
Bạn có mắt, sao không
Nhìn đời xanh hy vọng?
Người chẳng thấy ánh hồng,
Chỉ mong ngày sáng rõ.
Bạn có môi, sao nỡ
Buông lời đắng, lời cay?
Người câm chẳng mơ gì,
Chỉ mong trao tiếng nói.
Bạn có tai, sao mãi
Nghe điều xấu, lời đau?
Người chẳng thể nghe đâu,
Chỉ mong câu ấm áp.
Bạn có chân, sao vội
Chạy qua những ân tình?
Người què chỉ mong mình
Một lần đi vững chãi.
Bạn có tim, sao để
Buồn giăng kín tháng ngày?
Người cô độc đâu hay
Chỉ mong một hơi ấm.
Bạn có tất cả đấy,
Mà chẳng thấy đủ đầy,
Khi người mất trong tay
Lại trân quý từng chút.
Cuộc đời như gió cuốn,
Thoáng chốc đã đổi thay.
Trân trọng khi còn đây,
Đừng đợi ngày tiếc nuối!
VietBF@sưu tập