Sau khi những hào quang đă tan  biến, người  ta mới thấy rằng chiếc máy  bay này quá nhiều nhược điểm  để có thể trở  thành một chiến đấu cơ tàng  h́nh thuộc thế hệ 5 đúng  nghĩa.
    
     Máy bay ném bom?
      
        
   Bill Sweetman, một  phóng viên hàng không kỳ cựu  của tuần báo Defense Technology  International đánh  giá rằng, nh́n qua  h́nh dáng, chiếc máy bay mới  trông có vẻ giống máy  bay tàng h́nh và  được tối ưu hóa cho các chuyến  bay ở độ cao lớn, tầm  bay xa. Để tiện so  sánh, máy bay của phương Tây  thường được thiết kế để “tàng h́nh” tối đa  dưới sóng rađa c̣n máy bay  Nga thường nhấn mạnh tới tốc độ, tầm hoạt  động và khả năng mang vũ khí  lớn.
      
        
   
     
J-20 trong chuyến bay thử đầu tiên
    
        So với các mẫu F-22  của Mỹ và phiên bản thử  nghiệm  PAK-FA/T-50 của Nga, mẫu J-20 có kích  thước lớn. Sử dụng chiếc  xe hậu  cần ở dưới mặt đất làm thước đo,  Sweetman ước tính J-20 có chiều  dài  khoảng 23m. Trong khi đó chiếc  T-50 chỉ dài 22m và chiếc F-22 dài  20m,  chiếc F-35 dài 17m. Kích thước  nhấn mạnh nhiều tới vai tṛ của máy  bay.  Phần lớn các chiến đấu cơ  hiện nay đều có khả năng tấn công mục  tiêu ở  dưới đất và trên không.  Nhưng theo Sweetman, những chiếc máy bay  càng  lớn th́ vai tṛ thiên về  ném bom của nó càng lộ rơ. Dựa vào đó,  Sweetman  khẳng định rằng J-20  có thể sẽ đóng vai tṛ giống chiếc máy  bay ném bom  F-111 của Mỹ.
      
        
   Sweetman cũng chỉ ra  rằng, các yếu tố tàng h́nh  tập  trung nhiều ở phần đầu của J-20, với  cái mũi mang h́nh chiếc đục  và hộc  hút gió h́nh thang giống mẫu F-22  của Mỹ. Đặc điểm này trở nên  hữu dụng  khi J-20 cần bay thẳng tới một  mục tiêu nằm yên dưới mặt đất  mà không bị  phát hiện. Đó là lư do để  Sweetman càng tin rằng, J-20 đóng  vai tṛ ném  bom nhiều hơn là máy bay  tiêm kích.
      
        
   Khả năng tàng h́nh hạn chế
      
        
   Các nhà phân tích  Carlo Kopp và Peter Goon  thuộc tổ chức tư vấn Air Power Australia   không đồng t́nh với ư kiến của  Sweetman. Họ đánh giá J-20 là chiếc tiêm   kích hạng nặng, được thiết kế  để bay sâu vào lănh thổ đối phương và   tiêu diệt các máy bay chỉ huy,  tiếp dầu và tổ chức chiến tranh điện tử,   vốn đóng vai tṛ quan trọng  trong các chiến dịch không kích của Mỹ.
      
        
   
     
Mẫu J-20 Đại bàng đen của Trung Quốc
    
        Theo tờ The Diplomat,  cả Sweetman và 2 nhà phân   tích trên đều có những điểm hợp lư trong  quan điểm của họ. Nhưng những   khả năng mà họ nêu về vai tṛ dự kiến  của J-20 lại nhấn mạnh rất nhiều   tới tính năng tàng h́nh. Về điểm này,  ngoại trừ kiểu dáng ở đầu và hộc   hút gió, J-20 chứa rất ít yếu tố  tàng h́nh. Nó thậm chí c̣n trang bị  các  cánh phụ, gọi là cánh canard,  nằm trước cánh chính. Cánh canard có  thể  tăng độ ổn định cho các chiến  đấu cơ có độ cơ động cao, giúp máy  bay có  thể xoay ṿng nhanh ở tốc  độ thấp. Cánh canard được sử dụng để  giảm bớt  các rung động lên khung  máy bay nhưng lại “giúp” giảm rất  nhiều yếu tố tàng h́nh của chiếc máy  bay.
      
