(ĐVO) Tai nạn bất ngờ cướp đi cả 2 cánh tay nhưng người đàn ông với nghị lực phi thường đă trở thành nhà thơ và thầy lang bốc thuốc giúp người nghèo.
Định mệnh khó khăn
Ông Trần Đức Mô sinh năm 1945 ở xóm 2 xă Ḥa Hậu, huyện Lư Nhân, Hà Nam là một minh chứng cho điều này. Mặc dù bị cụt hay tay nhưng ông vẫn có thể bốc thuốc làm được cả thơ, rồi chữa bệnh từ thiện.
Ông Mô là người con trai thứ 3 sinh ra trong gia đ́nh có đông anh em, hiếu học và giàu truyền thống cách mạng. Thuở thiếu thời, cậu bé Mô sớm đă bộc lộ rơ sự khéo léo, chăm chỉ, tính lanh lợi thông minh nổi trội trong đám bạn làng.
Khi trưởng thành, theo tiếng gọi của tổ quốc, ông gia nhập vào hàng ngũ quân đội chiến đấu và lập được nhiều chiến công hiển hách. Đến năm 1970, ông xuất ngũ trở về địa phương, lập gia đ́nh với bà Trần Thị Nguyệt.Năm 1973, ông theo học tại trường Trung Cấp xây dựng Nam Định, ở đó được 4 năm nhờ học giỏi nên khi ra trường, ông được giữ lại làm giảng viên, trước khi chuyển công tác về công ty thực phẩm quê nhà.
Ông sinh được 3 người con, 2 trai và 1 gái. Tổ ấm gia đ́nh ngày nào cũng đầy ắp tiếng cười cho đến một ngày định mệnh. Ngày 7/4/1985, trong một lần giúp người bạn thân chí cốt cất lại ngôi nhà, không may ông bị điện giật nên phải cắt cụt cả 2 cánh tay.
Cụt tay vẫn có thể cầm bút.
“B́nh thường tôi làm việc rất cẩn trọng, khó để rơi vật ǵ, dù chỉ là một viên gạch nhỏ. Hôm đó, đứa con út bị ốm mà phải ở nhà một ḿnh nên mải nghĩ đến nó mà không chú ư công việc đang làm. Lúc tiếp xúc gần điện cao thế tôi đă bị hút sống đi mất hai cánh tay. May sao mà chưa lao xuống thùng vôi nóng đang sôi sùng sục, không đă thiệt mạng”- Ông nhớ lại.
Khi tỉnh dậy, thấy ḿnh nằm trong bệnh viện từ bao giờ. Đôi mắt lờ đờ khẽ nh́n xuống đôi cánh tay bị cháy sém, ḷng ông không khỏi bàng hoàng xót xa. Lúc ấy, ông chỉ muốn chết quách đi cho rảnh nợ, bởi không muốn là gánh nặng cho vợ, con. Ở viện 1 - Nam Định được 16 ngày, hai cánh tay của ông dần bị thối rữa. Thấy t́nh h́nh nguy nan, các bác sĩ cho ông chuyển lên viện 103 để điều trị. Và để bảo toàn tính mạng, các bác sĩ buộc phải cắt một phần 2 cánh tay bị hoại tử.
Xuất viện trở về nhà, ông trở nên trầm cảm, ít tiếp xúc với mọi người. Vết thương ngày đêm tấy phát, sưng phù đau buốt khiến ông nhiều lần muốn buông xuôi theo số phận. Nhiều năm ông chỉ nằm vật vờ, ngao ngán và thở dài.Thấy chồng buồn bă, bà Nguyệt cũng héo hon gầy guộc đi nhiều, kinh tế gia đ́nh ngày một khó khăn, cạn kiệt. Căn nhà ở lúc đó để trú nắng trú mưa cũng đă phải rao bán cho người ta.
Ông Mô tâm sự, thấy vợ con như thế tôi có chết cũng không đành ḷng. Nhà đă phải bán để trả nợ, cả nhà phải chuyển ra túp lều rách ở chân đê để ở. Sau nhiều đêm nằm nghĩ, nước mắt cay xè, rồi bản năng sống đă trỗi dậy, tôi thèm được sống và tự nhủ với ḷng ḿnh sẽ tàn nhưng không phế.
