồi Cũng Xa,” “Làm Sao,” hay trào dâng mãnh liệt một cảm xúc trong “Sài Gòn Phủ Nhớ” là những gì có thể tìm thấy trong CD “Rồi Cũng Xa” của Trần Ngọc Yến. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Sau bài hát đó, Trần Ngọc Yến tiếp tục cho ra đời những ca khúc khác, trong những lúc ngẫu nhiên, “như khi đang lái xe tự dưng có melody đến trong đầu,” hay lúc lại là những ca từ bỗng từ đâu tuôn ra.
Nghe những ca từ diễn tả rất trọn vẹn những khắc khoải, ray rứt, những dằn vặt, hoang mang của một trái tim yêu, không ai nghĩ rằng đó có thể là sáng tác của một cô gái chỉ mới bập bẹ tiếng Việt khi còn ở Việt Nam.
“Yến rời Việt Nam khi mới 7, 8 tuổi, và học xong lớp 1.” Với vốn tiếng Việt đó, Yến nói tiếng Việt nhiều hơn là viết tiếng Việt. Nhưng như một điều rất tự nhiên, “ở nhà có nhạc gì của ba mẹ là Yến đều nghe hết, thuộc hết, và cứ nghêu ngao hát. Nghe Hương Lan, Tuấn Vũ, hay bất cứ bản nhạc nào thích là Yến chép xuống, theo cách phát âm của mình. Chữ nào không biết thì hỏi ba mẹ.”
Khi Internet phát triển, Yến cũng tham gia vào những diễn đàn chuyện trò trên mạng, Yến viết sai chính tả, có người sửa lưng, Yến không tự ái, mà cám ơn họ. Có lẽ nhờ vậy mà vốn tiếng Việt của Yến ngày càng giỏi hơn, để đến lúc có thể có dùng được ngôn ngữ Việt để diễn tả chính xác cảm xúc của mình.
Có điều, tất cả các ca khúc trong “Rồi Cũng Xa” của Trần Ngọc Yến đều là những ca khúc buồn, trừ “Sài Gòn Phủ Nhớ” của tác giả mdtt.
Như tác giả tâm sự, “Có thể hình dung các ca khúc trong ‘Rồi Cũng Xa’ là một tâm trạng với nhiều khía cạnh khác nhau.”
Tâm trạng đó là nỗi buồn, nỗi buồn của nhiều cung điệu ‘chán chường,” “quặn đau,” “ưu phiền,” “chia ly,”... cho những cuộc tình đã qua. Nhưng, như đã nói, tâm trạng buồn của Trần Ngọc Yến là một cái gì đó vừa thật quen thuộc lại vừa thật mới mẻ. Cùng một tâm trạng, nhưng không nỗi day dứt nào giống nỗi day dứt nào. Bởi không âm điệu của ca khúc nào giống ca khúc nào.
Và đó, chính là điều khiến người ta phải nghe, để rồi đến một lúc, như có sự giao thoa đồng điệu giữa người nghe và người hát, khiến chính mình cũng, tự lúc nào, bật lên, thì thầm hay ngân nga “tình mình chỉ là giấc mơ xa vời/Tình mình chỉ là giấc mơ vội tan/Anh ơi xin hãy nói câu tạ từ/Ðể tim em bớt quặn đau...” hay “Người yêu ta rồi cũng xa ta rồi/Ngày xa xưa đầy ước mơ giờ tan biến đâu rồi/Người yêu ta rồi cũng quên, quên ta rồi...”
Không có tham vọng trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp, CD đầu tay “Rồi Cũng Xa” của Trần Ngọc Yến “chỉ nhằm đánh dấu kỷ niệm đam mê của mình từ nhỏ, xem ra mình đã đi được đến đâu rồi và cũng là món quà tặng nho nhỏ cho những bạn bè, người thân, những người đã cổ cũ cho mình từ bao năm qua.”
***
Những ai đã từng có dịp nghe Trần Ngọc Yến hát, hay tò mò về cô gái hát jazz và blue khá đặc biệt này, có thể đến cùng Trần Ngọc Yến trong đêm ra mắt CD “Rồi Cũng Xa” tại nhà hàng Q's Lounge, 15380 Beach Blvd, Westminster, CA 92683, vào tối Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011, từ lúc 6pm. Vào cửa tự do. Ban tổ chức cung cấp thức ăn nhẹ và soda.
Ngọc Lan/Người Việt