        
   Bên cạnh đó, phần đuôi  của J-20 không “tàng  h́nh”  lắm do 2 ống phụt (nozzle) của nó không  được thiết kế để giảm tín  hiệu  nhiệt. Nó cũng không có các động cơ đẩy  vector góc như các máy  bay thế  hệ 4 nên khó tránh khỏi việc bị rađa  đối phương phát hiện.  Ngoài ra, một  chiếc máy bay tàng h́nh không chỉ  dựa trên kiểu dáng mà  c̣n phụ thuộc  vào lớp sơn đặc biệt, vô số các  thiết bị cảm biến đi kèm  và một hệ thống  điện tử vô cùng phức tạp.  Những yếu tố này của J-20 vẫn  là ẩn số lớn.
      
        
   Khó trang bị trong tương lai gần
      
        
   Sau khi xem xét các  đặc điểm, giới phân tích  cho rằng  mẫu J-20 mới xuất hiện có vai tṛ  của máy bay ném bom nhiều  hơn và có  thể phục vụ cho những chiến dịch  không kích của Trung Quốc  nhằm vào các  mục tiêu mặt đất. Nhưng cũng  không loại trừ J-20 chỉ đóng  vai tṛ một  thiết bị tŕnh diễn các công  nghệ mới. Có rất nhiều những  máy bay như  thế đang treo trong các nhà  kho và bảo tàng Mỹ như mẫu  YF-23 bay từ giữa  những năm 1990 trông rất  giống chiếc J-20. Nga cũng  đă sản xuất những  chiếc MiG-1.44 và Su-47.  Cả hai đều có ngoại h́nh và  những thông số rất  ấn tượng nhưng chưa bao  giờ đi vào sản xuất hàng  loạt.
      
        
   Ngay cả khi J-20 được  lựa chọn đưa vào trang  bị, người  ngoài cuộc cũng không bao giờ có thể  biết khi nào những chiếc  máy bay đó  sẽ xuất hiện hàng loạt trong quân  đội Trung Quốc. Tướng He  Weirong, Phó  Tư lệnh Không quân Trung Quốc  nói vào năm 2009 rằng, một  chiến đấu cơ  tàng h́nh của nước này sẽ thử  nghiệm và được triển khai  “trong ṿng 8-10 năm”.  Đó là một khoảng thời  gian siêu tốc bởi mẫu F-22  cần tới 15 năm nghiên  cứu và phát triển  mới có thể thành một chiếc  chiến đấu cơ hoàn chỉnh.
      
        
   Mẫu F-35 dự kiến cũng  phải mất tới 16 năm theo  sau hoạt  động thử nghiệm đầu của chiếc X-35  diễn ra hồi năm 2000.  Sukhoi dự kiến  sẽ bàn giao chiếc PAK FA/T-50 đầu  tiên cho quân đội Nga  vào năm 2015,  chỉ 6 năm sau chuyến bay đầu tiên  của mẫu thử nghiệm.  Nhưng người Nga có  truyền thống cho bay thử vài  chục chiếc máy bay đời  mới để tinh chỉnh,  trước khi sản xuất chúng ở  sử dụng quy mô lớn. V́  thế, tuyên bố của ông  Weirong có vẻ mang nhiều  hơi hướm lạc quan.
      
        
   Ngay cả khi J-20 xuất  hiện, chưa ai có thể đóan  chắc  rằng, nó sẽ là vũ khí hoạt động hiệu  quả. Richard Aboulafia, một  nhà  phân tích ở tập đoàn US Teal Group  tuyên bố trên tờ Defense Tech  rằng,  một chiến đấu cơ hiện đại cần 11  yếu tố hỗ trợ để trở nên hiệu  quả, bao  gồm kế hoạch chi tiết, phi công  điều khiển tài năng và có kỷ  luật, nhân  viên bảo tŕ mặt đất tŕnh độ  cao, vũ khí chính xác, rađa  hiện đại và  các hệ thống bên trong máy  bay, rađa phát hiện đối phương  do các máy bay  hỗ trợ cung cấp, máy bay  tiếp dầu đáng tin cậy… Theo  Diplomatic, trong  các yếu tố trên, Bắc  Kinh mới chỉ làm chủ được 1 yếu  tố duy nhất, chính  là cái xác máy bay,  sau khi đă trừ đi phần động cơ.
   
      
 (theo khoahoc)