Bóng đá Ý đã sa sút, các CLB Ý cũng đánh mất mình. Nhưng trong một mùa giải với những biến động thú vị, có ít nhất hai người Ý làm nên điều thần kỳ tại châu Âu. Họ cùng có tên Roberto, với Mancini ở Man City, và Di Matteo ở Chelsea. Hai con người ấy đã cùng chứng minh, chiến thuật kiểu Ý không bao giờ là lỗi thời!
Roberto Mancini và Roberto Di Matteo chưa bao giờ có những điểm cắt trong sự nghiệp cầu thủ. Khi Mancini vừa khép lại khoảng thời gian khoác áo tuyển Ý, thì cũng là lúc mà Di Matteo xuất hiện như một làn gió mới.
Mùa hè 1996, khi Di Matteo rời Lazio để cập bến Chelsea, thì một năm sau đó Mancini trở thành thành viên của đội bóng thủ đô nước Ý.
Định mệnh của những cuộc phiêu lưu đã đưa họ hội ngộ tại Anh quốc. Mancio có phần suôn sẻ hơn, khi được Man City trải thảm mời về. Di Matteo thì khác, sau thời gian lận đận với West Brom là bản hợp đồng của một kẻ đóng thế ở Stamford Bridge.
|
Mancini và Di Matteo là hai cá tính trái ngược |
Đường đi không giống nhau, tuy nhiên, cả hai đều được tôn vinh khi mùa giải 2011-12 khép lại. Bằng triết lý bóng đá riêng của từng người, nhưng vẫn mang đậm chất Ý trong mình, họ đã gặt hái vinh quang vang dội.
Hai cá tính trái ngược
Không chỉ giống như hai đường thẳng song song trong sự nghiệp cầu thủ, Mancio và Di Matteo còn thể hiện những cá tính hoàn toàn trái ngược nhau.
Ở Mancio, không khó để cảm nhận chất lãng mạn của vùng Địa Trung Hải đã ngấm vào máu ông. Ngay từ khi còn thi đấu, Mancio - một người con của Jesi, thành phố thuộc tỉnh Ancora và hướng ra biển Adriatico - đã là hiện thân của lối đá hào hoa.
Khi bước vào nghiệp cầm quân, đôi khi Mancio tỏ ra rất bảo thủ - vốn là tính cách đặc trưng của người Ý, nhưng thực tế ông vẫn giữ được lối đá tấn công lãng mạn, dựa trên nền tảng phòng ngự. Fiorentina, Lazio hay Inter của Mancio trước đây luôn đá như vậy.
Riêng mùa giải 2011-12, Man City của Mancio là đội ghi nhiều bàn thắng nhất, và thủng lưới ít nhất giải ngoại hạng, một minh chứng cho thấy hiệu quả về lối chơi mà phòng thủ luôn là chủ đạo.
|
Cùng Man City, Mancio đã giành chức vô địch Anh |
Vẻ lãng mạn của Mancio còn được thể hiện ngay từ cách ăn mặc và xuất hiện của ông trên băng ghế kỹ thuật. Với mái tóc ngả bạc, gương mặt đậm chất biển miền Trung nước Ý, đôi mắt sâu, nụ cười nhẹ và đẹp mê hồn, kèm theo thói quen quàng khăn, dù ngoài 40 nhưng Mancio vẫn khiến không ít thiếu nữ bị hớp hồn.
Lối đá của Di Matteo không giống Mancio, và thậm chí vẻ ngoài cũng thế. Trước đây, Di Matteo vẫn luôn nằm trong nhóm những "công nhân" của bóng đá Ý, với khả năng càn quét rộng ở trung tuyến.
Ở Di Matteo là sự nghiêm nghị, và ẩn sâu trong đó là ý chí chiến đấu mạnh mẽ. Tính cách của Di Matteo là sự hài hòa giữa những điều tốt đẹp nhất của Ý - quê hương ông, và Thụy Sĩ - nơi mà ông sinh ra và trưởng thành.
Vinh quang từ những điều "điên rồ"
Mùa giải 2011-12 thực sự là những điều "điên rồ" đầy thú vị với hai nhà cầm quân Ý cùng có tên Roberto. Những đội bóng của họ đã phải trải qua những giây phút thách thức nghẹt thở, rồi bùng nổ đầy kiêu hãnh.
Trong cuộc đua chức vô địch Premier League với M.U, có thời điểm Man City bị bỏ rất xa. Đỉnh cao của sự "điên rồ" là cuộc lội ngược dòng thắng Newcastle trong những phút bù giờ định mệnh, và trở thành quán quân nước Anh sau gần nửa thế kỷ chờ đợi.
|
Di Matteo mang về cho Chelsea danh hiệu Champions League đầu tiên
|
Công bằng mà nói, sự "điên rồ" ấy là cái kết hoàn toàn xứng đáng với nỗ lực của Mancini và các học trò. Man City đã xuất sắc hơn M.U, và đánh bại đối thủ này trong cả hai lượt trận derby.
Di Matteo thậm chí còn làm được điều kỳ diệu hơn Mancio, vượt qua những gì mà người ta nghĩ về ông và Chelsea.
Vốn là tiền vệ phòng ngự, Di Matteo thấm nhuần chiến thuật chắc chắn của người Ý. Nhờ vậy, nhà cầm quân này đã xây dựng một chiến thuật phòng ngự đỉnh cao cho Chelsea, và thổi vào đội bóng thành London ý chí chiến đấu mạnh mẽ như chính ông ngày nào.
Sự "điên rồ" gắn liền với Di Matteo và Chelsea là chiến thắng 4-1 trước Napoli; đánh bại Barca tại Stamford Bridge, rồi cầm hòa đối thủ này ở Nou Camp, trong thế phải đá 10 người và bị dẫn 2 bàn; mới nhất là cuộc chiến sinh tử với Bayern Munich.
Trong đó, trận chung kết ở Allianz Arena thực sự là cuộc chiến đỉnh cao của Di Matteo. Chelsea như bị chết đi khi Mueller mở tỷ số, và sống dậy sau cú đánh đầu của Drogba. Rồi lúc tiền đạo người hùng này phạm lỗi với Ribery, hay lúc Mata đá hỏng loạt luân lưu, Chelsea đứng trước ranh giới của sinh tử, trước khi bước lên ngai vàng.
Hai người Ý, hai tính cách, đã cùng đi đến thành công nơi đất khách. Họ cùng chứng minh rằng, triết lý bóng đá dựa trên nền tảng catenaccio không bao giờ chết!
Ngọc Huy, vietnamnet