Bi kịch là 6 năm qua, tôi bỏ lại tiền đồ của ḿnh ở Việt Nam để theo anh sang Mỹ. Khi tôi mới sang, tôi đă có tất cả. Và bây giờ khi tôi mất tất cả, anh lại đuổi tôi về.
Cách đây 6 năm tôi t́nh cờ gặp lại và yêu người bây giờ là chồng tôi. Lúc đó anh đang định cư ở nước ngoài c̣n tôi th́ đang làm trưởng pḥng nhân sự cho một công ty cũng của nước ngoài tại Việt Nam.
Lương của tôi thời điểm đó rất cao, vị trí mà tôi có được khiến nhiều người mơ ước. Sau 3 lần bay đi bay về giữa Việt Nam và Mỹ để hẹn ḥ, anh cầu hôn tôi và ngỏ ư muốn đưa tôi sang Mỹ sống cùng anh.
Tôi đă rất phân vân v́ không muốn bỏ tiền đồ sự nghiệp của ḿnh ở Việt Nam. Sang đấy muốn xin được việc phải đi học lại, c̣n bằng không chỉ có thể làm việc chân tay ở nhà hàng hoặc siêu thị. Mà ḷng tự trọng và địa vị của tôi lúc đó không cho phép tôi làm những việc đấy.
Khi c̣n đang lưỡng lự th́ tôi mang thai. Ngày nào anh ấy cũng gọi điện về giục tôi sang Mỹ. Anh bảo nếu tôi không sang th́ chỉ có thể chia tay v́ anh ấy sẽ không về Việt Nam sống.
Tôi đành phải là người xách vali đi. Giữa chúng tôi đă không có một đám cưới thật sự nào cả, chỉ làm thủ tục đăng kư kết hôn và một buổi tiệc nhỏ.
Khi mới sang tôi bị trầm cảm v́ cả ngày phải ở nhà. Sang đây đă nhiều năm mà cả nhà anh vẫn phải ở nhà thuê, giống như chung cư ở Việt Nam. Bố mẹ chồng gần 60 tuổi vẫn phải đi làm mỗi ngày.
Tôi không nói được tiếng Anh nên không dám ra ngoài. Ngoại trừ khi chủ động giao tiếp bằng tiếng Anh th́ tôi luôn thấy lạc lơng v́ không hiểu mọi người đang nói về cái ǵ.
Vả lại, ở nhà dưỡng thai là một cái cớ hợp lư đểgiamcầm tôi ở nhà. Từ một người năng động trong môi trường công việc tôi trở thành “tùnhân” trong gia đ́nh chồng.
Con được 1 tuổi, tôi định xin phép gia đ́nh chồng đi học nhưng sau đó con ốm dài ngày nên tôi mất gần 1 năm để chăm con trong bệnh viện. Khi con khỏe mạnh hẳn th́ tôi lại mang thai đứa thứ 2. Tôi đă mất thêm 2 năm nữa cho việc sinh và chăm sóc con cái.
Nhà chồng nhiều lần hứa hẹn để tôi đi học hoặc xin việc cho tôi nhưng vẫn không làm. Tôi tức giận và vô cùng thất vọng. Gần 4 năm qua tôi đă tiêu tốn khá nhiều tiền cho gia đ́nh chồng.
Có một chuyện mà tôi không thể tha thứ được là sự dối trá của chồng. Khi quen tôi, anh bảo anh là kiến trúc sư nhưng thực sự th́ anh chỉ là một người làm nghề giống như thợ sơn ở Việt Nam.
Tôi cayđắng v́ bịlừa nhưng vẫn cảmkíchv́ anh nuôi chí lớn, có tham vọng. V́ vậy tôi đă đưa tiền ḿnh tích cóp được trong bao năm đi làm để anh theo học một trường cao đẳng cộng đồng.
Hết tiền khiến tôi không thể chủ động đi học mà phải trông chờ vào sự chu cấp của gia đ́nh chồng. Nhưng sau 4 năm, không thể chờ thêm được nữa, tôi buộc phải xin làm bồi bàn ở nhà hàng để tự kiếm tiền đi học.
Trong khi đó, chồng tôi đă học xong đại học, đang theo học một lớp dự bị thạc sĩ và t́m được công việc tốt hơn. Đây cũng là lúc anh ngoại t́nh.
Nếu là ở Việt Nam, tôi c̣n biết đường sá để mà theo dơi chồng, đằng này lạ nước lạ cái, tôi chỉ có thể ngồi nhà nghi ngờ mà không làm được ǵ hơn. Trên người anh ngày càng xuất hiện nhiều vết bầm mà người ta gọi là dấu tích của việc yêu. Một vài lần đầu chồng tôi c̣n chối nhưng càng về sau anh càng trở nên cộc tính mỗi khi bị tôi tra hỏi.ư
Hết tiền, thất nghiệp, chồng ngoại t́nh, tôi không c̣n ǵ đáng lưu luyến ở lại nước Mỹ. Tôi chịu đựng thêm hơn 1 năm nữa th́ quyết định chia tay và dự định sẽ ôm con về nước làm lại cuộc đời.
Nhưng mọi chuyện không dễ dàng đến thế. Chồng tôi đồng ư ly hôn nhưng phải để hai con lại. Đúng là nếu bây giờ raṭa tôi sẽ mất con v́ tôi không có khả năng kinh tế, trong khi đó chồng đă có bằng đại học và nguồn thu nhập ổn định hằng năm.
Anh ấy đă chỉ đúng điểm yếu của tôi nên tôi không thể đ̣i ly hôn được nữa. Nhưng bây giờ vấn đề không c̣n nằm ở tôi. Anh đưa tôi một phong b́, trong đó có vé báy bay 1 chiều dành cho tôi từ Mỹ về Việt Nam. Anh đă công khai đuổi tôi về nước. Tôichếf lặng cả người.
6 năm qua, tôi bỏ lại tiền đồ của ḿnh ở Việt Nam để theo anh sang Mỹ. Khi tôi mới sang, tôi đă có tất cả. Và bây giờ khi tôi mất tất cả, anh lại đuổi tôi về. Một bi kịch mà có đến nằm mơ tôi cũng không h́nh dung ra được.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, tôi chỉ cô độc một ḿnh. Không ai bênh vực tôi, không ai muốn giữ hay giúp đỡ tôi. Hai con tôi cũng là của luật pháp, nếu ly hôn con chỉ có thể theo bố.
Nếu bây giờ tôi cầm vé báy may để đi th́ có thể tôi sẽmấf con măi măi. Ai biết chuyện ǵ sẽ xảy ra hay họ sẽ mang con tôi đi đâu. Thế nên tôi vẫn cứ ở đây, sống từng ngày ṃn mỏi và bất lực.
Tôi nhớ tôi của ngày xưa và chỉ mong một phép màu để quay ngược lại thời gian. Tôi phải làm ǵ bây giờ?
VietBF@sưu tập