(GDVN) - Đó không phải chỉ là lời dọa, chúng dùng phân có nhiều con vật lạ tưới vào người bà - khi ấy c̣n là một đứa trẻ.
Mồ côi, lang thang... sống cảnh đời “năm cha ba mẹ”
Bà Lê Thị Mùi (tên thật là Lưu Thị Thấy, 88 tuổi) quê ở xă Phong Cốc, Yên Hưng, tỉnh Quảng Ninh. Bà chia sẻ: “Cuộc đời tôi khổ lắm! Từ bé đă là đứa trẻ mồ côi. Tôi chưa một lần được nh́n mặt mẹ ḿnh mà cũng không biết mẹ tên ǵ, ở đâu...”. Trong trí nhớ của người con đă 88 tuổi này chỉ c̣n lưu giữ lại h́nh ảnh của người bố “mất tích”.
![](http://giaoduc.net.vn/Uploaded/xahoi/2012_10_18/ba-mui-giaoduc.net.vn_copy.jpg)
H́nh ảnh bà Lê Thị Mùi ở Trung tâm bảo trợ xă hội tỉnh Phú Thọ.
Bà kể lại: “Hồi ấy, tôi c̣n nhỏ lắm. Gia đ́nh nghèo, bố cho tôi sang làng bên cạnh làm con nuôi. Được một thời gian, chắc bố nhớ quá nên qua đón, đưa tôi đi chơi. Tôi c̣n nhớ như in, lúc đó hai bố con dừng ở một quán ăn, đang định vào quán. Ai ngờ đâu lúc đó có hai người Nhật khoác tay bố đưa đi. Rồi từ đó, tôi không c̣n gặp lại bố nữa”.
Lang thang khắp con đường để t́m bố nhưng không thấy. Mất bố quá bất ngờ, bà trở thành một đứa trẻ mồ côi thật sự. Đứa trẻ khi ấy quá bé nhỏ và cũng không có bất kỳ hồi ức nào về họ hàng ruột thịt của ḿnh. Từ ngày hôm đó, bà lâm vào cảnh đời “năm cha ba mẹ”.
Bà bảo không thể nhớ hết là đă đi ở đợ, làm con nuôi, em nuôi của bao nhiêu nhà. Hồi ấy khó khăn, nhiều nhà đối xử với bà không ra ǵ. Mỗi lần như vậy bà lại trốn đi. Cuộc sống là sự di chuyển và t́m kiếm người tốt. Bà nhớ lại thời gian ấy: “Hồi ấy, tôi đi lang thang nhiều nơi lắm. Sống cùng đủ loại người, và trải qua rất nhiều cảm giác khác nhau”.
Trong trí nhớ của bà Mùi, bà không thể quên được bát cơm chan máu khi sống với người bố nuôi. Bà làm con nuôi của một gia đ́nh ở núi Đèo. Công việc hàng ngày là chăn trâu chăn ḅ. Một buổi chiều, ông bố giấu ḅ đi rồi khi cả nhà đang ăn cơm tối, ông bố nuôi có ít ma men vào đă đánh bà hộc máu vào bát cơm. Đau đớn hơn là người bố nuôi đó bắt bà ăn hết bát cơm toàn máu đó. Ăn cơm vừa tanh mùi màu vừa đau ḷng. Đêm đó bà lại ra đi, bắt đầu một hành tŕnh mới...
Bà lang thang khắp các làng xóm ở Thủy Đường, Thủy Tú... rồi t́m được những nơi ở mới. Bà sống kiểu tạm bợ như thế qua ngày tháng.
Bị cắt một góc tai
Ở Trung tâm bảo trợ xă hội này, bà Mùi "nổi tiếng" v́ bị mất một góc tai. Thấy tôi ṭ ṃ về câu chuyện này, bà sờ lên chiếc tai bị cắt rồi nói: “Tai của tôi cũng bị chính bố nuôi cắt đấy. Nghĩ lại mà đến giờ vẫn c̣n thấy đau đớn”. Bà kể, bà về nhà một người địa chủ ở, làm công việc chăn ḅ. Một hôm, trâu ăn lúa lại nằm đầm xuống ruộng. Lúc về, bà bị chính ông địa chủ đó cắt tai. Bà vẫn nhớ như in lời nói của ông ta: “Hôm nay, mày để trâu nó như thế, tao sẽ xin miếng tai uống rượu”. Trời lạnh, bà không nghĩ bị cắt tai thật. Chỉ khi máu chảy xuống người bà mới biết... Trốn nhưng không được, bà phải nhịn đói, ngủ ngoài cây rơm.
Một đêm, bà trốn vào nhà ăn cơm. Bị bắt gặp, chúng tra tấn bà bằng cách bắt ăn cơm không. Bà ăn đến mức không thể ăn được nữa. Bà van xin nhưng chúng dọa: “Không ăn hết đống cơm này tao cho mày ăn phân”.