Sau suy nghĩ đó, ông an tâm dưỡng bệnh đến khi khỏi hẳn. Thời gian đầu rất khó khăn để ông tập làm việc cho đôi cánh tay cụt. Nhưng sau dần cũng quen dần, ông có thể tự ḿnh dùng xẻng để đào đất trồng hoa màu, dùng hai cánh tay “tàn không phế”, bàn chân “kiên tŕ” để đập đá, ông lăn lưng làm lụng vất vả để xây dựng lên được căn nhà cấp bốn.
Lương y và nhà thơ của làng
Năm 1986, t́nh cờ ông đến với nghề “bốc thuốc” qua người em trai từ trong Miền Nam ra chơi biếu ông một bộ sách đông y. Có được bộ sách quư đó trên tay, đêm tối ông thức khuya nằm nghiền ngẫm, chắt lọc từng kiến thức hay, bắt đầu chuyên sâu hơn về những loại thảo dược tốt, điều trị cho bệnh nhân người nghèo.
Thời gian đầu ông chữa chủ yếu là dân địa phương, chủ yếu các loại bệnh như : Cảm cúm, hen xoang, kiết lỵ, ho lâu ngày tức ngực khó thở…Sau khi hiểu biết sâu rộng hơn, ông bắt đầu bào chế các loại thuốc khó hơn..dạ dày, viêm gan, thận…Nhiều trường hợp sau khi qua tay ông đều khỏi bệnh. Tiếng lành đồn xa, người dân tứ xứ đổ xô, đánh xe con về làng nhờ ông bắt bệnh. Đặc biệt, người nghèo đến chữa bệnh, ông không lấy tiền, có lấy cũng chỉ là tiền thuốc, thù lao ông giúp.Ông tâm niệm rằng “ Làm thuốc mà nghèo th́ không phải là người tài, kẻ làm thuốc tham lam vơ vét cho mau đầy túi mới là phường gian ác”.
Và bốc thuốc cứu người.
Gần 30 năm gắn bó với nghề thuốc, ông Mô có rất nhiều kỷ niệm đẹp nhưng nhớ nhất lần một cụ bà gần 80 tuổi ở huyện B́nh Lục đă không quản đường xá xa xôi đến nhờ ông chữa bệnh thấp khớp. Sau khi đă kê đơn, bốc thuốc xong, cụ bà đó cứ nằng nặc đ̣i ở nhà ông Mô và đ̣i theo học nghề, nói thế nào cũng không nghe. Chiều ư cụ, ông Mô đồng ư và cho cụ ở lại chơi với gia đ́nh vài ngày, và báo lại với con cái của cụ đến đón về.
Không chỉ giỏi về nghề thuốc mà nhiều người phải nể phục, tấm tắc ca ngợi những tập thơ ông sáng tác. Trong đó có nhiều tập thơ, truyện kư của ông được xuất bản, đăng báo, như tác phẩm “ Tôi là công nhân” đạt giải nhất trong cuộc thi viết văn xuôi về đề tài công nhân do hội văn hóa nghệ thuật Hà Nam tổ chức năm 2000, truyện ngắn “ Bến lỡ” đạt giải khuyến khích cùng năm và một số tập thơ , truyện ngắn “Miền quê trăn trở” (2004). “ Ḍng đời rong ruổi” (2008) “ Hương đất” (2009)… Hiện ông là hội viên hội văn học nghệ thuật Hà Nam.
Giở những bài thơ của ông sáng tác ra đọc có lẽ tôi ấn tượng nhất câu thơ: Tôi đào đất làm rung trái đất/Trái đất bền cứ vật tôi êm/Tôi lấy sức dấn thêm sức nữa/Trái đất gịn vỡ vụn tung lên…
Trong những vần thơ này của ông sáng tác chúng ta dễ cảm nhận được t́nh yêu quê hương, những trải nghiệm cuộc sống, công việc ḥa quyện vào những vần thơ đầy lăng mạn.
Theo VOV