Vua Lư Thần Tông (1116 – 1138) trị v́ từ năm 1127 đến năm 1138. Ông "sáng chói" hơn các vị vua khác trong lịch sử các triều đại phong kiến Việt Nam ở chỗ rất ưa tin dị đoan.
Minh chứng điển h́nh nhất là ngay về thân thế của nhà vua, có giai thoại rằng Lư Thần Tông chính là do nhà sư Từ Đạo Hạnh thác hóa đầu thai mà có. Sách Đại Việt Sử kư toàn thư chép: "V́ Lư Nhân Tông không có con nên Từ Đạo Hạnh đầu thai làm con trai Sùng Hiền hầu để duy tŕ sự nghiệp của nhà Lư. Vị thiền sư đă thoát xác tại chùa Thiên Phúc năm 1116, ngay trước khi Lư Dương Hoán, tức Vua Lư Thần Tông sau này, ra đời".
Cũng theo một số tài liệu, năm Lư Thần Tông 21 tuổi, nhà vua bỗng nhiên mắc bệnh lạ, trên người mọc lông hổ, ngồi xổm chụp người, cuồng loạn, gầm gừ đáng sợ. Các lương y trong thiên hạ vâng chiếu mà đến, kể hàng ngàn hàng vạn, đều chịu khoanh tay. Thế nhưng, thiền sư Minh Không, với bài thuốc: nấu một vạc lớn sôi tới cả trăm lần, rồi dùng tay không quấy lên khoảng bốn lần, tắm vua trong đó. Ngay sau đó, bệnh của nhà vua bớt ngay và ít lâu sau th́ khỏi hẳn.
|
Thân phụ của vua Lư Thần Tông là Sùng Hiền Hầu cũng nổi tiếng mê tín dị đoan. |
Sử sách ghi, việc thiền sư Minh Không chữa bệnh cho Lư Thần Tông đă được ấn định từ trước. Khi sắp viên tịch, thiền sư Từ Đạo Hạnh đă cho gọi Minh Không đến mà dặn rằng: "Ta nay sắp xuất thế, ở cái địa vị làm thầy người ta, bệnh trái kiếp sau quyết là khó tránh nổi. Ta với người có duyên, nên cứu giúp nhau". Nói xong, đưa cho Minh Không một gói thuốc đă được niệm chú dặn rằng: 20 năm sau, nếu nghe quốc vương bị bệnh th́ lập tức đến chữa trị ngay.
Nếu câu chuyện trên của Vua Lư Thần Tông chỉ dừng ở truyền thuyết th́ không có ǵ để nói tiếp. Thế nhưng, trong cuộc sống thường ngày, nhà vua cũng có thể coi là người siêu mê tín. Sách Khâm định Việt sử thông giám cương mục viết: "Nhà vua rất thích những vật lạ, phàm ai có hươu trắng hươu đen hay chim sẻ trắng, rùa trắng ... đều đem dâng Vua cả. Lúc ấy, có Đỗ Khánh là lính ở Tả Vũ Tiệp đem dâng con cá xương và con cá công sắc vàng (cá xương là một loại cá biển, cũng gọi là cá hầu. Cá công cũng ở biển, c̣n gọi là cá chiết, trông gần giống như con cua).
Nhà vua cho đấy là điềm lành, bèn xuống chiếu cho bề tôi chúc mừng. Cáp môn sứ là Lư Phụng Ân tâu: "Cá là loài nhỏ mọn mà Bệ hạ đă lấy làm điềm lành, vậy nhỡ sau này có người đem tới dâng con lân con phượng th́ Bệ hạ sẽ làm sao?". Bởi lời ấy, việc này mới thôi."
Theo Khâm định Việt sử thông giám cương mục, bấy giờ, Vương Cửu là lính ở Tả Hưng Vũ đem dâng con rùa, trên mai có những vết hợp thành nét chữ. Vua liền xuống chiếu cho các học sĩ, nhà sư và đạo sĩ theo h́nh nét chữ để đoán. Họ tán ra thành tám chữ: Thiên thư hạ thị, thánh nhân vạn tuế (Nghĩa là: sách trời bảo cho biết rằng thánh nhân - đây chỉ vua Lư Thần Tông muôn năm).
Bàn về điều này, Nguyễn Khắc Thuần cho rằng, lời cáp môn sứ Lư Phụng Ân kể cũng là lời thẳng thắn, tiếc là Vua vẫn chứng nào tật nấy. Biết sao hơn được, bởi nhân cách Nhà vua đă định h́nh quá sớm mất rồi... Hậu thế cũng khéo khen cho các học sĩ, nhà sư và đạo sĩ, xu nịnh một người làm hư hại phong hóa một thời, mưu chút lợi nhỏ cho riêng thân để muôn người chê bai.
Theo Đất Việt