Ḿnh ngại nhất là phải viết về một cá nhân nào đó, nôm na là gương người tốt việc tốt.
Đương nhiên đó đều là những người tốt, nhưng nếu từ chối được là ḿnh lượn ! Bởi viết thể loại này, với ḿnh, cực khó, và trách nhiệm cao hơn núi, viết không khéo cầm bằng hại người ta ! Mà tŕnh của ḿnh th́ có hạn, vậy nên tránh xa kẻo gây họa cho người ta !
Bà Lê Hiền Đức, giải thưởng Liêm chính
Nhớ hồi mới vào nghề, bị phân công phải viết về một bác kia, bác đồng ư cho viết, nhưng khi ra về, bác bảo: Cô viết thế nào th́ viết, nhưng phải để cho tôi c̣n đất sống với hàng xóm láng giềng đấy nhé!
Lời dặn không thừa, bởi có người, sau khi được đài báo viết 1 bài, viết khen nức nở chứ không phải chê, đă bị cả tập thể gần như tẩy chay, xa lánh ! Mà khổ nỗi tội không do họ gây ra, mà do người viết !
Người viết cũng chỉ với mục đích là cho mọi người biết nhân vật của ḿnh giỏi như thế nào, nhưng lại nhầm lẫn giữa thành quả của cả một tập thể mà nhân vật ấy chịu trách nhiệm chính, viết thành công sức của mỗi ḿnh nhân vật ấy !
Bài phát sóng, đố mà đính chính ! Người viết th́ cười x̣a, nhân vật được khen th́ nước mắt ngắn dài tinh thần suy sụp, cả tập thể th́ nhất loạt lên án : cướp công của anh em. Thôi th́ họp lên họp xuống kiểm điểm tới lui, t́nh ngay lư gian, người quí chặc lưỡi bỏ qua, người ghét lâu nay một mực lập luận: không nhận của ḿnh sao nhà báo viết thế !
Khen người ta mà cuối cùng thành ra hại người ! Bởi thế, họ sợ đến già thù đến chết cánh báo chí cũng dễ thông cảm !
Ḿnh hay đùa mỗi khi phải viết những bài như vậy là đi đánh bả !
Bả danh tiếng, với một số người nào đó, thật kinh khủng ! Hoặc chết đứ đừ c̣n không cũng chết từ từ !
Ḿnh gặp cũng không ít những người, thực làm được rất nhiều điều tốt, thực rất giỏi, nhưng nhất quyết không viết bài không quay phim không phỏng vấn thu âm ǵ sất cả !
Con người ta, ai cũng có chút sân si, tùy điều kiện hoàn cảnh mà trồi lên hay lặn xuống ngủ đông ! Cái bả danh tiếng, dù không muốn nhưng nhỡ ngậm phải, ít nhiều cũng lặm !
Người lành tính th́ có chút tự hào thầm kín !
Người vốn có ḷng hănh diện hơi quá, kiêu kiêu một tí, kiểu ǵ cũng trở nên thái quá !
Một cụ bà hồi ấy tầm đâu 60, phải công nhận là mỗi phường mà có một vài cụ như thế, chuyện hàng xóm căi nhau đóng quĩ này quĩ nọ, làm đường làm ngơ…giải quyết nhẹ nhàng hơn gấp bội !
Đầu tiên cụ được biểu dương trong ờ cấp phường, rồi lên cấp thành phố, lên đến cấp tỉnh th́ báo chí viết vài bài về cụ, lănh đạo trên chúc mừng chụp h́nh chụp ảnh cùng cụ…và bỗng dưng cụ thay đổi ! Vẫn nhiệt t́nh với hàng xóm, vẫn hết ḷng với công việc đấy, nhưng không c̣n sự vô tư nhiệt t́nh như trước đây nữa, mà theo kiểu: Này, tôi là người tốt cả tỉnh cả nước này biết đến đấy nhá, uy tín tôi thế nào phải biết nhá, tôi nói là không có sai đâu nhá ! Xưa, nhà ai có chuyện ǵ có qua nhờ cụ can thiệp cụ mới qua, nhưng nay th́ khỏi cần, chỉ nhác nghe trong xóm có chuyện là cụ chạy đến ngay, bất kể đấy là chuyện gia chủ không muốn bất cứ ai biết !
Đương nhiên là gia chủ khó chịu ! Khó chịu th́ dễ sinh chuyện !
Xưa họp tổ dân phố, khu phố hay phường, cụ cũng hay phát biểu, nhưng theo kiểu phân tích nhẽ thiệt hơn, hỏi đến mới nói, nhưng nay cụ nói không cần ai mời, nói cứ như chỉ đạo, tôi nói là cấm có sai, là phải nghe !
Dần dà, cụ lấn sang cả sân lănh đạo, ban đầu th́ các ông bà CT-PCT nể cụ lớn tuổi lại tích cực công tác xă hội c̣n dành thời gian tiếp cụ, lắng nghe cụ, nhưng đâu phải lúc nào cũng rảnh để nghe cụ, công việc có phân cấp quản lư cụ cũng kệ, cứ nằng nặc gọi CT hoặc PCT ra đây cô bảo ! Có khi đang họp cụ cũng nằng nặc đ̣i vào tham dự ! Hễ mà có lănh đạo trên về th́ c̣n chết với cụ nữa, cụ sẵn sàng ra UB từ tơ mơ sáng để gặp lănh đạo trên bàn về vấn đề quan trọng ở cơ sở ! Khổ các bác bên dưới, méo hết cả mặt năn nỉ cụ về cho !
Xưa có chuyện ǵ xă phường cũng muốn gọi cụ tham gia cùng, nay th́ tránh được cụ chừng nào th́ tránh !
Bài ca: cả tỉnh này biết cô là ai đấy nhá của cụ ai cũng khiếp ! Và kinh hơn nữa trong túi cụ lúc nào cũng thủ mấy tấm h́nh cụ chụp với mấy vị lănh đạo cấp tỉnh…ai tỏ vẻ lơ mơ là cụ ch́a ngay mấy tấm h́nh ấy ra cho biết !
Nh́n cảnh cụ ngày ngày xách giỏ đi khắp nơi, chỉ thấy tội !
Tự nhiên nghĩ: giá mà đừng có mấy bài báo kia, giá mà đừng có phong cho cụ mấy danh hiệu kia, th́ có phải bây giờ, cụ vẫn là một bà già xởi lởi, tếu táo rằng: ấy cô phải vạ thổi tù và hàng tổng con ạ !
Bà chị đồng nghiệp( đă hưu), hôm nọ gọi cho ḿnh bảo: cụ phải bả quyền lực hăo nặng quá mày ạ, không chữa được nữa ! May là tao không viết bài nào về cụ, chứ không cầm bằng gây tội ác với cụ !
Vài bài báo khen ngợi, vài danh hiệu bằng khen khiến cụ đâm ra chông chênh, không c̣n nhớ được vị trí đích thực của ḿnh là ở đâu nữa.
Hôm qua coi TV, tự nhiên nhớ đến cụ !.