Đó không phải chỉ là lời dọa, chúng dùng phân có nhiều con vật lạ tưới vào người bà - khi ấy c̣n là một đứa trẻ. Bà kể lại: “Kinh khủng lắm, những con đó nó cứ ḅ khắp người. Sau đó, chúng ép tôi ăn phân người. Những quăng thời gian đó, cả đời tôi chưa vao giờ quên”.
Bà đă sống những ngày tháng lang thang, ăn nhờ ở đậu như thế... Cho đến một ngày được người chị nuôi tên là Nguyễn Thị Bé ép lấy chồng Tây.
Lấy chồng và cơn ác mộng t́nh dục
Bà nói: “Ngày trước, tôi từng làm công nhân đường sắt. Làm nhiều đường lắm... Rồi do sức khỏe yếu tôi về nhà ở với anh chị nuôi. Nhưng ai ngờ đâu, bà chị nuôi lại nhất quyết muốn tôi đi lấy chồng. Không c̣n cách nào khác tôi đành phải nghe theo”.
Bà Mùi bảo bà bị lừa lên tận nông trường ở Ba V́ (nay là huyện Ba V́ - Hà Nội). Bị ép buộc nên bà chấp nhận lấy ông Tây. Đám cưới tổ chức đơn giản. Buổi sáng, mọi người ra hội trường nói vài câu là thành vợ chồng. Lấy ông Tây là bắt đầu quăng thời gian đen tối khác.
Ông chồng bà có nhu cầu về t́nh dục rất cao. Bà kể lại: “Ông ư đ̣i hỏi nhiều lắm! Tôi đi làm về mệt, không đồng ư là ngay lập tức ông ư đánh đập không ra ǵ”. Chuyện máu của bà đổ trên giường là chuyện b́nh thường.
Đêm nào cũng như đêm nào, ông chồng cũng tỉnh dậy đ̣i hỏi... Bà khóc và thấy thương cho thân phận người vợ của ḿnh. Bởi làm vợ nhưng dường như bà đang trở thành tṛ tiêu khiển và chỉ để phục vụ nhu cầu t́nh dục của chồng.
Bà có thai được ba tháng, quá sợ chồng nên bà bỏ về Hải Pḥng. Không hiểu sao chồng bà lại t́m thấy và bắt bà về. Bà làm đơn ly hôn nhưng ṭa không chấp nhận, phải trở về sống với chồng. Bà lại tiếp tục bị hành hạ như thế. Ông chồng của bà có tính hay ghen nên nhiều khi bà bị đánh đập oan. Bà bảo, có hôm ông ư đi làm nhưng lại trốn việc về ŕnh xem bà có làm ǵ linh tinh không.
Có thai nhưng bà cũng không thể kiêng được v́ ông ư liên tục đ̣i hỏi. V́ như thế mà đứa con đầu của bà không được nằm trong bụng mẹ đủ tháng đủ ngày. Hơn 7 tháng, bà sinh đứa con đầu ḷng mà nước mắt cứ chảy ra. Cũng may mắn là con bà không sao.
Sống với nhau được ba đứa con. Bà đặt tên con là B́nh, Đường, Chiến. Bà chia sẻ: “Sống với chồng được 9 năm th́ chồng bị ốm trong 4 năm. Chồng bà bị sơ gan cổ chướng. Ông ấy cứ đi hết các bệnh viện này đến bệnh viện khác”.
Không có chồng bên cạnh nữa, bà sống và chăm chút cho những đứa con của ḿnh.
Tuổi già trong Trung tâm bảo trợ xă hội
Chồng mất, bà cùng ba con chuyển lên sống ở khu tự lập của Trung tâm bảo trợ xă hội tỉnh Phú Thọ. Khó khăn nhiều nhưng ba mẹ con vẫn cùng nhau vượt qua được.
Bà mới mất đi người con tên Đường. Nỗi đau của kẻ đầu bạc tiễn kể đầu xanh..., bà nói: "Ḿnh sống đến tuổi này rồi vẫn khỏe nhưng con trai lại bệnh tật. Nó đi, tôi thấy đau ḷng lắm!".
![](http://giaoduc.net.vn/Uploaded/xahoi/2012_10_18/ba-Mui1-giaoduc.net.vn.jpg)
Với bà Mùi, cuộc sống ở Trung tâm bảo trợ xă hội là một may mắn đối với số phận của bà...
Đến nay, bà vẫn chọn sống ở Trung tâm bảo trợ xă hội. Nhiều người thắc mắc sao bà không về ở với con cháu nhưng bà không nói ǵ. Với bà, căn pḥng ở Trung tâm là mái ấm và đây là sự may mắn trong cuộc đời lang thang và cực khổ của bà.
Bà bảo: “Cũng muốn ở với con lắm nhưng tôi đă thử rồi, không thể sống được. Ḿnh sống với con trai nhưng c̣n con dâu. Nhiều chuyện phức tạp, người già hay chạnh ḷng, tự ái. Sống như thế buồn lắm!”.
Đă hơn 40 năm sống ở Trung tâm bảo trợ xă hội, với bà, cuộc sống ở đây là một may mắn đối với số phận...
Thanh Huyền