Sáng nay, trước lúc đi làm, tôi đang đọc dở một câu chuyện, nội dung tôi đă nắm rơ, câu chuyện hoàn toàn thật, gần đến đoạn kết câu chuyện, th́ vợ tôi dục đi làm kẻo muộn giờ. Tôi đành gác lại rồi sau đó tôi có t́m lại, nhưng v́ bài trôi nên không t́m thấy, tôi xin kể lại để độc giả có lời b́nh xét về câu chuyện này.
Câu chuyện như sau :
Có anh lái taxi, kể một câu chuyện buồn mà anh gặp phải, anh đang chạy xe th́ có một chị vẫy lại và nói, chị bị lạc "vi la" nghĩa là chị lạc nơi nghĩ trọ trong khu du lịch FLC và chị cần đến anh tài xế giúp đỡ, và chị biết người lái ta xi là rành đường đất, và anh vui vẻ nhận lời, sau khi giúp chị ta t́m ra nơi ở, thanh toán tiền xe xong, anh ấy đi, đang trên đường đi th́ nhận được thông báo của công ty taxi ML, buộc anh phải quay lại nơi vừa trả khách, v́ khách có để quên đồ trên xe, anh khẳng định là ḿnh vừa lau xe, và không phát hiện đồ vật ǵ, nhưng công ty kiên quyết bắt anh quay lại.
Tới nơi th́ mới biết, chị ta khẳng định là có để quên một túi xách trên xe, trong túi xách có 10 triệu đồng và cả dây chuyền, anh ta xi nói, em vừa lau xe, và không thấy có đồ vật nào bỏ quên, thế rồi chị ta làm um lên, cứ khẳng định là anh lấy, và lúc đó có một số người chỏ vào chửi anh, cũng một mực khẳng định cho anh,... anh cố phân trần, nhưng không ai tin lời anh, mọi người cứ sừng sỏ làm anh rất khó xử, anh một thân một ḿnh giữa bầy người, chưa rơ trắng đen ǵ cứ ŕnh ăn tươi nuốt sống người ta, những lời lăng mạ, và chửi bới thậm tệ, anh muốn khóc quá mà không khóc được, anh đang không biết phải làm sao, giữa bầy người thừa tiền nhưng lại thiếu suy nghĩ, th́ có một người đàn ông phóng xe máy đến, trên cổ có đeo một túi xách, anh ta dừng xe và hỏi, có phải túi xách này của chị, chị đă bỏ quên lúc ngồi xe điện, tất cả con mắt đổ dồn về phía anh ta và ... ồ lên , c̣n anh taxi như cởi được nút thắt trong ḷng, anh khóc như chưa bao giờ được khóc.
Rồi chị ta tiến lại vỗ vai và nói lời xin lỗi, rồi đám người kia cũng tiến lại vỗ vai và xin lỗi, nhưng anh vẫn khóc, khóc v́ lời xin lỗi và những cái vỗ vai, không thấm vào đâu so với những lời mạt sát xỉ vả anh ở nơi đông người, anh khóc v́ người lái xe điện quá tốt bụng, đă làm sáng tỏ mọi chuyện, đă giải được nỗi oan ức cho anh... anh mừng v́ trên đời này c̣n có ông bụt đời thường, anh mừng v́ ḿnh chưa làm ǵ hại ai, nên chắc có quư nhân phù trợ, rồi anh không quên viết lại câu chuyện, và đăng lên phây c̣n kèm theo cả số điện thoại của chị ta.
Chị ta và đám người kia, chắc bây giờ đă nhận vô số gạch đá từ cộng đồng mạng, thậm chí có người c̣n gọi điện trực tiếp chửi chị ta nữa... chị ta là người có tiền nhưng không có năo, quên đường về nhà và quên cả một đống tài sản trên xe điện, mà cứ khẳng định là quên trên ta xi.
Theo mọi người th́ nghĩ sao ?? c̣n riêng tôi th́ quá bức xúc, tiếc là ở việt nam nó không có kiện đ̣i đền bù nhân phẩm và có đi chăng nữa cũng không đủ sức răn đe, chứ ở bên nước ngoài, th́ chị ta phải bồi thường cho anh ta xi, một số tiền mà anh có ăn cả đời cũng không hết.
Qua câu chuyện này, mong độc giả đọc và suy ngẫm, câu chuyện thật đấy, mỗi người chúng ta, trước khi khẳng định một điều ǵ phải chính xác, đừng để người khác phải khó xử, như anh tài xế tac xi trong câu chuyện trên...
VietBF@sưu tập