Chuyện rằng có một con lừa,
Người ta nuôi nó trong chùa, kéo xay.
Quanh năm với những ṿng quay.
Nó mơ đi đó, đi đây mọi vùng.
Một ngày nắng đẹp, mây hồng,
Được cho xuống núi, đi cùng nhà sư.
Chặng đường xa thật là xa.
Nó tha hồ ngắm lá hoa, cảnh t́nh.
Lúc về bị chất lên ḿnh
Nhiều đồ lễ phật và h́nh Như Lai.
Lừa ta sải những bước dài.
đường th́ đông đúc, mà ai cũng nhường.
chắp tay cung kính khác thường.
Con lừa cứ tưởng vinh quang họ lừa
Nên khi về đến nhà chùa,
Nó không chấp nhận bốn mùa kéo xay.
Vội vàng phóng tót đi ngay.
Ai khuyên, ai bảo, kệ ai mặc ḷng.
Khi vừa qua khỏi rừng thông,
Gặp ngay đám cưới thật đông, thật dài.
Lừa liền tạo dáng, ra oai,
Ngang nhiên chắn lối đoàn người đang đi.
Tưởng rằng cũng giống bữa khi,
Được người bái lạy uy nghi vô cùng.
Ngờ đâu họ lại nổi khùng.
Sẵn cấy gậy gỗ đùng đùng phang cho.
May mà chưa bị què gị,
Thế là hốt hoảng, tẽn ṭ tháo lui.
Sau khi về đến chùa rồi,
T́m sư để nói những lời phân bua;
Rằng sao vừa mới hôm qua,
Họ c̣n cúi lạy, nay ra đánh đ̣n?
Nhà sư giảng giải ôn tồn
Đúng là khờ lắm lời đồn chẳng sai.
Con thồ ảnh Phật Như Lai.
Kính là kính phật, chứ ai kính lừa
Hăy vui vẻ ở lại chùa
Nghe chuông, nghe mơ, vui đùa, kéo xay!
Qua câu chuyện ngụ ngôn này,
Đừng ai ngộ nhận, có ngày ăn năn!
VietBFsưu tập